Mẩu 4
"Người cần đến sẽ đến thôi"
Ngày xưa thích được quan tâm, nên chỉ cần ai đó chăm sóc, ngọt ngào một chút liền cảm thấy đó là yêu thương, rất dễ phải lòng. Bây giờ thấy ai càng khéo, càng giỏi ăn nói càng cố tránh xa. Vì lời đường mật thường dễ nghe chứ khó thực hiện. Phải tán tỉnh thành thạo đến cỡ nào, người ta mới dễ dàng nói được những điều khiến người khác cảm thấy được yêu thương và muốn dựa vào như thế?
Ngày xưa thích hẹn hò công khai, đến chốn đông người nhất định phải nắm tay thật chặt, thể hiện "chủ quyền" của bản thân để người ta biết mình có người yêu và cũng có người yêu mình.
Bây giờ yêu đương chỉ muốn chốn đến một nơi nào đó thật yên lặng, bình dị, lắng nghe những câu chuyện của nhau, động viên nhau cùng vượt qua mọi bất trắc trên đường đời.
Ngày xưa lúc nào cũng sợ mất nên ghen, nên dỗi, nên làm nũng để được dỗ dành, cưng chiều, níu kéo. Chuyện chưa xảy ra cũng đã lo lắng. Tay trong tay mà cứ sợ ngày mai người xa rời.
Bây giờ hiểu ra rằng càng phức tạp càng đau lòng. Nếu người phải đi là do đã hết duyên nợ. Nếu người ở lại thì đó chính là định mệnh cần trân trọng. Chỉ cần luôn chân thành và hết lòng sẽ không còn gì phải hối tiếc.
Ngày xưa nghĩ rằng chỉ cần yêu là đủ.
Bây giờ trưởng thành rồi nhận ra cuộc đời rộng lớn thế, đâu chỉ có mình tình yêu.
Vậy nên, nếu không ai yêu mình thì cũng đừng vì thế mà cảm thấy bất hạnh. Có lẽ là vì duyên chưa đến mà thôi. Đã là yêu thì không cần thiết phải ồn ào, gấp gáp.
Bình tĩnh mà sống, chắc chắn người cần đến sẽ đến thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top