Chương 13: Mật thất băng quan
Yên tĩnh trong Chiến vương phủ làm cho người ta nhịn không được đánh một cái rùng mình. Vì sự việc tứ hôn nửa tháng trước, Triệu công công lại một lần nữa đi vào Chiến Vương phủ. So với lần trước, không khí càng thêm đông lạnh vài phần, làm người thêm sợ hãi.
“Triệu công công hôm nay đến đây, là có chuyện gì sao? ” quản gia Chiến Vương phủ Chu Thụy hỏi, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí không có một chút tôn kính.
“Chu quản gia, nhiều ngày không thấy, Vương gia có ở trong phủ không?” Triệu công công biết rõ còn cố ý hỏi. Chiến Vương hiện giờ căn bản là không thể rời khỏi Vương phủ, không ở quý phủ, thì có thể ở địa phương nào được?
“Vương gia thân thể không khoẻ, không thể tiếp đãi Triệu công công, còn thỉnh Triệu công công thứ lỗi. Triệu công công có việc gì thì có thể nói với ta.” Ý tứ là: Vương gia thân thể không tốt, không thể gặp ngươi, ngươi có việc liền nói, nói xong mau cút. Lời nói ra, có vài phần như lệnh đuổi khách.
“Thánh thượng tứ hôn, nửa tháng sau, Vương gia cùng Nhị tiểu thư Tướng phủ thành hôn, còn thỉnh Chu quản gia chuẩn bị sẵn sàng.” Triệu công công đối với tác phong của Chiến Vương Phủ sớm đã thành thói quen, trực tiếp lấy thánh chỉ đưa cho Chu Thụy nói, trong lời nói toàn là khinh thường.
Lúc ban đầu, người trong kinh thành đều cảm thấy Âu Dương Tuyết cùng với Nam Cung Thương như là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu. Hiện giờ Âu Dương Thiển Thiển được tứ hôn cho Nam Cung Thương, hoa si Nhị tiểu thư xứng với tàn phế Vương gia, quả thực là tuyệt phối. Huống chi thánh thượng lại đề phòng Nam Cung Thương, hắn sao lại không rõ ràng cơ chứ?
“Đi thong thả không tiễn.” Chu Thụy tùy tay tiếp nhận thánh chỉ, không chút khách khí nói.
“Hừ…” Triệu công công hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phủi tay mà đi.
Sau khi Triệu công công rời đi, Chu Thụy cầm lấy thánh chỉ, lập tức đi tới Thiên Vũ các. Bên trong Thư phòng, Nam Cung Thương một thân bạch y nhìn ra bên ngoài viện, tóc dài như mực buông thõng trên bạch y. tóc dài khoác ở sau đầu, toàn thân tản ra khi chất lạnh băng cùng kiếm quả thật rất giống nhau! Ngũ quan như đao sắc điêu khắc mà thành tản ra hơi thở lạnh băng, môi đẹp hơi mỏng, đôi mắt thâm thúy nhìn không tới đáy, sắc mặt trắng như tờ giấy.
“Vương gia, thánh chỉ của Hoàng Thượng. Mười lăm tháng sau người cùng Nhị tiểu thư Tả Tướng thành hôn.” Chu Thụy cung kính nói, trong lời nói ánh mắt toàn là tôn trọng.
“Đã biết.”
“Vương gia, Hoàng Thượng rõ ràng là tự vả miệng mình. Lúc trước đem Âu Dương Tuyết tứ hôn cho Vương gia. Hiện giờ lại biến thành nhị tiểu thư Âu Dương Thiển Thiển. Càng ngày càng không đem Vương gia đặt vào trong mắt, người có muốn hay không……” Chu Thụy làm một động tác giết, trong ánh mắt có chứa vài phần lạnh lẽo cùng hận ý.
“Không cần, Chu bá không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt. Nếu hắn muốn đưa người tiến vào Vương Phủ thì để cho hắn đưa người tới thì đã làm sao? Đại tiểu thư cũng được, nhị tiểu thư cũng tốt, hắn chung quy là muốn đưa người vào Vương Phủ không phải sao?” Nam Cung Thương nói mang theo tia lạnh lẽo. Hắn đã giao ra binh quyền, không nghĩ tới, Tần Cảnh Hạo cư nhiên còn không thỏa mãn, lại còn phái gian tế tiến vào. Nếu tưởng phái người tiến vào, hắn thu nhận như thế nào, đến lúc đó kết quả là gì, có thể không phải giống như Tần Cảnh Hạo đã tính.
“Dạ, Vương gia” có Nam Cung Thương nói, Chu Thụy liền bớt đi được vài phần lo lắng. Thế nhân đều biết Nam Cung Thương là Chiến Vương, nhưng lại xem nhẹ tài trí Nam Cung Thương. Nếu hắn muốn, toàn bộ Nhật Diệu, đều bị hắn khống chế trong tay.
“Vong Trần đại sư ba ngày sau hồi Tướng Quốc Tự, Vương gia lại đi tới xem xem, có tốt hay không? ” Chu Thụy trong mắt có chứa một tia chờ mong cùng thỉnh cầu. 5 năm qua đã dùng hết thảy các biện pháp thế nhưng độc trong cơ thể Nam Cung Thương vẫn như cũ không có biện pháp giải độc.
Vong Trần đại sư y thuật rất cao. Năm đó cũng là Vong Trần đại sư ra tay, mới bảo vệ được Nam Cung Thương một mạng. Đáng tiếc, độc trong cơ thể Nam Cung Thương , Vong Trần cũng không có cách nào giải được. Hai năm trước, Vong Trần đại sư khắp nơi vân du, cũng là hy vọng một ngày kia, có thể giải độc cho Nam Cung Thương.
“Ta biết, Chu bá ngươi an bài thì tốt rồi.” Chu Thụy là tâm phúc của Nam Cung gia, cũng là tâm phúc nhất của phụ thân Nam Cung Thương - Nam Cung Linh. Sau khi Nam Cung Linh qua đời, Chu Thụy liền cam tâm tình nguyện khuất sinh (sống chết) cùng Chiến Vương phủ, cam tâm làm một người quản gia, chiếu cố Nam Cung Thương, hắn cũng không nghĩ cô phụ phân chờ mong này của Chu Thụy .
“Hảo, ta đây liền đi an bài.” Chu Thụy hơi yên tâm nói, trong lòng bất mãn có vài phần tiếc hận. Thiên địa bất nhân, vạn vật vì sưu cẩu, Nam Cung gia đời đời bảo vệ Nhật Diệu, nhưng đến cuối cùng, chung quy tâm đế vương khó dò .
“Ám Vũ.”
“Ám Vũ bái kiến chủ tử.”
“Về Âu Dương Thiển Thiển tra như thế nào rồi?"
“Ngày đó chủ tử ở trên đường gặp được một nữ tử quả thật đúng là Âu Dương Thiển Thiển không thể nghi ngờ. Âu Dương Thiển Thiển ở Ngọc Lan thành 5 năm, ru rú trong nhà, rất ít cùng người khác giao hảo. Tạm thời chưa tra được bất luận tin tức gì về Âu Dương Thiển Thiển. Tuy nhiên, theo tin tức từ Ngọc Lan thành truyền đến , Âu Dương Thiển Thiển giống như đã từng biến mất một đoạn thời gian, còn lại vềsau hết thảy tạm thời còn chưa có tin tức.” Ám Vũ cung kính trả lời, đối với tin tức về Âu Dương Thiển Thiển hắn tổng cảm thấy có chút không đúng.
“Đêm nay ngươi đi tướng phủ thăm dò.” Nam Cung Thương mày nhăn lại, không biết suy nghĩ cái gì.
“Dạ, chủ tử.”
Mặt trời thực mau xuống núi, thời gian qua đi chậm rãi, Âu Dương Thiển Thiển cầm một quyển sách chậm rãi lật xem. Giữa những hàng chữ, lại không có ghi tạc trong lòng. Vạn ác cổ đại, không TV, không máy tính, 5 năm qua, nàng như cũ cảm thấy thật sự khổ sở. Thời điểm còn ở Vô Thanh cốc, nàng còn có thể luyện võ, tới Tướng phủ này, nơi chốn câu thúc, giống như điểu bị nhốt trong lồng.
“Người nào, đi ra cho ta.” Một hơi thở khác thường tới gần, Âu Dương Thiển Thiển trực tiếp đem sách quăng ra ngoài cửa sổ nói.
Âu Dương Thiển Thiển đi đến bên cửa sổ, không có nhìn thấy bất luận hình ảnh của kẻ nào, nhưng cảm giác của nàng sẽ không sai, người nọ che dấu hơi thở cực tốt, trong thiên hạ, sợ không có mấy người có thể làm được. Đáng tiếc hắn đụng phải Âu Dương Thiển Thiển, từ một khắc kia khi bắt đầu nhập Tướng phủ, nàng liền ở bốn phía tưới xuống dược nàng tự mình nghiên cứu chế tạo, chỉ cần có người tới gần, chạm vào bất cứ thứ gì trong viện, nàng đều có thể cảm giác được, tục ngữ nói, lo trước khỏi hoạ.
“Ai, thật là cha không thương, mẫu thân mất sớm bi ai, không ai chiếu cố ta liền thôi, hiện tại liền con chuột, con rệp đều tới khi dễ ta. Ngày mai mua chút thuốc diệt chuột, nhất định phải độc chết con chuột này. Hơn nửa đêm nhiễu người tỉnh giấc, để cho hắn kiếp sau ngay cả con chuột cũng không làm được, làm cái gì thì tốt bây giờ? Làm heo đi, chờ bị người giết, không tốt, heo còn có người nuôi nấng, nên làm cái gì thì tốt bây giờ?” Hơi thở của người nọ che dấu cực tốt, nghĩ đến thân thủ cũng không tồi, nếu đối phương không muốn lộ diện, tâm tình nàng không tốt, xả giận cũng không tồi.
Trên nóc nhà Ám Vũ một thân hắc y , mặt nạ màu đen , mặt nhịn không được trừu trừu, sau một lát, phi thân rời đi.
“Chủ tử.” Ám Vũ trở lại Chiến Vương phủ, trực tiếp đi tới Thiên Vũ các, một khắc cũng không dám chậm trễ.
“Nói.”
“Thuộc hạ vừa đến Khoá Xuân các, Âu Dương Thiển Thiển liền phát hiện sự tồn tại của thuộc hạ. Thuộc hạ lại nhìn không ra nàng có công phu gì.” Ám Vũ sau cùng trước khi rời đi, hắn còn cố ý liếc nhìn Âu Dương Thiển Thiển một cái, nhất cử nhất động, không nghĩ là người tập võ.
“Ngươi nhìn không ra chỉ có hai loại khả năng, một loại là thật sự sẽ không có võ công, một loại khác là võ công của nàng ở trên ngươi.” Ám Vũ nói làm cho Nam Cung Thương kinh ngạc một chút. Như thế xem ra, tin tức về Âu Dương Thiển Thiển trong Ngọc Lan thành đều là giả, sự thật có thể là Âu Dương Hạo đã bồi dưỡng Âu Dương Thiển Thiển 5 năm.
“Chủ tử, muốn hay không để ta thử một chút.”
“Không cần, để ám vệ rút về đi, không cần kinh động nàng.” Mặc kệ Âu Dương Thiển Thiển có hay không có võ công, hắn đều không thể rút dây động rừng. Hắn không khỏi có chút tò mò, Âu Dương Thiển Thiển đối với lần tứ hôn này, sẽ làm như thế nào.
“Dạ, chủ tử.”
Thời gian một chút qua đi, hai ngày sau, Lục Nhụy cùng Sơ Tình tìm kiếm khắp nơi trong tướng phủ nhưng cũng không tìm được khối ngọc bội theo như lời Âu Dương Thiển Thiển, nhưng thật ra tài bảo (vật qúy) tướng phủ , hai người sờ đến rõ ràng, còn phát hiện một kiện đặc biệt mất đi, liền lập tức tới bẩm báo Âu Dương Thiển Thiển.
“Tiểu thư.” Cả thân y phục dạ hành Lục Nhụy phi thân đến bên người Âu Dương Thiển Thiển nói.
“Uống ly trà lại nói.”
“Tiểu thư, vừa rồi ta phát hiện Âu Dương Hạo đi Di Hạ các, ta vẫn luôn đi theo, phát hiện Di Hạ các có một mật đạo, mật đạo đi thông tới một chỗ mật thất, mật thất cùng với hầm băng giống y nhau, còn có một bộ băng quan, bên trong quan tài có một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi.” Lục Nhụy thời điểm vừa mới phát hiện, hoảng sợ, không nghĩ tới Âu Dương Hạo biến thái như thế. Người đã chết không cho nàng xuống mồ vì an, cư nhiên đặt ở băng quan bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top