Chương 24: Nạp Tệ/ Nạp Trưng (Sính lễ mang tới)
Hôn kỳ càng ngày càng gần, trong kinh thành xuất hiện rất nhiều lời đồn đại, thậm chí có người còn dám đánh cuộc, cược xem Âu Dương Thiển Thiển có thể gả vào Chiến Vương phủ hay không. Trong lúc nhất thời, kinh thành lời đồn nổi lên bốn phía, Thánh Thượng tứ hôn, không phải chỉ mới một lần, tân nương toàn bộ đột tử ở đêm tân hôn. Quá tam ba bận, Âu Dương Thiển Thiển vừa vặn là người thứ ba.
Hai đương sự lại không bị lời đồn đại làm ảnh hưởng, ngược lại là hưởng thụ một lát yên tĩnh. Có lẽ là sợ Âu Dương Thiển Thiển nghe được lời đồn, Âu Dương Hạo lấy lí do cấm túc, phái người đem Âu Dương Thiển Thiển giam lỏng ở trong Toả Xuân các, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
Gió nhẹ thổi qua, một cỗ hơi thở xa lạ chậm rãi tới gần.
"Nhị tiểu thư đối với việc ta đã đến tựa hồ cũng không cảm thấy kinh ngạc." Nam Cung Thương đến gần dựa vào bệ cửa sổ tựa sát Âu Dương Thiển Thiển, khí chất lạnh nhạt mà thanh cao, hai mắt nhìn về phương xa, Nam Cung Thương bỗng nhiên cảm thấy thực xa xôi.
"Ta đã đến bái phỏng ngươi, ngươi tới thăm hỏi ta, chẳng qua nơi này của ta không có nhiều cơ quan trận pháp hoan nghênh ngươi, mời ngồi." Âu Dương Thiển Thiển nhìn về phía Nam Cung Thương. Đây là lần thứ ba nàng thấy rõ ràng Nam Cung Thương, Nam Cung Thương tựa như một câu đố, Vấn Cầm dùng lực lượng của Ngục Môn tra được tư liệu bất quá cũng là chín trâu mất sợi lông mà thôi. Người này có rất nhiều bí mật, lại phảng phất bình thường vốn là như thế.
"Ta mỗi đêm pha trà ngồi đợi, rốt cuộc lại không thấy bóng dáng Nhị Tiểu thư, thật là hoài niệm, ta liền đến thăm. Nhị Tiểu thư không đi Chiến Vương phủ, lẽ nào là muốn đào hôn?" Có thể xông qua tuyệt sát trận, há lại là phàm nhân. Nếu nàng cam tâm tình nguyện gia nhập Chiến Vương phủ thì hắn mới thấy kỳ quái. Không biết vì sao, hắn lại không nghĩ để cho Âu Dương Thiển Thiển đào hôn. Có lẽ nhân sinh của hắn quá mức đơn điệu rồi? Âu Dương Thiển Thiển xuất hiện, lại thêm một phần sắc thái.
"Ngươi ngay cả sính lễ còn không có mang tới, lại tới nói ta đào hôn." Người nam nhân này đến tột cùng muốn làm gì? Chiến Vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, nàng đích xác là muốn gả đến Chiến Vương phủ, chậm rãi tìm Thiên Hương đậu khấu. Thế nhưng người nam nhân này như thế nào đột nhiên lại tới đây, nàng đào hôn hay không quan trọng lắm sao? Nàng không tin người nam nhân này là thật sự muốn cưới nàng.
"Nguyên lai Nhị Tiểu thư chờ không kịp, nếu như thế, ta sáng mai liền cho người tới hạ sính, như thế nào?" Bên người có một người thú vị như vậy, có lẽ cuộc sống của hắn sẽ không nhàm chán.
"Nam Cung Thương, ngươi thích ta sao?"
"Không biết." Âu Dương Thiển Thiển bất thình lình hỏi, làm Nam Cung Thương chấn động, theo bản năng nói.
"Vừa không thích ta, lại vì sao tới hạ sính, thánh chỉ tứ hôn, ngươi không sợ ta sẽ có mục đích gì đó sao?" Nàng có thể cảm giác được Nam Cung Thương phòng bị, nếu như thế, hà tất phải sai người tới hạ sính. Buổi hôn lễ này, từ đầu tới cuối, sợ là không người chờ mong, đều là vì mục đích của từng người mà tồn tại.
"Không sao cả, ta là vì sắp kết thúc nhân sinh mà tăng thêm một chút lạc thú cũng không tồi. Mục đích của ngươi, ta đây mỏi mắt mong chờ." Nam Cung Thương không nghĩ tới Âu Dương Thiển Thiển cư nhiên sẽ trực tiếp như thế. Nàng có mục đích, hắn sao lại nhìn không ra. Nếu nàng không hề có mục đích, Âu Dương Thiển Thiển sẽ không xâm nhập Chiến Vương phủ. Thế nhưng trực giác lại nói cho hắn, mục đích của Âu Dương Thiển Thiển cùng mục đích của Tần Cảnh Hạo lại bất đồng. Có lẽ làm cho Chiến Vương phủ náo nhiệt thêm một chút cũng không tồi. Năm năm qua, Chiến Vương phủ đã quá tịch mịch rồi.
"Nếu như thế, ta đây cũng chờ tin tốt của người." Có lẽ là từ khi nàng trọng sinh tới nay, sinh hoạt quá mức bình đạm, có thêm nhiều điểm khiêu chiến, có lẽ cũng không tồi. Ít nhất Nam Cung Thương cũng không phải một người đáng ghét.
"Tuyết sơn ngân châm, ta thấy ngươi ngày đó rất thích, liền mang cho ngươi một chút, ta đi trước." Nam Cung Thương lấy ra một bao lá trà đưa cho Âu Dương Thiển Thiển, lập tức phi thân rời đi, biến mất trong bóng đêm.
Nhìn thân ảnh Nam Cung Thương rời đi, Âu Dương Thiển Thiển nghĩ đến, hắn sẽ không thật sự sai người tới hạ sính đi. Thôi kệ, dù sao cũng chẳng sao cả, Chiến Vương phủ quá lớn, chờ sau khi đến Chiến Vương phủ, lại chậm rãi tìm Thiên Hương đậu khấu. Nhìn tuyết sơn ngân châm trong tay, Âu Dương Thiển Thiển lộ ra nhàn nhạt tươi cười.
Nam Cung Thương đêm khuya rời khỏi Chiến Vương phủ, làm cho đám người Chu Thụy hoảng sợ, thấy Nam Cung Thương trở về, Chu Thụy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Chu bá, chuẩn bị sính lễ, ngày mai đi Tả Tướng phủ hạ sính." Nhớ tới bộ dáng Âu Dương Thiển Thiển, Nam Cung Thương khóe miệng lộ ra một chút tươi cười khó thấy.
"Vương gia, này...... Dạ, ta lập tức đi chuẩn bị." Chu Thụy cao hứng nói, từ 5 năm trước, hắn liền không còn thấy Nam Cung Thương lộ ra gương mặt tươi cười. Thân thể của Nam Cung Thương hắn thập phần rõ ràng, chỉ cần Nam Cung Thương cao hứng, tâm nguyện của hắn đủ rồi, lập tức rời khỏi Thiên Vũ các, đi chuẩn bị sính lễ.
"Vương gia, Nhị Tiểu thư đó không đơn giản, ta sợ là nàng có mục đích khác." Huyền Phong nhớ tới đêm đó Âu Dương Thiển Thiển xâm nhập Thiên Vũ các, do dự một chút, đem nghi ngờ của chính mình nói ra.
"Huyền Phong, đi xuống trước đi." Nam Cung Thương vẫn chưa trả lời vấn đề của Huyền Phong. Còn có năm ngày, vô luận Âu Dương Thiển Thiển xuất từ mục đích gì, đến lúc đó tự nhiên sẽ rõ, hắn cũng không vội vàng nhất thời.
Buổi sáng ngày kế tiếp, hai mươi rương màu đỏ được nâng ra từ Chiến Vương phủ, một đường biểu diễn tấu sáo và trống hướng về phía Tả Tướng phủ mà đi, người đi đường lui tới, thấy sính lễ là từ Chiến Vương phủ nâng ra, giật nảy mình.
Hai lần trước Thánh Thượng tứ hôn, tân nương đều là đỉnh đầu kiệu hoa, trực tiếp nâng vào Chiến Vương phủ, đừng nói hạ sính, ngay cả bái đường cũng chẳng có. Hiện giờ Chiến Vương phủ hạ sính, có thể thấy được Chiến Vương đối với Nhị Tiểu thư thực coi trọng. Trong lúc nhất thời, sính lễ còn chưa đi tới Tả Tướng phủ, mọi người cũng đã nghị luận sôi nổi, các loại tin đồn, lan truyền khắp kinh thành.
"Lão gia, Chu quản gia của Chiến Vương phủ tự mình tới hạ sính, đã sắp đến cổng lớn." Gã sai vặt hoang mang rối loạn nhào vào thư phòng, ngay cả lễ nghi đều quên mất.
"Ngươi nói cái gì, Chu quản gia tới hạ sính." Âu Dương Hạo kinh ngạc hỏi, rồng đến nhà tôm à, lần đầu được thấy.
"Dạ, lúc này sợ là đã đến cổng lớn."
"Triệu Trung, sai người đi chuẩn bị trà bánh, ta tự mình đi nghênh đón." Chu Thụy 5 năm trước chính là một viên mãnh tướng của Nhật Diệu, từ sau khi Nam Cung Thương bị thương, liền từ quan, cam nguyện ở Chiến Vương phủ làm một người quản gia, nhưng uy tín ở trong quân như cũ vẫn tồn tại.
"Dạ, lão gia."
Âu Dương Hạo đi ra trước đại môn của Tướng phủ, Chu Thụy cũng vừa vặn tiến tới cổng lớn.
"Chu tướng quân, mời vào." Âu Dương Hạo lập tức tiến lên thăm hỏi nói.
"Chu mỗ hiện giờ chỉ là vQuản gia của Vương phủ mà thôi, Tướng gia không cần khách khí." Chu Thụy một thân khí thế, chút nào không thua kém với Âu Dương Hạo, ngược lại so với Âu Dương Hạo nhiều hơn một phần chính khí.
Âu Dương Hạo dẫn Chu Thụy đi vào Đại sảnh Tướng phủ, hai mươi bốn rương sính lễ, cơ hồ chiếm cứ nửa cái sân, Lý Ngọc Cầm sau khi nghe nói, cũng lập tức qua đây.
"Tướng gia, không biết Nhị Tiểu thư đang ở..." Đến đại sảnh, Chu Thụy còn không kịp ngồi xuống, lập tức mở miệng hỏi.
Chu Thụy từ nhỏ nhìn Nam Cung Thương lớn lên, hiện giờ Nam Cung Thương nếu tự mình mở miệng sai hắn tới hạ sính, hắn tuy không tin nghe đồn, nhưng vẫn muốn gặp vị Nhị Tiểu thư này.
"Triệu Trung, sai người đi thỉnh Nhị tiểu thư qua đây." Âu Dương Hạo nghe nói, lập tức phân phó Triệu Trung đi thỉnh Âu Dương Thiển Thiển, trong lòng lại cũng nảy lên nghi vấn.
"Dạ, Lão gia." Triệu Trung lập tức phân phó người đi thỉnh Âu Dương Thiển Thiển, lại phân phó người mang trà bánh cho Chu Thụy.
"Chu quản gia, mời ngồi."
Chu Thụy không có khách khí, liền trực tiếp ngồi xuống, lại không trả lời, thẳng đến khi Lý Ngọc Cầm đi vào, mới đánh vỡ sự im ắng.
"Thiếp thân bái kiến Chu tướng quân." Sự tình của Chu Thụy, Lý Ngọc Cầm tự nhiên biết không thiếu. Cho tới bây giờ, sức ảnh hưởng của Chu Thụy ở trong quân vẫn như cũ rất lớn, thấy Âu Dương Hạo đối Chu Thụy còn có một phần kính ý, Lý Ngọc Cầm càng không dám chậm trễ.
"Phu nhân có cáo mệnh trong người, Chu mỗ chỉ là một thảo dân, há có thể nhận đại lễ của phu nhân." Lý Ngọc Cầm còn chưa hành lễ xong, Chu Thụy lập tức mở miệng nói.
Chu Thụy nói, Âu Dương Hạo biểu tình cứng đờ, thế nhân đều nói Chiến Vương phủ mỗi người đều có một cỗ ngạo khí, hiện giờ hắn cũng coi như là mở mang kiến thức, trong ánh mắt hiện lên một tia ngoan độc, Chu Thụy lại một chút không thèm để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top