Chương 32 : Anh Và Sủng Vật Của Cô
Đã mấy tháng nay Mẫn Minh không có đi ra khỏi nhà mà cho dù có ra ngoài thì cô cũng không biết nên đi đâu. Từ sau lần nhìn thấy Đường Khải Phong ở viện dưỡng lão Lôi Nhiếp không cho cô một mình đến đó nữa, mỗi lần anh đều phải đi cùng cô.
Thời gian này cô ngoài vẽ tranh thì cũng chỉ có thể đọc sách. Cô đã có lần đề cập đến chuyện muốn tới Mẫn thị làm việc nhưng ngay lập tức bị Lôi Nhiếp nhanh chóng phủ quyết.
Không đi thì không đi thôi dù sao đến đó cô cũng biết phải làm gì chứ?
Mẫn thị bây giờ từ trên xuống dưới đều là người của Lôi gia mà bản thân cô cũng đã sớm không muốn tiếp quản Mẫn thị rồi.
Gần đây Tiểu Xà có mang về một con chó con chỉ nhỏ bằng bàn tay, lông trắng muốt có nó ở đây khiến cô bớt buồn chán hơn hẳn. Vốn tưởng rằng Lôi Nhiếp sẽ phản đối ai ngờ anh lại cười nói:
“Con chó nhỏ này trông đáng yêu rất giống em, có nó cũng tốt ban ngày em cũng có nó chơi cùng.”
Cô nghe xong có chút tức giận. Con chó này là sủng vật của cô, còn cô cũng chính là sủng vật bị Lôi Nhiếp nuôi nhốt sao có thể không giống nhau được chứ? Cô bĩu môi đứng ở trước cửa sổ. Lôi Nhiếp thấy vậy từ phía sau ôm lấy cô, tựa đầu cô trên vai mình thăm dò:
“Em giận à? Ý anh là em và nó đều có bộ dạng rất đáng yêu.”
Cô lắc lắc đầu, lời anh ta nói cũng đâu có sai. Lôi Nhiếp lại chuyển qua đứng trước cô, tinh tế hôn lên mặt cô, trong mắt tất cả đều là mê luyến, giọng khàn khàn nói:
“Mẫn Minh, vị trí của em là ở đây.” Anh cầm tay cô đặt lên trái tim mình.
“Không có em nó cũng sẽ không đập nữa.”
Cô không nói gì mặc cho anh ôm, thẳng đến khi anh ôm cô đi đến bên giường cô mới vội vàng giữ chặt tay anh, trong mắt tràn ngập cầu xin nhưng anh đã không muốn dừng lại.
“Em hơi mệt.”
Lôi Nhiếp nghe vậy lập tức dừng tay, ngồi dậy quan sát cô một lượt lo lắng hỏi:
“Chỗ nào không thoải mái? Anh đi gọi bác sĩ!”
Cô lắc đầu. “Không cần gọi bác sĩ đâu em chỉ là hơi mệt một chút thôi.”
“Được anh sẽ không miễn cưỡng em. Ngủ đi.” Anh ôm lấy cô, để đầu cô tựa trên lồng ngực mình vị trí trái tim. Anh muốn cô nghe được tiếng tim đập để cô có thể nhỡ rõ nó chỉ vì cô mà tồn tại.
Người bên cạnh hơi thở càng ngày càng đều đặn Mẫn Minh mới nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của Lôi Nhiếp. Cô vốn không thích bóng tối, mỗi đêm đều để một ngọn đèn nhỏ. Ánh đèn le lói chỉ đủ chiếu sáng một góc phòng, Mẫn Minh ngồi ở trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Ánh trăng chiếu lên bóng cây, vạn vật đều đã say ngủ duy chỉ còn mình cô là không ngủ được.
Cô lại vừa mơ thấy Mẫn Kha, người con trai duy nhất trong lòng cô. Càng nhớ anh bao nhiêu cô lại càng cảm thấy tuyệt vọng và cô độc bấy nhiêu. Lôi Nhiếp yêu cô cô biết, nồng cháy đến mức giống như muốn đem cô đốt thành tro bụi, cô không có chỗ để trốn chỉ có thể thừa nhận.
Cô đưa tay đặt lên trái tim mình, nơi này từ trước đến này chỉ có một người tên Mẫn Kha. Anh lớn lên cùng cô, là hy vọng sống của cô. Cô biết anh mong muốn cô được hạnh phúc nhưng hạnh phúc của cô chỉ anh mới có thể mang lại. Con sông lớn năm đó cướp đi sinh mệnh của Mẫn Kha cũng là lấy đi trái tim cô. Lúc này cô phải dựa vào những kỷ niệm xưa cũ của bọn họ mà hồi tưởng lại. Mẫn Minh nhẹ nhàng đưa tay chạm lên cửa kính, nương theo ánh trăng, một đêm yên tĩnh như vậy nếu không có người ngoài thì sẽ chỉ thuộc về cô và anh hai.
Người trên giường hơi trở mình, chỉ một động tác nhỏ cũng khiến Mẫn Minh giật nảy người. Cô nhẹ nhàng trở về giường, nằm quay lưng lại phía Lôi Nhiếp. Người bên cạnh lại trở mình một lần nữa, cánh tay tráng kiện đột nhiên kéo cô lại, bắt cô phải quay về phía anh. Mặc dù anh không mở mắt nhưng cũng đủ khiến cô sợ hãi. Cô cố gắng nhắm mắt lại, cứ như vậy để anh ôm cho tới sáng.
Vài ngày nay Lôi Nhiếp cũng không bắt ép cô, còn tự mình đi mua một cái chuồng cho con chó nhỏ. Ban ngày lúc anh ta không có ở đây, cô an vị ngồi bên cửa sổ vẽ tranh, con chó nhỏ thấy vậy liền chạy đến bên cạnh cô, thấy cô dừng lại liền lập tức nhào vào lòng.
Đúng là một con chó thông minh biết nhìn sắc mặt.
Mẫn Minh cũng rất chiều nó mỗi ngày đều tự mình tắm cho nó sau đó ôm nó nằm sưởi nắng. Buổi tối Lôi Nhiếp về nhà thấy cô đang ôm con chó nhỏ ngủ say trên ghế ngoài ban công. Anh ôm lấy nó trực tiếp vứt ra ngoài cửa phòng sau đó quay lại nhẹ nhàng ôm cô đặt trên giường.
Gần đây Lôi thị xảy ra một chút rắc rối anh biết đều do Đường Vũ Sanh giở trò sau lưng. Nhìn người phụ nữ trên giường, từ khi có cô anh liền chán ghét máu tanh không muốn tiếp tục cuộc sống gió tanh mưa máu nữa, cúi xuống nhìn đôi bàn tay đã từng dính không ít máu tươi của mình anh có chút chán ghét.
Lôi Nhiếp cúi đầu hôn cô, cô là người đã cứu vớt anh, vẫn luôn là như vậy.
Anh muốn cứ như vậy ôm lấy cô, như thế là đủ rồi. Mấy hôm nay cô ở trong lòng anh đã không còn khẩn trương nữa. Anh thật muốn từ nay về sau họ cứ yên ổn sống bên nhau như thế này.
Đứng trên ban công nhìn Tiểu Xà vừa trở về lại nhìn 2 túi đồ trong tay con bé đều là do Mẫn Minh nhờ đi mua. Thức ăn cho chó, giấy vẽ loại tốt đương nhiên còn có cả thuốc tránh thai nữa. Cô vẫn luôn uống thuốc cho tới bây giờ chưa từng có suy nghĩ sẽ sinh con, đặc biệt là con của Lôi Nhiếp.
Chính cô còn như vậy sinh thêm đứa nhỏ làm gì cho nó chịu khổ cùng cô chứ?
“Thiếu phu nhân đây là những đồ cô cần.” Tiểu Xà lấy trong bao ra 2 lọ thủy tinh đã thay nhãn nhìn bên ngoài trông rất giống mấy lọ vitamin bình thường.
Mẫn Minh mỉm cười. “Cảm ơn em.”
“Đúng rồi thiếu phu nhân, có một người đàn ông đứng cách cổng biệt thự của chúng ta không xa đưa cho tôi cái này nói là muốn chuyển cho cô còn dặn tôi không nên nói cho thiếu gia biết.” Tiểu Xà lấy ra một phong thư trông rất bình thường.
Mẫn Minh cầm lấy vốn định trực tiếp ném vào thùng rác. Trước đây cũng có không ít cơ sở giải trí luôn gửi thiếp mời đến nhà cho nên đối với chuyện này Mẫn Minh đã sớm quen rồi. Mỗi lần cô đều xem xong rồi tiện tay vứt luôn vào thùng rác dù sao những nơi đó cũng không phù hợp với cô. Chỉ riêng ứng phó với Lôi Nhiếp cô đã đủ mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần làm gì còn thời gian đi mấy trốn thượng lưu đó chứ. Cô chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản mà thôi.
Tiểu Xà thay cô sắp xếp xong xuôi liền đi ra ngoài. Mẫn Minh cảm thấy hơi nhàm chán liền mở phong thư ra xem nhưng khi vừa nhìn thấy nội dung bên trong sắc mặt lập tức khó coi, nước mắt cũng tự nhiên chảy ra, 2 chân phát run.
Những gì viết trong này là thật ư?
Thấy cô chạy vội ra ngoài vệ sĩ phía sau lập tức đuổi theo. Mẫn Minh cũng không để ý đến vệ sĩ ra sức ngăn cản trực tiếp đi vào trong phòng họp.
Lôi Nhiếp đang họp tâm tình vô cùng tốt nghe mấy bản báo cáo dài dằng dặc, cũng chính vì tâm trạng tốt nên hiệu suất làm việc cũng rất cao. Mấy ngày nay phía bên kia đã đâu vào đấy, trung tâm mua sắm cũng chuẩn bị được khởi công. Anh cũng đã nghĩ ra tên để đặt cho nó, sẽ gọi là ‘Minh’.
Nhìn thấy người vừa đi vào anh càng thêm cao hứng. Cô lần đầu tiên đến tìm anh nhưng sao lại đi dép lê thế này?
Anh muốn đi đến ôm chầm lấy cô nhưng ánh mắt của cô có điểm không đúng, đã xảy ra chuyện gì?
“Lôi Nhiếp tôi hỏi anh chị tôi thực sự đang ở Las Vegas sao?” Cô cứ như vậy nhìn anh.
Người đàn ông trước mặt này thực sự đang lừa cô ư?
Vẻ mặt của Lôi Nhiếp đột nhiên cứng đờ, cô đã biết những gì?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top