Chương 53
Diện vô biểu tình nhìn nam nhân không biết xuất hiện trước cửa từ lúc nào, đang cười đến xuân hồi đại địa, trong đầu Mặc Minh Uyên chỉ có một ý niệm: Trở về thật đúng lúc a!
“Ngươi là ai?” Mặc dù có chút kinh diễm vì mỹ mạo của người tới, nhưng lời nói chiếm hữu của nam nhân khiến thiếu niên nhíu mày, lạnh giọng chất vấn.
“Các hạ đứng ở quý phủ của ta, ngay cả chủ nhân là ai cũng không biết sao? Thật thú vị!” Nam nhân mang theo tươi cười thanh thiển, tao nhã bước vào chính sảnh, ngữ khí mềm nhẹ bình thản, không mang theo chút tức giận.
Chỉ có Mặc Minh Uyên biết, nam nhân càng biểu hiện ôn nhu, càng chứng tỏ y tức giận.
Hạ Cấu Tịnh là người thông minh, lập tức hiểu được thân phận của nam nhân, cho nên hắn liền quy kết câu nói vừa rồi của nam nhân là không đồng ý cho nhi tử của mình thành thân với người cùng tính. Hắn thực trấn định nói: “Ngươi là phụ vương của Minh Uyên, Trần vương Mặc Trầm Vân.”
“Đúng vậy.” Mặc Trầm Vân mỉm cười vuốt cằm, ngồi xuống bên cạnh Mặc Minh Uyên.
“Nếu Trần vương đã nghe, ta cũng nói thẳng ra. Ta thích Minh Uyên, muốn cùng hắn bên nhau! Hy vọng ngươi đồng ý!” Trừ bỏ huynh trưởng mình kính sợ và người mình thích, những người khác, vương gia Hạ Sư đều không để vào mắt, dù đối phương là phụ thân của người mình thích, thái độ cũng không hề cung kính.
Thân mình thẳng tắp, biểu tình hoàn toàn không có vẻ dịu ngoan ngượng ngùng khi đối mặt với Mặc Minh Uyên, ánh mắt nhìn Mặc Trầm Vân tràn ngập kiên định, khẩu khí tuyệt không mang thành ý, thậm chí có chút ngạo mạn.
“Ta không đồng ý.” Mặc Trầm Vân khẽ nhấp ngụm trà của Mặc Minh Uyên, cười càng ôn nhu.
“Nói thực ra, ta hỏi ngươi chỉ là một hình thức thôi, theo ý ta, Trần vương không có tư cách quản chuyện của Minh Uyên.” Hạ Cấu Tịnh ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy khinh thường với Mặc Trầm Vân.
“Vì sao?” Mặc Trầm Vân tươi cười khả cúc như trước.
Mặc Minh Uyên chọn mi, lạnh nhạt liếc nhìn chén trà của mình trong tay nam nhân.
“Ta nghe nói, từ nhỏ đến lớn ngươi đều không quan tâm Minh Uyên, còn trước khi Minh Uyên đủ nhược quán đã rời nhà, ngươi như thế, căn bản không xứng làm phụ thân của Minh Uyên, hiển nhiên cũng không có tư cách quản chuyện của ta và Minh Uyên!” Hạ Cấu Tịnh lòng đầy căm phẫn. Từ khi phát hiện mình thích Mặc Minh Uyên, hắn liền thu thập tư liệu về Mặc Minh Uyên, hiển nhiên cũng biết Mặc Minh Uyên có tuổi thơ cô đơn không tình thương của cha. Đau lòng Mặc Minh Uyên, đồng thời, bất mãn với Mặc Trầm Vân vị Trần vương được cả đại lục kiêng nể đến cực điểm. Hiện giờ có cơ hội xả giận cho người trong lòng, hắn đương nhiên không bỏ qua việc châm chọc khiêu khích Mặc Trầm Vân.
Đối mặt với chỉ trích của Hạ Cấu Tịnh, Mặc Trầm Vân vẫn diện vô biểu tình như trước, “Ta tuyệt không hối hận vì bỏ mặc Minh Uyên!” Nếu lúc trước y không lạnh lùng, sao có hạnh phúc ngày hôm nay?
“Ngươi?” Hạ Cấu Tịnh không dám tin trừng mắt nam nhân, “Ngươi còn dám nói vậy? Ta quyết định! Ta không thể để Minh Uyên ở bên cạnh phụ thân như ngươi. Minh Uyên, ngươi theo ta quay về Hạ Sư, ta nhất định đối xử tốt với ngươi!”
“Không phải nói sao? Uyên nhi sẽ không theo ngươi.” Mặc Trầm Vân buông chén trà, vẫn ung dung nhìn thiếu niên đã tức giận đến giậm chân: “Đầu óc của Huy vương gia tựa hồ không quá linh động, ngay cả câu ta vừa nói cũng không nhớ, thật khó tin có thể giải quyết được chuyện lục bộ của Hạ Sư tới giờ. Ngươi nói, có đúng không, Uyên nhi?”
Nghiêng đầu cười hết sức ôn nhu với Mặc Minh Uyên.
Đối phương diện vô biểu tình nhìn y: “Không phải ngươi bảo đi nửa tháng sao?” Rốt cục mới nhớ đến sự tồn tại của mình a?
“Bởi vì phụ thân phát hiện, hóa ra ta thật sự không thể rời khỏi Uyên nhi! Cho nên, liền trở lại!” Nam nhân khuynh thân, mờ ám ghé vào tai Mặc Minh Uyên thổi khí.
Dư quang thấy Hạ Cấu Tịnh khiếp sợ hút một ngụm lãnh khí, Mặc Trầm Vân vừa lòng cong khóe môi.
“Ngươi… Ngươi cách xa Minh Uyên cho ta!” Lấy lại tinh thần, Hạ Cấu Tịnh hổn hển hô, vài bước vọt tới bên người Mặc Minh Uyên, phất tay quét về phía mặt Mặc Trầm Vân.
Nam nhân nghiêng đầu liền tránh được chưởng phong của thiếu niên, khí định thần nhàn, ngón tay vươn ra, điểm trúng huyệt đạo của Hạ Cấu Tịnh, đối phương liền cứng ngắc.
Mà đương sự Mặc Minh Uyên vẫn diện vô biểu tình, lười biếng nhìn nam nhân chế trụ Hạ Cấu Tịnh, nói: “Đừng quá khi dễ tiểu hài tử.” Ngữ khí tản mạn trước sau như một, hoàn toàn không thấy thành ý.
“Uyên nhi đang giúp hắn cầu tình sao?” Đứng dậy đến trước mặt Mặc Minh Uyên, trên cao nhìn xuống hắn, tuy mặt mang cười, nhưng phượng mâu hẹp dài lại một mảnh băng sương.
“Ngươi….” Nghiêng đầu nhíu mi, Mặc Minh Uyên có chút nghi hoặc, “Không cần thiết tức giận!” Biết rõ hắn sẽ không có cảm giác với người ngoài, ăn dấm chua thật sự dư thừa.
Nghe vậy, băng sương trong mắt nam nhân nhanh chóng bị hòa tan, biến thành bất đắc dĩ và sủng nịch. Vươn tay ôm lấy nhân nhi mảnh khảnh, Mặc Trầm Vân thấp giọng nói: “Uyên nhi, tuy lý trí phụ thân nói cho chính mình, ngươi sẽ không thích người khác, nhưng phụ thân vẫn sẽ ghen a!”
Đúng vậy! Rõ ràng biết, nhưng vẫn không thể khống chế mình mà ghen tuông. Vốn nghĩ rằng, ghen tị, sợ hãi, lo được lo mất linh tinh, y sẽ không bao giờ biết, nhưng từ lúc gặp Uyên nhi, cảm xúc đó lại xuất hiện trên người như cơm bữa….
Trước kia không nghĩ tới, y sẽ vì một người mà bỏ ước định với bằng hữu, vì hắn vui vì hắn buồn. Tình yêu, quả nhiên là thứ kỳ diệu nhất trên đời!
“….” Tuy Mặc Minh Uyên có chút không hiểu, nhưng không nói gì nữa. Có lẽ, tình của hắn chưa sâu như nam nhân, cho nên hắn không thể hiểu hết tâm tình của nam nhân, hắn chọn bảo trì trầm mặc.
Dù bị điểm huyệt đạo, Hạ Cấu Tịnh vẫn nhìn được nghe được. Nghe lời Mặc Trầm Vân và Mặc Minh Uyên nói với nhau, hắn khiếp sợ trừng to mắt: hắn, không nghe nhầm chứ? Hai người này, đâu giống phụ tử a! Rõ ràng… Rõ ràng… Là tình nhân?
*****
Cuối cùng, Hạ Cấu Tịnh bị nâng ra khỏi vương phủ.
Tuy không thích hắn, nhưng cũng không chán ghét thiếu niên bốc đồng này, Mặc Minh Uyên biết cá tính của Mặc Trầm Vân, nếu để Hạ Cấu Tịnh tiếp tục ở lại Thiên Khải, y sẽ chỉnh chết hắn. Nể mặt tình cảm của thiếu niên đối với mình, Mặc Minh Uyên hiếm khi hảo tâm lo lắng cho hắn, sai người đưa hắn về Hạ Sư.
Đương nhiên, Mặc Trầm Vân cũng không cho Hạ Cấu Tịnh sống khá giả, thủ pháp điểm huyệt đạo của y rất đặc biệt, đủ để chế trụ thiếu niên một tháng, hơn nữa ai cũng không giải được. Một tháng không thể nhúc nhích, cũng không thể tự ăn uống, chắc chắn khiến thiếu niên chưa từng nếm qua đau khổ này tỉnh lại, xem về sau hắn còn dám tâm hoài bất quỹ với người khác nữa không.
*****
Mỉm cười xem nội dung trên khăn lụa, Mặc Minh Uyên ngẩng đầu nhìn Mặc Trầm Vân đang thản nhiên uống trà: “Trầm Vân, chúng ta đến Lâm Phong!”
Không hỏi, Mặc Trầm Vân cười tươi gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top