vi. đã không sao nữa rồi
Tiếc là Hưởng Tuấn không có cơ hội gặp lại Mẫn Khuê nữa.
Mối quan hệ giữa hai người vẫn vừa hờ hững vừa khách sáo, kể cả những khi cả hai bất đắc dĩ phải làm việc cùng nhau thì Mẫn Khuê vẫn luôn giữ một khoảng cách thích hợp.
Tuy lần trò chuyện này với nhau đã giúp Hưởng Tuấn hiểu rõ hơn về người Alpha ấy, nhưng cuối cùng lại mang đến cho cậu một thứ cảm giác xa vời không thể chạm tới được.
Bao nhiêu mong đợi cơ hội thúc đẩy tình cảm của cậu vẫn chưa đến thì công việc ở viện an dưỡng đã kết thúc chóng vánh.
Lại một tháng nữa trôi qua.
Chạng vạng hôm nay, Mẫn Khuê nhận được thông báo có một cuộc điện thoại báo cần giúp đỡ khẩn cấp.
Trên đường cao tốc đã xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn nghiêm trọng, số thương vong trước mắt đã có hơn mười người, hơn nữa con số này vẫn đang không ngừng tăng cao, mà bệnh viện cách hiện trường gần nhất là nơi này.
Mẫn Khuê đồng ý với vẻ bình tĩnh. Sau khi cúp máy xong, anh đã bắt đầu sắp xếp những công việc tiếp theo.
Hiện tại số người có thể điều động khẩn cấp nội trong vài giờ là cực kỳ có hạn, dù có nhờ người ngoài viện đến cũng phải đợi thêm một thời gian ngắn, anh thật sự đã hết cách, bèn gọi sang tìm người ở trung tâm tình nguyện viên.
Khi Hưởng Tuấn hay tin thì bên ngoài đã chuyển một loạt bệnh nhân đến, tất cả đều đang lấp kín cửa bệnh viện.
Nhân lực trong bệnh viện không đủ, không rảnh để bận tâm hết mỗi một bệnh nhân nên tiếng than khóc the thé không ngừng, ai nấy đều gào "Cứu tôi với".
Hưởng Tuấn đã trải qua mấy tháng huấn luyện, dẫu cậu có một số kinh nghiệm đối phó, nhưng khi phải đối mặt với cả một màn như thế này thì vẫn thấy luống cuống.
Nhưng vào lúc này, cậu lại nhớ tới câu nói của Mẫn Khuê, đột nhiên sinh ra dũng khí không biết tên. Muốn nói cậu có cảm giác sứ mệnh thì không phải, nhưng nỗi mong muốn san sẻ giúp Mẫn Khuê thì là thật. Cậu không nghĩ gì nữa, chạy vọt ra cửa đẩy từng giường bệnh vào hành lang.
Dưới tình huống nhân viên y tế không đủ, tình nguyện viên phải gánh vác trách nhiệm thay bọn họ, phải nhận định xem bệnh nhân nào cần phẫu thuật ngay thì đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
Dựa vào kinh nghiệm từ các tiền bối, người có tiếng gào khóc lớn nhất thì thường sẽ không phải lo lắng đến tính mạng của họ, trái lại, những người đau đến mức không thốt nổi một lời mới có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng ngay tức khắc.
Nhưng hiện giờ bệnh nhân nhiều như thế, Hưởng Tuấn không thể nào từ từ suy xét đến chuyện đó được.
Cậu đi thẳng đến bên bệnh nhân gần cậu nhất, kiểm tra vết thương của người đó, khi nhấc tấm chăn chống bụi bẩn lên, thứ lọt vào tầm mắt cậu là một mảng máu lớn.
Đối với một người chưa có kinh nghiệm và chưa chuẩn bị tâm lý thì cực kỳ đáng sợ. Quả thật Hưởng Tuấn đã bị dọa sợ, thậm chí cậu còn có suy nghĩ muốn lùi bước. Nhưng khi đối diện với cái nhìn khẩn cầu của người bị thương, cậu đã bình tĩnh dần.
Hưởng Tuấn có thể cảm giác người đó đang cầu cứu cậu. Không chỉ riêng mình người đó, mà vào giây phút này đây, tất cả những người đang nằm trên giường bệnh đều cần giúp đỡ.
Cậu chậm rãi nhớ đến nội dung huấn luyện tình nguyện viên, khi bản thân mình không thể tự xử lý được thì phải trấn an bệnh nhân trước đã.
Người bị thương nọ không trông thấy vết thương của mình, bởi vậy anh ta càng thấy sợ hãi hơn cả. Hưởng Tuấn biết rằng vào lúc này đây, phản ứng mình để lộ ra sẽ dễ dàng tác động đến cảm xúc của họ. Cậu chưa từng nói năng nhỏ nhẹ đến vậy bao giờ:
"Không sao đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, hãy chịu đựng thêm chút nữa nhé. Chúng tôi sẽ nhường cơ hội cấp cứu cho những người có vết thương nghiêm trọng hơn đã..."
Người bị thương kia nhìn Omega xinh đẹp ấy, từ từ gật đầu.
Hưởng Tuấn thở phào một hơi.
Sau màn mở đầu thuận lợi, những chuyện tiếp đó không tính là khó lắm.
Hưởng Tuấn thấy hơi may mắn vì tình hình của bệnh nhân đầu tiên mình gặp đã được xem là tốt, bởi vì những người được đưa đến ngay sau đó có vết thương vô cùng thê thảm.
Khi cậu kiểm tra người này xong, phải bước đến một giường bệnh khác thì đột nhiên người nằm ở giường phía sau vươn một bàn tay ra giữ chặt lấy cậu, dường như động tác này đã tiêu hao hết sức lực toàn thân của người đó.
Hưởng Tuấn quay đầu lại thì thấy cánh tay đang kéo lấy tay mình đẫm máu tươi, ngay cả cổ tay áo mình cũng dính phải vết máu. Cậu hít sâu một hơi, cầm lại tay người đó thật chặt, nhanh nhẹn xốc tấm chăn chống bụi lên, dưới chăn lộ ra mảng máu thịt lẫn lộn.
Hưởng Tuấn cố ý dùng chăn để ngăn tầm mắt của người đó là bởi không muốn để anh ta nhìn thấy thảm trạng của mình. Vết thương quá nặng sẽ làm người bị thương dễ dàng đánh mất ham muốn được sống tiếp, điều này sẽ tăng độ khó cho việc phẫu thuật.
Hình như người nọ cũng có cảm giác đó, anh ta nhìn Hưởng Tuấn rồi cất tiếng với hơi thở mong manh:
"Có phải tôi... Tôi đã không cứu được nữa rồi...?"
"Không đâu, anh sẽ ổn hơn mà."
Hưởng Tuấn nhẹ nhàng nói, cố điều chỉnh giọng điệu của mình trông bình tĩnh như không có chuyện gì. Cậu nhanh chóng kéo giường bệnh của người này ra một góc sáng sủa rồi gọi người cùng đẩy vào phòng cấp cứu
"Chỉ là phẫu thuật thôi, sẽ chóng khỏi ngay mà."
"Vậy tôi... Tôi..."
"Đợi khi nào anh phẫu thuật xong, muốn hỏi gì tôi sẽ nói cho anh biết sau nhé. Hãy thư giãn chút, phẫu thuật hao thể lực lắm."
Người bị thương nọ không nói gì thêm nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt nghe theo lời của Hưởng Tuấn.
Khóe mắt cậu hoe đỏ, nhưng cậu không hề khóc, cậu im lặng đưa người đó vào phòng cấp cứu rất nhanh. Sau khi tận mắt chứng kiến người bị thương ấy được đưa lên bàn mổ rồi vẫn không hề nghỉ ngơi, mà là tiếp tục trở lại cửa bệnh viện để làm việc tương tự khác.
Tối đó bận bịu mãi đến tận hai giờ sáng, cậu mới đẩy người bị thương cuối cùng đến tay bác sĩ.
Sau khi làm xong mọi việc, hình như Hưởng Tuấn vẫn chưa hoàn hồn, đứng đờ ngay cửa phòng cấp cứu, không nghĩ suy gì cả. Cậu không nhận ra mình đã kiệt sức, hai tay đang run rẩy không ngừng.
Hưởng Tuấn tiếp tục phụ giúp sơ cứu cho các bệnh nhân bị thương nhẹ, giải quyết những vấn đề còn tồn đọng như tìm cách liên lạc người nhà bệnh nhân, phụ giúp các y tá, bác sĩ.
Không hề có lấy một chút thời gian ngơi nghỉ, Hưởng Tuấn cũng dành cho mình lấy một phút rảnh tay để chợp mắt.
Mãi đến khi mọi việc đã dần đi vào ổn định, cậu đột nhiên nghe tiếng có người gọi tên mình ngay sau lưng
"Hưởng Tuấn."
Khi Hưởng Tuấn nghe thấy giọng nói này thì cậu hãy còn đứng đờ ra đó, chậm rãi xoay người lại, Mẫn Khuê đã đứng ngay trước mặt cậu.
Hiển nhiên người Alpha này cũng vừa xong việc, thậm chí công việc còn nặng nề hơn bởi anh là bác sĩ phẫu thuật chính, quần áo hiện giờ nhăn nhúm, mồ hôi thấm ướt tóc tai, thoạt trông vất vả hơn cả cậu.
Hưởng Tuấn nhìn anh rồi hỏi với vẻ không chắc chắn:
"Anh tìm em ạ?"
"Ừ."
Lần này Mẫn Khuê không phủ nhận, anh cho cậu một đáp án khẳng định rõ ràng:
"Cậu không sao chứ?"
Khi Mẫn Khuê bước tới đã thấy máu dính trên cổ tay áo của Hưởng Tuấn. Lúc điều hành nhân sự đã sớm nghĩ đến việc có thể sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Anh thừa nhận mình hơi lo nghĩ cho cậu Omega này, bởi vì anh biết cậu không có kinh nghiệm gì, anh sợ rằng cậu sẽ thấy sợ hãi, cứ muốn bớt chút thì giờ đến xem sao nhưng có quá nhiều ca phẫu thuật phức tạp cần anh phụ trách.
Song hiển nhiên lúc này khi gặp mặt, những gì cậu Omega ấy đã làm còn giỏi hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Mẫn Khuê cũng không biết tại sao đột nhiên lại thấy hơi mừng rỡ.
Nhưng ngay khi vừa dứt xong câu hỏi, cậu Omega nọ đã đột ngột lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Thông qua lớp quần áo, thậm chí Mẫn Khuê có thể cảm giác được cả người cậu đang run rẩy.
Không phải Hưởng Tuấn không sợ, mà chẳng qua là trong tình huống lúc đó thì cậu không thể nghĩ gì nhiều được.
Nhưng sau khi nhìn thấy Mẫn Khuê, bao sự phòng bị của cậu đều bị gỡ xuống hết cả. Giờ cậu mới nhớ đến tình cảnh bi thảm như máu thịt be bét, như tay chân gãy tàn, nước mắt sợ hãi của cậu chảy ra, cả người run lẩy bẩy.
Vậy mà vùi vào lòng người đàn ông Alpha này lại mang đến cảm giác quá đỗi an tâm cho người khác.
Cậu không muốn buông tay, cũng không muốn rời đi.
Dù có phải trải qua chuyện tương tự như thế lần nữa, cậu cảm thấy cậu vẫn sẽ bằng lòng đi làm, chỉ để có được một cái ôm ấm áp đến nhường ấy.
Mẫn Khuê không đành lòng đẩy cậu ra. Anh biết tại sao cậu Omega này lại vùi vào lòng mình. Bởi vậy anh càng không thể làm ra động tác từ chối nào cả, chỉ có thể im lặng để mặc người đó ôm anh.
Anh biết rõ như vậy là không đúng, không nên cho cậu bất cứ hi vọng nào, nhưng anh vẫn kìm lòng không đặng vươn tay vỗ nhẹ lên lưng cậu để an ủi:
"Đã không sao nữa rồi."
Mặc dù anh biết tư thế giữa hai người đã quá thân mật.
Mẫn Khuê tự nhủ với lòng mình, một lần này thôi, đây là lần cuối cùng mà thôi. Không được đối xử tốt với cậu ấy nữa, không được để cậu ấy hiểu lầm nữa.
Anh đã không thể trao trả tình cảm cậu ấy muốn
Trong lòng lại không muốn cậu ấy bị tổn thương.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top