Chap 19


...Tâm trạng của Love Tỷ không ổn.

Love Tỷ nhích người dậy một cm....

... Love Tỷ lại nằm im ở nơi đó.

Tâm trạng càng xuống trầm trọng hơn....

....Love Tỷ ưỡn người nhăn mặt nhích người sang 1 cm nữa.

...Lại nằm im nơi đó, Love Tỷ thở gấp đây cố gắng.

"Tuyệt!" Milk ngồi ăn một hộp sữa chua đằng góc phòng, đưa mắt nhìn nữ nhân đang cố gắng di chuyển ra khỏi cái giường nọ. Milk ngồi chồm hổm thích thú ngó lên giường xem Love biểu diễn tài năng của mình, tài năng lẻ: mất năm phút để di chuyển 2cm vỏn vẹn. Love cau có, biết người kia đang chọc ghẹo mình nên liên quát lớn. "Súc sinh!!!"

"...Chửi đi, rồi xem ai là kẻ nằm đó bại liệt!"

"Ừ, ngồi đó đi!! Rồi xem ai là kẻ không có đồ ăn tối !!!"

"...Phụt, ai nhỉ?" Milk phì cười, đưa hộp sữa chua lên. Rõ ràng kẻ phải chịu đói là Love mà, bây giờ cái gì nàng ta cũng thiệt thòi. "Tội nghiệp ghê!"

"Cút khỏi mắt tôi!! Đi đi!!!"

Milk cười nhẹ, leo lên giường, lấy cái áo sơ mi rộng màu xanh khoác vào cho nàng ấy.

"...Thấy em thiệt thòi thật đáng thương, Love Tỷ!"

"Đồ súc sinh!!!" Love giận dỗi xiết chặt cánh tay Milk, như thế này chắc chắn một điều rằng: Nàng không thể ra khỏi căn nhà này để về nhà mình được.

Milk bế bổng nàng lên, rồi đem nàng xuống giường. "Nói chứ...tôi có đi mua đồ ăn rồi! Tranh thủ lúc em còn ngủ tôi chuẩn bị trước cả. À, chắc phải cho em đi tắm lại..."

"...Biết ngay mà!" Love nhăn mặt. "Chị cần gì làm tôi ra thế này? Có lợi à?"

"Chẳng phải em ra như vầy rồi tôi rất thoả mãn sao? Ahahaha."

"...Thật là quá đáng!!! 10 lần như chục, tôi sẽ không tự mình cho chị táy máy người tôi nữa!"

"Sao cũng được!"

Milk cất công đem nữ nhân nọ vào phòng tắm khoảng chừng 15 phút, rồi lại gòng sức bế nàng ta ra ngoài phòng khách. Lúc này Love đã có vải để che thân, nàng mặc vỏn vẹn trên mình cái áo sơ mi màu xanh của Milk đưa. Do đồ của nàng là quần jean bó và cái áo ôm cực kì hở hang nên bây giờ lại không dám mặc, sợ gây khó chịu cho cái cơ thể vừa bị hành hạ của mình.

Milk mỉm cười, hỏi han. "Em muốn gì không, Love Tỷ?"

"...Tôi cần một điếu thuốc!"

"Ừ, thứ đó tôi nghĩ không tốt! Đừng hút nữa thì tốt hơn!"

"Chị không thích à?"

"Ừ!" Milk ngồi mân mê gói thuốc của Love trên tay, quan sát đôi chút.

"...Tại sao? Tôi cảm thấy nó rất..."

"Thoải mái, tôi biết!" Milk xen ngang câu nói dang dở của nữ nhân kia, đôi mắt khẽ hướng sang cái bảng nhỏ ghi những thứ làm nên những điếu thuốc trong gói. "Nhưng cái thứ mang lại cảm giác thoải mái cho em đang giết em từng ngày."

"..." Love hơi nặng người, nàng lo lắng nhướn mày. "Thế thôi hả?"

"Không, tôi ghét vị của nó, cả mùi của nó nữa." Milk chau chặt mày đây khó chịu. Rồi cô mở nắp ra, lấy điếu thuốc trong hộp ra đưa đến ngay mặt Love ."Của em!"

Love hơi chần chừ, nàng nhìn điếu thuốc rồi nhìn Milk.

Khi nghe Milk nói như vậy về thuốc thì Love đúng là đang rất mất hứng, cứ như rằng nàng không muốn hút nữa.

Tay nàng đẩy tay Milk nhẹ ra rồi quay mặt sang nơi khác, nhướng người lên với lấy cái điều khiển TV trên bàn rồi bật TV lên xem. "Không hút nữa!"

"...Thì thôi!"

Love cứ như đang sợ cứ hút thứ đó thì Milk sẽ ghét nàng giống như ghét thứ thuốc đó vậy.

Rất sợ luôn.

Nếu Milk mà cũng trở nên lạnh lùng, ghét nàng thì nàng chắc chắn sẽ trở nên cô đơn. Dạo đây Love ngoài Milk ra cũng chẳng nói chuyện hay qua lại gì với ai cả, bao gồm cả công việc của mình, cả...Gun.

"Em là bé ngoan đấy! Còn đây..." Milk đặt hộp bánh quen thuộc lên bàn, rồi khẽ mỉm cười với Love. "Là quà chính đó nha!"

"....Cái này?!" Love thích thú nâng hộp kẹo dâu làm bằng nhựa lên mà ngắm nhìn, cái thứ này đúng là rất rất rất lâu mới thấy lại lần nữa. Nàng đã nghiện nó một thời gian thì đúng hơn.

"Love Tỷ, ai ngờ em lại còn thích thứ này nhỉ?..." Milk gãi gãi đâu, hơi bối rối trước vẻ háo hức của Love. Cô cứ tưởng sau những ngày tháng đã có Gun thì nàng kia đã quên mất loại kẹo dâu này chứ.

Về quá khứ đôi chút, Love từ rất lâu đã thích cùng Milk ngồi xem TV hoặc xem truyện, làm gì đó cùng nhau,...nhất định phải có hộp kẹo này bên cạnh để ăn.

"Tôi rất ưa thích. Mọi thứ bắt nguồn từ chị...là chị thích ăn trước!!!" Love phì cười, mở hộp ra, rồi đem viên kẹo dâu cho vào miệng.

"...Đúng, rồi chúng ta ăn cái này thường xuyên nhỉ?" Milk cong môi nở một nụ cười hạnh phúc khi nhắc đến quá khứ.

"Ngày nào cũng cho tôi ăn, chị đúng là thứ thích vỗ ngọt người khác!"

"..Ấy mà, em ngừng việc này cùng tôi...Khi có anh ta nhỉ..?" Milk mặt cười, nhưng dân trở nên cứng ngắt, từ một nụ cười vui vẻ chuyển sang nhạt nhẽo kì lạ. Love biết Milk nhắc đến ai, viên kẹo trong miệng cũng trở nên mất ngon đi. Nàng hơi thất vọng khi thấy Milk trở nên buồn bã bất thường...

"...M...Milk ?"

"Tôi không sao!" Milk ngồi dậy, đem hết tâm sự trong lòng giấu kín đi một góc. Cô nhanh chóng ngồi dậy, rồi quay lưng. "Tôi vào bếp lấy đồ cho em ăn, có gì cứ gọi tôi!"

"...ừ....."

Love cũng có biết nói gì hơn, gật đâu để cô ấy rời khỏi phòng. Milk đã biến mất, Love mới trở nên thất vọng hơn. Nàng không muốn thấy Milk trên gương mặt đó ra với nàng, mỗi lần như thế, nàng rất khó chịu, thứ bên trong lòng ngực bên trái trở nên thật mỏng manh, ngón tay đâm xuyên qua cũng có thể lủng...

Love vuốt nhẹ mái tóc vàng của mình, rồi nàng thở một hơi dài ra để tránh đi suy nghĩ sâu xa, dạo gần đây Love Tỷ của chúng ta đã biết suy nghĩ sâu hơn về nữ nhân trẻ con họ Pansa một chút thì phải...Nàng còn hay mơ mộng. Chẳng biết là mắc cái chứng gì? Thấy cái ví trên bàn, tò mò muốn xem trong đó còn bao nhiêu tiền. Love bao giờ lại có tính nghịch ngợm, lén lút đem cái ví lên xem. "Để xem nhé...tiền lương tháng này chị sử dụng ra sao?"

Vừa mở cái ví ra, Love thấy vài tấm hình trong đó, nên cũng...đưa tay kéo ra ngoài xem.

Love xem, nụ cười tắt hẳn, mọi thứ trở nên thật u ám....

Nàng cố gắng, nặn lên một chất giọng thật chất đang cố bình tĩnh. "Milk !"

"Đến ngay!!!"

Chưa đầy 2 phút, Milk đã có mặt trong phòng, vừa mở cửa phòng ra thấy Love cầm mấy tấm hình nhỏ nhỏ trên tay, đôi mắt lại có hơi đỏ nhìn chúng, trên bàn còn có cái ví của bản thân đang hỗn độn, Milk cũng hơi sững người.

Tâm trạng Milk cũng bất ngờ trở nên ẻo lả. Thế đấy, một lần nữa. Ông trời lại muốn đem Milk ra chơi đùa...Chẳng hiểu làm thế này thì ông ta sẽ được cái gì?

Bây giờ có làm gì...cũng không thể nữa.

Sớm muộn gì cũng đến thôi...

Cô thở dài. "Em...thấy rồi hả?"

"....Tại sao có những thứ này?"

Giọng Love thật lạnh lùng và đáng sợ, Milk cảm thấy mọi thứ xung quanh đã bị đóng băng hết cả. Chỉ còn mỗi mình và tảng băng đằng nọ chừng vài m nhỏ.

"...Em có thể bình tĩnh!"

"Tại sao có những thứ này?"

Bộpppp!!

Mấy tấm hình được đập mạnh xuống bàn một cách lỗ mãng. Love sau đó liên đưa đôi mắt đây giận dữ nhìn Milk. "Tại sao lại có chúng??? Hả?"

"Tại sao lại có những thứ này...?"

"...Em thấy rồi đó, anh ta...ừ, là tôi theo dõi anh ta!"

"Thật khốn nạn!" Love phẫn nộ hết sức nhìn Milk, đôi mắt trở nên lạnh lùng phóng băng vào tâm trạng của đối phương, khiến người kia trở nên run rẩy. "Tôi đã nói với chị cái gì??"

"...Không được xen vào chuyện của em và anh ta." Milk nói như không, giọng the thẻ như mất cả sức sống.

"Tại sao còn làm cái việc này hả???Chị không tôn trọng lời nói của tôi đúng không?!!" Love ném mạnh gói thuốc về phía Milk.

"...Chẳng phải đây là tốt cho em sao?Anh ta lăng nhăng như vậy...."

"..Nhưng cũng không cần chị nhún tay vào!!! Milk mọi chuyện luôn được chị dựng lên rồi chính em kéo cho nó ngã xuống! Bao nhiêu lần rồi...chuyện xảy ra giữa tôi và Gun đều là do chị gây ra cả!"

"Là do tôi gây ra???" Milk nghe xong từ đang nhẫn nhịn cũng trở nên khó kiểm soát, trợn mắt gắt lại. "Cái thứ đó đi khách sạn du lịch với bồ nhí cũng là do tôi hả??? Tôi đi bảo anh ta làm như vậy hay gì??? Hay tôi là người bảo anh ra lăng nhăng bỏ lơ đi em!!!"

"Cái đó chính bản thân chị phải tự biết chứ!"

" Love Tỷ, em nói sẽ tin tôi! Nhớ chứ??"

"Em có nói là tin tưởng chị!"

"...Nhưng chị giấu tôi cái chuyện thế này thì bảo tôi làm sao tin tưởng!!"

"Mệt thật đấy!!! Cứ mỗi lần tôi đụng tới Gun thì y như rằng em không bao giờ tin tưởng hay lắng nghe tôi nói nữa, Love Tỷ, sao em không nhìn lại em? em luôn nắng mưa như vậy đấy!"

"Điều đó là đương nhiên, anh ấy là bạn trai của tôi!"

"Được rồi! Em chẳng cần phải nhấn mạnh từng chữ đó như vậy, anh ta là bạn trai của em, em tự biết giải quyết chuyện của anh ta đúng không?"

"Đúng!!"

"Nhưng hết mọi lần em giải quyết xem lại có kết quả không?" Milk nói, rồi nhói đau tim, đôi mắt trở nên rung động nước.

"Em luôn là người phải tiêu tuy, còn anh ta thì vẫn sống vui vẻ! Tiếp đến, một là em nhớ anh ta quá, không chịu được mà trở nên yếu sắc! Anh ta luôn biết được em như vậy nên đểu cán lợi dụng thời cơ tiến đến nói những thứ mật ngọt để em mềm lòng đi!"

"..." Love hơi sững người, nàng chợt nhận ra những thứ Milk nói đều là sự thật. Nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận nổi sự xen ngang của Milk trong cuộc tình của nàng và Gun. Nàng không thể chấp nhận nổi chuyện Milk giấu nàng chuyện tày trời như thế kia.

"...Em xem đi, anh ta đã làm được gì cho em chưa? Hay chỉ duy nhất em phải làm bao nhiêu chuyện cho anh ta!...Một mình em đứng làm tấm chắn cho anh ta!"

"Ngu ngốc! Im đi!" Love trùng mắt. "Chị đang lo chuyện bao đồng! Là đàn em của tôi, chưa một ai có cái tính cách như chị cả và tôi cũng rất ghét cái tính đó!"

"...Tôi..."

"...Tôi sẽ tự giải quyết lấy chuyện này, còn chị...ngày mai khỏi phải đến tìm tôi làm gì!" Love không thể di chuyển, vẫn ráng bám lấy thành ghế đứng dậy. "Ở nhà hay đi đâu đó, suy nghĩ thật kĩ những thứ mình đã làm!"

"Em thật như vậy sao?" Milk cười nhạt. "B...bao nhiêu năm, lần này...đuổi đấy à?"

"..." Love không nói gì, vùng dưới có đau nhức cấp mấy cũng ráng lết thân đi vài bước đến phía cánh cửa.

"...Được, em luôn nghĩ là mình đúng chứ gì!" Milk cười, rồi lặng lẽ quẹt thứ chất lỏng mặn khóe mắt đi.

"Tôi nhất định sẽ làm theo!...Để rồi tôi xem em có được cái gì từ sự đúng đắn đó! Em khỏi cần phải đi đâu cả, cứ ở đó,tôi đem đồ ra cho em thay. Xong sẽ gọi cho TinTin ! Nó nhất định sẽ đem người đến chở em về!"

Love trợn mắt, nàng chỉ định vờ đi thôi. Ai ngờ Milk lại dám làm vậy thật, quay mặt lại thấy Milk đã đi đâu mất. Love càng giận thêm. Milk đúng là không ra gì, từ bao giờ trở nên bướng bỉnh như vậy. Love làm kỳ này, cảm thấy cũng không có gì quá đáng....

Tại sao lại có thể giấu nàng chuyện đại trọng như vậy...?

Giá như nàng chưa từng xem những tấm hình kia, và chưa biết những chuyện vừa rồi thì hay quá...

Biết làm chi, để bây giờ nàng trở nên tệ thế này. Cảm giác thật bực bội, cái cảm giác bị người yêu lừa dối đấy. Nếu đã cảm nhận qua thì rất muốn đi tìm người đó tính sổ cho ra chuyện, nhưng lại không dám.

Lại giống những lần trước, nàng muốn tìm một chai rượu để giải sầu một mình, thật nhức đầu, Milk toàn mang cho nàng những thứ rắc rối thôi....

Milk đã đem đồ của nàng vào, rồi không ngại tiến đến thay đồ cho nàng thật nhanh gọn. Lần này sao nàng thấy Milk đang rất căm phẫn, mắt còn có chút long lanh của nước, thậm chí còn không thèm nhìn mặt nàng một cái.

Ổn thôi, kẻ có lỗi bây giờ lại còn ra vẻ. Love lần này là giận thật, sẽ không thèm để ý đến Milk làm gì nữa. Nàng sẽ tự mình lấy cái điện thoại gọi cho mấy đứa đàn em đến rước.

"...Đến nhà Milk ngay bây giờ rước tôi! Tôi bị trật chân." Love nói xong, thẳng chân đạp bụng Milk văng ra. Nàng tắt điện thoại, rồi lạnh lùng chẳng lên tiếng nào nữa.

Milk ngồi đó, trên mặt nhìn Love. Đau xót như thế nào thì Milk luôn là người gánh chịu. Càng thấy lại càng hận, từ muốn làm chuyện tốt, mình lại chuyển sang thành một kẻ xen ngang vào chuyện của người khác.

Love lại là người lúc nắng lúc mưa như vậy. Milk tự cảm thấy mình ngu ngốc khi lại đem tình cảm trao cho nàng ta. Chỉ muốn tốt cho nàng, ai ngờ bị mắng, bị chửi, còn bị đuổi nữa...

Mọi chuyện đến đây là quá đáng, Milk cam kết với thế giới sẽ chẳng thèm quan tâm đến chuyện của Love và Gun làm gì.

Có tổn thương cũng ráng mà chịu, rồi đây sẽ để xem Love giải quyết chuyện của mình ra sao?....

______________________

Namtan hơi khó chịu, nhìn sang phía Film, nhưng chủ yếu là nhìn cái hộp quà to trên tay cô ấy. "Cái gì thế?"

"...À, cái này hả?" Film mỉm cười đây hứng thú, nàng nâng hộp quà lên rồi bắt đầu kể nên công trình mình có được nó. "Đây là thứ em phải tự chuẩn bị gần cả tiếng trời đấy!"

"..Là cái gì? Sinh nhật ai hả?"

"...Không phải đâu!" Film lắc lắc đâu, hí hửng đặt hộp quà xuống rồi nhìn Namtan. "Đây là thứ em sắp đi tặng cho người trong mộng, ừ thì, để xem...nói chung chỉ là một bộ đô chơi thôi!"

"Milk nữa cơ à?" Namtan tra hỏi với thái độ không mấy hài lòng, xong ngồi phệt xuống cái ghế sofa màu trắng trong gian phòng rộng rãi của Film. "...Hoá ra cũng thích chơi đồ chơi trẻ con à? Chỉ toàn là con nít, sao em có thể thích con bé đó?"

"...Nè nè, không phải đồ chơi trẻ con đâu nhé! Chị đừng nói cô ấy con nít, đồ chơi này là một bộ lắp ráp mô hình con tàu chiến cổ siêu lớn siêu mắc tiền, siêu hiếm, nhập khẩu từ Mỹ trực tiếp luôn ấy! Chị phải biết em khó khăn thế nào để tìm ra được sở thích của Milk không? Em còn phải chạy đôn đáo đi đặt thứ này luôn."

"Ồ, thế à? Chị tưởng dạo này em không gặp con người đó nữa chứ?"

"...Namtan, chỉ tại chị mà hơn tuần nay người ta còn không thèm gọi cho em! Nói lần cuối nhé, chúng ta chia tay lâu rồi! Kết thúc lâu rồi! Đừng có giở trò với người mới của em!"

"Chuyện đó hẳn tính sau!" Film chải mái tóc cho tươm tất lại, rồi nở nụ cười thân thiện với chính bản thân trong gương. "Tình yêu, làm sao mãnh liệt qua khỏi tình dục."

Namtan nghe xong, đem bất ngờ ra thành một nụ cười. "Tình dục? Chị đúng là hơi bất ngờ khi em trở nên ham muốn chuyện đó như vậy!"

"Chỉ với người có kĩ thuật tốt thôi!"

Namtan xem cái dáng vẻ điệu đà của Film mà máu lửa trong người nổi inh ỏi, cô lén lút thở một hơi dài và nhẹ nhàng, sau lại ngước mặt lên trần nhà. Cười ẩn ý. "Milk hả? Đã cảnh cáo! Nhưng có lẽ là vô dụng...chắc phải đợi mình ra tay,mới có kẻ sợ!"

______________

Khoảng 7 giờ đêm, chiếc siêu xe hạng nặng La Ferrari màu đen sáng bóng bất ngờ dừng chân trước một quán rượu lớn gần trung tâm thành phố thuộc địa bàn của Love Tỷ khiến cho hàng loạt người phải trố mắt ra nhìn.

Người dân bình thường đi qua lại trên đường thì khá ổn, có thể họ đứng lại quan sát siêu xe mắc tiền một lúc rồi đi. Nhưng bọn thủ hạ mặc vest đen đứng trước quán của Love thì nhìn lôm lâm chiếc xe đó.

Siêu xe như vậy thường đến đây là chỉ có các đàn anh đàn chị thôi, bọn chúng nhanh chóng ra ngoài, lịch sự mở cửa đón khách.

"...Chào...A, Flim Tỷ!" Bọn chúng nhìn ra nữ nhân đẩy đà quen thuộc trong xe nên liên cuối đầu chào hỏi.

Film trân gương mặt õng ẹo ra với mấy tên thủ hạ đó, cất giọng dẻo như kẹo bạch nha. "Rốt cuộc là Love Tỷ của mấy người đang làm việc ở đâu thế hả? Chị đây phải lái xe đi gần năm cái quán bar để tìm cô ta rồi đấy!"

"...À, xin lỗi Film Tỷ! Thật sự hôm nay Love Tỷ tâm trạng không tốt, không muốn bị quấy rầy nên mới đến cái quán này nghỉ ngơi. Chị...có hẹn trước với Love Tỷ không?"

"..Nếu chị đây không hẹn? Các người sẽ đuổi chị về à?" Film nhướn một bên mày, đôi môi đỏ mọng nhếch sang một bên. Thái độ này của Film là đang muốn 'hăm dọa' gián tiếp.

Bọn thủ hạ của Love xoay qua xoay lại nhìn nhau hỏi ý kiến. Rõ ràng chúng đang khó xử.

Sau đó chúng quyết định đưa điện thoại ra gọi cho Love để hỏi ý kiến.

Film chán nản. "Tốn thời gian chết mất thôi! Có được hay không?"

"...Được rồi ạ! Mời chị!"

"Này này, sẵn đem hộp quà này vào giúp tôi luôn!" Film vui vẻ mỉm cười, may thay là Love đồng ý cho cô vào, chứ không cho vào, cô nhất danh sẽ làm loạn mọi thứ tại địa bàn Love lên cho nàng kia thấy.

Đi vào quán rượu, Film đi đến đâu mắt của mấy người trong quán nhìn đến đó. Mỹ nhân lúc nào cũng qua lại kiểu như như Film thì quán của Love chắc sẽ bị cảnh sát tóm vì khiến các quý ông bị lòi mắt hàng loạt mất.

"...Đây ạ!"

Film hí hửng mở cái cửa phòng kín trước mắt, nàng bước vào đây hớn hở nhưng lại xụ mặt ngay khi thấy trong phòng chỉ có mỗi Love đang ngồi nhâm nhi cả đống rượu. Love mặt mày thì cứ lờ đờ, cười điên khùng một mình trên ghế. Tay thì một chai rượu, tay thì một chai nữa. Bàn thì toàn là những chai rượu rỗng, Film hơi hoảng vì thấy Love như vậy.

"Love, cô làm cái gì thế? Milk đâu?!"

"...Film, cô đến đây làm gì? Lại tìm chị ta à? Chị ta không có ở đây...cô về đi!"

"...Nè!!!" Film thấy Love thật lạ lẫm. Chẳng hiểu sao lại thấy lo lắng, những thứ trên bàn đủ chứng minh nàng ấy uống nhiều như thế nào rồi, nếu cứ uống nữa chắc sẽ có án mạng.

Film quay mặt sang tên thủ hạ của Love đang ôm hộp quà to của cô, rồi nói nhỏ và xua tay.

"...Khỏi đi, Milk không có ở đây! Đem nó ra xe!"

"Vâng!" Tên thủ hạ gật đầu, rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

Film đến gần, ngồi xuống kế bên Love."Cô làm sao vậy?"

"...Không cần cô quan tâm!"

"...Ai thèm quan tâm cô?" Film khoanh tay lại, hất mặt. "Chẳng qua tôi đến đây tìm Milk của mình...thấy cô như một đứa bệnh nên mới từ bị hỏi một tiếng cho có lệ!"

"...Milk?" Love nghe, nhếch môi. "Tôi không cần cái thứ đó nữa, kể từ hôm nay chị ta cũng không xuất hiện trong nơi tôi làm việc cùng tôi đâu! Cô đừng ám tôi."

"Cô...nói vậy là sao? Ý cô là..."

"Milk không còn là...người của tôi nữa!!! Cô tìm chị ta thì đi nơi khác đi!"

"...Hả!?" Film trong lòng nghe xong vui như lửa gặp phải rơm, nhưng lại có chút nghi hoặc.

"Cô đùa à?"

"Không, không đùa! Tôi đuổi chị ta rồi! Tôi không cần loại như chị ta ở bên cạnh lo việc!" Love gắt lớn dân, hát chai rượu trên tay sang góc phòng làm một phát 'xoảng' tan nát.

"...Tại sao cô lại đuổi!? Chẳng phải cô rất quyết tâm giành với tôi sao??!" Film hơi nhíu mày. "Nè, tôi không cần cô bố thí nhé!"

"...Tôi cho cô, tặng cho cô!!! À không, nó không phải người của tôi...tôi không có quyền mà trao nó cho cô!" Love quay sang, bóp bóp miệng Film. "Nó bây giờ chả là của ai cả! Cô thích thì nhào đến yêu với chị ta!"

"...Trò chơi giữa chúng ta còn chưa kết thúc mà! Tôi với cô đã nói là..."

"Tôi nói với cô tôi không cần chị ta nữa!!!"

Film trợn mắt nhìn Love - cái nữ nhân dám lên tiếng quát lớn khiến tim cô xém bị hù đến mức rụng đi. "Cô bị điên hả??? Hôm nay dám quát lớn như vậy!!! Có biết người khác giật mình không???"

"...Milk là cái gì chứ? Cô thích lắm à?...Nói cho mà nghe, nó chỉ là đồ bỏ của tôi thôi biết chưa? Tôi sử dụng rồi, cô thích đô thừa thì cứ vào mà sử dụng tiếp!"

"Sao hôm nay cô dám nói Milk như thế?" Film sững người, nín thở nhìn cái nữ nhân đang gắt to với mình, hai đôi mắt của nàng ấy mở to thật đáng sợ.

"Chẳng qua chỉ là...súc sinh! Coi thường lời nói của người đã nâng đỡ mình, thích làm theo ý mình, giả dối, giấu giếm, gây phiền phức, ghê tởm,...tôi không cần!" Love thở một hơi dài, rồi khui chai rượu nọ ra uống tiếp.

Film ngồi cạnh đó, thấy Love nói những thứ thật lạ lùng nhưng điều có sự trùng hợp là ghim nát danh tiếng và con người Milk....cô đủ thông minh để hiểu bọn họ vừa cãi nhau hay xảy ra chuyện gì đó ghê gớm.

Nhưng không sao...điều đó có lợi cho cô.

"...Được." Film nâng chai rượu khác lên. "Thế cảm ơn cô, ngày mai tôi sẽ cật lực đi tìm Milk...nhất định sẽ cho cô ấy mê chết tôi!"

Love đã say, nghe toàn những thứ ò e ỏn ẻn của chất men mang lại, hoàn toàn không nghe Film nói gì. Chỉ thấy cô nàng đó, đưa cái chai rượu về phía mình... Love như phản xạ cũng đem chai rượu của mình cụng nhẹ vào chai rượu của cô ấy.

Cả hai cùng ngồi nhâm nhi.

_______________________

Mỗi ngày up 1 chap nha, nếu điên điên khùng khùng thì 2 chap :))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top