Tôi và em chỉ có duyên không nợ

Tác giả: Nguyên Bảo

Tình yêu là khi ta có đủ duyên và nợ. Tôi với em chỉ duyên, không nợ nhau. Với em, tôi hiểu rằng tình cảm thời son trẻ có thể bồng bột bởi lẽ yêu là chuyện của tim. Thế nhưng, điều cuối cùng mà cả hai con người đọng lại và ghi dấu trong nhau không bao giờ là những nỗi đau, dối trá hay giành giật. Chúng ta chỉ có thể ghi dấu một phần ý nghĩa lên đời nhau bằng sự tử tế, cầu mong thương mến.

                                   ∆

     Tôi cài lại những chiếc khuy áo cho em, sẽ vuốt những sợi tóc bồng vào nếp. Em bây giờ ngay ngắn và chỉnh chu như chính em của lần đầu gặp. Từ trong ánh nắng yếu ớt của buổi sớm mùa xuân, tôi nhận ra đôi môi em đang cười. Nụ cười gượng gạo nhưng chất trong đó một niềm hạnh phúc lửng lơ. Em nhìn tôi, ánh mắt em tha thiết:

     "Quyên phải đi đây."

     Tôi với tay lần tìm chiếc cặp để trên cái bàn nhỏ phía đầu giường, lấy ra vài tờ tiền mỏng đưa cho em.

     Em nhìn tôi, ánh mắt ái ngại tỏ vẻ khó hiểu. Tôi vội vỗ vỗ nhẹ vào đôi vai em gầy và bảo:

     "Em cầm lấy còn đi đường. Bao giờ về tới Sài Gòn nhớ nhắn cho anh một câu."

     Nói là như vậy nhưng tôi đoán rằng, khi về tới Sài Gòn, em sẽ cố rủ bỏ hình ảnh tôi ra khỏi trí óc.

     Có một sự im lặng khó hiểu bao trùm giữa tôi và em. Những lúc thế này, chỉ có ánh mắt là biết nói chuyện. Đôi bàn tay chúng tôi buông khỏi nhau, em vội vã đi về phía cánh cửa. Liệu rằng em có biết, có quan tâm rằng tôi đang nhìn theo em bằng ánh nhìn của một kẻ còn trong cơn hạnh phúc. Tôi chưa quen với kiểu hạnh phúc mang sắc thái lén lút, hụt hẫng thế này. Thế nên, dù rất muốn tôi cũng không thể gọi em. Tình cảm nơi tôi, nơi em có lẽ rất ngại ánh sáng.

     Tôi nhìn theo bóng em đi, nhìn thật lâu. Ngoài trời mưa phùn tha thiết. Phải đợi tới lúc chừng như chắc chắn em đã lên tới xe, tôi mới rút điện thoại nhắn một tin cho em, ngắn gọn:

     "Thương em nhiều."

     Tôi biết, tiếng "thương" đó trong em bây giờ có thể chẳng đáng lưu tâm.

     Tôi cũng vậy. Khi những xúc cảm ngổn ngang này nguôi đi, tôi cũng khỏe cố mà học cách quên đi một người. Là em, người vô hình đến trong đêm.

                                   ∆

     Tôi quen em lâu rồi, hình như chừng hơn một nam. Nhưng là quen trên mạng xã hội.

     Đó là một buổi tối đầu đông. Tôi chỉ nhớ là hôm ấy trời Hà Nội rét rất ngọt, lại có mưa nhẹ. Tôi về tới phòng khi mà những mảnh nắng cuối ngày đã tắt. Mở cánh cửa, vội vã cởi bỏ đôi giày và đám quần áo ướt, tôi lao lên giường đắp mấy lớp chăn và lôi điện thoại ra nghịch.

     Bạn biết đấy, người ta có thể xua tan đi cái lạnh của mùa đông bằng những chiếc chăn. Có thể lấp đầy những trống vắng trong tâm trí bằng một trò tiêu khiển nào đấy như chơi game hoặc rượu chẳng hạn. Nhưng tôi dám chắc, hai thứ đó chẳng bao giờ thay thế được sự ấm áp và sự gần gũi của một con người cụ thể. Con người luôn cố gắng nghĩ ra những cách có thể làm cho mình được yên ổn và độc lập. Nhưng sự yên ổn độc lập ấy thường sẽ đẩy con người ta tới cái cô đơn. Ngay lúc này, tôi cần một con người, một chiếc ôm cụ thể hơn là những trò chơi trong điện thoại hay hơi ấm của những lớp chăn.

     Nghĩ tới đó, tôi có cảm giác như nỗi cô đơn đang về theo gió, hoặc theo tiếng mùa trở mình. Cô đơn giăng ngập cả thành phố.

     Chính buổi tối rét mướt ấy, tôi đã gặp em. Tình cờ như là định mệnh. Vô tình đọc status của một nickname đã kết bạn từ khá lâu. Cũng vô tình, tôi comment vào một trong những status của em.

     Những điều vô tình nhiều khi cũng chính là cơ duyên đưa đẩy con người ta tiến lại gần bên nhau. Ngày hôm ấy, tôi vô tình cảm thấy cô đơn. Để rồi từ trong nỗi cô đơn, tôi đã biết mở lòng ra mà quan tâm một người, là em. Đó là định mệnh của chúng ta.

     Tôi tin, trên trái đất này vẫn có hàng ngàn, hàng triệu người vẫn thường trao cho nhau những quan tâm đi lạc như thế. Cuộc sống thì mỗi ngày một vội vã. Thế nhưng tâm hồn mỗi con người thì chưa lúc nào hết cần nhau, cần lắng nghe và sẻ chia với  một ai đó để nghe thấy mình, thấy người trong những tình cảm đời thường. Tôi tin ai cũng có cho mình một hoặc một vài người lạ, đủ tin cậy để sẻ chia với nhau một vài nặng nề trong cuộc sống.

     Tôi với em cũng thế thôi.

     Em nói với tôi rằng Sài Gòn không có mùa đông. Em bảo ước gì có thể gửi một chút nắng ra ngoài ấy thì tốt. Từ những thiện cảm ban đầu, cảm giác quý mến dành cho nhau lớn lên trong từng câu chuyện nhỏ. Mặc dù tôi biết, yêu xa là sẽ buồn lắm. Nhưng làm sao mà ngăn được xúc cảm của con tim, khi mà từ cô đơn cứ vây chặt theo cái giá rét của mùa. Mình cứ thế, trở thành những người lạ quen lối trong nhau.

     Em trả lời:

     "Quyên cũng muốn được ôm anh. Ở trong sự cô đơn lâu quá, một cái ôm đôi khi cũng cần lắm."

     Dù muốn tin hay không thì một chiếc ôm luôn mang một sức hấp dẫn rất lớn đối với những người như tôi, như em. Mình còn trẻ như nhau, lạc lõng như nhau và hiểu nhau, không biết từ giây phút nào của tâm trí. Tôi biết, các sự "hiểu" đó chỉ là một lát cắt rất mỏng thôi, nhưng điều ấy đáng quý. Con người ta suy cho cùng cũng chẳng có ai tỏ tường ai cả. Người ta định nghĩa nhau bằng những bồng bột của xúc cảm và hạn hẹp của đôi mắt. Nếu hai người cùng mang một niềm tin nhất định về nhau thì niềm tin nơi mỗi người đều có những lý lẽ xác đáng. Khi đó, việc ta gạt bỏ hết những lo âu, những băn khoăn xa cách để mà nghe tiếng con tim mình nhiều khi là một ý hay.

     Và bỏ mặc những băn khoăn xa cách, chúng tôi đã hẹn nhau rằng nếu cho đến hết mùa đông năm sau mà chúng tôi vẫn còn tình cảm với nhau như bây giờ, em sẽ ra Hà Nội gặp tôi, bởi vì em thích cái rét của Hà Nội.

                                   ∆

     Tôi gặp em trước mùa xuân chúng tôi đã hẹn. Gặp tình cờ trong một hội sách diễn ra tại Sài Gòn. Cuộc sống đúng là luôn có rất nhiều những điều bất ngờ không báo trước.

     Chúng tôi ngồi lại bên nhau trong một góc quán vàng rộm nắng.

     Lọt qua tấm kính lớn, nắng làm tươi thêm nụ cười hồn nhiên nơi em. Em khuấy khuấy cốc café sữa, nheo mắt nhìn tôi hỏi:

     "Cho tới bây giờ, anh đã có người yêu chưa?"

     "Chưa, Quyên à."

     Tôi thành thật. Đáy mắt tôi lúc đó có lẽ hàm chứa cả một chút ngây ngô.

     "Mình giả vờ xem như đây là buổi hẹn hò đầu tiên của hai đứa được không?" Em nói, nửa đùa nửa thật.

     "Được chứ."

     Nói thế,tôi khẽ đưa tay lên vuốt mái tóc em. Chúng tôi nắm tay nhau như những cặp tình nhân khác. Con phố Sài Gòn như trở nên quen thuộc từ bao giờ.

     Người ta bảo một thành phố xa lạ có thể bỗng chốc trở nên quen thuộc nếu ở thành phố ấy có người mà ta hằng thương. Và cái nắm tay này là nơi nảy nở trong tôi những xúc cảm nguyên khôi. Tại một thành phố lạ, tim tôi bỗng chốc biết bồi hồi. Tại một cung đường lạ, sự tình cờ bỗng chốc đẩy những cặp mắt chưa quen lối hóa thành thân thuộc.

     Tôi không nghĩ được nhiều điều vậy nên tôi cảm thấy hài lòng khi gọi những tình cảm nơi tôi, nơi em khi đó là "tình yêu".

                                   ∆

     Mùa xuân năm ấy, em đến như lời hẹn. Nhưng em đã không trả lời tôi, sau khi trở về Sài Gòn.

     Những bài ca mà tâm hồn chúng tôi đã cùng hát nay bỗng chốc không có lời. Để chúng tôi không đoán định nổi và bắt đầu hát những câu hát khác nhau.

     Những điều mà tôi từng nghĩ là thiêng liêng bỗng chốc chuyển sang một ý nghĩa khác, một hình thái khác.  Tình cảm nơi tôi và em đó, nó giống như một cuộc dạo chơi của tuổi trẻ. Chỉ là trong bỡ ngỡ của lòng, và lạc lỏng của tâm trí, người ta luôn muốn tiến lại gần nhau. Người ta nghe thấy nhịp tim nhau từ những lời còn chưa tỏ. Và ánh mắt cứ thế thỏa hiệp cho những xúc cảm mới chớm dâng lên, dâng lên.

     Tôi không muốn tôi với em trở thành những ngộ nhận, những tổn thương trong nhau, không hề. Nhưng cái khoảnh khắc mà chúng tôi yên lòng ngủ trong vòng tay nhau, rất nhiều niềm tin đã bị phá vỡ.

     Đừng hỏi lý do cho những hành động bồng bột của tuổi trẻ. Ở giữa thanh xuân, yêu đơn giản là yêu. Hết cơn yêu, người trẻ khắc sẽ cân nhắc để bước qua những đoán định đã từng là sai lầm. Để rồi sau đó, từ trong những trải nghiệm cũ kĩ, người ta lại bồng bột "theo một cách khác".

     Sự im lặng tồn tại giữa tôi và em hôm nay có thể là cái kết tất yếu cho những yêu thương nảy nở trên một niềm tin lỏng lẻo về một người ở xa. Đó có thể gọi là sự lạc lối.

                                   ∆

     Rất lâu sau đó, tôi bỗng thấy nhớ em.

     Lần tìm vào tường Facebook thấy cuộc sống của em có rất nhiều đổi khác. Em đã tốt nghiệp đại học và hình như là đang làm kế toán trong một công ty bất động sản nhỏ. Điều quan trọng nhất là em đã có người yêu. Không hiểu sao tôi bỗng chốc cảm thấy yên ổn lạ kỳ khi biết được điều ấy.

     Tôi nhắn tin hỏi em:

     "Người ấy ổn chứ?"

     Đến tối thì tôi nhận được tin nhắn hồi đáp:

     "Rất ổn."

     Em trả lời ngắn gọn. Đó là lời đáp của một tâm hồn đã đi xa khỏi ta. Nhưng rồi qua một vài câu hỏi han, em như đã định vị được tôi rõ hơn. Từ khung tin nhắn, tôi thấy đôi mắt em cười, thấy màu nắng phương Nam thắp lên trong em những mộng ước nguyên khôi về người ấy.

     Em bảo tôi:

     "Cảm ơn anh nhé!"

     Tôi không hỏi em cảm ơn tôi vì điều gì. Chỉ nghe trong lòng bình yên nhiều thêm. Tình yêu là khi ta có đủ duyên và nợ. Tôi với em chỉ có duyên, không nợ nhau. Với em, tôi hiểu rằng tình cảm thời son trẻ có thể bồng bột bởi lẽ yêu là chuyện của con tim. Thế nhưng, điều cuối cùng mà hai con người động lại và ghi dấu trong nhau không bao giờ là những nỗi đau, dối trá hay giành giật. Chúng ta chỉ có thể ghi dấu một phần ý nghĩa lên đời nhau bằng sự tử tế, cầu mong và thương mến.

     Dẫu thế nào thì tôi và em đều phải hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top