Chương 13: Ám đế xuất hiện

Nhan Bùi Luân có chút không xác định nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, hắn không biết Nhan Nhiễm Tịch có thể hỗ trợ hay không. 

Nhan Nhiễm Tịch hạ ánh mắt, nhẹ giọng hỏi: "Đại ca cảm thấy ta sẽ đáp ứng ngươi yêu cầu này sao?" 

"Không biết." Nhan Bùi Luân thực rõ ràng nói. 

"Kiều Phi, ta cùng hắn không có giao tình gì, vì hắn đắc tội với người khó chơi cũng không phải việc sáng suốt." 

Cúi đầu nhìn ly trà trong tay, có một số việc luôn không theo ý người. 

"Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới rời khỏi lãnh viện sao?" Nhan Bùi Luân có chút lo lắng, dù sao Kiều Phi là bằng hữu hắn, không giống như thái tử với Dự vương chỉ là quan hệ lợi ích. 

"Rời đi? Phụ thân đã đáp ứng ta cho ta chuyển ra ngoài, chính là hôm nay chọc hắn mất hứng, cho nên mới từ chối, còn có đại ca chẳng lẽ đã quên, sau này ta sẽ lập gia đình, rời đi nơi này cũng là chuyện sớm muộn, huống hồ ngươi thật sự cho rằng ta không rời khỏi nơi này được sao?" 

Nhan Nhiễm Tịch nghiền ngẫm nhìn Nhan Bùi Luân, người muội muội này trong lòng đại ca nàng cư nhiên không bằng người ngoài, bất quá có quan hệ gì, trong lòng nàng vị trí của hắn cũng giống như thế, bất quá chỉ là một ngoại nhân, ngược lại ca ca của nàng đã lâu không gặp cho rằng quan trọng hơn đây. 

"Vậy ngươi như thế nào mới có thể ra tay?" Nhan Bùi Luân cau mày hỏi. 

"Đại ca không biết là có chút ép buộc sao?" 

Nàng thật sự cảm thấy buồn cười, vì sao nhất định phải nhận định nàng phải giúp? Có lẽ cảm thấy chính mình quá đáng đi, nhưng thể diện chung quy lại không được, vừa rồi hắn vì Kiều Phi mà vô lại như vậy, nhưng hôm nay thì sao? 

Nhìn Nhan Nhiễm Tịch tựa tiếu phi tiếu, mày nhíu lại: "Không giúp thì thôi, nhưng ngươi không biết nhân tình của thế gia đại công tử tốt như thế nào sao?" 

"Ta không cần." nàng xác thực không cần, một thế gia công tử ở trong mắt nàng không là gì. 

Nhan Bùi Luân có chút tức giận, lạnh lùng nói: "Quấy rầy ." 

Xoay người rời đi. Nhan Nhiễm Tịch không để ý đến, ý vị thâm trường cười cười. Ngày ngày trôi qua, từ tối hôm đó Nhan Nhiễm Tịch không còn thấy Nhan Bùi Luân tới. 

Mà lúc này Ám vực cũng truyền đến tin tức, tìm được Bích Du, ở trong tay Bắc Tiêu quốc tứ hoàng tử. Nghe được tin tức này Nhan Nhiễm Tịch sửng sốt, như thế nào cũng thật không ngờ sẽ là Bắc Trữ Hoành, đã như vậy hắn hẳn là một nhân vật nào đó, Nhan Nhiễm Tịch hiểu thực lực của thủ hạ mình, có thể bắt sống là không có khả năng, nhất là cao thủ như Bích Du. 

Ban đêm, một thân hắc y, trên mặt mang theo mặt nạ màu bạc, dưới ánh trăng hết sức xinh đẹp, khiến cho người ta tưởng tượng dưới mặt nạ kia là một tuyệt thế nam tử. Đồng thời không làm cho người ta nghi ngờ người này đi ra từ lãnh viện của Nhan Nhiễm Tịch. 

Thân mình mạnh mẽ xuyên vào bên trong màn đêm, đi ra bên ngoài, nhìn chỗ ám vệ ẩn mình, khóe miệng lộ ra một chút khinh thường, thân mình cũng đã biến mất trong màn đêm. 

Biệt viện ở một chỗ hẻo lánh, một giai nhân áo đỏ chật vật bị treo ngược trong phòng, hai tay đầy vết máu, mặt mũi tái nhợt nhưng không lộ ra chút sợ hãi nào, ánh mắt phát ra lãnh liệt. Đứng phía trước là ba nam tử, không phải đoàn người Bắc Trữ Hoành thì là ai. 

Bắc Trữ Hoành nhìn nữ tử nhíu mi, lạnh lùng nói: "Người ám vực quả nhiên xương cứng, nhưng ngươi cảm thấy ta dễ đối phó sao? Ta hỏi lại ngươi lần cuối, Ám vực tổng bộ rốt cuộc ở đâu?" 

Nữ tử ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt tuyệt sắc, cười lạnh nói: "Bị ngươi bắt chứng tỏ năng lực của ta không đủ, năng lực không đủ sao có tư cách ở lại ám vực, nếu đã không có tư cách, như vậy ngươi giết ta đi, bằng không một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi, đến rửa mối nhục hôm nay ta chịu." 

Bắc Trữ Hoành có chút tức giận, hắn thật không ngờ người ám vực lại khó chơi đến thế, thật khó lắm mới bắt được, như thế nào không có một chút thu hoạch? 

Đột nhiên nở nụ cười: "Tốt lắm, không hổ là người ám vực, bất quá thật đáng tiếc cho gương mặt tuyệt sắc này, cư nhiên không thể nhìn thấy ánh mặt trời, ta nghĩ ngươi hẳn còn chưa biết mùi vị nam nhân, nếu không trước khi ngươi chết ta ban cho ngươi vài người, dù sao ta cũng là người tốt, ngươi cảm thấy như thế nào?" 

Nữ tử nheo mắt lại, kết quả như vậy nàng đã sớm liệu đến, cũng đã chuẩn bị tốt, nhưng trong lòng vẫn không thể chịu được, khẽ cười nói: "Tùy ngươi, một người sắp chết như ta, điều này cũng không trọng yếu, ta tin chủ tử sẽ báo thù cho ta, cho dù ta chết, chúng ta sẽ gặp nhau dưới địa ngục." 

Không thể phủ nhận được lời nói của nữ nhân này làm Bắc Trữ Hoành tức giận, cứng mềm cũng không chịu, cư nhiên ngay cả sử dụng biện pháp kia nàng cũng không chịu, thật không biết ám vực bồi dưỡng người như thế nào, cắn răng nói: "Hảo, người tới." 

Bảy tám người liền tiến vào: "Chủ tử." 

Bắc Trữ Hoành nhìn vẻ mặt nữ tử lạnh lùng nói: "Yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết, ta muốn hảo hảo tra tấn ngươi, thẳng đến khi ngươi nói mới thôi, ta có thời gian để chờ." 

Sau đó đối với những người đó nói: "Hôm nay ta đem nàng thưởng cho các ngươi, nhớ kỹ không cần giết chết." 

"Ân"

Những người đó trong mắt lộ lên quang mang, nữ nhân xinh đẹp như vậy ai cũng đều ham muốn, bọn họ ngày nào cũng mơ tưởng đến nữ nhân này. Nhưng không có sự phân phó của Bắc Trữ Hoành ai cũng không dám vượt quá giới hạn, bọn họ sợ thủ đoạn của hắn. 

Dao nhỏ cắt đứt dây thừng, nữ tử từ không trung té xuống, không có sự đau đớn như dự đoán, chỉ thấy một người mặc hắc y đang ôm nữ tử, những người vừa nãy ham muốn nữ tử đã về tây thiên. Đối mặt với một màn này ba người Bắc Trữ Hoành căn bản không kịp phản ứng. 

Nhìn nam tử vừa đến mọi người cả kinh, Bắc Trữ Hoành hô to nói: "Ám đế." 

Nữ tử cũng là ngẩn người, sau đó tràn đầy cảm động hô: "Chủ tử." 

Nhan Nhiễm Tịch nhìn mọi người biểu tình nhẹ nhàng cười, đối với Bắc Trữ Hoành thản nhiên nói: "Tứ hoàng tử có hay không cấp bản đế một lời giải thích?" 

Bắc Trữ Hoành nheo mắt lại, hắn biết ám đế sở dĩ là do trang phục, khiếp sợ cũng chỉ là trong nháy mắt, nhưng thân thể theo bản năng sợ hãi không ngừng, hắn không thích loại cảm giác này, vẻ mặt phòng bị nhìn Nhan Nhiễm Tịch âm thanh lạnh lùng nói: "Ám vệ." 

Đột nhiên xuất hiện trước mặt Nhan Nhiễm Tịch hơn mười đạo bóng dáng, nhất tề che ở trước mặt Bắc Trữ Hoành, có lẽ bởi vì nhiều người không có lo lắng, cười lạnh nói: "Đây là giải thích."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top