Chương;12

_______'
Anh cất tiếng cười sang sảng khiến Bambam phải ngẩng lên nhìn. Ánh mắt hai người gặp nhau, Jimin liền khoát tay bảo Bambam: “Anh Kim đang ở đây, tôi phải qua đó chào hỏi cái đã, thầy cứ vui chơi thoải mái, tôi đi rồi về ngay.”

Bambam vội nói: “Vâng, anh cứ tự nhiên.”

Jimin đứng dậy, lập tức có mấy người nhanh nhẹn mở cửa phòng hát, Taehyung cũng nối gót anh ra ngoài, thế là số người trong phòng đột nhiên giảm đi một nửa. Bambam và mấy đứa con gái ngồi chơi oẳn tù tì ai thua phải uống rượu, được một lúc thì anh đề nghị: “Chán thật, chúng ta chơi bài đi.”

“Được ạ! Sếp thích chơi gì nào? Chơi đấu địa chủ hay chơi bài thăng cấp?[1]

Bambam cười bảo: “Chơi đấu địa chủ ít người quá không vui, bọn mình phải đông đông một tí, mấy em biết chơi Five Card Studkhông?”

“Không ạ…”

“Five Card Stud là cái gì ạ?”

“Hay anh dạy bọn em đi!”

“Phải đấy! Nào nào! Để em đi lấy bài, sếp cần mấy bộ bài?”

Cả đám đàn bà con gái lao nhao, tranh nhau kéo Bambam ngồi xuống cạnh bàn, rồi khắc có người tắt đèn disco nhấp nháy đốm vàng đang lia khắp sàn, thay bằng ngọn đèn treo được thiết kế đặc biệt trên chiếc bàn chơi bài, chao đèn rủ thấp, rót sáng xuống lớp vải nhung màu xanh lá phủ trên mặt bàn tựa như một miếng ngọc bích sậm màu. Cả một mớ con gái xúm đen xúm đỏ quanh Bambam, miệng tíu tít nũng nịu, tay nháo bài thoăn thoắt.

“Anh Bam muốn chúng em chơi kiểu gì nào, ai thua phải uống rượu nhé?”

“Không được không được! Ai thua phải cởi đồ! Cởi đến bao giờ không dám cởi nữa thì thôi, hoặc cởi sạch rồi thì phạt uống Hot toddy…”

“Con bé này trơ trẽn quá! Ai người ta dám chơi chứ! Anh Bam đừng nghe lời nó!” Mấy đứa con gái cười nói rôm rả, có em khẽ đẩy đưa với Bambam đoạn thỏ thẻ bảo: “Theo sếp thì mình nên chơi gì bây giờ?”

Anh cười toe toét rồi đưa ra quyết định cuối cùng: “Vậy chơi cởi quần áo nhé!”

“Úi trời anh Bam hư thế!”

“Mau lên, mau lên nào, mấy đứa em không biết chơi, sếp phải dạy bọn em tận tình vào nhé!”

“Đúng rồi, không được tư lợi, không được thiên vị…”

Bambam ngồi xuống giảng giải cách chơi cho bọn họ nghe, vừa giảng anh vừa chia bài làm mẫu, một đứa ghé mông ngồi lên tay vịn ghế chỗ anh, nó hơi nghiêng người tỏ vẻ chăm chú xem bài, mấy đứa còn lại chưa nắm rõ luật chơi nên chúng xúm quanh Bambam  hỏi này hỏi nọ. Đang “vào cầu” thì Jimin quay về. Thấy mọi người đang tập trung quanh bàn chơi bài, bèn hỏi: “Chơi gì thế? Ai thắng rồi?

Điều hòa trong phòng để nhiệt độ vừa vặn mát mẻ nhưng Bambam vẫn thấy nóng nực, liền cởi bớt cúc áo sơ mi, đoạn cười bảo: “Định chơi Five Card Stud mà mấy cô ấy không biết chơi, tôi đành dạy…”

Jimin vừa nhấp tách trà Nancy đưa, suýt thì phụt cả ngụm nước ra đằng miệng.nancy vội đưa chiếc khăn tay của mình cho anh, một tay con bé đỡ tách trà đặt xuống bàn, tay kia ân cần vỗ lên lưng Jimin, kẻo anh sặc nước. Anh hít thở lấy hơi rồi mới phá lên cười, đoạn mắng: “Mấy con bé này hư quá, thầy Bambam đến đây lần đầu mà bọn nó dám bắt nạt à?”

Bọn con gái ngồi quanh bàn bật cười khúc khích, lúc này Bambam mới vỡ lẽ: “Thảo nào.anh thấy mấy em nháo bài chuyên nghiệp thế… thì ra bọn em toàn giả gà không biết….”

Nancy nhẹ nhàng xoa bóp vai anh ta, miệng chúm chím cười: “Sếp Bam đừng giận nhé, bọn em chỉ muốn lấy lòng anh thôi mà, song vẫn phải nói thật, bọn em vừa nhìn là biết sếp Bam đây thạo món này rồi, mấy đứa ở đây còn non lắm, có cược thật thì cũng toàn thua thôi.” Thấy Bambam ngượng ngùng, Jimin đoán bụng anh ta đang bứt rứt vụ cho vay nặng lãi, Jimin liền bảo: “Dù sao cũng rảnh, cứ chơi với mấy em nó coi như luyện tay nghề. Mấy đứa cược gì? Thua phải lột áo hả?”

“Chộ ôi anh Mười ơi, sao lại lột áo, nghe thô chết đi được, phải gọi là phù dung ba lần đổi màu[2] chứ?”

Bambam ù ù cạc cạc khônng hiểu thế nào, Nancy liền ghé tai anh bảo: “Mấy đứa ở đây thường chỉ mặc trên người có ba món đồ thôi, giả sử thua một lúc ba ván là coi như lột truồng luôn, vậy nên bọn em mới gọi là phù dung ba lần đổi màu.” Hơi thở thơm tho nóng hôi hổi của cô nàng phả vào tai anh khiến vành tai anh đỏ lựng cả lên.

Cô gái ngồi kế bên lập tức la ó: “Mấy đứa xem hai anh chị này lại thì thầm to nhỏ rồi! Xem ra hôm nay Nancy quyết tâm giật chiếc túi Birkin từ tay anh Mười rồi đây!”

Tuy bị trêu nhưng Nancy cũng không lấy làm xấu hố, thậm chí cô ta còn thẳng thừng thừa nhận: “Ừ đấy, chị mày thích sếp Bam mất rồi, nhìn sếp  rất giống một anh học cùng khoa với chị.”

“Ôi anh Bambam đừng tin lời Nancy, nó lại đang biến anh thành đàn anh khóa trên cơ đấy!”

“Đúng đấy đúng đấy…”

Bambam thảng thốt trong chốc lát, đoạn hỏi Nancy: “Đồng môn cùng trường với em á, em học trường nào?”

Nancy tủm tỉm, tay nâng ly rượu đưa anh: “Sếp à, theo quy định ở đây, bọn em không được phép tiết lộ những việc này. Anh cũng đừng hỏi, anh cứ coi như ngày lành tháng tốt thiên thời địa lợi nhân hòa, gặp gỡ tức là có duyên đi, hà cớ gì phải phí thời giờ vào những vấn đề này.”

Bambam vẫn lơ ma lơ mơ chưa kịp hiểu thì bị cô nàng trút cho ly rượu, Nancy nhón một miếng dưa hami kề sát môi anh, giúp anh ta giải rượu. Phen này Bambam chạm trán với một đám đàn bà con gái “mạnh vì gạo bạo vì tiền” lại khôn khéo léo bờ. Bụng lo ngay ngáy mình sẽ bị mấy đứa con gái đó chuốc say bét nhè rồi khiến Park Jimin đâm sinh nghi, anh bèn khách sáo ngồi một lúc rồi kiếm cớ chuyển sang ghế sô pha bắt chuyện với Jimin.

Tuy Park Jimin là người dắt anh đến nơi đốt tiền này, nhưng hình như bản thân anh lại không hề lấy làm hứng thú. Anh nhắm nghiền mắt, ngả lưng xuống ghế sô pha để Nancy mát xa hai bên thái dương, đoạn mở mắt thấy Bambam ngồi xuống cạnh mình liền hỏi: “Sao thế?”

Bambam tỏ ra sượng sùng bảo: “Anh… anh Jimin… anh tiếp đãi tôi thế này, tôi…”

Jimin phá lên cười: “Tôi từng nói rồi đó thôi, thầy là ân nhân của em gái tôi, thế nên thầy không việc gì phải ngại cả. Vả lại, con em tôi quen thói nuông chiều từ bé. Chuyện ở trường, trăm sự nhờ thầy để mắt hơn tới nó.”

“Đó là việc nên làm, việc nên làm cả thôi.”

Đang định nói gì đó, bỗng điện thoại rung lên bần bật, Jimin cầm lên xem nhưng không nhận điện mà quẳng xuống bàn trà. Bambam thấy anh có vẻ không vui nên cũng nín thing không dám đả động thêm nữa. Jimin ngồi dậy ăn miếng dưa hấu, Taehyung cầm một chiếc điện thoại đến, bối rối ra mặt: “Cô Kang tìm anh…”

“Cứ bảo tôi đang họp.”

Taehyung ra ngoài nhận điện thoại, khi quay trở lại anh ghé tai Jimin thì thầm mấy câu xem chừng có vẻ khiến Jimin bực mình, anh quẳng luôn chiếc xiên đang cầm trên tay xuống đập vào thành đĩa kêu đoong một tiếng. Tuy tiếng động không hề vang, nhưng cả căn phòng đang ồn ào bỗng lắng xuống im phăng phắc. Tiếng cười nói phía bàn bài đột nhiên tắt lịm. Ai nấy đều nín thở lắng nghe, thậm chí không một ai dám buông tiếng thở mạnh.

Jimin trầm ngâm một lúc, khóe môi dần nở một nụ cười: “Tốt thôi, khỏi phải cản, cứ để họ đến đi. Tôi đang muốn xem đứa nào bày ra cái trò này.”

Tuy nãy giờ Bambam vẫn giả đò ngu ngơ nhưng lúc này cũng chỉ bẽn lẽn hỏi: “Có chuyện gì à?”

Jimin cười nhạt thếch đoạn bảo: “Để thầy phải chê cười rồi, bạn gái tôi thật chẳng ra sao cả, hai hôm nay tôi bận túi bụi không có thời gian gặp cô ấy, bữa nay nghe nói tôi đang ở đây liền đòi đến bằng được.”

Bambam nghe hắn nói kiểu úp úp mở mở, lòng dạ càng chộn rộn bồn chồn, song vẫn vui vẻ cười góp: “Phụ nữ bây giờ là vậy cả ấy mà.”

Nụ cười hiện trên gương mặt của Jimin càng thêm phần hả hê: “Thế nên tôi mới bảo sau này thầy nhất định phải quan tâm nhiều hơn – thầy biết tại sao bạn gái tôi lại biết tôi đang ở đây không? Chính con bé Park Chaeyoung bép xép với cô ấy, không những thế nó còn dẫn cô ấy tới đây… Con ranh này… nó biết rõ rành rành chị dâu tương lai của nó là chúa hay ghen, lại còn đổ thêm dầu vào lửa…”

Nghe thấy ba từ “Park Chaeyoung” – Bambam thót cả tim, song anh vẫn tỏ ra bĩnh tĩnh, cười bảo: “Tôi không tiếp xúc nhiều lắm với em Chaeyoung, có điều nghe bạn bè trong lớp nhận xét thì em ấy rất nhiệt tình với những người xung quanh, năm ngoái trong lớp một bạn học – mẹ bị bệnh máu trắng nên cả lớp tổ chức quyên góp, Chaeyoung là người góp nhiều nhất, đủ để thấy con người em ấy rất thích giúp đỡ người khác…”

Jimin liền cười bảo: “Đáng lẽ hôm nay không nên đưa thầy đến đây, chút nữa con bé gặp thầy ở đây, vậy chẳng phải làm ảnh hưởng đến tấm gương người thầy sao?”

Anh cười trừ bảo: “Hay để tôi đi vậy?”

“Đừng đừng.” Jimin nói: “Có mặt thầy ở đây, em gái tôi nó mới không dám quậy phá. Mới có bạn gái không thôi đã đủ làm tôi đâu cả đầu, nếu con bé em lại bù lu bù loa nữa thì tôi phải dỗ đến hai người phụ nữ, thật kinh khủng. Thầy cứ ngồi yên ở đây, ít ra có mặt thầy – con bé cũng không dám làm tôi bẽ mặt.”

Để ý thấy đôi mắt đang lấp láy ánh cười – lúc nhìn mình, lúc lại không của anh Bambam đành cười xòa: “Vâng, vậy tôi cứ ở lại vậy.”

“Thầy thử nói xem, rốt cuộc cái giống phụ nữ này suốt cả ngày họ nghĩ cái gì không biết nữa?” Jimin xiên một miếng lê bỏ vào miệng: “Thường xuyên ở bên cô ấy thì cô ấy lại cho rằng mình vô công rỗi nghề. Lúc bận túi bụi không có thời gian chăm sóc thì cô ấy lại bảo mình không yêu cô ấy.Thỉnh thoảng đi ăn uống bàn chuyện làm ăn, ở đấy đương nhiên phải góp vui lấy lệ là lẽ đương nhiên rồi. Mình cho rằng đấy là một chuyện hoàn toàn bình thường, vậy mà cô ấy cứ nghe phong thanh mình đang “léng phéng” ở đâu là lại làm ầm cả lên… À, thầy Tiêu có bạn gái chưa nhỉ?”

Anh cười thông cảm: “Chưa ạ.”

“Để lát nữa tôi giới thiệu cho thầy.”

“Cảm ơn anh Park.”

“Đừng khách sáo thế, tôi là con thứ Mười trong nhà, nếu thầy không chê thì cứ gọi tôi là anh Mười như người ta vẫn gọi.”

“Vâng thưa anh Mười.”

Jimin nói đãi bôi với anh một lúc rồi đi rửa tay, lúc ra bảo Bambam “Nào, chúng ta chơi mấy ván đi.”

Anh gãi đầu, ra bộ ngập ngừng: “Tuy đầu óc tôi chậm chạp cù lần, nhưng thấy anh làm ông chủ lớn thế này, tôi thật không dám chơi với anh Mười.”

“Có sao đâu, chúng ta làm mấy ván mạt chược. Ai thua phải ăn dưa hấu.”

Bambam thật không tài nào đoán được ra hắn đang nghĩ gì, đành ngồi xuống chơi mạt chược, thêm Nancy và một cô gái nữa là đủ một bàn bốn người. Những người khác ngồi xung quanh vừa bưng bê trà nước vừa xem họ chơi. Đang chơi dở ván đầu tiên thì cửa phòng bật mở, có người ghé tai Taehyung nói dăm câu, anh bước lại gần, báo cáo với Jimin: “Thưa anh Mười. Xe của Cô Kang và cô Hai đã đến cổng rồi ạ.”

“Bảy vạn![3]” Jimin vẫn dửng dưng hạ một quân bài, tay búng tàn thuốc.

Hôm nay số Bambam khá hên, thắng được được hai ván trong khi Jimin thua liểng xiểng từ đấu chí cuối, tuy vậy anh vẫn thầm khẳng định Park Jimin là một cao thủ, thành thử anh tuyệt nhiên không dám giở trò gian lận, vậy mà Jimin vẫn thua, thực sự bản thân Bambam cũng không thể hiểu được ý đồ của gã. Mỗi lần Park Jimin thua là hai cô bé ngồi cùng bàn lại rầu ra mặt. Rõ ràng tâm trạng ngày hôm nay của anh vô cùng tệ hại, sở dĩ có mấy quân đã dâng đến tận miệng rồi mà vẫn không biết đường ăn, ván nào cũng im ỉm tự xào bài, song chẳng bốc ra quân nào. Thế nên nãy giờ hai cô em cứ nghiến răng kèn kẹt, mồ hôi mồ kê ròng ròng từ đầu đến chân, tính đủ mọi cách mà vẫn không cứu được bài cho Park Jimin.

Bambam để ý thì thấy cô bé ngồi đằng sau Jimin nãy giờ hí hoáy không yên, sau mỗi một động tác là thể nào cũng đánh ra quân tương ứng. Sau mấy lượt thành lệ, anh đã có thể đoán ra bài của Park Jimin đang thiếu con gì. Lần này Nancy cười toét miệng, ngón trỏ hơi gập lại, ngay lập tức cả bọn đều hiểu Jimin đang có một hàng thuần văn[4], cả bọn tinh ý cứ có văn là đánh, song chẳng thể hiểu nổi đầu óc Jimin đang thả đi đâu, thay vì ăn quân bài đó anh lại tỉ mẩn rờ bài mình rồi hạ quân khác. Về sau, anh tung xúc xắc bốc được một quân đồng màu với ba quân có sẵn trong tay ghép thành một bộ tứ, tình thế bấy giờ mới dần chuyển biến. Nancy bụm miệng suýt gào lên đúng lúc có người mở cửa bước vào: “Thưa anh Mười, cô Kang và cô Hai đến rồi ạ.”

Jimin bật cười giòn tan rồi lật bài xuống bàn, lúc này cô gái mới kêu lên: “Tự nhiên bốc được một quân trùng màu! Ván này gỡ được bao nhiêu!”

Jimin cười bảo: “Lấy dưa hấu cho bọn họ ăn đi.”

Nancy mừng quýnh như thể mình không có tên trong diện ăn dưa hấu: “Em đi bảo bọn họ bổ dưa hấu, phải chọn miếng to bự choảng mới được, anh Mười cứ yên tâm!”

Bambam ngoảnh mặt trông, nhưng chỗ bậu cửa ngược sáng nên chỉ thấy thấp thoáng mấy người đang đứng đó, dáng họ lờ mờ như được viền một lớp ánh kim. Ánh đèn ngoài hành lang phủ lên làn da sáng ngời cùng đường nét thanh tú của Kang Seulgi, nom rực rỡ yêu kiều chẳng khác nào một miếng ngọc nạm vàng. Trong khi đó, mọi biểu cảm trên mặt Park Chaeyoung lại nhạt nhòa không rõ ràng, chỉ thấy cô ấy khoác tay Seulgi ra chiều thân thiết.


Đã cố gắng ra nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top