Chương 2: Bí mật đã được tiết lộ
"Tớ chỉ... tớ không hiểu tại sao họ lại đăng chúng ở khắp mọi nơi ."
"Có lẽ là vì chán thôi," Will đặt tay lên lưng em gái, vẽ những vòng tròn trên lớp len của chiếc áo len, "bởi vì họ là những kẻ ngốc."
Mike gật đầu, di chuyển đến đứng cạnh bạn mình. Anh nhét một tay vào túi và luồn tay kia vào tóc, "Anh nghĩ chúng ta hãy cố gắng tìm ra kẻ đã làm điều này."
"Tớ sẽ nói cho các cậu biết ai đã làm điều đó," Lucas hắng giọng, giơ hai tay ra, "Là cậu, con chó xảo trá!"
Max càu nhàu, vai cô chùng xuống một cách thảm hại, cô dựa lưng vào bức tường gạch và lắc đầu, "Tớ nghĩ điều đó khá rõ ràng, Wheeler." cô nói đùa, "Không phải ai cũng có thù oán với bạn gái anh đâu."
"Nói bé thôi!" El mắng cô, đưa tay lên bịt miệng cô gái kia. "Và không ai có thù oán gì với tớ cả — vì một lý do nào đó, họ chỉ ghen tị với mối quan hệ của tớ thôi."
Lucas giơ tay lên, cắt ngang, "Vậy là cậu đang nói với tớ rằng Mike có thể làm hoạt náo viên nếu cậu ấy muốn à?" Chàng trai cười khẩy, quay sang bạn mình để vỗ vai anh. "Anh bạn!" Sau đó, cậu nắm lấy bắp tay Mike, lờ đi cái đảo mắt của cậu thiếu niên cao hơn.
Chàng trai tóc đen chỉ đơn giản là vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của bạn mình, tay di chuyển để nghịch khóa kéo áo hoodie của anh, "Dù sao thì tớ cũng không muốn làm hoạt náo viên," anh lẩm bẩm, "nhưng tại sao họ lại ghen tị với El?" Anh nhìn Max, thấy cô gái tóc đỏ ngừng vô thức quét móng tay của mình.
"Ồ," cô ấy đứng thẳng dậy, ánh mắt lấp lánh cho Mike biết cô ấy rất vui vì anh đã hỏi , "Tớ đoán là họ nghĩ cậu là một chàng Romeo có của quý của Chúa."
"Max!"
"Cậu ấy đã hỏi!" cô đáp trả, "Không phải lỗi của tớ khi Wheeler khiến mọi người phát điên và khó chịu vì tin nhắn khiêu dâm của cậu ấy."
"Tớ thậm chí còn chẳng gửi bất cứ thứ gì... như thế cả!" Chàng trai phủ nhận, và giơ hai tay lên một cách kịch tính, "Không nhiều lắm, ít nhất là vậy."
Max thở hổn hển, đầu ngửa ra sau vì không tin. Sau đó, cô ấy hít một hơi, chỉ thẳng ngón tay vào anh, "Cậu đã nhắn tin, và tớ trích dẫn, "Những điều em đã làm tối qua? Anh đang làm nó ngay bây giờ. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu em ở đây.""
Má Mike ửng hồng, mắt anh mở to, "Đó không phải ý như vậy!"
Cô gái tóc đỏ chế nhạo, hoàn toàn lờ đi lời bình luận của anh, "Ừ, đúng rồi, con quái vật mắt xanh đó gọi và cô ấy muốn cái của quý của cậu đấy, Wheeler!"
"Cậu biết đấy, có lẽ chúng ta nên tản ra," Dustin gợi ý rồi ngắt lời để tránh thu hút sự chú ý không mong muốn từ những người xung quanh.
Phải thừa nhận rằng, giờ là buổi trưa và giờ là giờ ăn trưa và họ giống như, nhóm người duy nhất tụ tập bên ngoài vào thời điểm này nhưng... vẫn vậy — cậu ấy cho rằng tốt nhất là không ai nghe thấy hoặc nhìn thấy họ cãi nhau vì điều đó có thể là dấu hiệu rõ ràng cho thấy có căng thẳng trong nhóm. Và nếu có căng thẳng rõ ràng trong nhóm, thì phải có lý do. Và lý do duy nhất có thể là nếu một hoặc nhiều thành viên trong nhóm đang che giấu điều gì đó to lớn -
Cậu lướt ngón tay dọc theo cằm như thể đang lên kế hoạch cho một điều gì đó tuyệt vời. "Hãy nghĩ về nó như một nhiệm vụ vậy."
" Nhiệm vụ á ?" Mike cau mày và đút tay vào túi quần trước.
Những ý tưởng của Dustin thường tệ hại. Đương nhiên, Mike rất hoài nghi.
"Nghĩ về điều đó đi, Mike." Chàng trai tóc xoăn đứng dậy, và bước vào hàng bên cạnh người bạn thân nhất của mình. Cậu đặt một tay lên vai Mike, nhướn mày về phía những người khác. "Nếu cậu muốn giữ điều này," và cậu lắc ngón tay giữa Mike và El rồi, "một cách bí mật, thì cậu sẽ cần đôi mắt ở bên trong."
"Giống như điệp viên vậy," cuối cùng Will lên tiếng.
Lucas búng tay, bàn tay còn lại đặt lên bắp tay bạn gái. "Chúng ta mỗi người nên xử lý một nhóm chứ?"
Dustin gật đầu, "Rõ ràng là cậu sẽ xử lý mấy gã đó." Và Lucas nhún vai đáp lại, rõ ràng là thoải mái với quyết định đó. "Max, cậu phụ trách mấy cô hoạt náo viên."
"Cái gì?" Max hét lên, "Không! Không đời nào tớ làm việc đó được."
Trên băng ghế, El chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không, đôi mắt đờ đẫn khi cô mơ màng nhìn những người trên đường đua chạy thêm một vòng nữa. Bỏ ngoài tai những lời cãi vã của bạn bè và dành một giây để nhìn xuống cô gái đã bắt đầu mọi chuyện, khuôn mặt Mike dịu lại và anh khom người xuống ngang tầm cô để đặt tay lên đầu gối cô. "Bỏ qua họ đi." Anh nhướng mày, lòng bàn tay trải rộng trên đùi denim của bộ quần yếm, ngón tay cái dọc theo đường nối bên trong, "Họ là những kẻ ngốc."
"Em biết," El nói, và ánh mắt cô chuyển từ những người đang chạy bộ sang khuôn mặt bạn trai cô. "Nhưng có lẽ Dustin đúng."
"Chuyện này sẽ nổ tung vào mặt chúng ta, em biết đấy," Mike nói, tậm chí câu nói đó không phải là một câu hỏi thực sự. Anh hơi liếm môi, nhìn xuống mặt đất bên dưới. "Anh nên nói với mọi người," Mike nói, đôi mắt nâu đậm ngước lên nhìn El, "bởi vì em không nên phải chịu đựng điều này, em biết mà."
"Anh không thể," El nói với anh, và cô với tay về phía trước để kéo sợi dây thun quanh cổ tay anh, kéo và cố định nó quanh da anh mà không gây đau đớn. Nó màu hồng và mới, trông rất hợp với cô. El mỉm cười.
"Tại sao không?"
"Bởi vì khi đó mọi người sẽ biết ", El lý luận, và lời giải thích của cô không có nhiều ý nghĩa với anh. "Và nếu mọi người biết, thì họ cảm thấy như họ có thể quyết định cách chúng ta sống cuộc sống của mình. Và em không muốn người khác xen vào mối quan hệ của chúng ta. Em muốn anh." Và rồi mọi chuyện trở nên có ý nghĩa hơn.
Mike cười, nheo mắt khi giọng anh hạ xuống thành tiếng thì thầm, "những người khác đã ở trong mối quan hệ của chúng ta rồi." Anh nghiêng đầu về phía những người bạn của họ, vẫn đang nói đùa và cố gắng vạch ra chi tiết cho "chiến dịch điệp viên" hoàn toàn cần thiết của họ, như Dustin vừa nói.
El nhún vai, cắn môi dưới, "Họ không được tính. Họ là-"
"Cậu yêu cầu tớ thâm nhập vào một tổ chức khủng bố, và cậu mong tớ không đánh vào mặt ai đó?" Max đột nhiên thốt lên, một bên lông mày nhướng lên vì hoang mang. Sau một nhịp, cô lắc đầu với một câu "khó quá bỏ qua, Dustbin", giọng vẫn đều đều như mọi khi.
Cô gái tóc nâu chỉ nghiêng người về phía chàng trai, môi kề bên tai anh khi cô thì thầm ngọt ngào và trầm thấp, "Họ là bạn của chúng ta," cô thở dài, "và nếu họ muốn giúp đỡ dù chỉ bằng một nửa những gì anh muốn anh làm thì em nghĩ chúng ta nên để họ giúp."
"Họ lại tán tỉnh nhau rồi," Will nói sau một tiếng ho, nắm tay đặt lên môi. Cậu tránh ánh mắt của họ, thay vào đó tập trung vào Dustin.
"El, cậu làm ơn nói với những kẻ ngốc này rằng tớ không thể đối phó với những kẻ não rỗng được?"
"Ý tớ là-"
"Cậu phải làm thế." Dustin xen vào, gần như nhét ngón tay vào mặt cô. "Không ai trong chúng ta có thể làm được điều đó."
"Và cậu nghĩ tớ có thể làm được không?" Max rít lên, và lông mày cô ấy cao đến nỗi gần như vượt qua cả đường chân tóc. Cô ấy lắc đầu, vai nhô lên từ chối, "Tớ thậm chí không biết phải bắt đầu từ đâu."
"Nói về con trai hay gì đó đi." Will gợi ý, "Đó là những gì đội cổ vũ làm, đúng không?"
"Ừ." Lucas nhún vai, và đột nhiên năm cặp mắt đổ dồn về phía cậu. "Không phải là tớ biết , tớ chỉ... tớ đoán vậy. Những anh chàng trong đội luôn nói về họ nên có thể họ cũng làm vậy."
"Tuyệt." El thả tay xuống đùi. Cô quay lại đối mặt với người bạn thân nhất của mình, với đôi mắt cầu xin. "Hỏi họ xem họ có nghĩ ai dễ thương không."
"Cái gì, giống như bà dì đau khổ ấy?" Cô gái nhăn mặt, "Tôi không nói chuyện được với con gái. Ý tôi là, chúng ta hiếm khi nói chuyện với con gái và thực ra chúng ta là bạn."
"Không ai khác có thể làm được điều này." Mike nhắc nhở cô, và anh đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý, "El không thể đi đến chỗ họ và hỏi xem họ có biết về tớ không."
"Tại sao Will lại không thể làm được?"
"Will phụ trách nhóm nghệ thuật và những người bạn nghệ thuật của cậu ấy." Lucas giải thích, cậu nhìn với vẻ xin lỗi, nhún vai, "Và tớ có đội bóng rổ."
"Dustin?"
"Đám người nhạt nhẽo."
"Và Mike không thể làm được điều đó", El nói thêm.
"Và cậu không thể ." Max đảo mắt, mím môi. "Cậu biết chính họ đã làm điều này, đúng không?"
El thở dài, và cô nhìn Mike với vẻ mặt trầm ngâm. "Tớ biết." Cô chớp mắt, vai chùng xuống khi lông mày cô trũng xuống giữa hai mắt, "Không ai khác đủ quan tâm đâu."
"Anh không nghĩ là họ quan tâm đến em nhiều bằng việc họ đang đùa giỡn với em", Will nói với em gái kế của mình.
"May mắn thay," Dustin bắt đầu nói, đưa tay ra và nhìn những người bạn của mình, "chúng ta là một đội khá tuyệt vời."
—
Max
"Cậu muốn gì?"
"Sự thù địch của cậu, chắc chắn rồi." Cô gái tóc đỏ càu nhàu, và cô di chuyển để ngồi lên băng ghế trước mặt các cô gái. Cô cắn nhẹ môi dưới, nhìn nhóm hoạt náo viên nhỏ một cách nghi ngờ.
Chắc chắn điều này không nằm trong danh sách những việc cô muốn làm hôm nay. Chết tiệt, điều này thậm chí còn không nằm trong bản thảo đầu tiên trong danh sách việc cần làm của cô ấy.
Max muốn mọi thứ diễn ra như bình thường; cô và El sẽ tán gẫu, cô và Dustin sẽ tranh cãi về những điều ngớ ngẩn, cô và Mike sẽ cãi vã trước khi dùng đến nắm đấm, cô và Will sẽ nói chuyện bằng mật mã cho đến khi có người bảo họ dừng lại.
Và sau đó cô sẽ dành buổi chiều với Lucas, hoặc là hôn nhau ở phía sau xe cậu ấy hoặc cùng nhau ăn một cốc kem ở sân sau nhà cậu ấy, cố gắng phớt lờ sự làm phiền liên tục của cô em gái của anh ấy.
Nhưng mọi chuyện trở nên tồi tệ, lịch trình bận rộn của cô đã bị đảo lộn, và giờ cô phải kiểm soát thiệt hại.
Thay vì ăn trưa cùng nhau, cả nhóm đã lấy một ống hút, xếp hàng và tản ra khắp nhiều nhóm trong hệ thống phân cấp xã hội của trường Hawkins High. Nhưng cô nghĩ, không ai ở ngoài vùng an toàn của họ nhiều hơn cô ngay lúc này.
Lucas đã may mắn, Dustin sẽ ổn, Will sẽ ở trong môi trường thuận lợi của mình, Mike chỉ cần giữ khoảng cách với mọi người, còn El thì... El sẽ không tham gia trận đấu này vì những lý do khá rõ ràng.
Nhưng Max? Max rút được que ngắn. Max phải thâm nhập những cây kẹo mút não nhựa này và đánh giá tình hình từ bên trong. Nhưng những cô gái này phải chịu trách nhiệm cho sự sỉ nhục hiện tại của bạn cô và cô sẽ không dễ dàng để điều đó trôi qua.
Cô đã băng qua vùng đất không người, cô đã xây một cây cầu làm bằng giấy màu hồng có mùi hoa hồng, và điều đó hoàn toàn vô nghĩa.
Ngay cả lúc này cô cũng nhớ đến Erica Sinclair.
Liếc xuống đôi giày vải của mình, Max đá chúng dưới băng ghế cô đang ngồi. Cô xoay mắt cá chân từ bên này sang bên kia, ấn vào lòng bàn tay khi cô nhìn những cô gái cổ vũ trước mặt.
Cô rất khác biệt so với những cô gái này. Họ đều chỉn chu, nói lắm, và xinh đẹp. Họ mặc váy ngắn, ngắn đến mức gần như không để lại chút gì cho trí tưởng tượng. Họ trang điểm khuôn mặt bằng lớp trang điểm đắt tiền để làm nổi bật những nét đẹp nhất của họ. Họ mặc áo len cardigan màu vàng, san hô và hồng được là phẳng, cài cúc bên ngoài đồng phục. Giày thể thao cổ vũ của họ màu trắng và sạch sẽ, không có dấu hiệu trầy xước, bị giãn hay lấm bùn.
Max thậm chí có thể ghen tị với họ nếu cô ấy không quá tự tin vào bản thân mình.
Một trong số họ đang ăn một miếng bánh mì khô — loại có hạt và không có hương vị gì cả. Vẻ mặt cô gái khó coi vô cùng, điều đó có nghĩa là cô ta có lẽ không thích cái bánh mỳ đó lắm. Max không nhớ tên cô gái nhưng cô khá chắc chắn rằng cô gái đó là học sinh mới năm nay. Cô ta có mái tóc đen và có lẽ là đôi lông mày rậm nhất mà Max từng thấy.
Khi cô ta nhai ổ bánh mì, có một bàn tay vòng qua vai cô ta, như thể đang khuyến khích cô ta ăn hết thức ăn. Max nhăn mặt, nhìn chằm chằm vào cô gái đứng sau người mới. Cô gái này cao hơn, tóc vàng với khuôn mặt trông khá ngây thơ.
Cắn chặt lưỡi và cố gắng đưa ra một bình luận, Max đi thẳng vào vấn đề, "Các cậu có biết ai đã hack điện thoại của bạn tôi không?"
Được rồi, đó không phải là điều El yêu cầu cô làm... nhưng kệ đi.
"Ai nói có người hack điện thoại của cô ấy?"
"Có phải ý của cậu là cậu đã làm việc đó?"
"Tôi đang nói rằng có lẽ cô ấy không nên để điện thoại mở khóa." Không phải cô ả có mái tóc vàng dâu lên tiếng, mà là người cao nhất trong nhóm, kẻ tự nhận là thủ lĩnh — Stacey. Cô gái tóc nâu ngồi trên băng ghế hai hàng trên Max trừng mắt nhìn xuống ngiời bạn cùng lớp, "Tất cả chỉ có thế."
"Điều đó không có nghĩa là cậu có thể lấy cái điện thoại đó," Max lý luận, nhưng cô sớm thấy ba cặp mắt đang hướng về phía khuôn mặt cô, cau có và tất cả. "Ý tôi là-" một hơi thở, rồi, "Tôi thực sự chỉ muốn biết các cậu nghĩ chàng trai đó là ai."
"Làm sao chúng tôi biết được?"
"Một chàng trai dễ thương và nóng bỏng."
"Có thể đó là tôi."
"Stace!" Mắt của cô gái tóc vàng dâu gần như lồi ra khỏi đầu, "Ôi trời ơi."
"Sao?" Cô gái hất phần đuôi tóc đuôi ngựa qua vai và đảo mắt, "Anh ta nghe có vẻ lãng mạn nên có lẽ anh ta biết cách làm cho mình trở nên quyến rũ hơn."
Cô gái mới nuốt miếng bánh mì cuối cùng trước khi thì thầm mơ màng: "Người ta chỉ có thể tưởng tượng thôi." Sau đó, cô nhìn đi hướng khác.
Cố nhịn cười, Max ấn khuỷu tay vào đầu gối, giờ họ đã hoàn toàn chìm đắm vào câu chuyện một trăm phần trăm. Họ có thực sự đang tnâg bốc Wheeler không ? Kiểu như, chắc chắn, họ không biết đó là anh ấy và họ có thể sẽ hối hận nếu biết nhưng-
"Thành thật mà nói," Stacey lè lưỡi, hai tay khoanh lại trên đùi một cách nghiêm trang khi mắt cá chân cô ta bắt chéo, "Anh ta có lẽ là một vận động viên." Cô nhìn từ trái sang phải, nhìn bạn bè mình gần như hiểu biết, "Tôi cá là James hoặc tiền vệ mới đó."
"Thật sao?" Cô gái có cái tên mà Max thực sự cần phải học đọc lên tiếng, mắt cô xanh lấp lánh với vẻ gì đó giống như nỗi buồn, "Một người dễ thương với mái tóc đỏ và gò má cao ấy?"
Xương gò má? Có.
"Ừ, ý tôi là, anh ta chẳng là ai cả. Nhưng tôi nghĩ ngay cả anh ta cũng sẽ im lặng khi lén lút làm yêu đương với con gái của cảnh sát trưởng."
"Tôi nghi ngờ điều đó. Cậu không thấy tin nhắn chủ nhật tuần trước sao?" Cô gái tóc vàng gần như đỏ mặt — và Max phải cố kìm mình không cười khúc khích trước mặt cô gái, "Cách nói chuyện ư ? Mấy anh chàng của chúng ta không nói chuyện như thế."
Stacey chỉ gật đầu, hờ hững vuốt tóc mái ra khỏi mặt, "Tôi biết." Cô lắc đầu, liếm môi.
Max giống như không còn ở đây nữa.
"Anh có một ngày tệ hại nhưng biết rằng ngày mai sẽ được gặp lại em cũng đáng giá từng giây một." Cô gái học sinh mới lên tiếng, trích dẫn nội dung rõ ràng là tin nhắn do Mike gửi.
Max thích thú theo dõi (và bằng cách nào đó là tuyệt vọng) khi những cô gái này — những hoạt náo viên nổi tiếng với nụ cười hoàn hảo, cuộc sống hoàn hảo và danh tiếng hoàn hảo — thực sự (và vô tình) trở thành fangirl của anh chàng mọt sách có thể là bạn của cô.
Họ sẽ muốn chết khi phát hiện ra ai đã nhắn tin với El. Max không thể chờ đợi được nữa.
Stacey bĩu môi, nhìn sang những cô gái khác và hoàn toàn lờ đi nụ cười trên khuôn mặt Max. "Anh muốn ôm em vào đêm qua nhưng anh không nghĩ mình có thể làm được như vậy và không làm gì khác. Chỉ nghĩ đến em thôi cũng đủ khiến anh phát điên rồi."
"Anh còn muốn làm gì khác nữa?"
"Yêu em. Nồng nhiệt, tha thiết và hy vọng lần này không bị gián đoạn." Stacey kết thúc, và Max mừng là cô ta đã bỏ qua phần đó trong chuỗi tin nhắn của họ vì eek! cringe! Wheeler đúng là đồ ngốc!
"Nghe có vẻ nóng bỏng đấy."
"Nghe có vẻ họ đang yêu nhau." Cô gái mới chen vào, "Giống như tình yêu đích thực vậy." Công bằng mà nói, cô ấy trông chỉ khoảng mười sáu tuổi nên... Max sẽ tha thứ cho cô ấy vì nghĩ rằng tình yêu tuổi teen là vĩnh cửu.
Max chế giễu, "Tôi không biết về tình yêu đích thực." Cô nhướn mày, cảm thấy mặt mình nóng bừng dưới ánh nhìn của họ, "Với tôi, họ chỉ nghe có vẻ ham muốn thôi."
Người mới lẩm bẩm điều gì đó trong hơi thở, lắc đầu phủ nhận như thể ý tưởng đó thật nực cười.
" Cậu không đọc tin nhắn à?" Cô gái kia — Jennifer Hayes với mái tóc nhuộm màu dâu tây và chiếc mũi hếch — kêu lên, hai tay khoanh trước ngực khi những ngón tay sơn bóng sứt mẻ xoa bắp tay. Cô ấy đã ngừng ép cô gái mới ăn rồi. "Rõ ràng là anh ta là một người cực kỳ lãng mạn."
"Hoặc là một con mèo cái." Max nói sau hàm răng nghiến chặt, môi mím lại vì bực bội.
"Chỉ vì chưa từng có ai đối xử với cậu như WB đối xử với Hopper..."
Nhướn mày và lờ đi lời bình luận của cô, Max hỏi, "WB?"
"Waffle Boy." Mắt Stacey mở to, và cô nhướn cả hai lông mày lên một cách thực tế như thể đó là điều Max đáng lẽ phải biết. Môi cô hé mở sau một giây, và cô thở hổn hển, "Anh chàng trong tin nhắn."
Đừng đấm cô ấy. Đừng đấm cô ấy. Đừng đấm cô ấy vội.
Max cười khẩy, thách thức cô bằng một cái nhìn, "Ừ, tôi hiểu rồi." Cô hoàn toàn vô cảm, kéo mạnh ống tay áo rộng của chiếc áo khoác. Cô lướt ngón tay dọc theo vải denim, cào xước đường khâu màu vàng giữ các mảnh vải lại với nhau. Liếm môi và nghiêng đầu, cô ấy nói, "Tôi ngạc nhiên là các cậu lại đầu tư đến mức nghĩ ra một từ viết tắt cho cái tên đó."
Stacey bắt chéo chân, rất nữ tính và đúng mực, và cô ta đặt hai tay ngay ngắn trên đùi theo cách rất thành thạo đến nỗi Max nửa tin nửa ngờ rằng cô ấy cũng là một cô gái mới lớn... mà có lẽ là đúng. "Tại sao chúng tôi lại không đầu tư chứ? Hai người bạn cùng lớp của chúng tôi đã yêu nhau. Tại sao chúng tôi lại không-"
"Cậu thậm chí còn chưa bao giờ nói chuyện với một trong hai người họ."
"Một trong hai người?" Jennifer hỏi. Khóe môi cô ta cong lên, một chút vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt, "Cậu biết anh ta là ai mà." Cô ta nói, giọng buộc tội, và cô ta thúc khuỷu tay vào người bạn mình. Stacey nhoài người về phía trước trên băng ghế, cánh tay đặt trên đầu gối, một bàn chân đi giày thể thao vẫy vẫy gần như phấn khích trong không khí.
"Cái gì?" Cô gái tóc đỏ nhíu mày, cố tỏ ra bối rối trên khuôn mặt. Cô nuốt nước bọt, lướt ngón tay trên xương quai xanh trong khi Stacey liếm môi, rõ ràng là rất thích thú. Cô giờ không khác gì cá nằm trên thớt "Không, tôi không."
"Vậy thì cậu có ý gì?" Stacey hỏi, và đột nhiên cô ta đứng dậy và bước một bước về phía cô gái tóc đỏ, bước qua băng ghế ngăn cách họ. Cô gái tóc nâu chớp chớp hàng mi, gầm gừ, "ậu vừa mới nói đó, Mayfield à?"
"Không quan trọng lắm," và Max đứng dậy, hai tay trượt xuống túi quần trước để an ủi, để bình tĩnh lại. Con đĩ này - Cô thở dài, "nhưng tôi không biết anh ta là ai. El không thực sự thích chia sẻ những thứ như thế. Chúng tôi không nói về con trai."
Cô gái tóc nâu cau mày, "El?"
"Jane," Jennifer thì thầm, thúc nhẹ vào bạn mình lần nữa, lần này là vào sườn. "Đó là biệt danh của cô ấy." Cô ấy nói một cách thực tế, và Max giờ có hai mươi câu hỏi cho cô gái. Jennifer Hayes không phải là một phần trong nhóm bạn của họ, vậy làm sao cô ấy biết được cái tên dành riêng cho bạn bè và gia đình của El? Thật ra, cô ấy không phải là thành viên tệ nhất trong nhóm, và đôi khi cô ấy thực sự khá thân thiện, nhưng-
"Thôi được." Stacey xua tay với bạn mình, "Chúng tôi phải đi luyện tập ngay." Cô nói, hướng sự chú ý trở lại cô gái bị bỏ lại, "Hẹn gặp lại nhé, Mayfair."
Jennifer hắng giọng: "Là Mayfield."
Đội trưởng đội cổ vũ đã rời đi. Cô ta lắc hông nhiều hơn mức cần thiết, giơ tay lên cao trên đầu để thắt chặt kiểu tóc đuôi ngựa trông đau đớn mà cô ta đang buộc. Jennifer bước theo cô ta một lúc sau, sau khi chào tạm biệt Max nhanh nhất trong lịch sử loài người.
Max chỉ nhìn chằm chằm theo các cô gái khi họ bước đi, một bên lông mày nhướng lên vì kinh ngạc. Sau đó, cô ngồi xuống khán đài, chống tay lên cẳng tay khi hai chân đá ra phía trước, "Không thể chờ đợi được nữa." Max nói, giọng nói vui vẻ và phấn khích hơn bình thường — hoàn toàn chế giễu.
Ba mươi giây sau, khi họ đang bước xuống cầu thang với mái tóc đuôi ngựa đồng bộ, có người gọi cô.
Nheo mắt để nhìn rõ hơn xem đó là ai, cô mỉm cười, đưa tay che nắng khi họ chạy đến gặp cô.
"Có chuyện gì thế-"
Will nuốt nước bọt, "Chúng ta có vấn đề rồi." Cậu kéo khuỷu tay cô, giục cô đứng dậy, "Tìm Lucas đi."
—
Dustin
Nhìn lại quá khứ, Dustin thực sự nên ngậm miệng lại. Nếu cậu chỉ gật đầu, đồng ý với bất cứ điều gì Mike đang lảm nhảm, thì cậu đã không ở trong tình huống này. Cậu đã không phải chịu cảnh khốn khổ: Những kẻ nghiện cần sa.
Thực ra thì có lý. Mọi người khác — à, ngoài Max — đều có những nhóm nhỏ của riêng họ mà họ thường tụ tập và thăm dò thông tin, tất cả đều không gây nghi ngờ. Nhưng cậu, Dustin Henderson, người thích làm hài lòng mọi người và giải trí... Dustin Henderson là người lạc lõng. Cậu không phù hợp với bất kỳ nơi nào.
Cậu thích nghĩ rằng mọi người đều là bạn của mình, hoặc ít nhất là cậu có thể nói chuyện với chín mươi phần trăm học sinh và nhân viên. Cậu đạt điểm cao, cậu làm họ cười; cậu là học sinh hoàn hảo. Nhưng trong khi Lucas có bạn trong đội bóng rổ, và Will chơi với những đứa trẻ nghệ thuật, Dustin không biết mình thuộc về đâu.
Cậu tham gia Câu lạc bộ AV, Câu lạc bộ Cờ vua và làm gia sư vào cuối tuần. Cậu đóng vai trợ lý giáo viên khi ai đó gặp khó khăn trong lớp học mà cậu giỏi. Cậu là tình nguyện viên tham gia chiến dịch quyên góp thực phẩm vào năm ngoái (vì cậu nghĩ rằng điều đó sẽ giúp cậu gần gũi hơn với một cô hoạt náo viên tóc vàng nào đó) và cậu đã từng dành cả một ngày thứ Bảy để vẫy một chiếc xô, quyên góp tiền cho ca phẫu thuật đầu gối của một sinh viên năm nhất.
Dustin là một chàng trai tốt, và cậu thích nghĩ rằng mình ngầu. Nhưng cậu không thực sự thuộc về bất kỳ nhóm học sinh nào, và điều đó chưa bao giờ thực sự là vấn đề cho đến bây giờ.
Bọn nghiện cần sa. Chết tiệt.
Đi vòng qua góc sẽ đưa cậu xuống dưới khán đài ngoài, Dustin xắn tay áo nỉ lên. Lớp vải màu cam cuốn lại quanh khuỷu tay cậu, cậu bẻ khớp ngón tay khi cậu lấy hết can đảm để mở miệng, nói chuyện với một nhóm những anh chàng đội mũ len trông rất hipster trước mặt cậu.
Có lẽ nếu cậu hành động như thể đang cố kiếm chút cần sa thì-
"Là cậu phải không, Henderson?"
Một anh chàng tóc vàng hỏi, một chiếc bánh sandwich ăn dở treo lủng lẳng trên môi. Dustin khá chắc chắn tên anh ta là Matt nhưng cậu không muốn trông giống một thằng ngốc nên chỉ gật đầu.
"Các chàng trai," cậu bé tóc xoăn liếm hàm răng trên, nở một nụ cười toe toét, "Có chuyện gì thế?"
"Không nhiều lắm," Người có thể là Matt trả lời, và anh ta cuộn miếng giấy bạc của chiếc bánh mì tự làm của mình xuống trước khi cắn thêm một miếng nữa. Anh ta nhai đồ ăn, liếc nhìn bạn bè. Anh ta là người dẫn đường cho Dustin vào nhóm . "Chúng tôi có thể giúp gì cho câu, Hendy?"
Cậu không bao giờ biết đó có phải là biệt danh trìu mến hay không. Anh ấy khá chắc chắn đó là một cách chơi chữ. Hendy. Handy. Dễ lợi dụng.)
Đồ khốn nạn.
Tự tin bước về phía trước, Dustin ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu trống chưa gập lại đối diện với Người-có-thể-là-Matt.
"Chỉ muốn biết các cậu đang làm gì thôi." Được rồi, khởi đầu như vậy không được tốt lắm .
"Như thường lệ." Một anh chàng khác lên tiếng. Anh ta quay lưng lại, và khom lưng trên một thùng rác lật úp. Dustin có thể ngửi thấy anh ta đang làm gì. Cậu khá chắc chắn rằng anh chàng này ít nhất cũng phải khoảng hai mươi tuổi. "Làm một điếu."
"Làm một điếu hả?" Cậu bé hắng giọng, bắt chéo chân lại với nhau và hít một hơi thật sâu. Cậu cố cười toe toét, "Anh làm thế nhiều lắm à?"
Mày đang làm mọi chuyện tệ hơn đấy, đồ ngốc.
Chàng trai chỉ cười, một tiếng cười sâu sắc khiến Dustin hơi bối rối. Anh gật đầu, liếc qua vai, "Cậu muốn tham gia không?"
(Chết tiệt. Hủy kế hoạch. Hủy kế hoạch)
"Ý tôi là," cậu nhún vai, "Có lẽ để sau." Cậu cần thông tin trước. Cậu ngả người ra sau, đè vào đường cong của chiếc ghế dài phía sau. "Trời ơi, hôm nay điên rồ thật."
"Như thế nào?" Người có thể là Matt cau mày, và cuối cùng anh ta vò nát tờ giấy bạc trong tay, ném vào đầu một người bạn của mình. "Cậu đang nói về cái thứ chatsexkỳ lạ đó à?"
"Tôi không nghĩ chúng là tin nhắn sex ." Cậu chớp mắt, "Ờ, không phải tất cả. Có thể. Tôi không biết."
"Ừ, cậu đọc chúng à?" Người ở gần thùng rác kia đã quay hẳn lại, và anh ta hất mái tóc dài màu nâu qua vai. "Chết tiệt, nóng bỏng."
"Nghe như cô gái đã đồng ý cho chịch."
Dustin gật đầu, mặt không biểu cảm. Đây không phải là điều mà cậu mong đợi. Nói về đời sống tình dục của bạn bè anh là-
Không. Không. Không có chuyện đó đâu.
"Này, anh bạn, cậu không biết cô ấy à?" Cậu bé tóc vàng vỗ nhẹ vào đầu gối Dustin, nhướng mày đầy ẩn ý. "Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì?"
"Ừ, cậu biết đấy," mắt anh ta mở to, lưỡi thè ra khỏi khóe miệng như một con chó chui ra khỏi cửa sổ ô tô, "câu chuyện đó đấy."
"Ý tôi là, tôi nghĩ cô ấy khá hạnh phúc trong mối quan hệ của mình, vì vậy-"
"Vậy cậu biết người chơi đó là ai không?"
"Người chơi ?"
(Họ có... chuyển sáng thẩm vấn sang cậu không?)
Tệ rồi.
"Chà, anh bạn. Trời ạ, cậu không đọc à- Này, đây." Anh chàng tóc nâu giơ một ngón tay lên, và anh ta di chuyển tờ giấy từ tay này sang tay kia. Anh ta cúi xuống, nhặt một mảnh giấy nhàu nát từ phía sau thùng rác.
Nó có màu xanh sáng, sờn rách như thể đã được đọc đi đọc lại nhiều lần trước khi cuối cùng bị ném sang một bên. Dustin nuốt nước bọt.
Lần sau nhớ nhắc tớ rút ra nhé, El.
Ôi trời.
Không, vì nếu thế thì nó sẽ chảy ra khắp nơi.
Ôi trời.
Có lý do khiến anh ấy tránh đọc bất kỳ đoạn tin nhắn nào trong số đó.
Đầu tiên, cậu có (một số) sự chính trực và đó là những tin nhắn riêng tư được gửi đến từ những người bạn thân nhất của cậu và cậu không muốn làm tăng thêm sự náo động của những thiếu niên đang xâm phạm quyền riêng tư của họ. Thứ hai... à, vì cậu phải đối phó với việc họ tình tứ nhau bên ngoài trường học và thế là quá đủ rồi .
"Không phải một trong số các cậu sao?"
"Có vẻ như vậy!" Chàng trai kia vung tay, tặc lưỡi. "Tôi không nghĩ bất kỳ ai trong chúng tôi dám đùa dỡn với đứa con gái của cảnh sát trưởng đâu." Anh ta nhún vai, rồi anh ta giơ điếu cần ra và Dustin bị dồn vào chân tường .
Chậm rãi chịu đòn từ thiếu niên kia, Dustin nhìn nó một cách chăm chú. Liệu có thực sự quan trọng nếu cậu-
"Ừ, tôi không quan tâm cô ấy quyến rũ như thế nào," Matt lắc đầu, kéo mũ len xuống để che đi mái tóc mái, "Tôi sẽ không bị bắt vì không quan hệ tình dục đâu."
Dustin không thể không nhăn mặt, và cậu có thể thấy người còn lại châm lửa điếu thuốc. Chết tiệt, ừm- "Tôi không nghĩ họ là bạn tình đâu. Tôi nghĩ họ thực sự đang trong một mối quan hệ."
"Ờ," một trong những anh chàng ở phía sau lên tiếng, và Dustin không còn nghĩ rằng anh chàng đó đang ngủ nữa, "Tôi nghĩ chắc chắn đó là một người đã có vợ. Anh ta nghe có vẻ lớn tuổi hơn, cậu biết chứ?" Anh ta khàn giọng, xoa tay lên xuống cánh tay. "Các cô gái thích những anh chàng lớn tuổi hơn."
"Ồ, cậu cũng đọc chúng à?" Cậu bé tóc xoăn lẩm bẩm, Matt nói tiếp.
"Đó chắc chắn là một giáo viên, cậu biết mà," anh ta đập tay với một người bạn của mình, rồi gật đầu đồng ý, "Có lẽ là vì điểm số."
"Tôi không nghĩ là-"
"Họ nói đúng đấy, anh bạn." Người vừa cuộn điếu cần đặt tay lên vai Dustin, "Bây giờ." Anh ta thả chiếc bật lửa vào lòng Dustin, và khi cậu liếc nhìn anh chàng thiếu niên lớn tuổi hơn, anh ta chỉ mỉm cười, "Đến lượt cậu."
Chết tiệt
"Dustin!"
Đột nhiên Lucas trở thành vị cứu tinh mà cậu chưa bao giờ biết mình cần đến vậy.
Đứng dậy và phủi quần jean, Dustin thả bật lửa và điếu cần sa xuống ghế. "Các chàng trai," cậu vẫy tay, "thật vui. Đừng làm thế nữa."
Chạy vội đi, Dustin nhanh chóng đến chỗ bạn mình trong vòng vài giây. Cậu cười khẩy, liếc qua vai, "Trời ạ, họ là-"
"Tớ thực sự không quan tâm." Lucas lắc đầu, cậu chống tay lên hông và nhìn, "Cậu cần phải tìm El. Ngay bây giờ."
"Hả?"
—
Will
"Theo nghĩa đen, kiểu như, tớ không biết ai đủ buồn chán để quan tâm chuyện đó," Brett nói với cậu, và anh ấy đặt tay lên vai Will trước khi cậu có thể cảm thấy bị xúc phạm. "Không có ý gì với em gái cậu. Cô ấy đáng yêu, tớ biết cô ấy đáng yêu, nhưng..." anh ta nghiêng đầu, một bên lông mày nhướng lên vì suy nghĩ, "cậu biết mà."
Will gật đầu, một nụ cười nhỏ sáng bừng khuôn mặt cậu, "Tớ hiểu rồi." Ánh mắt cậu dừng lại ở bàn tay đang đặt nhẹ nhàng trên cánh tay mình, nhìn Brett di chuyển nó xuống khuỷu tay cậu. Môi mím lại vì ngại ngùng, Will nhìn lên khuôn mặt của chàng trai tóc vàng, "Cậu chưa nói với ai, đúng không?"
Bởi vì, đúng vậy, cậu đã nói với Brett. Và, vâng, cậu thực sự có chút hối hận về điều đó.
Rồi anh ấy hạ tay xuống, và nụ cười của Will cũng vậy.
"Không!" Mắt Brett mở to, gần như không tin vào suy nghĩ đó, "Tớ sẽ không bao giờ làm thế. Đó không phải việc của tớ."
"Ồ, cảm ơn nhé." Chàng trai thấp hơn nói và nắm chặt quai cặp sách trong tay, "El sẽ giết tớ mất nếu cô ấy phát hiện ra."
"Mike thì không?"
"Mike có vẻ... thoải mái hơn một chút khi nói đến những chuyện như thế này, tớ nghĩ vậy." Will giải thích, và cậu quay sang đối mặt với người bạn trai bí mật của mình. "Tớ đoán là tớ giống cô ấy hơn tớ nghĩ."
"Bởi vì cậu muốn giữ bí mật chuyện này à?" Mũi Brett nhăn lại, và anh ấy khoe hàm răng trắng sáng của mình, "Cậu muốn làm gì cũng được cho đến khi cậu sẵn sàng."
Má cậu đột nhiên ửng hồng, và cậu kiễng chân lên để áp môi mình vào môi Brett. Chàng trai cao hơn khựng lại trong giây lát trước khi phản ứng, luồn những ngón tay dính đầy mực Sharpie vào mái tóc rối của Will. Anh kéo những lọn tóc ở dưới gáy cậu, lẩm bẩm điều gì đó không mạch lạc ngay trước khi buông ra.
"Cậu đã," Will bắt đầu, và cậu bĩu môi dưới với một nụ cười ngại ngùng, "Cậu đã đọc chúng chưa? Những tin nhắn?" Cậu nhìn chàng trai tóc vàng, lông mày nhướng lên đầy tò mò.
Xin hãy nói không.
"Ý tớ là," Brett hắng giọng, "Tớ đã phải làm thế. Sáng nay chúng tràn ngập khắp trường." Anh thở dài, "Cậu có thấy khó chịu khi tớ làm thế không? Bởi vì tớ có thể giả vờ như chưa đọc và chúng ta có thể quay lại với việc không biết chi tiết về đời sống tình dục của em gái cậu." Anh mỉm cười đề nghị, thúc nhẹ vào Will một cách trìu mến.
"Ôi trời, cô ấy có đời sống tình dục à?" Will rùng mình, "Tớ nghĩ họ vẫn còn ở giai đoạn thứ hai."
(Ở đây tác giả dùng từ second base, từ này nghĩa gốc là về bóng chày, nhưng giới trẻ Tây hay dùng với nghĩa liên quan đến tình dục hơn, có hai cách hiểu: second base = sờ mó trên eo, second base = sử dụng tay)
"Ừ, cậu biết đấy, những câu như "Đêm qua em thật ướt át, thật điên rồ" chỉ có thể hiểu theo một nghĩa thôi, Will ạ." Brett trêu cậu.
Will đưa tay lên che miệng, nhắm mắt lại và giả vờ bịt miệng, "Không, không, không. Cậu đừng nói thế!"
"Thế à," Brett lẩm bẩm sau tay Will, và khi cậu chỉ chớp mắt, anh ta lắc ngón tay ra trước mặt cậu.
Will quay lại để xem anh ấy đang chỉ vào thứ gì và cậu há hốc mồm vì ngạc nhiên.
À
"Hop?" Will phát ra âm thanh từ phía sau hàm răng, lau tay qua chiếc áo phông sau khi lấy nó ra khỏi miệng Brett.
Chàng trai cao hơn chỉ mỉm cười với hai người trước khi nhìn quanh hành lang trống rỗng, anh vô thức nhón chân lên đung đưa, chỉ quan tâm đến hành động của riêng mình.
Năm giây sau, Hopper bước về phía cặp đôi. Một tay cầm tờ rơi màu hồng, tay kia cầm tờ rơi màu vàng. Ông nhìn chằm chằm xuống các tờ giấy khi bước đi, môi mấp máy khi ông tiến lại gần.
"Con có thấy em gái con ở đâu không?" Hopper hỏi, và ông di chuyển tay phải đặt lên hông. Ông luồn một ngón tay qua vành đai thắt lưng, nhìn con trai kế của mình với vẻ buộc tội, "Hả?"
Về mặt lí thuyết thì...
Will chỉ nhún vai, tận dụng nhiều buổi chiều cậu dành để tập luyện với Dustin cho ' Winter Spectacle!' . Cậu giữ vẻ mặt nghiêm túc, không cảm xúc, và nói "Không ạ, kể từ sáng nay."
"Sếp," Brett chào anh ta, và anh giơ tay lên như thể chào người đàn ông. Sau đó, anh mỉm cười với Will và nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó khăn, nhanh chóng đi xuống hành lang.
Cảnh sát trưởng chỉ hơi ngửa đầu ra sau, nhưng ông không bao giờ rời mắt khỏi Will, "Con sẽ không nói dối cha chứ?" ông hỏi, "Bởi vì, nếu con nói dối, con sẽ không có tiền suốt cả tuần."
"Cha không thể làm thế." Will buộc tội.
Hopper nhướn mày thách thức, rồi ông bóp nát tờ giấy trong tay, "Ta sẽ làm vậy." Ông gật đầu, xác nhận, "Bây giờ, ta phải nói chuyện với con gái ta. Con có biết con bé ở đâu hay không?"
Will chỉ xuống ảnh chụp màn hình các đoạn tin nhắn trong tay cảnh sát trưởng, "Em ấy có một buổi sáng khá tồi tệ, cha biết đấy, vì vậy-"
"Ồ, ta biết rồi. Ta nhận được cuộc gọi từ tên hiệu trưởng tồi tệ của con, hắn cảm thấy cần phải nói với ta rằng con gái ta là nạn nhân của một trò đùa ở trường."
"Nó không hẳn là một trò đùa, nhưng-"
"Vậy là con bé thực sự đã gửi những thứ này?"
Liệu cậu có nên bán đứng em gái mình để đổi lấy một bữa ăn ngon hơn vào tối nay không? Không. Cậu có định làm vậy không? Ờ thì...
"Ý con là," Will nuốt nước bọt, cổ họng đột nhiên khô khốc, "Kiểu vậy."
"Con bé đâu rồi?"
"Con không biết."
"Vậy thì hãy tìm con bé cho ta." Hopper nhướng mày, cắn môi dưới, "Và nếu con biết đứa nhóc Waffle này là ai, thì-"
Will đứng dậy, thẳng lưng và giơ hai ngón tay cái lên, "Vâng. Con sẽ đi tìm El ngay."
Chắc chắn Max sẽ biết em ấy đang ở đâu.
—
Lucas
Cậu thực sự định dành toàn bộ thời gian nghỉ trưa để làm việc này sao? Có chứ.
Liệu cậu có sống để hối hận không? Có lẽ là có.
Cậu có quan tâm không? Thực ra là không.
"Trời ạ, sáng nay đúng là một buổi sáng điên rồ."
Đúng một giờ năm phút, Lucas đang ném bóng rổ lên xuống, và có hai đồng đội khác ngồi trước mặt cậu. Một người có mái tóc đỏ và râu quai nón ngắn. Người còn lại là cánh tay phải của đội trưởng; James.
Lucas tập trung nhìn vào trần phòng thay đồ, chờ quả bóng rơi xuống. Cậu bắt lấy nó, nhắm thẳng vào ngực James. "Đúng không?"
Họ không phải là đôi bạn tốt nhất. Nhất là khi bạn gái của Lucas đấm thẳng vào hàm bạn thân của James và từ chối xin lỗi.
Lucas gật đầu, chủ yếu là với chính mình, và cậu lẩm bẩm trong khi hai người kia tạo khoảng cách giữa họ trên băng ghế dự bị để đặt bóng xuống.
"Một trong các cậu có biết ai đã làm chuyện đó không?" Lucas lau cằm bằng mu bàn tay, khịt mũi để che giấu sự căng thẳng.
"Ăn cắp điện thoại hay ngủ với cô ấy?" James nói đùa, và Lucas thực sự muốn xóa bỏ vẻ tự mãn khỏi khuôn mặt nhợt nhạt của cậu ta, "Không phải tôi," anh ta nói, nháy mắt trái "nhưng tôi sẽ không từ chối cô ấy."
"Như thể cô ấy sẽ hứng thú vậy." Cậu nhóc tóc đỏ chọc ngoáy, cười khúc khích một mình. Cậu ta duỗi chân ra trước mặt trong khi liếc nhìn Lucas, "Có lẽ anh chàng đó đang học đại học. Những kẻ biến thái đó thích con gái trung học."
"Cậu nghĩ là cảnh sát trưởng sẽ để cô ấy qua lại với mấy anh chàng sinh viên sao?" James khịt mũi, vai nhún về phía sau, "Không đời nào. Không đâu, có lẽ anh chàng đó chỉ là một kẻ thất bại thôi."
"Có lý." Lucas đồng ý, cúi mắt nhìn xuống sàn.
Đừng phạm sai lầm nhé, Sinclair.
"Có lẽ đó là lý do tại sao họ giữ bí mật."
James nhăn mặt, "Ý tôi là, dù sao thì ai thực sự quan tâm chứ, đúng không?" Cậu ta hỏi, rồi cậu ta nhặt lại quả bóng, ném nó cho Lucas, nheo mắt nhìn chàng trai ôm chặt nó vào ngực, "Này, cậu là bạn của cô ấy mà,"
Ồ, không.
"Cậu nghĩ đó là một trong những người bạn của cậu à?"
"Tôi nghĩ là tôi biết."
"Có lẽ anh không muốn nói cho chúng tôi biết."
Lucas nhíu mày, "Không, tôi chắc chắn sẽ nói cho cậu biết," cậu dừng lại, "Cậu biết đấy, nếu một trong những người bạn của tôi... làm cô ấy."
Ẹo. Buồn nôn. Ghê quá.
"Cậu nghĩ cô ấy đã quan hệ àf?"
"Anh bạn, đừng nói về cô ấy như thế," Lucas cảnh báo cậu bé lớn tuổi hơn, giơ tay phản đối. Cậu lắc đầu, "Anh biết đấy, điều đó không vui."
"Cậu vừa nói thế mà!"
"Không, tôi không nói thế!"
"Này, không phải lỗi của anh ấy khi cô ta gửi những thứ như thế này," và rồi thiếu niên râu đỏ giơ một ngón tay lên. Anh ta thò tay vào túi sau, và như thể anh ta đang triệu hồi một trong những trang in ra từ hư không. Lucas chỉ có thể thở dài, chờ đợi khi anh ta đọc, "Anh có thể cho nó vào bất cứ đâu, anh biết mà."
James giơ tay lên, cười toe toét, "Thấy chưa? Cô ta là một con điếm đấy."
"Cái gì cơ?!" Lucas kêu lên the thé, và với tay ra sau để thắt chặt khăn bandana. Mồ hôi cứ thế chảy ra-
"Tôi vẫn nghĩ anh ta là kẻ thất bại."
"Không, đó hoàn toàn là một anh chàng sinh viên." Người kia phản đốii, "Không có học sinh trung học nào sử dụng những từ như 'say mê' trong tin nhắn, tôi nói đúng chứ? Đó là cấp độ cao hơn. Cô ấy chắc chắn đã quan hệ."
"Anh yêu?"
Lucas quay lại và quả bóng trong tay cậu rơi xuống sàn.
Max đứng ở ngưỡng cửa, một tay bám lấy khung cửa khi cô ấy đẩy hông ra. Cô ấy nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt, "Chúng ta có thể nói chuyện không?"
—
Jennifer
"Cậu có tin được không?" Stacey lấy một thỏi son và một gói kẹo cao su từ túi váy rộng. Cô ấy đặt chúng xuống cạnh bồn rửa và bật vòi nước, lắc đầu, "Jane bé nhỏ giản dị đã tự có cho mình một chàng Romeo."
Jennifer mỉm cười, và cô quay ngoắt lại để lưng cô ấy vào bệ rửa. Cô đưa tay ra sấy khô, khuỷu tay cong lên. "Cậu gần như có vẻ ghen tị."
Stacey đang rửa tay, liếc nhìn Jennifer, và Jennifer ngay lập tức hối hận vì đã chọn từ ngữ như vậy, "Tớ không ghen tị." Cô gái tóc nâu nói, không hề nao núng, "Tớ chỉ tò mò thôi."
"Chúng ta đều tò mò." Jennifer nói với cô ấy, "Thật dễ thương," cô ấy nhún vai, "và cũng khá vui."
"Chuyện này không vui." Cô gái trưởng đội hoạt náo viên chỉnh lại lời cho bạn mình, và đột nhiên cô tắt vòi nước và quay gót để đối mặt với cô gái tóc vàng. "Tớ chỉ muốn biết anh chàng đó là ai để chúng ta có thể quên đi sự tồn tại của họ."
"Nếu cậu không muốn mọi người quan tâm thì có lẽ cậu không nên lấy cắp điện thoại của cô ấy", Jennifer bắt đầu lẩm bẩm, "và đăng mọi thứ lên mạng".
"Đã một ngày rồi. Tớ tưởng sẽ có người sẽ đoán ra-" Stacey tự ngắt lời mình, bị phân tâm bởi tiếng động phát ra từ buồng thứ tư — nghe gần giống như có ai đó đang bị siết cổ.
Buồng vệ sinh thứ tư ngay phía sau cô, và đó là buồng duy nhất có cửa bị khóa chặt. Cô nhướn mày thắc mắc, đôi môi khô hé mở. Đột nhiên, có tiếng động lớn từ bên trong, và cánh cửa cũng rung lên theo.
"Cái gì thế?" Khoảng cách giữa hai lông mày của Stacey nhăn lại và cô quay sang bạn mình với một cái nhíu mày nhẹ. Cô gái tóc nâu khẽ đẩy vai cô ấy, đẩy cô ấy về phía trước, "Đi xem nào."
"Tại sao tớ phải làm thế?" Jennifer kêu lên, đưa tay lên chỉnh lại đuôi tóc. Cô ấy nhăn mặt khi Stacey chỉ nghiêng đầu, mắt mở to và ra lệnh. "Được rồi." Cô ấy thở dài, và bước vài bước đến buồng vệ sinh thứ ba, nơi cánh cửa được mở ra đầy mời gọi, gần như khuyến khích cô ấy bước đến và theo dõi bất kỳ ai đã nhốt mình bên trong buồng thứ tư.
Đóng nắp bồn cầu và nhấc một chân lên, cô ấy nhẩy lên, đôi giày thể thao của cô kêu cót két trên nắp bồn cầu bị sứt mẻ. Hít một hơi thật sâu, cô nhón chân lên bằng đầu ngón chân và bám vào bức tường bên phải.
Nhìn sang buồng vệ sinh bên cạnh, lông mày Jennifer nhướng lên gần tới chân tóc. Môi cô hé mở ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt, một tiếng thở hổn hển nhỏ thoát ra khi những ngón tay cô cong lại trên vách ngăn, lớp sơn móng tay màu san hô bong tróc tương phản hoàn toàn với màu trắng đục của tường phòng vệ sinh.
Không phải những gì cô mong đợi.
Cô mở to mắt và nhìn chằm chằm xuống Jane Hopper, vừa bối rối vừa sửng sốt đến mức im lặng cùng một lúc.
Không phải là một điều gì đó được dán nhãn R đang diễn ra — thực ra tất cả chỉ là PG-13 — nhưng sự thật là cô gái khiến mọi người phải đoán già đoán non — khi họ cố gắng làm tìm hiểu về cuộc sống riêng tư của cô ấy— chỉ là tình cờ, công khai hôn một anh chàng nào đó trong phòng vệ sinh nữ thì khá tuyệt. Được rồi, vì vậy nó không thực sự mở vì đó là nhà vệ sinh nữ và ít nhất họ cũng có sự tử tế khi đóng cửa lại để có một chút riêng tư.
Jennifer phải tự hỏi liệu có dễ hơn không nếu chỉ làm điều đó dưới khán đài, giống như tất cả các cặp đôi khác dường như không thể rời tay khỏi nhau quá năm giây. Tuy nhiên, không ai trong số những thiếu niên đó phải chịu sự soi mói của cả trường cả.
Và, phải công nhận là Jane ít nhất cũng có vẻ như đang cố gắng che giấu danh tính của anh ta.
Hai bàn tay cô ấy đang ôm lấy khuôn mặt anh, ngón tay cái ấn vào phần da thịt che phủ xương gò má anh, gò má anh ta cao và gần như bị đỏ ửng vì lực tác động của cô gái, và cô ấy hôn anh cuồng nhiệt đến nỗi Jennifer khó có thể tin rằng cả hai người họ thậm chí còn có thể thở được ngay lúc này. Jane vẫn tiếp tục nức nở, gần như rên rỉ, và — thật tốt cho anh ta! — anh chàng kia hoàn toàn có một bàn tay trên mông cô ấy.
Lông mày nhíu lại vì tò mò, Jennifer nghiêng đầu để nhìn rõ hơn khuôn mặt của chàng trai. Chàng trai có cánh tay dài, tóc đen và mặc áo bóng bầu dục nhàm chán và-
Chà, tệ thật.
Như thể cảm nhận được sự hiện diện của cô, đôi mắt của chàng trai mở ra ngay lúc đó, và ánh mắt của anh thoáng dừng lại trên khuôn mặt của Jane trước khi nó di chuyển lên trên. Và ngay khi cô ấy định cúi xuống để tránh khỏi tầm nhìn, đôi mắt của Mike Wheeler đang nhìn thẳng lên cô ấy — Jennifer Hayes, tất cả sự bối rối hiện lên trên đôi mắt nâu, giống như thay chủ nhân của nó nói" "oops".
Làm sao cô ấy có thể không đoán trước được điều này chứ? Jane và Wheeler vốn rất thân thiết, như hai hạt đậu trong một vỏ.
Tất nhiên phải là anh ấy rồi!
Làm sao mà không ai có thể đoán được điều này, cô không biết. Họ luôn ở bên nhau. Họ luôn gần gũi. Họ luôn trò chuyện với nhau. Họ luôn mỉm cười với nhau.
Và, được rồi, Jennifer không phải là kẻ theo dõi nhưng cô để ý mọi thứ. Cô thích quan sát mọi người, để xem những người không trong vòng tròn xã giao của cô sống cuộc sống của họ như thế nào. Stacey có thể thích giả vờ rằng bất kỳ ai không phải là hoạt náo viên hoặc giáo viên đều không quan trọng, nhưng Jennifer không như vậy.
Cô thích tưởng tượng những đứa trẻ mọt sách nói về điều gì, liệu họ có cùng kiểu trò chuyện như cô và bạn bè cô không, hay họ chỉ cãi nhau về việc tối nay sẽ xem phim nào. Cô thích nghĩ về những gì những người yêu nghệ thuật làm vào cuối tuần, liệu họ có dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để cắt dán tạp chí hay vẽ bậy lên mặt sau của các tòa nhà trong cửa hàng bách hóa không. Cô luôn quan sát, luôn đánh giá mọi người. Vậy thì làm sao cô có thể bỏ lỡ điều này?
Có lẽ điều đó quá rõ ràng.
Nhưng vẫn có điều cô không hiểu, điều cô thực sự không hiểu, là tại sao họ không công khai và nói với mọi người? Hoặc ít nhất là cho mọi người biết rằng họ đang hẹn hò. Không phải là họ phải đưa ra thông báo lớn nào đó trên báo trường hay bất cứ thứ gì, tuyên bố tình yêu của họ dành cho nhau để đảm bảo mọi người đều biết họ là một cặp. Chắc chắn chỉ cần công khai mối quan hệ sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc hôn trộm trong những buồng vệ sinh bẩn thỉu và giả vờ rằng không có bí mật nào, giống như, họ hoàn toàn say đắm nhau. Và Jennifer đã đọc những tin nhắn đó — cô chỉ biết rằng họ đang yêu nhau.
Chúng ta vẫn đến vào thứ Bảy chứ? Hàng ghế sau? Bắp rang bơ? Dùng chung một ống hút, và một thỏi son dưỡng môi vị mâm xôi? Anh rất mong đến ngày đó. Yêu em, El.
Nhưng rồi, tại sao họ không nói với mọi người? Họ không phải là bạn của phần lớn mọi người. Jane có xu hướng chơi với những nhóm nghệ thuật hơn nếu cô ấy không giữ mình, và Wheeler chơi với một số ít những đứa mọt sách còn lại của AV Club, nhưng những người bạn thân nhất của họ là bốn 'kẻ lập dị' kia.
Lucas Sinclair là thành viên của đội bóng rổ — vậy nên, được rồi, không phải là một kẻ lập dị hoàn toàn — nhưng hồi trung học, cậu ta từng là một trong những anh chàng mọt sách am hiểu công nghệ giống như Wheeler và bạn bè của anh. Jennifer nghĩ rằng anh đã trở thành chính mình khi vào trung học, tham gia một đội thể thao và kết bạn với những người có tính cách năng động hơn. Tuy nhiên, cậu không phải là một vận động viên hoàn toàn, và cậu vẫn dành phần lớn thời gian rảnh rỗi của mình với những người bạn cũ. Cậu có lẽ là người ít bị xa lánh nhất trong số họ; chia thời gian của mình giữa các buổi tập luyện vào cuối buổi chiều và đi chơi với những người bạn 'thực sự' của mình ở trung tâm thương mại — cô không phải đang theo dõi, cô ấy thề.
Những người đứng thứ hai sau Lucas và Max Mayfield và Dustin Henderson.
Dustin là người gần giống một chú hề nhất trong lớp. Điều đó không có nghĩa là cậu ấy bị cười nhạo và chế giễu — ít nhất là bây giờ — nhưng cậu ấy thường là người ngồi ở phía sau lớp học kể chuyện cười và nói đùa với giáo viên. Và cậu ấy chắc chắn cũng không ngốc nghếch. Cậu ấy có một số điểm cao nhất trong bất kỳ lớp học (chung) nào của họ, vì vậy Jennifer biết cậu ấy thông minh. Cô ấy khá chắc chắn rằng cậu ấy sử dụng sự hài hước như một cơ chế bảo vệ, nhưng điều đó không ngăn cản hầu hết mọi người thích sự hiện diện của cậu ấy. Cậu ấy thực sự làm cho căn phòng trở nên sống động. Và, được rồi, cậu ấy chắc chắn đã trở nên dễ thương hơn sau tuổi dậy thì.
Tuy nhiên, Max giống như một con cừu đen trong đám — cô ấy không tham gia bất kỳ đội nào hoặc làm tình nguyện viên cho bất kỳ hoạt động gây quỹ nào, nhưng mọi người trong trường dường như đều rất thích cô ấy. Đôi khi cô ấy hơi nóng tính — Troy hoàn toàn xứng đáng với chiếc mũi gãy đó! Nhưng phần lớn thời gian, cô ấy tử tế, lịch sự và thậm chí hơi hài hước. Và, theo những gì Jen có thể thấy, cô ấy có lẽ là một người bạn tuyệt vời bởi vì, như cô vừa mới nhận ra, Max đã hoàn toàn xâm nhập vào họ để lấy thông tin.
Max vừa tăng được khoảng mười lăm điểm theo đánh giá của Jennifer.
Dưới Max trong kim tự tháp phân cấp là Mike Wheeler. Một gã mọt sách thực thụ, chắc chắn là một gã thông minh, và là thủ lĩnh trên thực sự của nhóm bạn. Anh điều hành Câu lạc bộ AV với Dustin, nhưng anh ấy rõ ràng là Chủ tịch của CLB. Anh không phải là người không được yêu thích nhưng cũng không phải là mẫu đàn ông lý tưởng mà các cô gái mơ ước. Được rồi, anh ta dễ thương theo kiểu emo trong phim độc lập, và ngay cả Jennifer cũng thừa nhận rằng cô ấy sẽ để đôi gò má đó cắt đôi mình, nhưng anh ta là một gã ngốc hoàn toàn. Anh ta mặc những bộ đồ len Giáng sinh kỳ quặc, tệ hại đó vào tận tháng Hai, và anh ta dường như luôn mang theo một cuốn sách và một chiếc tua vít. Và, vì một lý do kỳ lạ nào đó, anh luôn đeo một chiếc chun buộc tóc màu khác nhau trên cổ tay mỗi ngày, điều này thật kỳ lạ vì tóc anh ta dài và bồng bềnh hơn hầu hết các chàng trai, nhưng chắc chắn là không đủ dài để cần phải buộc lại.
Tiếp theo là Jane Hopper và Will Byers. Hai chị em kế dành nhiều thời gian đọc sách và vẽ tranh hơn là giao lưu. Jane — người được bạn bè và gia đình gọi là El vì những lý do mà Jennifer không hiểu và cũng không muốn biết — thực ra là... ừm...
Nghĩ lại, Jennifer nhớ lại một lần Stacey đã từng nói với cô trong khi nhai kẹo cao su và uốn tóc mái quanh ngón tay, rằng Jane là một 'cô gái xinh đẹp thầm lặng', kiểu con gái không nhận ra rằng họ ưa nhìn đến thế nào. Cô ấy đã nói rằng Jane có khuôn mặt hoàn hảo, mái tóc highlight tự nhiên ôm trọn khuôn mặt, và cô ấy không cần trang điểm vì các đường nét nữ tính của cô ấy — nghĩa là, hàng mi dài và chiếc mũi xinh xắn — đã đủ nổi bật. Jennifer chỉ đảo mắt, lờ đi những bình luận của cô ấy. Nhưng giờ có lẽ cô nghĩ rằng mình đã thấy điều đó.
Jane xinh đẹp, nhưng không phải theo cách Stacey nghĩ. Cô ấy trầm tính, chắc chắn rồi. Nhưng cô ấy cũng cười rất nhiều, và cô ấy có những nét nhỏ xinh khiến Jennifer nghĩ rằng có lẽ cô ấy biết mình hấp dẫn như thế nào. Điều này không có nghĩa là Jane đang chơi đùa với vẻ đẹp của mình, mà đúng hơn là cô ấy nhận thức được vẻ đẹp của mình mà không cần mọi người nhắc nhở. Và cô ấy có thể dễ dàng được coi là một hoạt náo viên nếu không có những vết rách ở đầu gối trên cái quần yếm màu xám của cô ấy hoặc những chiếc áo len quá khổ mà cô ấy thường nhét vào cạp quần jean.
Người duy nhất trong nhóm bạn của họ ở vị trí thấp hơn Jane trong chuỗi kim tự tháp là Will Byers. Cậu ấy thích một mình trong phần lớn thời gian, đó chính là lý do tại sao cậu ấy không tương tác với bất kỳ ai bên ngoài vòng tròn bạn bè gắn bó chặt chẽ của mình, hoặc những người lập dị khác về nghệ thuật, hầu như không có - ngoại trừ bạn trai chưa chính thức của cậu ấy (người thực sự có thể giúp cậu ấy tăng một vài điểm). Cậu ấy không phải là một người lập dị hoàn toàn, theo nghĩa đen. Will thường đến trường, chơi với những người giống mình, làm việc của mình và về nhà. Tuy nhiên, anh ấy là thành viên của ủy ban kỷ yếu, và Jen gần như nghĩ rằng điều đó có ý nghĩa gì đó cho đến khi cô nhớ ra rằng anh ấy là, giống như, học sinh duy nhất trong toàn trường có thể chụp một bức ảnh tử tế mà không cần sử dụng gậy tự sướng hoặc ứng dụng chỉnh sửa.
Điều này không có nghĩa là vị trí của họ trong hệ thống phân cấp trường trung học đã được xác định. Nếu những tin nhắn đó và sự quan tâm của mọi người đối với họ, thì Jane — và, người tình bí mật, Mike — sẽ trở thành những người hấp dẫn vào thời điểm toàn bộ bí ẩn này được hé lộ. Và nếu họ trở thành những người hấp dẫn, thì ngay cả những người bạn không được ưa thích nhất của họ cũng sẽ trở thành như vậy.
Trở lại với thực tại và nhận ra rằng cô đã nhìn Wheeler một cách không thoải mái trong một thời gian dài, Jennifer hắng giọng.
Cô gái trong vòng tay anh dường như hiểu ra, và cô dịch chuyển ra khỏi vòng tay anh để nhìn theo ánh mắt anh. Bàn tay cô trượt trên cánh tay anh, quấn quanh vai anh gần như để bảo vệ, và Jennifer nhìn cặp đôi dần nhận ra.
Bắt được rồi!
Jane nhanh chóng rút tay khỏi cánh tay Mike như thể anh ấy đang bốc cháy, một sự thay đổi trong bầu không khí khiến khuôn mặt cô ấy lo lắng, và cô ấy ấn ngón trỏ lên môi, đầu ngón tay chạm vào đầu môi. Đó là một lời cầu xin im lặng để làm cô im lặng. Nhưng khi Jennifer không làm gì để chứng tỏ rằng cô ấy đã hiểu thông điệp — và đảm bảo sẽ không nói ra — Jane hạ ngón tay xuống và thay vào đó cô ấy chọn cách lẩm bẩm 'làm ơn đừng nói' để thực sự truyền tải thông điệp của mình.
Nói xong, Jennifer từ từ rời tay khỏi bức tường ngăn cách các buồng vệ sinh và liếm đôi môi một cách đầy suy tư, như thể cô đang suy nghĩ xem nên làm gì.
Cô có thể dễ dàng nói cho Stacey biết ai đang ở trong buồng; nói điều gì đó đại loại như 'Hopper đang hôn Wheeler ở trong đó' và để Stacey tự mình kết nối các dấu vết, cập nhật lên trang Facebook và cho mọi người biết họ đã phát hiện ra. Nhưng điều đó có nghĩa là từ bỏ trò chơi, bí ẩn... và Jennifer không chắc cô đã sẵn sàng làm điều đó.
Và, bên cạnh đó, có thể sẽ khá thú vị khi biết được bí mật, để cung cấp cho bạn bè những manh mối sai lệch và giữ họ tránh xa Wheeler. Có lẽ cô có thể giúp.
"Có chuyện gì thế?" Giọng Stacey vang lên, và cô gái tóc vàng có thể nghe thấy tiếng đóng nhẹ của nắp son môi. Stacey mím chặt môi, và Jennifer thoát khỏi dòng suy nghĩ. "Có ai đó đang chịch nhau trong đó hay sao? Sao cậu mất nhiều thời gian thế?"
Jennifer chớp mắt, hàng mi rung rinh khi ánh mắt cô chuyển từ cặp đôi ở buồng bên cạnh sang đội trưởng đội cổ vũ đang đứng ở cửa buồng của cô.
Cô gái kia chống tay vào hông, nhướng mày thích thú, "Trời ạ. Có người đang làm tình." Stacey di chuyển để bước lên nắp bồn cầu, một tay bám chặt vào tường. "Tránh ra! Tớ muốn xem." Nhưng trước khi cô ấy có thể, Jennifer đẩy cô ấy ra sau.
"Không!" Jennifer hất tóc ra sau tai, nhảy xuống khỏi bồn cầu đóng kín với tiếng động nhẹ nhất. Đôi giày thể thao của cô kêu két khi cô bước ra khỏi buồng vệ sinh, hai tay vung ra sau lưng một cách ngây thơ khi Stacey đi theo. "Nói thẳng ra là, tớ mừng vì hôm qua tớ không ăn phải con gà đáng ngờ đó." Cô nhướn mày, cố tỏ ra nghiêm túc khi quay lại đối mặt với Stacey.
Cô gái tóc nâu chỉ nhăn mặt, và đôi môi cô ấy mím lại, "Ghê quá." Stacey nói, một tay luồn vào túi váy để lấy son môi ra. "Kinh quá."
Jennifer gật đầu và cô ấy nhảy nhót trên gót chân một cách gần như phấn khích, "Chúng ta đi chứ?"
Stacey không trả lời. Thay vào đó, cô chỉ đảo mắt và lướt qua cô gái kia với một tiếng thở dài, hướng về phía cửa. Với một bàn tay nắm chặt tay nắm cửa, cô thì thầm, "Dù sao thì tại sao cậu lại theo dõi họ lâu như vậy, đồ lập dị..."
Cô gái tóc vàng chỉ cười toe toét, vòng qua góc nhà vệ sinh. Cô ấy đi sau Stacey một bước khi cô ấy nhìn thấy ông — đồng phục và phù hiệu.
"Đừng nói gì cả." Stacey lẩm bẩm, giật mạnh cánh tay cô khi cô gái tóc vàng loạng choạng ngã vào lưng cô ta.
Cảnh sát trưởng Hopper đứng ở cuối hành lang, đang nói chuyện với hiệu trưởng. Ông ta cầm một chồng tờ rơi ở tay phải, và tay trái chống lên hông như thể ông ta đang muốn đánh nhau.
Jennifer nhìn ông vò nát tờ giấy trong tay rồi chỉ thẳng ngón tay vào ngực người đàn ông kia.
Rõ ràng là ông đang tức giận.
Như thể đọc được suy nghĩ của cô, cảnh sát trưởng đột nhiên quay về phía cô. Mắt ông nheo lại nhìn hai cô gái, những nếp nhăn cau có vẫn có thể nhìn thấy ngay cả từ xa.
"Các cô!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top