12.

Cậu chạy đến địa chỉ mà cô đã nói, nhìn ngôi nhà trước mặt, nước mắt không kìm được mà thi nhau rơi xuống. Là anh, chắc chắn là anh, Mingyu. Ngôi nhà này, chính là nhà cũ của mẹ anh, nơi anh từng nói lời thương yêu ngọt ngào với cậu. Nếu không phải đang đứng ngoài đường, Hyungjun chắc chắn sẽ khóc rất to, sẽ ngã quỵ xuống đất mà khóc, tự trách bản thân sao không nhận ra anh sớm hơn.

Hyungjun cho tay nhấn chuông liên tục, miệng không ngừng gọi tên Mingyu. Cậu tựa như chẳng còn kiên nhẫn mà nhấn chuông nữa, nước mắt ướt nhòe, cả tay áo cũng ướt vì lau nước mắt. Hắn từ trong nhà đi ra, nhìn thấy cậu như vậy liền nhanh chóng mở cửa. Chưa kịp nói gì, cậu đã nhào vào lòng hắn, ôm chặt như thể sợ người kia chạy mất.
- Hyungjun cậu sao vậy... Hyungjun, đừng làm tôi lo... cậu...
- Mingyu... là anh đúng không... anh trở về rồi...
Hyungjun nói trong nước mắt, tay ghì chặt áo người kia.
- Tôi không phải... Hyungjun...
Hắn ôm cậu vào lòng. Nói dối cậu, hắn đâu dễ chịu gì. Nhìn cậu khóc hắn cũng đau lắm.
- Anh nói dối, rõ ràng là anh, Mingyu. Làm gì có ai lại trùng tên, trùng ngày sinh nhật, rồi lại giống nhau. Anh đáng ghét... Ngay tại nơi này, anh từng nói yêu em, từng nói em là người rất quan trọng với anh mà, anh quên hết rồi sao? Kim Mingyu, mau nói em nghe!

Cậu nấc lên từng cơn, nước mắt ướt đẫm một mảng áo của anh. Tim anh thắt lại Làm sao anh quên được chứ? Nước mắt nhẹ lăn trên má anh, anh không quên, và cũng chẳng bao giờ quên.
- Xin lỗi em, Hyungjun. Anh sai rồi!
- Đồ ngốc nhà anh, nếu hôm nay em không biết thì đến khi nào anh mới chịu nói? Anh có biết em đau lắm không?
Tay nhẹ lau nước mắt cho cậu, lòng anh càng thêm đau. Đôi mắt cậu long lanh chứa đầy nước, má ửng hồng nhìn anh.
- Anh biết, xin lỗi em. Hyungjun của anh.
- Anh biết? Vậy tại sao còn nói dối em? Nếu hôm nay không gặp cô Jung thì em cũng chẳng biết.

Hyungjun nước mắt rơi vẫn hoàn rơi, cho tay đánh nhẹ vào người anh.
- Anh chỉ là muốn biết em còn yêu anh không thôi. Anh xin lỗi vì đã để em tổn thương. Cô ấy không nói gì làm em buồn chứ?
Anh thực sự không muốn giấu cậu, càng không muốn làm cậu tổn thương. Nhiều lúc anh muốn nói ra, nhưng anh lại sợ cậu buồn và thất vọng về anh.
- Cô ấy chỉ nói về việc anh du học, rồi cũng nói lý do vì sao anh phải ở lại đó. Em xin lỗi... Mingyu... xin lỗi vì đã nghĩ anh không còn tình cảm với em nữa.

Vòng tay anh lần nữa ôm lấy cậu. Cả hai rốt cuộc thì cũng chỉ nghĩ về nhau, lo sợ cũng cùng lo sợ về một điều. Bây giờ thì ổn rồi, người đã ở bên, có thể cùng nhau mà nắm tay đi tiếp.
- Anh yêu em, chưa từng ngừng yêu em...
Hyungjun dụi dụi đầu vào lòng anh.
- Em yêu anh, Mingyu.

Hyungjun ngượng chín mặt, câu nói này, suốt 7 năm qua chỉ dám giấu trong lòng. Chưa một lần dám nói ra, vì nó chỉ dành cho một người, là Kim Mingyu.

Trời rất nhanh đã chuyển tối, Mingyu đưa Hyungjun về nhà. Ánh đèn vàng hòa cùng ánh trăng soi sáng con đường nhộn nhịp, hôm nay là một ngày đặc biệt, chắc chắn là thế. Hyungjun ngồi trên xe, mắt nhìn ra ngoài cửa, rồi lại cười như một kẻ ngốc. Cậu đưa mắt nhìn anh, khẽ nói:
- Mingyu, em biết tại sao mình lại bị anh lừa một cách dễ dàng như vậy rồi?
- Vì sao?
Mingyu nhìn cậu, mỉm cười.
- Bởi vì anh thực sự đã đẹp trai hơn nhiều rồi đó.
Ánh mắt anh hiện lên vài tia hạnh phúc, lý do này chẳng thuyết phục chút nào, nhưng anh cũng biết một điều, Hyungjun chưa từng thay đổi, suy nghĩ vẫn ngốc nghếch như ngày nào.
- Hyungjun ngốc của anh cũng đáng yêu hơn nhiều rồi.
- Ai ngốc chứ?
Anh không trả lời, mỉm cười nhìn về phía trước để lái xe.

Xe dừng lại trước nhà cậu, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Hơi ấm từ hai đôi bàn tay hòa vào nhau, ánh mắt cũng không hẹn mà cùng đặt lên người đối phương.
- Hyungjun, anh về với em rồi, nên sau này không được buồn nữa, càng không được khóc. Điều anh muốn nhìn thấy nhất là Hyungjun được vui vẻ hạnh phúc. Anh hứa sẽ bù đắp cho em, sẽ bên cạnh em một đời. Tin anh không?

Hyungjun nghe anh nói mà nước mắt muốn rơi, cậu tin anh. Chưa từng ngừng tin anh.
- Em tin anh.
- Cảm ơn em Hyungjun. Cảm ơn em vì đã luôn chờ anh, cảm ơn em vì đã luôn yêu anh, cảm ơn em vì đã luôn tin tưởng anh. Anh yêu em.

Anh hôn lên trán cậu, rồi ôm cậu vào lòng. Hyungjun ngượng vô cùng, nhưng cũng vòng tay ôm lấy anh.
- Anh, sao lại nói mấy lời sến súa vậy hả?
- Là lời thật lòng đó.
- Em biết mà Mingyu của em.
- Ừm, Mingyu là của em.
Cả hai cùng cười rồi nhìn nhau. Cảm giác đối phương ở ngay bên cạnh, cùng nhau nói lời yêu thương, cùng cười với nhau thật ấm áp. Ngày tháng sau này của Hyungjun sẽ luôn có một Kim Mingyu bên cạnh, tay nắm chặt tay, cùng cười cùng nói, có khó khăn cũng mặc kệ.

" Cô gọi tôi có chuyện gì?"
Mingyu đang lái xe về nhà thì cô gọi tới.
" Anh không thể ngọt ngào với em một chút sao?"
" Anh xin lỗi"
" Anh không có lỗi đâu"
" Cảm ơn em vì đã nói cho em ấy biết"
Ánh mắt cô ánh lên vài tia buồn, nhìn màn hình điện thoại, đã hơn 30 giây. Đây là lần đầu anh và cô nói chuyện lâu đến thế.
" Ngay từ đầu em đã biết chính là cậu ấy, phiền anh gửi lời xin lỗi đến cậu ấy vì thái độ của em lúc trước"
" Hyungjun không trách em đâu"
" Cảm ơn anh, Mingyu. Vì đã cho em biết tình yêu là thế nào"

Cuộc điện thoại kết thúc với những lời cảm ơn, xin lỗi và chúc phúc. Tháng năm sau này của cô, hy vọng tìm được người yêu thương mình thật lòng.

Ngày cứ thế trôi qua. Mùa xuân chớp mắt đã thành mùa hạ, từng cơn mưa cứ thế rơi xuống như muốn xóa đi cái nắng nóng này. Mingyu cứ như vậy mà hằng ngày nói lời thương yêu với Hyungjun khiến cậu đỏ mặt thẹn thùng, trong lòng dâng lên hạnh phúc.

Ánh mắt Hyungjun khó hiểu nhìn Mingyu, rõ ràng là phải đưa cậu về nhà, lại rẽ sang hướng khác. Mỗi lần hỏi anh đều đưa tay lên miệng "suỵt" một tiếng, ra vẻ rất bí mật. Sau một đoạn đường dài, xe dừng lại. Hyungjun đưa mắt nhìn ra ngoài, trong phút chốc mắt mở to. Là biển.

Anh nhìn biểu cảm của cậu, không khỏi mỉm cười.

Hyungjun cởi giày, vui đùa tung tăng trên bãi cát mịn. Cậu xoay người nhìn anh đang đứng ở phía sau, cười hạnh phúc. Sóng biển hài hòa cuộn từng cơn vào bờ cát, cậu tiến lại gần, ôm lấy anh.
- Sao không nói trước với em?
Anh xoa đầu cậu, dịu dàng nói:
- Nếu nói trước thì không còn gì bất ngờ nữa rồi.

Bàn tay cậu đùa nghịch tay áo của anh một lúc, rồi ngước mắt nhìn anh.
- Sao anh không ôm em?
Thấy hai tay Mingyu cứ chắp lại ở sau lưng, cậu hơi dỗi mà nói với anh. Anh không nói gì, chỉ cúi xuống hôn lên trán cậu. Rồi lại rất nhanh quỳ một chân xuống bờ cát, tay đưa lên một chiếc hộp. Cẩn thận mở ra, anh ngước nhìn cậu. Hyungjun có hơi bất ngờ, cúi đầu nhìn anh.
- Hyungjun, em có đồng ý ở bên cạnh anh một đời không?
Cậu gật đầu, nhẹ nhàng đáp:
- Em đồng ý.
Chiếc nhẫn rất nhanh đã được anh đeo vào ngón áp út của cậu. Anh đứng lên, đưa tay mình ra.
- Hyungjun đeo nhẫn cho anh!
Cậu không thể nhịn cười trước dáng vẻ này của anh. Nhanh chóng đeo nhẫn vào tay anh. Mắt cậu không ngừng đặt lên bàn tay mình, mỉm cười hạnh phúc.

Gió nhẹ thổi qua mái tóc cả hai. Trong phút chốc tim Hyungjun như ngừng đập khi môi Mingyu chạm đến môi mình. Một nụ hôn nhẹ nhàng. Khi hai đôi môi tách ra, cậu không khỏi ngượng ngùng mà vùi mặt vào lòng anh. Ánh hoàng hôn trên biển dịu dàng mà lan tỏa. Ánh mắt anh nhìn cậu đầy âu yếm.
- Hyungjun chuyển đến sống cùng anh nha!
Cậu gật gật đầu. Gương mặt tựa như ửng hồng khi những tia nắng cuối cùng của ngày đang dừng bên má. Ánh hoàng hôn như đang lưu luyến mà ôm lấy hai con người đầy hạnh phúc.

Tay anh nắm lấy bàn tay cậu, đan chặt.

Bây giờ, và cả sau này, vẫn sẽ luôn là như thế.


End.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top