CHƯƠNG 3: Chạy là thượng sách
Vốn dĩ Min Yoongi định cầu xin tha thứ trước, sau đó thừa cơ hội mở cửa xe chạy đi, nhưng không ngờ......
Cậu bị ghìm chặt rồi, ông trời cũng không chịu giúp cậu, cảnh vật bên ngoài không ngừng di chuyển, thì ra xe đã chạy, lại còn chạy rất nhanh a a a a a!
Min Yoongi căm phẫn trong lòng, nhưng mà không biết phải làm sao?
Min Yoongi thu hết mọi cử động của người con trai ngồi trước mặt vào trong mắt, cảm thấy thật sự rất thú vị, tính cách của cậu không giống với những người phụ nữ hay người con trai khác mà anh từng quen, nhất thời khiến cho anh cảm thấy muốn trêu chọc cậu.
Min Yoongi nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của anh, nhất thời cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
“Tổng, tổng giám đốc, không phải, không phải, tổng, chủ tịch, không đúng, không đúng, là tổng thống, tổng thống đại nhân, van xin anh, xin hãy tha cho cái mạng nhỏ này, không nên so đo với tôi, thật sự không phải tôi muốn phá hư chuyện tốt của anh, van xin anh.” Một hơi nói xong vẫn không quên nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu.
Vốn dĩ Park Jimin định trêu trọc cậu, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, sắp tới giờ họp ở Bộ Ngoại Giao, cho nên từ bỏ suy nghĩ này.
“Dừng xe!”
Thư Ký ngồi ở phía trước quay đầu hỏi “Tổng thống có chuyện gì?”
“Cho người này xuống xe!”
Min Yoongi vừa nghe thấy tổng thống buông tha mình, trong lòng rất vui mừng, thiếu chút nữa la lên, vận số của cậu hôm nay tốt vậy sao, tổng thống lại không so đo với cậu.
Tổng thống đại nhân, hôm nay anh không so đo với tôi, sau này tôi sẽ càng kính yêu anh hơn, tôi sẽ khiến người trong nhà càng kính yêu anh, nghĩ tới đây liền cảm thấy rất vui.
Ha ha ha!!!
Mặc dù trong lòng Min Yoongi rất vui nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu hiện nào, nếu tổng thống nhớ ra gì đó, không thả cậu đi, vậy cậu phải làm sao.
Xe dừng lại ven đường, Min Yoongi vội vàng mở cửa, bước xuống xe, tổng thống, đây chính là tổng thống, không phải là người mà cậu có thể chọc vào, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Lúc đóng cửa xe, Min Yoongi đột nhiên nghĩ phải nói gì đó, lúc xoay người lại nhìn thấy mười mấy vết xước do móng chó cào ở trên cửa sau xe. Bị dọa đến hồn bay phách lạc, đừng nói là phải nói gì, chỉ cần liếc nhìn cửa xe cũng thấy mất mạng rồi.
Park Jimin ngồi trên xe chỉnh sửa quần áo, trong lúc vô tình nhìn thấy một cái thẻ ngay cạnh chỗ ngồi.
Vì vậy đưa tay cầm lên nhìn, thì ra là chứng minh thư của cậu ta.
Họ tên: Min Yoongi
Tuổi: 21
......
Park Jimin đưa chứng minh thư cho Buyng Wo, Buyng Wo mở cửa xe gọi.
“Buyng Wo.......”
Lúc Park Jimin đưa chứng minh thư cho Buyng Wo, thái độ rất phấn khích, Min Yoongi,Min Yoongi, một cái tên thật đẹp.
Cái tên này thật sự rất thú vị, tên lại giống như tên bao cao su, khuôn mặt đẹp trai của Park Jimin khẽ cười.
Min Yoongi nghe thấy người kia gọi mình, sợ đến nỗi không dám nói gì, lập tức chạy hết tốc độ có thể, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn xem người trên xe có đuổi theo hay không.
Min Yoongi vừa chạy vừa suy nghĩ, có phải tổng thống yêu nghiệt kia biết chuyện mấy vết xước trên xe rồi không, rõ ràng anh đã thả cậu, sao còn gọi cậu lại chứ?
Sau khi chạy qua hai con đường cậu dừng lại, bởi vì cậu thật sự chạy không nổi nữa, cậu là một người cực kỳ lười vận động, bây giờ lại chạy qua hai con đường thật sự là không thể tưởng tượng được.
Min Yoongi khom người, thở hổn hển, hy vọng tổng thống không đem chuyện mấy vết xước trên xe tính sổ với cậu.
Muốn trách thì trách con chó mực kia, cào xe nào không cào lại đi cào xe tổng thống thành như vậy, thật sự là rất thê thảm, không dám nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top