Chương 7: Tài năng

Nghe xong lời của Bắc Trữ Hoành tất cả mọi người đều ngây dại, chúng nữ tử đều hướng Nhan Hàm Tuyển với ánh mắt hâm mộ ghen tỵ, bốn nam tử ngồi chung với Hoàn Nhan Hàn Cách đều nhướng mi. 

Mọi người đều biết lấy trình độ Nhan Hàm Tuyển được sủng ái đều có thể trở thành chính thê, nhưng Bắc Trữ Hoành lại để nàng làm tiểu thiếp, ngẫm lại Bắc Trữ Hoành thân phận cũng không phải chính thất sinh ra. 

"Thật có lỗi, ta không đồng ý." Lúc này Nhan Hàm Tuyển thanh âm vang lên, lạnh lùng, không có một tia phập phồng, nhưng cũng có thể cho thấy nàng đang tức giận. 

Mọi người thực ngoài ý muốn, nhưng Bắc Trữ Hoành cũng là một bộ dáng ta sớm biết như vậy, cười nhẹ nói: "Tứ tiểu thư là vì tại hạ hứa để ngươi làm tiểu thiếp sao?" 

Nhan Hàm Tuyển lạnh nhạt nghiêm mặt nói: "Vô luận là chính thất hay là tiểu thiếp, ta đều không có phúc trở thành người của tứ hoàng tử." 

Bởi vì thân phận, Nhan Hàm Tuyển cũng không có nói trực tiếp, nhưng là mọi người cũng hiểu được Nhan Hàm Tuyển không muốn. 

Bắc Trữ Hoành như trước một bộ dáng cười nhẹ, nhưng ngược lại Hàn Tử khiêm bên cạnh nói chuyện: "Ha ha, chỉ là đặt cược mà thôi, nếu tứ tiểu thư không muốn thực hiện, vậy thôi." 

Tuy là nói như vậy, nhưng chỉ cần là người đều nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, đơn giản là nói Tây Tần quốc nói không giữ lời. Nhan Nhiễm Tịch tuyệt không để ý, Tây Tần quốc không giữ lời đối với nàng không có quan hệ. Trên bàn chỉ sợ có nàng cùng Bắc Trữ Hoành không thay đổi sắc mặt . 

Ngẩng đầu nhìn Nhan Hàm Tuyển bộ dáng cắn môi, ánh mắt mọi người đều dừng trên Người Nhan Hàm Tuyển, lúc này nàng nếu không đáp ứng, chỉ sợ cũng thành tội nhân của Tây Tần quốc, Nhan Nhiễm Tịch lắc đầu, trong lòng thở dài: không nên đánh chủ ý lên người muội muội nàng, nếu đổi lại là người khác nàng sẽ không ra tay. Lúc này nhã các lặng ngắt đợi Nhan Hàm Tuyển trả lời. Nhìn Bắc Trữ Hoành bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, Nhan Nhiễm Tịch buông ly trà trong tay đứng dậy, lúc này đang yên tĩnh động tác của Nhan Nhiễm Tịch làm cho mọi người hết sức bất ngờ, mọi người tất cả đều nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch. 

Nhan Nhiễm Tịch đi đến trên lôi đài, đối với Bắc Trữ Hoành thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nói ngươi là một đại nam nhân như thế nào không biết xấu hổ đi làm khó một nữ tử, thật sự thiếu thiếp đến thế sao?" 

Trong mắt tràn đầy châm chọc. Nói xong cầm lấy bút viết. Dưới đài lúc này vang lên tiếng nghị luận. 

Hoàn Nhan Miên Tĩnh nhìn bộ dáng Nhan Nhiễm Tịch cau mày nói: "Nàng đi lên làm gì, chẳng lẽ nàng nghĩ mình có khả năng thắng Khiêm công tử? Thật sự là không biết trời cao đất rộng." 

Cầm Khanh trong mắt lướt qua một chút vui sướng khi người gặp họa, trên mặt lại thở dài: "Có lẽ tam tiểu thư muốn đánh cuộc một ván biết đâu có thể thắng?" 

"Thiết, nàng có thể sao? Nếu nàng thắng, mặt trời có thể mọc đằng tây." Hoàn Nhan Miên Tĩnh khinh thường nói. 

Mà Nhan Tử Khê cũng thầm oán nói: "Tam muội cũng thật là, đây là muốn làm gì, nàng không sợ làm người mất mặt sao." 

Nhan Bùi Luân mặt không chút thay đổi không biết suy nghĩ cái gì. Mà Hoàn Nhan Hàn Cách cùng Hoàn Nhan Dực Trạch nhăn mi lại. Kiều Phi trong mắt cũng hiện lên một đạo tinh quang. Chính là ai cũng không có phát hiện Nhan Hàm Tuyển trong mắt vui sướng chợt lóe, tuy rằng nàng không biết Nhan Nhiễm Tịch có thể thắng hay không, nhưng nàng có thể vì nàng mà đi lên, như vậy có thể thấy rằng nàng đã sớm tha thứ cho nàng? Ngày bé là nàng hại nàng, nay nàng không dám đối mặt với nàng, chính là sợ hãi nàng không tha thứ cho nàng, tuy rằng sự tình này nàng không biết, nhưng là chung quy vì nàng mới hại nàng thành như vậy . 

Lúc này dưới đài mọi người cũng nghị luận: "Ngươi có biết người trên đài là ai không?" 

"Ngươi không biết? mới vừa rồi ta nghe bọn họ nói đó là tam tiểu thư phủ thừa tướng bị nhốt trong lãnh viện Nhan Nhiễm Tịch." 

"A, nàng như thế nào lại đi lên không biết xấu hổ sao? Ai chẳng biết nàng trời sinh ngu xuẩn." 

"Ai, ngu dốt cũng tốt, cũng là người có tình, bây giờ trong đại gia tộc ai có thể hướng nàng làm như vậy, ai cũng đều nhìn ra tứ tiểu thư không muốn gả, những người khác đều không muốn đứng ra, nhưng chỉ có tam tiểu thư là đứng ra, tình nghĩa này, so với chút tài năng kia không phải tốt hơn sao." Một trung niên nam nhân thở dài, trên mặt là bất đắc dĩ. 

Bị người này vừa nói, những người khác cũng nói theo. "Đúng vậy, hiện tại nơi nào còn người thiện lương như vậy, không tài thì thế nào, so với những người có tài mà độc ác tốt hơn nhiều lắm." 

"Đúng vậy, nghe nói tam tiểu thư này là bị người hãm hại mới vào lãnh viện." 

"Ôi trong đại gia tộc chỉ sợ có tam tiểu thư là bị người bắt nạt." 

"Đúng vậy, đúng vậy." 

"Thời buổi bây giờ thật loạn lạc." 

Mọi người nghị luận đều đều, ai cũng không có nhìn ra nam nhân trung niên kia trong mắt hiện lên một tia gian trá, rồi sau đó đối với người trên đài nhíu mi. 

Nhan Nhiễm Tịch không có gì biểu tình, như trước thản nhiên cười, để lộ sự tự tin vô cùng. Tuyệt bút vung lên, tùy ý tiêu sái đi xuống dưới, mọi người đều nhường đường, điều này làm cho Hoàn Nhan Miên Tĩnh phẫn hận, thầm nghĩ trong lòng, cái gì nổi bật đều bị nàng đoạt đi. Nhan Nhiễm Tịch trở lại vị trí chính mình, Cổ Điệp đưa cho nàng một ly trà, Nhan Nhiễm Tịch tiếp nhận uống một ngụm, không có chút làm ra vẻ, nhìn rất là tự nhiên. Lại làm Kiều Phi mê mắt. Mà những động tác của Nhan Nhiễm Tịch làm cho người khác suy tính. 

Đột nhiên một trận thanh âm hít vào, đem tâm tư mọi người dẫn qua, chỉ thấy trên đài lộ ra chữ viết phóng khoáng tự nhiên, nét bút cứng cáp hữu lực, lại mang theo một tia thanh tú tiêu sái. Lại nhìn những nét chữ trong bài thơ khiến cho người ta phải đỏ mặt, bao gồm cả Khiêm công tử. 

" Người chẳng thấy: 

Sông Hoàng Hà tuôn nước lưng trời kia 

Đổ xuôi ra biển chẳng quay về 

Lại chẳng thấy: 

Tóc bạc trước gương sầu chẳng xiết 

Sớm như tơ xanh chiều như tuyết! 

Đời người đắc ý nên thật vui. 

Chớ để chén vàng suông dưới nguyệt. 

Trời sinh thân này ắt hữu dụng 

Ngàn vàng hết lại có luôn ngay. 

Mổ quách trâu, dê, vui thỏa sức, 

Cạn ba trăm chén cuộc vui này. 

Sầm, Đan, hai bác nghe đây, 

Rót đi, rót chẳng ngừng tay nữa hoài! 

Vì người, ta hát một bài. 

Vì ta, người hãy lắng tai nghe cùng: 

Quý chi chuông trống, tiệc tùng, 

Cốt sao đừng tỉnh, say đùng mới vui! 

Thánh hiền xưa vắng lặng rồi, 

Chỉ chàng say để muôn đời tiếng say. 

Trần Vương, Bình Lạc, cỗ bày, 

Mười nghìn đấu rượu mua cười một phen; 

Chủ nhân đừng ngại thiếu tiền, 

Rượu ngon xin cứ mua liền chuốc nhau. 

Áo cừu quý, ngựa hoa lưu, Tiểu đồng đâu? 

Gọi đổi mau rượu đào, 

Cùng nhau giải vạn kiếp sầu!" 

Hoàn Nhan Hàn Cách kinh ngạc nhìn Nhan Nhiễm Tịch, không thể tin hỏi: "Đây là ngươi viết ?" 

Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ: " thái tử nghĩ sao?" 

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, Hàn Tử Khiêm trong mắt khinh bỉ đã biến mất không thấy, có chính là vô cùng hổ thẹn cùng kính nể, không để ý mọi người nhìn, đối với Nhan Nhiễm Tịch xin lỗi nói: "Là Tử Khiêm thế tục ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top