Bát Đại Khấu 1 (2)

Buổi trưa Lý Hồng Cơ về nhà, làm ra vẻ bây giờ mới xong việc trở về, ném cho Hàn Kim Nhi một miếng thịt, bảo: 

" Nấu thịt đi, làm ít rượu." 

Hàn Kim Nhi mừng khôn siết, cầm thịt định đi, hắn lại bảo đừng nửa hết máu, như thế ăn thịt không có vị, nàng gật đầu liên hồi, không rửa thịt, cho cả tảng thịt đã nhổ lông vào nồi, ngồi xổm bên bếp đốt lửa. Nàng đeo tạp dề, mái đầu tóc đen buộc khăn vải xanh lam, tay áo xắn lên phân nửa, phơi trần hai cánh tay nõn nà, váy thô khăn vải, không trang sức son phấn vẫn xinh đẹp hơn người. Lý Hồng Cơ xưa nay luôn thấy mình là võ nhân thô lỗ không xứng với Hàn Kim Nhi nên hết mực yêu thương, cũng ngồi xổm bên bếp, thấy Hàn Kim Nhi có vài lọn tóc buông xuống, chu đáo vén lên, ánh mắt ôn nhu, Hàn Kim Nhi cười duyên, nhích người tới gần hắn. 

" Mấy năm qua theo ta vất vả cho nàng rồi, kiếm bữa cơm no cũng khó, sau này không thế nữa, nàng sẽ không phải theo ta chịu đói."

 " Nếu như không phải chàng đem lương thực trong nhà tiếp tế cho đám huynh đệ nghèo kia thì lương thực trong nhà đã đủ ăn."

 " Nàng yên tâm, nợ của Ngả cử nhân đã xóa rồi." 

Hàn Kim Kim sửng sốt, quay đầu hỏi Lý Hồng Cơ: 

" Chàng lấy đâu ra nhiều tiền như thế để trả cho Ngả cử nhân?" 

Lý Hồng Cơ bình thản đáp: 

" Ta tự có cách." 

Hàn Kim Nhi biết bản lĩnh của trượng phu, ở mấy chục dặm quanh đây, hắn là người có danh có tiếng, bản lĩnh lớn giao du nhiều, chính vì con người quá nghĩa khí, thường coi việc huynh đệ như việc của mình, bởi thế thường mang đồ trong nhà tiếp tế người chẳng liên quan, khiến nàng không hài lòng, rất lâu sau mới nói tiếp: 

" Giờ thói đời không tốt, thiếp nghe nói ở kinh thành có sấm hạn, chết mấy vạn người, chàng chớ ra ngoài làm mấy chuyện bị sét đánh." 

Lý Hồng Cơ cười không ra tiếng, vỗ lưng nàng:

 " Chớ lo, chớ lo, Lôi Thần chỉ kiếm những người yếu đuối, không tìm kẻ ác như ta đâu."

 " Chàng lại muốn dẫn người đi tìm Trương dịch thừa đòi tiền lương ông ta nợ à?"

 " Lần này không đi nữa, Trương dịch thừa gầy khô, dù mang ông ta ra ép dầu, cũng ép được bao nhiêu chứ? Ta chuẩn bị đi tìm Yến Tử Tân, hắn béo tốt, nhiều mỡ."

 Trong lúc hai phu thê trò chuyện thì thịt trong nồi đã bốc hơi nước, mùi thịt thơm lan tỏa khắp gian nhà nhỏ. Hàn Kim Nhi dùng đũa chọc chọc miếng thịt, lấy làm lạ: 

" Hôm nay thịt mềm quá, đã chín sáu phần rồi."

 Lý Hồng Cơ đứng dậy nhìn miếng thịt, thò tay vớt một ít, ngoạm một miếng lớn, gật gù:

" Mùi vị vừa vặn." 

Hàn Kim Nhi cũng ăn một miếng, mùi vị chẳng như nàng nghĩ, hơi khó ăn, nhưng mà dù sao cũng là thịt mấy khi được ăn, nên vẫn cúi đầu ăn. Lý Hồng Cơ chùi mép rút đao bên hông, ánh đao loáng lên như chớp, một đao chém rụng đầu Hàn Kim Nhi. Cái đầu rơi xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng, miếng thịt chưa nuốt rơi ra khỏi miệng nàng, đến tận khi chết vẫn không biết gì hết. 

" Chúng ta làm phu thê ba năm, để nàng chết không hay biết gì là sự khoan dung lớn nhất của ta với nàng rồi." 

Lý Hồng Cơ nói xong câu ấy thuận tay rút từ trong bếp ra một thanh củi đang cháy, ném vào đống cỏ khô góc nhà rồi đi ra ngoài. Không lâu sau nhà hắn bốc lên khói đen đặc, lưỡi lửa từ cửa sổ chui ra ngoài. Lý Quá phát hiện nhà thúc thúc bốc cháy, nhìn thúc thúc từ bên trong đi ra, không đi tới, cao giọng nói:

 " Thúc biết hết rồi à?" 

Lý Hồng Cơ gật đầu:

 " Sáng nay mới phát hiện... Làm gia gia chịu nhục mấy năm."

 " Thúc định đi đâu?" " Tích Thạch Sơn!"

 " Cháu nghe nói biên quân của Tích Thạch Sơn đã loạn rồi, không phải chỗ tốt đâu."

 Lý Hồng Cơ dừng bước:

" Với ta mà nói, nơi đó mới là chỗ tốt nhất."

 Nói rồi không đợi Lý Quá trả lời, sải bước đi về phía Tích Thạch Sơn. 

" Thúc thúc, cháu cũng đi! "

 Lý Quá gọi lớn. Lý Hồng Cơ vẫy tay qua loa: 

" Đợi mẫu thân ngươi trăm tuổi rồi tời Tích Thạch Sơn tìm ta." 

Lúc này nhà của Lý Hồng Cơ đã bao chùm trong lửa lớn, làng giềng xung quanh kéo ra, thấy lửa đã không ngăn nổi nữa, đành bỏ tâm tư cứu người, tìm kiếm Lý Hồng Cơ khắp nơi, từ xa xa thấy hắn đã leo lên ngọn đồi, đi trong cát vàng bao la càng lúc càng xa....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top