mười hai | "mùa hoa đầu tiên"

Nàng không biết vì sao bản thân lại nghe lời người phục vụ ấy mà tìm đến bảo tàng nghệ thuật. Có lẽ là vì câu nói lạ lùng của anh ta, có lẽ là vì âm thanh buồn bã khi anh nói, cũng có lẽ đơn thuần chỉ vì trái tim nàng muốn vậy.

Nàng chôn chân hồi lâu trước những bậc thang nhỏ cũ kĩ. Chiều muộn, người đi đường thưa thớt, trong bảo tàng có lẽ cũng chẳng còn bao nhiêu khách ghé thăm. Rồi hít sâu, nàng bước đến bên bàn tiếp tân đặt ở góc cửa, nhẹ nhàng hỏi người nhân viên đang cúi đầu bận rộn sắp xếp sổ sách: "Xin chào, tôi nghe nói tháng trước các vị vừa nhận về một tác phẩm?"

"Xin chà— Ôi!" Nụ cười trên khuôn mặt người nhân viên tắt lịm, thay vào đó là vẻ bàng hoàng. "Cô trông giống hệt như người trong bức tranh mới!"

Nàng không hiểu lắm, hỏi lại: "Sao cơ?"

"Lẽ nào lại không phải..." Người nhân viên lẩm bẩm. Anh ta lấy lại vẻ chuyên nghiệp của mình, vừa đưa nàng đi vừa giới thiệu. "Chúng tôi quả thật vừa nhận được một bức tranh. Nó được vẽ cách đây năm năm, nhưng sau đó bị gia đình hoạ sĩ giữ kín. Phải đến tháng trước, họ mới quyết định đem nó tới bảo tàng nghệ thuật, trả cho nó sự tôn trọng từ cộng đồng mà nó xứng đáng được nhận."

Anh ta dẫn nàng đi đến một ngả rẽ dẫn tới căn phòng lớn trưng bày khoảng bốn, năm tác phẩm nghệ thuật, và bước chân nàng dần chậm lại. Cách nàng không xa phía trước là một bức hoạ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc, có lẽ vì nó đã được nàng cất giữ ở nơi trân quý nhất miền kí ức. Còn xa lạ, là bởi đã rất nhiều năm rồi, nàng mới lại nhìn thấy nó chân thật như thế, mà không phải mảnh quá khứ hư ảo tìm đến nàng trong những giấc mơ.

"Kia rồi," người nhân viên dẫn nàng đến gần bức hoạ, "Tác phẩm 'Mùa hoa đầu tiên'."

Nàng lặng đi hồi lâu, rồi run rẩy hỏi lại: "Anh vừa nói, bức tranh này, tên gì?"

Anh ta nhìn nàng đầy nghi hoặc, nhưng tay vẫn chỉ vào một khung kim loại ngay phía dưới bức tranh. "Ở đây, thưa cô," anh nói. "Tên của bức tranh, 'Mùa hoa đầu tiên', một di sản của hoạ sĩ Park Jimin."

Nàng nhìn chằm chằm vào cái tên của bức tranh, rồi vươn ngón tay run rẩy chạm lên tên của người họa sĩ. Dường như từ những con chữ đen lạnh lùng ấy, nàng lại lần nữa nhìn thấy một bóng lưng cao gầy, quay đầu lại cười với nàng trong một căn phòng ngập mùi thuốc vẽ. Chất kim loại lạnh lẽo buốt nhói ngón tay nàng, buốt đến tận trái tim.

"Người vẽ bức tranh này... Anh ấy đi đâu rồi?"

"Anh ấy qua đời rồi." Người nhân viên thở dài. "Anh ấy đã qua đời vì ung thư máu, khi chỉ mới hai mươi lăm tuổi...! Ở đây," anh ta chỉ xuống chiếc bàn ngay bên dưới bức tranh, nơi đặt một tấm kim loại lớn hơn in những chữ là chữ, "đây này. Đây là bài báo của phóng viên Lee Donghyun đã đến phỏng vấn Park Jimin về 'Mùa hoa đầu tiên'. Vị khách nào ghé thăm bảo tàng đọc bài báo này cũng đều rất cảm động!"








Nàng không biết mình làm cách nào mà ra khỏi bảo tàng. Nàng cũng không biết mình làm cách nào lại đến được đồng cúc hoạ mi. Đương mùa, những cánh hoa trắng muốt nhẹ nhàng đung đưa trong gió, tựa hồ xướng ca bên tai nàng những giai điệu vô danh. Nàng vươn tay, muốn bắt lấy những điểm trắng nhỏ bé ấy, lại nhận ra chúng tuột khỏi lòng bàn tay sao mà dễ dàng. Dường như năm ấy, nàng cũng đứng tại nơi này, vươn ra muốn chạm đến những sợi tóc được nắng vàng nhuộm ấm của anh. Và những sợi tóc cũng trôi tuột khỏi đầu ngón tay, để lại niềm tiếc nuối vô hạn.

Trong tim nàng có cái gì đầy ứ, có cái gì nứt rạn. Có cái gì, như là, bi thương.

Hình như đến tận bây giờ, cuộc đời nàng vẫn chỉ có một mùa hoa ấy. Mùa cúc hoạ mi đẹp thê thiết ấy. Hình như, nàng đã dành trọn trái tim mình, vì người mà nở rộ cho một mùa hoa ấy. Chỉ duy nhất mùa hoa ấy.

Và rồi, cũng như bao mùa hoa khác, như một quy luật bất biến của thế gian, mùa hoa đầu tiên của nàng đã lụi tàn trong ánh chiều tà nơi thị trấn duyên hải này, để lại trong lòng một mảnh đồng héo khô.

Park Jimin, để lại trong lòng nàng một mảnh đồng héo khô.

Em mun mt tách trà hoa chăng?

Nàng khuỵu xuống, trên má ướt đẫm.

Này, Park Jimin,

Bao nhiêu tách trà mới rút ngắn được hai mét rưỡi và một giá vẽ?

Bao nhiêu khoảng cách để đến được thiên trường địa cửu?

Bao nhiêu thiên trường địa cửu, đổi lấy vĩnh hằng của mùa hoa đầu tiên?


























MT ĐI NGƯỜI CÓ MY MÙA HOA?

Tôi nhn được vinh d phng vn Park Jimin khi anh đang nm trên giường bnh. Cuc chiến vi căn bnh ung thư máu quái ác ca anh đã dn phân đnh, và chàng ho sĩ tài hoa chng còn li bao nhiêu thi gian.

Trong căn phòng ngt ngt đy mùi thuc kh trùng, Jimin đón tôi bng mt n cười. Tinh thn anh tương đi n đnh. Anh k cho tôi v mt s sinh hot thường nht ca mình trước khi chúng tôi vào đ. Và câu hi đu tiên tôi đt ra cho anh là thc mc mà, k t sau khi nhìn thy bc ho ni tiếng nht ca Jimin, đã khiến tôi luôn trăn tr. Tôi hi anh, vì sao tên bc tranh li là "Mùa hoa đu tiên".

Anh nói thế này: "Tình yêu ging như mùa hoa. Đâm chi, lên n, n ra hoa, hoa cũng s có kì đp nht. Thế ri cui cùng, hoa tàn, đ li không gì ngoài du tích hoc xu xí hoc su não ca kết cc. Mi người có th có rt nhiu mùa hoa, nhưng mùa hoa đu tiên thì ch có mt. Nó có th không đp nht, không mnh m nht, li càng không bn lâu nht. Nhưng nó khc khoi nht. Là bi mùa hoa đu tiên ch đến mt ln duy nht. Vì mt người duy nht mà n. Vì mt người duy nht mà tàn.

Nếu như cuc đi mt người ch có mt mùa hoa, y s là câu chuyn hoc đp đ, hoc bi thương biết bao nhiêu."

Khi anh nói câu y vi tôi, đôi mt anh như đong đy ánh l. Tôi không kìm lòng được mà hi, rng cuc đi ngn ngi ca anh có bao nhiêu mùa hoa.

Anh cười và đáp: "Mt. Mt mùa cúc ho mi duy nht. Nhưng đã úa tàn t lâu."

"Nhưng t đôi mt ca ch th, tôi cho rng mùa hoa y không đến t mt phía, càng không cn phi úa tàn."

"Có l cu nói đúng. Mùa cúc ho mi y, là vì người mà n, nhưng vì tôi mà tàn." Ri Jimin hp háy mt, v lém lnh giu kĩ trong đôi đng t đen láy. "Này, cu biết không, cu phi ngm bc tranh y bng khong cách hai mét rưỡi và mt giá v."

K t sau khi linh hn chàng ho sĩ bc mnh v bên Chúa, tôi đã được phép ngm nhìn "Mùa hoa đu tiên" ca Park Jimin vài ln nh vào mi quan h gia tôi và em trai ca anh. Ch th trong tranh, mt cô gái tr tui và đp đ đến xao xuyến lòng người, thn nhiên ngi trên ghế và tm trong ánh nng trng ri vào t khung ca s duy nht. Tư thế ca cô tht thoi mái và có phn h hng, nhưng đôi mt cô li sáng rc và chuyên chú, đi lp hoàn toàn vi s lơ đãng nơi bàn tay buông thõng và dáng ngi vt chéo chân th ơ. Nếu nhìn lướt qua, ta chn tượng rng cô gái tht đp. Nhưng nếu nhìn kĩ hơn mt chút, bng cách vô hình nào đó, cô gái buc ta phi chú tâm vào cô và nhn ra nhiu điu hơn là v đp đơn thun.

Đng ti nơi chính din bc ho, cách đúng hai mét rưỡi và mt giá v, tôi tưởng như mình đang dùng c sinh mnh đ ngm cô gái. y là bi, người ho nên cô đã đt c sinh mnh mình vào bên dưới c v. Người y đã trân trng mi th, dù là mt si tóc vương vn thái dương hay đôi chân trn l ra khi vt la. S trân trng ca người y th hin qua tng nét c, biến ch th thành mt ngun sáng ch đo trong bc tranh. Nhưng ch cn tiến gn đến mt bước, tôi lin s hãi. Tôi s hãi khong cách ca l nghi b phá v, và rng cô gái đi din s ghét b s đường đt ca chính mình. Mt bước nh, nhng chi tiết tr nên m nhoè, ánh sáng t khung ca s bng quá chói chang, và ch th bng hoá xa đến vô cùng.

Hai mét rưỡi và mt giá v. Đó có phi là khong cách vĩnh hng hay không?

Nhưng tôi còn phát hin ra mt điu. Đng nơi chàng ho sĩ tng đng, ta đang dùng chính đôi mt anh đ ngm nhìn cô gái. Đng thi, ta cũng tr thành mt ch th. Mt ch th trong mt cô gái y. Nói cách khác, ti v trí này vn dĩ là mt người yêu thương ch th, và được ch th yêu thương.

Câu hi cui cùng tôi dành cho Park Jimin trong bui phng vn là: "Vì sao anh li chn kết cc bi thương này?"

Anh cười tht kh, đáp: "Thi gian tôi có ch đ cho mt mùa hoa, nhưng người y thì vn còn cơ hi cho nhiu hơn mt mùa hoa. Tôi không n bit ly, li càng không n phí hoài mùa hoa ca người."

Lee Donghyun

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top