Chương 06
Diêm Túc nhìn hắn một cái, rõ ràng đã biết nhưng vẫn hỏi: "Ngươi đang gọi ta?"
Thẩm Nghiễn trừng mắt nhìn y, tức giận nói: "Nơi này ngoại trừ ngươi và ta ra, còn có ai khác, quỷ sao?"
Diêm Túc dừng lại động tác: "Nhưng ta đối với ngươi cũng không gọi 'này'."
Thẩm Nghiễn nghe xong lời này, liền biết Diêm Túc là cố ý, nhớ đến trong tay còn cầm món quà của đối phương cho hắn, hắn liền đại nhân đại lượng không chấp nhặt với y: " Vậy gọi ngươi là Diêm Túc cũng được đúng không?"
"Ngươi và ta mặc dù cuộc sống thời đại khác biệt, nhưng nếu như ngươi đã gả cho ta làm vợ, dù sao cũng nên gọi ta một tiếng tướng công."
Thẩm Nghiễn nghe Diêm Túc nói câu này, quả thực hắn rất tức cười.
Hắn cho rằng hắn đã nhượng bộ, thế nhưng đối phương hiển nhiên vẫn cảm thấy chưa đủ.
Còn tướng công, a!
"Ngươi......"
"Thôi vậy, vừa mới qua cửa nên bỏ qua cho ngươi , tạm thời cho ngươi thích ứng mấy ngày."
Nhìn nét mặt Diêm Túc không có biểu lộ gì, Thẩm Nghiễn cuối cùng cũng biết cái gì gọi là, nhất bản chính kinh đích khí nhân !
Thực muốn khóc!
" Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Hắn cũng không muốn nói có được không!
"Cái này, làm sao ngươi biết ta đang cần tới?"
Diêm Túc nhìn túi nhỏ trong tay hắn: "Nhạc phụ nhờ ta mang cho ngươi."
Thẩm Nghiễn nghĩ nghĩ một hồi, nhạc phụ này là ai, cuối cùng mới hiểu rốt cuộc là ai.
Hắn cảm thấy người này, không, quỷ này sẽ thấy khó chịu nếu không chiếm tiện nghi hắn một lần, mặc dù sự thật xác thực là sự thật.
Diêm Túc lại tựa như hoàn toàn không có cảm giác, nhìn Thẩm nghiễn, cao thấp đánh giá hắn một phen: " Ngươi thể lực cũng không tệ, ta vốn cho rằng ngươi hôm nay sẽ thêm ngủ một lúc nữa, xem ra sau này có lẽ là không cần phải khách khí với ngươi."
Nhìn đối phương đột nhiên tới gần, Thẩm Nghiễn theo bản năng liền lùi lại: "Giữa thanh thiên bạch nhật ngươi muốn làm gì?"
Diêm Túc trong mắt lóe lên một tia trêu đùa: "Nên làm đã làm, không nên làm cũng đã làm."
"Ngươi, ngươi vô sỉ!" Thẩm Nghiễn đưa tay đẩy Diêm Túc ra, chân vắt lên cổ mà chạy.
Tốc độ rất nhanh, động tác mạnh mẽ, không có chút mệt mỏi quá độ nào từ đêm qua.
Diêm Túc thu lại ý cười trong mắt nhìn thị nữ quỷ từ trong góc đi ra, quỳ xuống trước mặt y.
" Xin đại nhân trách phạt."
Diêm Túc nhàn nhạt nhìn qua nàng mở miệng: "Ta biết Điệp Vũ là muội muội của ngươi, nhưng ta hi vọng không có lần sau, về sau ngươi không cần phải đi theo hắn, lui xuống đi."
Thị nữ quỷ do dự một chút, vẫn là trầm mặc rời đi.
Thẩm Nghiễn cầm hầu bao một đường chạy thẳng đến tiểu trù phòng mới dừng lại.
Ngô Thị Phi vừa nấu một nồi canh khoai tây liền nghe thấy tiếng, nhô đầu ra nhìn Thẩm Nghiễn thở hổn hển: "Nha, tinh thần không tệ a!"
Thẩm Nghiễn thẳng người lên khoát tay, thở dốc một hơi: "Đừng nói nữa, quả thực một lời khó nói hết."
Ngô Thị Phi nghe hắn nói như vậy, lập tức hứng thú: "Chuyện gì xảy ra, nói ca nghe một chút đi."
Thẩm Nghiễn vừa định mở miệng nói Diêm Túc quả thực quá lưu manh rồi, thế nhưng vừa nghĩ ngược lại nếu nói ra chuyện này, khó đảm bảo Ngô Thị Phi sẽ không cười hắn, liền sinh sinh nén lại.
Đang chờ hắn nói, Ngô Thị Phi nhìn nhìn tròng mắt hắn vòng tới vòng lui, liền biết Thẩm Nghiễn nhất định nghĩ đến cái gì, cười híp mắt nhìn hắn, cũng không truy vấn.
Quả nhiên, thời điểm Thẩm Nghiễn mở miệng nói tiếp, cũng không phải là nội dung mong chờ.
"Ngươi nấu cơm?"
Ngô Thị Phi cười ha ha một tiếng, gật gật đầu: "Vừa nấu xong, muốn ăn vẫn phải chờ một chút."
Thẩm Nghiễn gật gật đầu: "Ân".
Ngô Thị Phi biết hắn không nói, nhưng là hắn có: "Lại nói , hôm qua hình như là đêm động phòng hoa chúc của ngươi và tướng quân, thế nào?"
Thẩm Nghiễn gương mặt đỏ bừng, quay đầu trừng mắt Ngô Thị Phi: "Cái gì như thế nào, không có cảm giác!"
Ngô Thị Phi nghe thấy lời này, trên mặt biểu lộ rất đặc sắc.
Không có cảm giác, làm sao lại không có cảm giác, đây thật là quá làm cho người ta tò mò!
Lần đầu tiên thấy Ngô Thị Phi như vậy, Thẩm Nghiễn lại càng lúng túng, đỏ mặt, đôi con ngươi đen láy lóe lên xấu hổ cùng bất an: "Nhỏ như vậy, làm sao có thể có cảm giác, ai nha ngươi đừng hỏi nữa."
Ngô Thị Phi nhìn cách đó không xa Diêm Túc đang đi về phía này, câu lên khóe môi: "Rất nhỏ sao, không thể đi, tướng quân nói thế nào cũng 1m8 trở lên, dựa theo tỉ lệ hẳn là sẽ không quá nhỏ đi."
" Chính là rất nhỏ, giống như cây tăm." Thẩm Nghiễn nhớ đến lúc Diêm Túc đối với hắn làm đủ loại việc ác, con đường bôi nhọ y lại càng thêm thông thuận, bất quá hắn lại hoàn toàn không hề chú ý tới phía sau tên quỷ nào đó đang đi tới.
Thẳng đến khi cảm nhận được một cỗ âm lương, mới hơi có một tia bất an quay đầu nhìn phía sau, thấy quỷ diện vô biểu tình.
Đột nhiên quay đầu lại thấy Ngô Thị Phi tựa tiếu phi tiếu, biết ngay tên này cố tình dụ mình.
" Ngươi......"
" Ta nhớ ra còn có chút việc không kịp xử lý, ta đi trước, canh nấu xong rồi, ngươi cứ uống a!"
Nhìn Ngô Thị Phi trong nháy mắt liền chạy mất, Thẩm Nghiễn liếc Diêm Túc một cái, trái lại nghĩ nghĩ mình nói gì, đối phương cũng đã nghe thấy, thích ra sao thì ra.
"Rất nhỏ sao?" Diêm Túc nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói nghe không ra nửa điểm tâm tình.
Thẩm Nghiễn nhìn y chằm chằm: "Đúng vậy a, chính là rất nhỏ, một chút cảm giác cũng không có."
Được lắm, cái gì gọi là vịt con chết vì mạnh miệng, chỉ sợ là Thẩm Nghiễn sẽ như vậy.
Diêm Túc tiến lên một bước nhìn Thẩm Nghiễn: " Vậy là ai đêm qua một mực rên rỉ, đừng đừng, muốn hỏng, ân?"
Thẩm Nghiễn vừa mới hạ xuống độ ấm trên gò má, nhiệt độ trên gương mặt lại đột nhiên nhảy vọt đỏ ửng lên, nhìn Diêm Túc, hắn thật không nghĩ tới người này lại có thể bình tĩnh như vậy đem chuyện đêm hôm qua nói ra.
À, không đúng, đây là quỷ, nhưng là quỷ thì không có giới hạn cuối cùng sao?
"Ngươi không biết xấu hổ, loại chuyện này ngươi cũng nói ra được, còn cái gì mà cổ nhân, còn cái gì mà quân tử!"
Thấy Thẩm Nghiễn xấu hổ, sâu trong ánh mắt Diêm Túc sôi trào một loại tâm tình khiến Thẩm Nghiễn không thể hiểu, lại càng khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng mà Thẩm Nghiễn như thế, lại làm cho Diêm Túc cảm thấy đặc biệt sinh động.
"Lời ta nói chẳng lẽ không phải sự thật, ngươi nói dối còn chưa xấu hổ, ta nói thật vì sao phải xấu hổ, ân?"
"Ta nói dối cái gì ?"
" Vậy chúng ta trở về phòng kiểm chứng lại một chút, thế nào?"
" Ta mới không cần, ngươi lưu manh." Thẩm Nghiễn bỏ lại một câu, nói xong liền chạy mất, hắn không muốn cùng tên quỷ này ở chung một chỗ.
Nhìn Thẩm Nghiễn lại một lần chạy đi, Diêm Túc trong mắt lóe lên ý cười.
Cái phủ đệ này to như vậy bất quá chỉ là thêm một người.
Thế nhưng lại cảm thấy so với ngày xưa đã náo nhiệt cùng sinh động hơn nhiều .
Thẩm Nghiễn vừa đi ra ngoài, liền thấy ai đó tựa vào sau giả sơn, nói có việc phải làm, mà Ngô Thị Phi lại ở nơi này nghe lén nhìn trộm.
Bị bắt gặp, Ngô Thị Phi cũng không xấu hổ, nhìn Thẩm Nghiễn trợn tròn cặp mắt: "Ai nha ai nha, hôm nay thời tiết thật không tệ!"
"Không tệ em gái ngươi!"
Thấy Thẩm Nghiễn không lên tiếng, Ngô Thị Phi khẽ ho một chút: "Được rồi, đừng không vui nữa, ta thấy tướng quân đối ngươi vẫn là rất thích."
"Ngươi con mắt nào nhìn ra y thích ta?" Không khi dễ hắn đã là quá tốt rồi, nghĩ đến đêm qua, bị lật qua lật lại giày vò, hắn liền vô cùng tức giận.
Ngô Thị Phi cười cười: "Không thích ngươi làm sao lại nói nhiều với ngươi như vậy."
Thẩm Nghiễn không hiểu nhìn Ngô Thị Phi : "Có ý gì?"
Ngô Thị Phi cũng không giải thích, có một số chuyện không phải người ngoài nói hắn liền sẽ tin: "Ta không nói, ngươi tự lĩnh hội đi, bất quá trong tay ngươi vẫn luôn nắm chặt cái gì vậy?"
Thẩm Nghiễn lúc này mới nhớ tới đang cầm một cái túi nhỏ.
" Nha, tín vật đính ước cũng đã nhận rồi?" Ngô Thị Phi lại nhịn không được trêu ghẹo một câu.
Thẩm Nghiễn liếc hắn một cái, Ngô Thị Phi thức thời mà bên miệng làm động tác kéo khoá.
"Ân, bên trong đều là hạt giống." Thẩm Nghiễn mở túi cho Ngô Thị Phi xem, Ngô Thị Phi nhìn nhìn từng hạt giống bên trong, không hiểu nói: "Ngươi làm gì với cái này, nơi này trồng thứ gì cũng khó nảy mầm."
Thẩm Nghiễn đem hầu bao nhét vào trong ngực, cất kỹ : "Có thể trồng hay không, phải thử mới biết được, ta không muốn ăn khoai tây nữa."
"Vậy được, chờ ngươi trồng được rồi, đừng quên ta đó." Ngô Thị Phi cũng không đả kích hắn, vỗ vỗ bả vai không quên vì bản thân mà yêu cầu lợi ích.
Thẩm Nghiễn đẩy tay đang khoác trên vai mình ra: "Không cho, ngươi cũng không phải người tốt lành gì."
"Ai nha, ngươi đứa nhỏ này còn rất thù dai." Ngô Thị Phi nhịn không được mỉm cười.
Kỳ thật Ngô Thị Phi là người bạn đầu tiên từ khi hắn đến nơi này, Thẩm Nghiễn đối với Ngô Thị Phi ấn tượng cũng không tệ lắm.
Người này mặc dù lắm mồm một chút, có lúc lại ưu thích trêu đùa hắn, nhưng nói tóm lại là không có ý xấu.
Thế nhưng có một số việc, vẫn là cần chút thời gian để hai bên thổ lộ tâm tình với nhau.
Cầm một hồi, Thẩm Nghiễn lúc này mới nhớ tới, sáng nay hắn muốn hỏi Diêm Túc, có phải đã biết chuyện của hắn hay không.
Lại bị Diêm Túc đột nhiên tung ra nhạc phụ làm cho hắn quên dự tính ban đầu.
Nghĩ đến túi hạt giống trong ngực là do đích thân phụ thân giao cho y, có phải là mang ý nghĩa Diêm Túc đã biết bí mật của hắn?
Muốn trở về hỏi rõ ràng, thế nhưng lại nhớ ra hắn vừa mới nói chỗ đó của Diêm Túc nhỏ xíu, khó đảm bảo tên quỷ kia sẽ không trả thù.
Được rồi, chờ có cơ hội hỏi lại sau vậy.
"Nghĩ gì thế?" Thấy tiểu hài trước mắt nửa ngày không lên tiếng, cũng không biết lại nghĩ cái gì, Ngô Thị Phi liền không nhịn được mở miệng hỏi.
" Không có gì, canh có phải đã nấu xong rồi, ta đói chết mất."
Hai người một trước một sau trở lại tiểu trù phòng, liền thấy Bạch Uy ở đó vừa bưng bát canh vừa uống.
Thấy bọn họ chạy tới, chủ động nói: "Đã nấu xong cả rồi, nhân lúc còn nóng, mau uống."
Thẩm Nghiễn nghe vậy trực tiếp tiến vào phòng bếp lấy bát múc thêm một bát nữa, đi ra ngồi xổm ở cửa: "Không phải khoai tây, đây không phải khoai tây, đây không phải khoai tây."
Liên tiếp thôi miên ba lần, Thẩm Nghiễn mới nhiệt tình thổi thổi, uống một ngụm.
Bạch Uy bị hành động của hắn chọc cười: "Những ngày qua ngươi đều ăn cơm như vậy?"
Thẩm Nghiễn ngẩng đầu nhìn Bạch Uy một chút: "Không như vậy, ta sợ mình sẽ phun ra mất."
Ngô Thị Phi bưng chén canh tới, cũng ngồi xổm xuống: "Không ai có thể so bì với ngươi, ta thấy ngươi có ăn thêm ba năm nữa cũng không mập lên."
Bạch Uy cười cười: "Ta giờ sợ nghèo, có ăn đối với ta mà nói đã là tốt lắm rồi."
Ngô Thị Phi liếc mắt: "Ngươi ít đến, ngươi Bạch gia Tam thiếu, chưa kể vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, nếu không cũng là phải ngậm thỏi bạc, còn sợ nghèo! Lừa quỷ chắc?!"
。2021-04-06
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top