Sóng (2)

"Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể"

Em ngồi trên bãi cát trắng, đôi tay mảnh khảnh tự ôm lấy chính mình, ngắm nhìn mặt trời đang dẫn bị nuốt chửng bởi lòng biển xanh. Mặt trời khoác trên mình chiếc áo chiến bào đỏ thẳm, hùng dũng chiếu những ánh nắng vàng cam như muốn nhuốm màu vạn vật lần cuối trước khi phải nhường chỗ cho đêm đen lạnh lẽo. Ánh mặt trời chiếu rọi vào từng con sóng khiến nó ánh lên, lấp lánh như màu đá quý. Từng dãy sóng này nối tiếp dãy sóng kia, cứ đua nhau đổ vào bờ biển. Ở ngoài xa, sóng hung tợn, dữ dội như mang theo cơn phẫn nộ của hung thần biển cả. Ấy vậy mà khi tới bờ sóng lại dịu dàng đến lạ, mềm mỏng vỗ về bờ như đang vỗ về một người tình bé nhỏ.

Từng thay đổi trạng thái của sóng khiến em bỗng dưng nghĩ đến chị. Trước mặt lãnh đạo, chị mang trong mình bộ dáng lạnh lùng, quyết đoán, thậm chí có phần cố chấp của một doanh nhân trẻ tuổi. Thế nhưng khi đứng trước mặt em, bao nhiêu uy vũ kia cũng hoá thành ấm áp, trìu mến.

Em là Myoui Mina, còn chị là Im Nayeon. Em trầm tĩnh, lặng yên còn chị thì năng động, ồn ã. Hai con người như hai thái cực của sóng, tưởng chừng như không liên quan gì đến nhau. Thế mà kì diệu thay lại gặp nhau, yêu nhau và về chung với nhau dưới một mái nhà.  Chúng ta ở bên nhau 5 năm, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc trong tình yêu, từ vui vẻ, hạnh phúc đến cả những hờn dỗi, ghen tuông. Không hiểu sao trong em dường như vẫn có gì đó chưa thoã mãn. Em ích kỉ luôn tìm kiếm sự đồng điệu đến tuyệt đối trong tình cảm. Em cầu toàn đến nỗi vô tình khiến tình cảm hai ta xuất hiện những vết rạn nứt không tên, khiến khoảng cách giữa cả hai ngày càng xa dần và tiến sát đến bờ vực của sự đổ vỡ.

Càng nghĩ mắt em càng hoe đỏ, khoé mắt đã rưng rưng nước từ khi nào không hay. Gió biển từng cơn mát lạnh ùa vào thân người nhỏ nhắn của em. Gió lùa vào chân tơ kẻ tóc, thổi vào cả cõi lòng đang héo úa bởi sự hối hận, dằn vặt. Em run rẩy, vòng tay tự ôm lấy mình càng thêm siết chặt. Ánh chiều đỏ ươm trải dài khắp mặt đất, bao trùm lấy cả thân thể nhưng vẫn không sao sưởi ấm được con tim trống vắng của em lúc này. Từng giọt, từng giọt nước mắt chảy dài. Em đưa tay lau vội những giọt nước mắt kia. Bao nhiêu nước mắt lau đi lại có bấy nhiêu nước mắt tuôn ra. Rồi em không lau nữa, để mặc cho những giọt nước mắt kia chảy dài khắp khuôn mặt của mình, để mặc cho những cảm xúc đã dồn nén quá lâu giải phóng ra.

Mặt trời đã dần khuất bóng phía sau mặt nước biển xanh ngát. Bầu trời chưa tối hẳn nhưng dấu hiệu đêm đen đang đến ngày một rõ ràng hơn. Phía sau những áng mây bồng bềnh kia có thể thấy rõ vài vì tinh tú đương lấp lánh. Em đã ngồi trên bãi cát này vài giờ liền chỉ để suy nghĩ những chuyện đã qua và khóc trong sự hối hận. Hình như đã quá muộn màng để níu kéo câu chuyện tình này rồi phải không?

Như một người vô hồn, em đứng dậy, chầm chậm lê từng bước chân nặng nề hướng về phía biển khơi. Từng đoạn kí ức đã qua như những thước phim mờ ảo phát đi phát lại trong tâm trí em.

Sóng vẫn từng cơn vỗ về bờ cát, vỗ về cả đôi bàn chân ngọc ngà của em. Em nhớ đến ngày đầu tiên gặp chị.

- Chào em. Chị là Im Nayeon.

Đó là một ngày đầu tháng 8, em bước vào cổng trường đại học trong sự bỡ ngỡ và đón chào em là một chị gái xinh đẹp với nụ cười ngọt ngào khiến người ta chỉ muốn ngắm nhìn mãi.

- Chào chị ạ. Em tên là Myoui Mina.

- Tên em thật đẹp và giọng nói em cũng thật ngọt ngào. Rất vui được làm quen với em, Mina a ~.

Đôi chân em đã ngập trong nước biển lạnh giá nhưng em vẫn chưa ngừng lại. Em cố chấp bước tiếp, bước vào dòng hồi ức đẹp đẽ, ngọt ngào ngày em và chị chính thức yêu nhau.

Chiều hôm ấy trời trong lành, gió nhẹ nhè thổi. Em cùng chị ngồi trên sân thượng vừa nhâm nhi li sinh tố dừa mát lạnh, vừa ngắm nhìn khung cảnh trường học bên dưới.

- Mina có biết hạnh phúc của chị là gì không?

Nayeon đột ngột nhìn Mina và hỏi khiến em hơi ngạc nhiên:

- Sao ạ?

- Hạnh phúc của chị chính là được gặp gỡ và hẹn hò cùng Mina đó. Liệu Mina có thể giúp chị trọn vẹn hóa hạnh phúc ấy không?

Đã nhiều năm trôi qua nhưng cảm xúc của em mỗi khi nhớ lại ngày ấy dường như vẫn vẹn nguyên như ban đầu. Gió biển đột ngột thổi vào khiến người em đau rát, lạnh buốt. Cơn lạnh lẽo này chắc cũng chẳng bằng sự lạnh lẽo mà chị phải chịu khi em vô cớ nỗi giận đâu chị nhỉ?

- Im Nayeon, em không chịu được chị nữa. Chị ra khỏi nhà ngay cho em.

Em lạnh lùng đẩy chị ra khỏi nhà và chốt cửa lại. Bên ngoài cánh cửa chị ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thế nhưng chị vẫn nhẫn nại đứng đấy gõ cửa, gọi tên em và xin lỗi liên tục mặc dù những lỗi ấy không thuộc về chị.

- Mina à. Chị xin lỗi. Em mở cửa cho chị đi.

- Mina à. Chị thật lòng xin lỗi vì đã khiến em phiền lòng.

- Mina à. Chị sai rồi. Em để chị ngoài đây cũng được nhưng em đừng làm gì tổn hại đến mình nhé!

- Mina à!

Hình như em nhớ chị đến phát điên rồi chị ơi. Tại sao bên tai em lúc này lại văng vẳng tiếng chị thế này. Chị đã đi rồi mà. Đúng vậy, sau những quá đáng từ em, chị đã không thể nhẫn nhịn nữa. Đêm mưa gió một tháng trước chị đã bỏ đi và không quay về.

- Mina, em đừng có mãi vô lí như thế.

- Vô lí? Chị nói em vô lí sao? Chị biết mình đang nói gì không hả Im Nayeon?

Im Nayeon mệt mỏi nhìn Myoui Mina, vẫn là khuôn mặt ấy, con người ấy, nhưng sao bỗng dưng lại trở nên lạ lẫm đến vậy. Chị hít một hơi thật sâu, suy nghĩ thật kĩ, rồi trả lời:

- Chị hiểu rõ những gì chị đã nói.

Và Nayeon đi ra khỏi nhà. Một lần bỏ đi chính là bỏ đi mất hút.

Nước biển đã bao trùm lấy toàn bộ cơ thể Mina. Đôi chân em đã không còn cảm nhận được mặt cát bên dưới nữa. Em thả lỏng, để mặc cho cơn sóng kia đưa em đi xa dần. Những dòng hồi ức trong em cứ thế rời rạc và mất hút. Trước mặt em lúc này trời đất đã tối sầm lại, nhưng kì lạ thay bên tai em vẫn vang vọng tiếng gọi của chị.

Một vòng tay đột ngột ôm lấy em. Những xúc cảm quen thuộc từ cái ôm này khiến em như bừng tỉnh. Một trận run rẩy đột ngột chiếm lấy cơ thể em. Em sợ hãi, sợ rằng đó chỉ là ảo giác do chính mình tưởng tượng ra. Nhưng sự ấm áp của cơ thể đang ôm lấy mình lại chân thật, quen thuộc đến khó tin.

- Mina à.

Người kia thì thầm vào tai em. Giọng nói ngọt ngào này, hơi thở quen thuộc này, chính là của chị chứ không ai khác cả. Em kích động thoát ra khỏi cái ôm, vẫy vùng trong nước, cố gắng xoay người quay lại để nhìn chị. Và rồi khuôn mặt chị hiện ra phóng đại trước tầm mắt em. Em run run sờ lên khuôn mặt xinh đẹp mà em luôn ngắm nhìn không biết chán. Không phải ảo giác. Đây chính là chị thật rồi.

Chị một tay vòng lấy eo em, kéo em vào sát người mình. Em mấp máy môi, gọi cái tên quen thuộc mà ngày nào em cũng gọi suốt 5 năm qua.

- Im Nayeon.

Chị mỉm cười, ánh mắt âu yếm nhìn em như cái cách chị vẫn hay nhìn, môi đáp lời:

- Ừ. Là chị. Im Nayeon của em đây.

Myoui Mina vỡ oà. Bao nhiêu nhớ mong, hối hận trong em lại một lần nữa được giải phóng ra thông qua những giọt nước mắt ấm nóng. Em ôm lấy chị thật chặt như sợ rằng giây tiếp theo chị sẽ mất hút như cái cách chị biến mất vào tháng trước. Nhưng chị vẫn ở đây, một tay chị ôm lấy Mina, một tay cố gắng rẽ nước để đưa cả hai về bờ. Mina gục đầu vào người chị, miệng liên tục thì thầm câu xin lỗi cho đến tận khi thiếp đi vì quá mệt.

- Nayeon ... Em xin lỗi. Em sai rồi ... Xin chị ... Xin chị đừng bao giờ rời đi như vậy nữa.

END.

————

Sóng và Sóng (2) không có miếng nào liên quan đâu ạ. Chỉ là em thích thì em trích thơ thôi =)) Tủ bài này 3 năm mà không vô. Buồn thật sự uhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top