Chương 8 : Muốn Tắm Rửa

Cô có cảm giác bản thân như đã chết rồi nơi nơi đều một màu đen tối. Mẹ và Mẫn Kha đang ở đâu! Vì sao không đến đón cô! Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, ở phía xa xa xuất hiện bóng dáng một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng không phải là anh trai sao! Cô không chút do dự chạy đến nhưng dưới chân đột nhiên xuất hiện một bàn tay giữ cô lại, bên tai còn vang lên tiếng thở dốc nặng nhọc.

“Không! Đừng mà…buông tôi ra…đừng động vào tôi!”

“Mẫn Minh! Tỉnh lại đi Mẫn Minh!” Mẫn Chính Huy đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán con gái lòng đau như cắt hai chân ông như muốn nhũn ra.

Mẫn Minh từ từ mở mắt ra, vết thương trên cơ thể cô vì vật lộn nay lại càng thêm đau nhức, là ai! Những người này là ai!

“Đừng động vào tôi…tránh ra.” Hơi thở đàn ông khiến cô sợ hãi. Cô vung hai tay ra sức vùng vẫy mạnh mẽ đến nỗi khiến cả hai tay đều đỏ ửng sau đó cô lui về một phía hai tay ôm gối không kiềm chế được sự sợ hãi run rẩy.

“Bác sĩ…Bác sĩ!” Mẫn Chính Huy chưa hết kinh ngạc. Nhìn Mẫn Minh của ông không nhận ra ông thậm chí còn sợ hãi khi ông chạm vào càng khiến ông muốn nghiền tên khốn đó thành trăm mảnh.

“Đừng động vào tôi…xin anh đừng mà!” Cảm giác có người chạm vào mình, lại là người kia sao! Chẳng lẽ ác mộng lại tiếp tục bắt đầu! Đột nhiên cánh tay cảm thấy đau đớn, một dòng chất lỏng lạnh lẽo được truyền vào cơ thể cảm giác thật thoải mái. Mẫn Minh lại từ từ thiếp đi.

“Mẫn tiên sinh đừng kích động. Tôi đã truyền cho cô ấy thuốc an thần rồi. Tình hình của bệnh nhân hiện nay rất không ổn định đối với đàn ông cực kỳ bài xích. Tôi nghĩ gia đình tốt nhất nên tìm một y tá là nữ chăm sóc cô ấy.”

Mẫn Chính Huy nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Mẫn Minh, đau lòng gọi điện cho mẹ Trần bảo bà nhanh chóng tìm một nữ y tá sau đó ông ta lẳng lặng đi sang phòng bệnh bên cạnh.

Viêm Viêm đã tỉnh hẳn nhưng vẫn còn rất sợ hãi, thằng bé vừa tỉnh đã khóc muốn tìm Mẫn Minh sợ Mẫn Minh không quan tâm đến nó.

“Ông ngoại con muốn tìm dì nhỏ!” Viêm Viêm ôm chặt lấy cánh tay Mẫn Chính Huy. Cậu bé vẫn không quên những người dữ tợn đó đã đánh cậu.

“Viêm Viêm ngoan! Dì nhỏ đang bị bệnh không thể gặp con được. Ông ngoại hiện tại đi bắt những người xấu dám bắt cóc con đi. Con ở lại với chú Đức chờ ta trở lại có được không?”

Viêm Viêm lúc đầu mắt còn rưng rưng nhìn ông nhưng ngay sau đó liền lấy tay lau nước mắt nói:

“Ông ngoại nhanh trở về nhé. Con sợ lắm!”

Ôm lấy Viêm Viêm vào lòng lúc này đây ông sẽ cho bọn chúng biết người của Mẫn gia không dễ động vào.

Đi vào “Nóng nảy đường” chứng kiến người trước mặt đã sớm không nhìn rõ mặt mũi toàn thân đều một màu máu đen trên tay chỉ còn trơ lại mỗi bàn tay, tất cả các ngón tay đều không còn, vết thương trên đùi còn đang phát ra mùi thịt cháy khét lẹt. Lôi Nhiếp đang ngồi bên cạnh lau sạch con dao trong tay thản nhiên nghe người nọ kêu la thảm thiết.

“Lôi Nhiếp! Tình hình thế nào rồi!” Tuy rằng Mẫn Chính Huy cũng không phải loại người lương thiện nhưng chứng kiến cảnh máu me man rợ này ông quả thật không chịu nổi cộng thêm mấy ngày nay mệt nhọc quá độ khiến ông lúc này chỉ muốn nôn mửa.

“Ba.” Thấy Mẫn Chính Huy đi đến Lôi Nhiếp chậm rãi đứng dậy

“Tên này là người đã đưa Mẫn Minh và Viêm Viêm đi ngày đó. Hắn khai là do Đường Vũ Sanh sai bảo. Hiện tại giao cho ba xử lý.”

Mẫn Chính Huy đi qua dùng mũi giày nâng mặt tên đó lên. “Là Đường Vũ Sanh đứng sau chuyện này!”

Thấy người kia gật đầu Mẫn Chính Huy một cước đạp anh ta bay ra ngoài.

“Tao đang nói chuyện với mày đấy!”

Tên kia đã không còn sức lực nằm úp sấp xuống mặt đất Mẫn Chính Huy vừa muốn tiến đến đã bị Lôi Nhiếp ngăn cản.

“Ba! Hắn đã không thể nói chuyện được nữa. Ba chỉ có thể hỏi hắn có hay không mà thôi!”

Lúc này Mẫn Chính Huy mới phát hiện người nằm dưới đất đã không còn đầu lưỡi.

“Là ai hại con gái tao!” Mẫn Chính Huy tiến đến tóm lấy tóc hắn nếu như bọn chúng hại con gái ông thì ông nhất định không để chúng được toàn thây.

Người nọ cơ thể đột nhiên căng cứng hơi giật giật vài cái rồi bất động hoàn toàn La Thái thấy vậy lập tức tiến đến đưa tay trước mũi anh ta

“ Mẫn tiên sinh, Lôi thiếu hắn chết rồi!”

“Ba đừng nóng giận hắn chẳng qua chỉ là nhân vật quèn hiện tại chúng ta đã biết là do Đường Vũ Sanh đứng sau mọi chuyện. Ba nghĩ có nên giáo huấn ông ta một chút hay không! ” Lôi Nhiếp lấy khăn lau tay ý bảo người đưa thi thể ra ngoài.

“Tôi thật muốn Đường Vũ Sanh sống không bằng chết!” Mẫn Chính Huy cắn chặt răng, đây là Đường Vũ Sanh tự mình muốn chết.

“Nhớ điều tra rõ là tên khốn khiếp nào hại Mẫn Minh thành ra như vậy, tôi muốn tự mình xử lý hắn.”

“Theo như lời hắn khai Mẫn Minh là do con trai của Đường Vũ Sanh…Đường Khải làm.” Lôi Nhiếp đem máy ghi âm có lưu trữ khẩu cung cho Mẫn Chính Huy nghe.

“Được lắm! Đường Vũ Sanh. Lúc trước ta còn không biết cách nào trừng phạt ông nay thì có rồi!” Mẫn Chính Huy siết chặt hai tay. Con trai của Đường Vũ Sanh ngày thường ăn chơi đàn điếm vô độ không ai không biết. Đường Vũ Sanh sinh ra loại nghịch tử như vậy không phải lỗi của ông ta thế nhưng ông ta lại dám động vào con gái của Mẫn Chính Huy này.

“Lôi Nhiếp! Cậu hãy điều tra rõ tung tích của Đường Khải, có cơ hội tôi sẽ trực tiếp xử lý!”

Ngoài mẹ Trần và Viêm Viêm, Mẫn Minh sợ hãi tất cả mọi người. Mỗi ngày đều phải dựa vào thuốc an thần mới có thể ngủ được nhưng cứ hễ tỉnh lại là ngâm mình trong nước nóng dùng khăn tắm chà xát khắp cơ thể.

“Thật bẩn! Bẩn như vậy Mẫn Kha sẽ không cần con nữa, nhưng vì sao tắm mãi vẫn không có cảm giác sạch sẽ!” Đây là câu duy nhất cô có thể nói.

“Tiểu thư! Đừng chà nữa nếu không sẽ cháy máu đấy!” Mẹ Trần cầm khăn tắm choàng lên người cô nhưng cô tránh đi đem chính mình một lần nữa chìm xuống nước.

“Tiểu thư! Cô đừng tra tấn bản thân như vậy, phu nhân mà biết được sẽ rất đau lòng, cả Mẫn Kha nữa cậu ấy sao có thể nhìn cô như thế này!” Mẹ Trần hốc mắt đỏ ửng.

Trời cao có mắt tại sao mọi tội lỗi của người lớn lại đổ hết lên người Mẫn Minh!

“Mẫn Kha không cần con nữa…không cần con nữa.” Nước đã chuyển lạnh Mẫn Minh toàn thân trắng bệnh nhưng vẫn không chịu đứng dậy. Mẹ Trần không còn cách nào khác đành phải đi gọi y tá đến.

Đem Mẫn Minh nhẹ nhàng đặt trên giường, đưa tay mở đèn ngủ trong phòng. Cô sợ bóng tối. Từ ngày đó trở đi chỉ cần bà tắt đèn cô sẽ sợ hãi kêu lên. Mẹ Trần lặng lẽ kéo Viêm Viêm đi ra ngoài.

Vài ngày nay Viêm Viêm cũng không khóc không nháo đều đặn mỗi ngày đều đến thăm Mẫn Minh, đứa nhỏ hiểu chuyện càng khiến người ta đau lòng.

Trong phòng có bật đèn khiến Lôi Nhiếp phải đưa tay lên che mắt. Anh không thích ánh sáng cảm giác rất khó chịu. Anh lẳng lặng đi đến bên giường nhìn người đang ngủ say, trong lòng anh cảm thấy rất khổ sở. Là anh khiến cô đau đớn, khiến cô thống khổ nhưng bản thân anh còn thấy đau hơn gấp vạn. Trái tim lúc nào cũng đau đến rỉ máu nhưng anh không hối hận nếu được lựa chọn một lần nữa anh vẫn sẽ làm như vậy.

Những vết thương trên người cô rồi cũng sẽ biến mất nhưng trong lòng chắc chắn sẽ để lại một vết sẹo anh biết điều đó nhưng anh muốn làm cho cô ngoài anh ra không thể đi yêu một ai khác.

Thấy cửa mở Lôi Nhiếp vội vàng buông lỏng tay, quay đầu là Mẫn Chính Huy.

“Cậu cũng đến thăm Mẫn Minh sao!” Mẫn Chính Huy đi đến bên giường nhìn Mẫn Minh đang say sưa ngủ trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trong đầu ông tất cả đều là hình ảnh cơ thể đầy rẫy vết thương của Mẫn Minh. Vài ngày nay ông như già đi mười tuổi lưng cũng còng đi không ít.

“Lôi Nhiếp! Cậu thực sự yêu Mẫn Minh sao!”

“Đúng vậy! Con rất yêu cô ấy” Lôi Nhiếp trả lời không chút do dự.

“Sẽ không bởi vì con bé bị người ta ức hiếp mà coi thường nó chứ!” Mẫn Chính Huy quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lôi Nhiếp.

“Vĩnh viễn sẽ không! Con sẽ càng yêu cô ấy hơn nữa, sẽ chăm sóc cô ấy như tính mạng của mình cho đến khi con chết!” Lôi Nhiếp nhìn vào mắt Mẫn Chính Huy ánh mắt anh tràn ngập kiên định.

“Tốt lắm! Vì phần tình cảm này của cậu tôi đáp ứng. Chỉ cần ba năm sau nếu cậu đối với Mẫn Minh vẫn kiên định như bây giờ và con bé cũng nguyện ý, tôi sẽ giao nó cho cậu.” Mẫn Chính Huy hai mắt nhắm nghiền đối với bọn trẻ ông vĩnh viễn bất lực như vậy.

“Ba yên tâm. Con yêu cô ấy sẽ không vì thời gian mà thay đổi đời này chỉ yêu mình cô ấy.”

Lôi Nhiếp xoay người nhìn Mẫn Minh, anh sẽ có cách làm cho cô nguyện ý ở bê

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #thành