1

"Tớ tự hỏi là Mike đâu rồi," Will nói khi cậu ăn xong chiếc bánh sandwich của mình. Cậu, cũng như Dustin, Max và Lucas, đang ngồi ngoài khán đài, tận hưởng ánh nắng mặt trời trong khi ăn trưa. "Tin mới đây, Will, chúng tớ đã thắc mắc điều đó trong vài tháng qua," Max trả lời khi cô nhấp một ngụm từ lon Coke của mình, giật lấy một miếng khoai tây chiên từ túi đựng đồ ăn trưa của bạn trai Lucas trước khi anh kịp nhận ra.

"Tớ biết điều đó, nhưng cậu ấy không giống người hay bỏ đi lâu như vậy mà chúng ta không biết."

"Không phải là cậu ấy bỏ rơi chúng ta đâu, Will. Cậu ấy có nhắc đến việc sẽ dạy kèm vào giờ ăn trưa thứ Tư." Lucas nhắc lại.

"Tớ nghĩ có lẽ chúng ta nên đi tìm cậu ấy? Tớ cảm thấy có điều gì đó không ổn."

"Cậu không cần phải lúc nào cũng hoan tưởng như vậy đâu, Byers," Lucas vỗ nhẹ vào lưng chàng trai thấp hơn. "Nếu Mike cần giúp đỡ, thì với tư cách là bạn bè và thành viên của Hội, chúng ta sẽ hỗ trợ," Dustin nói thêm. Will thở dài. "Ừ, tớ đoán là cậu đúng."

"Dù sao thì, có ai muốn ăn bánh pudding chuối của tớ không?" Dustin lên tiếng với những người bạn còn lại, giơ cao một hộp đựng món tráng miệng nổi tiếng của miền Nam mà mẹ cậu đã thử nghiệm từ một cuốn sách dạy nấu ăn mà bà nhận được làm quà và chuẩn bị cho một cuộc họp câu lạc bộ sách. Mặc dù bản thân món tráng miệng đã được các thành viên câu lạc bộ sách yêu thích, Dustin thấy mình không thích nó. "Tớ sẽ ăn nó cho" Will trả lời khi Lucas và Max từ chối, chàng trai tóc xoăn đưa hộp đựng cho bạn mình.

"Đừng hiểu lầm, tớ thích bất cứ thứ gì mẹ tớ làm nhưng bánh pudding chuối không phải là món tớ thích nhất. Bánh quế Nilla và bánh pudding chuối không giống nhau. Nó thật nhàm chán. Nếu được quyết định, tôi sẽ thay bánh pudding chuối và dùng bánh pudding sô cô la thay thế." Dustin tuyên bố. Bộ tứ ăn xong bữa trưa, Will trả lại hộp đựng giờ đã rỗng cho Dustin khi họ đi xuống cầu thang khán đài để quay trở lại trường.

"Mặc dù bọn tớ rất thích nghe cậu phàn nàn về đồ ăn, nhưng tại sao cậu lại nói với bọn tớ điều này?" Lucas hỏi.

"Ừ, Dusty-bun. Tớ chắc rằng ai đó trong vũ trụ này sẽ hiểu được tình yêu bất thường của cậu dành cho đồ ăn nhẹ, Dustin," Max nói đùa, khiến hai chàng trai kia bật cười.

"Này, tớ chỉ nói thế thôi! Và xin lưu ý rằng, chỉ có bạn gái tớ Suzie mới được gọi tớ là 'Dusty-bun' và cô ấy hoàn toàn hiểu được tình yêu của tớ dành cho đồ ăn nhẹ." Dustin chuyển sự chú ý của mình sang cô gái duy nhất trong nhóm của họ. "Dù sao thì, trong khi bánh quế Nilla và bánh pudding sô cô la rất tuyệt vời khi dùng riêng," cậu bắt đầu, đi trước những người bạn của mình.

"Khi cậu kết hợp chúng lại với nhau, chúng tạo ra một bản giao hưởng - CHẾT TIỆT, CÁI QUÁI GÌ VẬY?" Dustin rời mắt khỏi bạn bè và ngừng nói lảm nhảm khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mắt mở to vì ngạc nhiên trước khi khuôn mặt nhăn nhó vì ghê tởm.

"Ồ, Dustin, tớ biết là cậu rất thích đồ ăn vặt và mọi thứ nhưng tớ không nghĩ là cậu thực sự thích chúng đâu," Lucas lắc đầu nói.

"Suỵt!" Dustin rít lên khi đẩy ba người kia ra sau, ngoái lại nhìn để chắc chắn rằng không ai nhìn thấy hay nghe thấy cậu.

"Cái quái gì thế? Có chuyện gì với cậu vậy?" Lucas gầm gừ.

"Trông cậu như vừa nhìn thấy ma vậy," Max nói.

"Các cậu sẽ không tin được những gì tớ vừa thấy đâu," Dustin bắt đầu nói và quay lại nhìn bạn bè mình.

Bạn bè cậu sau đó nhìn qua đầu của Dustin để xem điều gì khiến Dustin ngỡ ngàng như vậy và họ há hốc mồm khi chứng kiến ​​cảnh tượng trước mắt khi họ nhìn Mike đang hôn Jane 'El' Hopper, con gái của cảnh sát trưởng và là một trong những cổ động viên nổi tiếng nhất, nếu không muốn nói là tốt bụng nhất tại trường cấp 3 Hawkins. Theo những gì bốn người nhìn thấy, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên cặp đôi này lén lút hôn nhau vì họ đang ôm lấy nhau, đầy tình yêu tự nhiên, điều mà họ ước mình có thể không nhìn thấy.

"Oẹ buồn nôi quá" Max tái mặt.

"Trời đất ơi." Dustin há hốc mồm.

"Chuyện này thực sự đang xảy ra sao?" Lucas nói với giọng thì thầm.

"Có lẽ họ có thể hôn để luyện tập cho một cái gì đó, như 'hô hấp nhân tạo'?" Will thì thầm một cách ngây thơ. "Tớ không nghĩ rằng hô hấp nhnâ tạo được hoạt động như vậy," Max nói một cách vô cảm. "Và với tốc độ mà họ đang làm, có lẽ họ sẽ cần hô hấp nhân tạo đấy."

"Suỵt! Họ có thể nghe thấy chúng ta!" Dustin nói khi nhóm bốn người kia lắng nghe.

Mike rời khỏi nụ hôn của El, một nụ cười ngốc nghếch, say đắm trên khuôn mặt anh. Đối với bất kỳ người ngoài cuộc nào, trong trường hợp này là bạn bè của Mike, trông giống như họ chỉ là những thiếu niên bình thường đang yêu nhưng đối với cặp đôi đang nói đến, họ đang ở trong thế giới nhỏ bé của riêng họ. 

"El, anh thực sự thấy mệt mỏi vì phải lén lút thế này," Mike thì thầm với cô gái bằng giọng nghiêm túc, cặp đôi vẫn ôm chặt nhau, không nhận ra rằng tiếng động đủ lớn để bạn bè anh nghe lén.

"Em cũng vậy, nhưng mọi người làm quá lên chuyện người ta đang trong một mối quan hệ. Em thích rằng chỉ có hai chúng ta biết thôi," El lại hôn anh thật sâu nhưng Mike cũng nhanh chóng lùi lại, nhưng trước đó cô đã bắt đầu hôn lên cổ anh, khiến chàng trai phát ra những tiếng thở dốc. 

"E-El, anh không thể tiếp tục nói dối bạn bè về mối quan hệ của chúng ta, anh... anh sẽ thoải mái hơn khi họ biết. Bọn anh có một quy tắc trong nhóm của mình, 'bạn bè không được nói dối.'" Mike giải thích. "Em biết Prom sắp đến rồi, đúng không? Anh nghĩ chúng ta sẽ đi cùng nhau, như một cặp đôi, em biết đấy? Hãy cho mọi người biết rằng chúng ta đang ở bên nhau."

"Ờ, c-có lẽ là tôi chưa sẵn sàng để công khai, anh biết đấy?" El vội vã đáp lại trước khi cô hôn anh lần nữa. Nhưng Mike không hôn lại cô, thay vào đó, khuôn mặt anh bắt đầu thay đổi từ lo lắng sang tức giận.

"Em xấu hổ khi ở bên anh phải không? Có phải đó là lý do mà em đề nghị chúng ta giữ bí mật mối quan hệ này không vì?!" Anh đứng dậy, buông cô ra trước khi bắt đầu bước đi.

Cô gái chạy theo sau anh. "Mike, không phải như vậy đâu-"

"Anh chẳng quan tâm đến những gì họ nói El! Chắc chắn, bạn bè anh và anh có thể là bao cát của đội bóng bầu dục, là trò cười, là những đứa lập dị chỉ có mặt khi cần giúp đỡ rồi bị ném sang một bên như thể chúng tôi chẳng có gì đặc biệt nhưng anh đã học được cách phớt lờ mọi thứ," anh hét lên, quay sang đối mặt với El. "Anh không quan tâm đến thứ bậc xã hội ngu ngốc, anh không quan tâm đến những gì mọi người nghĩ. Tất cả những gì anh muốn là ở bên em, nắm tay em, ôm và hôn em trước mặt mọi người và tuyên bố rằng anh yêu- ý anh là, có tình cảm với em."

El đứng đó im lặng trước khi cô nhìn đi chỗ khác "Em không hiểu tại sao anh lại làm quá chuyện này lên như vậy", cô nói với một cái lắc đầu. "Em cũng nên hỏi anh điều tương tự! Chúng ta đã làm bất cứ điều gì kể từ sau khi anh  ở bên em vào đêm Snow Ball."

Trong khi đó, cả nhóm vẫn tiếp tục lắng nghe cuộc cãi nhau, vẻ mặt vẫn còn sốc. "Chết tiệt, tớ nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây," Lucas nói. "Tớ đồng ý, mọi chuyện đang trở nên căng thẳng," Will gật đầu đồng ý, nhưng Max và Dustin thì không.

"Cậu đùa tớ à, thế này thì tuyệt! Có quá nhiều thứ đang được tiết lộ với chúng ta ngay lúc này và họ thậm chí còn không biết!" Max phản đối.

"Và cậu gọi tớ là Kẻ theo dõi," Lucas lẩm bẩm, nhận được cái nhìn trừng trừng từ Max. Bốn người tiếp tục lắng nghe cuộc tranh cãi. "Tốt hơn hết, chúng ta có nên tham gia vào và đề nghị giúp đỡ không?" Dustin thắc mắc.

"Và trở thành người phải chịu đựng cơn giận dữ của Mike? Không, cảm ơn," Max trả lời.

"Em  biết không, El? Nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng anh nghĩ em khác biệt, nhưng anh đoán là anh đã sai. Chúc em có một cuộc sống tốt đẹp," Mike đã nói một cách dứt khoát. Tất cả bạn bè đều đứng im lặng khi Mike đi thẳng vào trường, người đang cảm thấy chán nản và đau khổ.

"Mike, Mike, đợi đã!" Cô nàng cổ động viên cố gọi với theo chàng trai nhưng đã quá muộn, sai lầm đã xảy ra. El đứng đó, sững sờ đến im lặng, nước mắt chảy dài trên mặt, chỉ để nhìn vào mắt Dustin. Đôi mắt của cậu bé tóc xoăn mở to.

"HỦY BỎ!" Cậu hét lên khi cả bốn người chạy đi.

Bỏ chạy nhanh như một cơn gió, bốn thành viên của nhóm đã đến nơi an toàn là phòng AV Club. "Tớ vừa chứng kiến ​​cái quái gì thế này?" Dustin rên rỉ, ngồi xuống bàn giữa phòng câu lạc bộ.

"Ugh, đừng nhắc lại nữa. Tớ ước mình có thể quên cảnh hôn hít vừa rồi. Nhưng cuộc cãi vã đó lại là một câu chuyện khác." Lucas dụi mắt. "Giống như việc cậu và Max hôn nhau thì còn gì tuyệt hơn," Dustin nói đùa, nhận một cú đấm vào cánh tay từ cô nàng tóc đỏ được nhắc đến ở trên khiến cậu hét lên.

Will im lặng, gần như chìm sâu vào suy nghĩ. Những lo lắng cậu dành cho Mike đã hoàn toàn biến mất và thay vào đó là sự bối rối.

"Chẳng trách Mike cứ đưa ra những lý do vớ vẩn như vậy trong vài tháng gần đây: cậu đang hẹn hò với một cô cổ động viên!" Dustin kêu lên khi bắt đầu đi đi lại lại trên sàn.

"Mike đã dùng lại những lý do giống nhau; hoặc là cậu ấy phải trông Holly, hoặc là đi dạy kèm trong khi thực tế, cậu ấy dành toàn bộ thời gian cho El Hopper."

"Các cậu có để ý thấy cậu ấy cứ viện cớ về lịch làm việc ở Radio Shack không?" Max lên tiếng. "Mỗi khi Lucas và tớ đi ngang qua khi Mike nói rằng cậu ấy đang làm việc, quản lý là Bob sẽ nói với chúng tớ rằng Mike không có lịch làm việc vào những ngày chúng mình đi chơi." Lucas gật đầu đồng ý với lời khẳng định của bạn gái mình.

"Tớ cảm thấy bị phản bội. Chuyện gì đã xảy ra với 'bạn bè không nói dối'? Chúng ta sẽ làm gì khi tin tức nổ ra? Cậu ấy sẽ trở nên nổi tiếng và bỏ rơi chúng ta vì những người như Troy và Stacey!"

"Đừng có drama quá thế, Dustin!" Max đảo mắt.

"Mike là bạn thân nhất của chúng ta: lòng trung thành của cậu ấy nằm ở chúng ta. Không đời nào cậu ấy lại bỏ rơi chúng ta vì một kẻ ngu ngốc như Troy." Lucas nói.

"Dù sao đi nữa. Tớ muốn nghe điều này từ chính Mike." Dustin tuyên bố, đứng dậy. Ngay khi cậu mở cửa, cậu đối mặt với nguyên nhân gây ra nỗi buồn lòng của của Mike, và có vẻ như cô ấy sắp gõ cửa.

"El Hopper, cậu đang làm gì ở đây vậy?" Lucas hỏi. Cô cổ động viên cắn môi, nhìn cả hai hướng trước khi cô nghiêng người về phía trước. "Tôi cần các cậu giúp. Tôi có thể vào không?" Bộ tứ nhìn nhau trước khi họ để cô vào.

"Điều gì đưa cậu đến đây?" Dustin hỏi khi cô gái ngồi xuống.

"Ồ, trước hết, tôi chắc chắn các cậu đã chứng kiến ​​những gì đã xảy ra-"

"Mike đã đá đít cậu ở đâu?" Max châm biếm, Lucas vỗ nhẹ vào cánh tay cô.

"Ờ, đúng rồi." El gật đầu ngượng ngùng, má ửng hồng vì xấu hổ.

"Các cậu đã lén lút thế này bao lâu rồi?" Lucas hỏi.

"Theo chúng tôi nghe lỏm được thì là từ sau Snow Ball à?" Will hỏi.

"Đúng vậy. Tôi định đi với Troy Walsh tối hôm đó, nhưng cậu ta đã cho tôi leo cây để đi với Stacey Albright. Và rồi, Mike, người đã giúp thầy Clarke mua vé tối hôm đó, kiểu như, tôi không biết nữa, đã lao vào và trở thành hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng chói. Chúng tôi đã nói chuyện suốt đêm, và anh ấy đã đảm bảo rằng tôi có một đêm tuyệt vời nhất trong đời mặc dù lúc bắt đầu nó đã tệ vô cùng.
Bốn người lắng nghe câu chuyện của El về cách cô và Mike đến với nhau, khuôn mặt chuyển từ bối rối sang hiểu rõ, rồi lại bối rối trở lại chỉ trong vài phút. "Tôi không hiểu. Mike là kẻ nói dối tệ nhất từ ​​trước đến nay, và cậu ấy có thể lén lút và âu yếm với cậu mà chúng tôi không biết sao?" Lucas hỏi.

Cô gái tóc đỏ nhăn mặt trước lời nói của bạn trai. "Đừng bao giờ dùng từ "âu yếm" nữa," Max rên rỉ. "Tôi chỉ nói vậy thôi. Mike đã giấu chuyện cậu ấy có bạn gái bí mật, người mà cậu ấy đã chia tay vì cô ấy không muốn công khai mối quan hệ của họ? Và, nhân tiện, điều này không giải thích tại sao cậu cần sự giúp đỡ của chúng tôi."

Đôi mắt của El nhìn xuống. 

"Bốn người là bạn thân nhất của anh ấy, và tôi cần nói với anh ấy rằng tôi đã biết sai rồi, rằng tôi rất muốn ở bên anh ấy, và tôi không quan tâm đến địa vị xã hội ở trường vì tôi yêu-" cô ấy dừng lại ngay lập tức, mắt mở to, hai tay che miệng.

"Trời đất ơi," Dustin thở dài.

"Cậu yêu anh ấy rồi," Will kết luận.

Năm người ngồi im lặng, để thông tin đó ngấm vào đầu ngay khi tiếng chuông báo hiệu giờ học tiếp theo vang lên. "Gặp lại chúng tôi ở đây sau giờ học nhé." Chàng trai tóc xoăn nói với cô nàng cổ vũ, cô gật đầu khi năm người họ đi đến lớp học tiếp theo.

Các lớp học buổi chiều trôi qua nhanh chóng, những người bạn nhận thấy tâm trạng của Mike trở nên cực kỳ thù địch khi ở cạnh họ, đặc biệt là khi cậu thiếu niên đó từ chối nói cho họ biết lý do tại sao cậu lại có tâm trạng khó chịu. Thực tế là họ đã biết, và họ sẽ giúp đỡ bằng mọi cách có thể để thấy cậu vui vẻ trở lại.

Trong khi đó, Dustin đang ngồi cạnh cậu thiếu niên cao lớn trong lớp Hóa học chung của họ khi thầy Clarke trình bày cách trộn hai nguyên tố hóa học với nhau. "Này, Mike," chàng trai thúc nhẹ vào người bạn của mình, nhưng anh không trả lời. "Mike, Mike," chàng trai tiếp tục cố gắng thu hút sự chú ý của anh.
"Thôi đi!" Mike nói hơi to với Dustin. "Mike, mọi thứ ổn chứ?" Thầy Clarke hỏi, sự chú ý của cả lớp giờ hướng thẳng về phía hai chàng trai. "Em có thể xin phép đến phòng y tá không, em cảm thấy hơi choáng váng, thứ thầy", anh hỏi, giả vờ ốm.

"Đúng thôi, tất nhiên rồi," Thầy Clarke gật đầu khi anh chàng thiếu niên cao lớn đứng dậy, thu dọn đồ đạc và rời khỏi lớp học. Dustin thở dài, tự hỏi liệu cậu có thể được miễn tội không trước khi vội vã ra chạy ngoài trước khi giáo viên kịp đồng ý. Mike đang đi được nửa hành lang đến tủ đồ của mình thì một trong những người bạn thân nhất của anh bắt kịp.

Mike rên rỉ, biết người bạn đặc biệt này có thể tò mò đến mức nào. "Cậu muốn gì, Dustin?"

"Tớ muốn gì? Tại sao cậu lại cáu kỉnh thế?" Dustin hỏi, mặc dù cậu đã biết lý do tại sao.

"Không có gì đâu, được chứ?" Mike phủ nhận khi anh bước đến tủ đồ của mình để lấy những thứ còn lại và về nhà.

"Cậu đã không như thế này trong vài tháng qua, vậy thì hẳn là có điều gì đó đang làm cậu phát điên, và tớ sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi tìm ra,"

"Dustin Henderson: Luôn tò mò, vậy thì, sao cậu không tìm một chủ đề khác để khám phá nhỉ?" Mike nói đùa, đóng tủ đồ lại khi anh tiến về phía lối ra của trường. "Bạn bè thì không nói dối, Mike, và cậu đã nói dối chúng tớ, nói dối những người còn lại trong nhóm trong vài tháng qua, ít nhất thì cậu cũng nợ bọn tớ sự thật."

Anh dừng lại, thở dài, vai anh chùng xuống trước khi quay lại nhìn bạn mình. "Tớ đã yêu, nhưng cô ấy không cảm thấy như vậy", Mike thú nhận một cách nghiêm túc trước khi bước ra khỏi trường.

"Vậy, Dusty-bun, cậu đã thu thập được thông tin gì cho chúng ta vậy?" Max trêu chọc khi cô ăn một túi khoai tây chiên Doritos. "Lần cuối cùng, Maxine, chỉ có Suzie mới được gọi tớ như vậy." Dustin thở dài khi nhắc đến cô bạn gái xa cách của mình trong khi xoa sống mũi.
"Nhưng, xin lưu ý rằng, tớ đã có thể khiến Mike thừa nhận rằng cậu ấy cũng cảm thấy như vậy về El," Dustin giải thích. El, người vẫn ngồi im lặng, trở nên phấn chấn. "T-Thật sao?"

"Nhưng sau đó anh ấy lại nói tiếp một cách buồn bã rằng 'cô ấy không cảm thấy như vậy', tất nhiên là không đúng, vì El ở đây nói khác," Dustin nói thêm.

"Ôi trời, tôi đã làm hỏng mọi chuyện. Tôi phải làm gì đây?" El rên rỉ, đầu vùi vào tay.

"Cậu có thể làm điều hợp lý và nói chuyện với Mike," Lucas nói. "Nói với anh ấy rằng cậu xin lỗi," Will nói thêm. Cô cổ động viên trông có vẻ không chắc chắn. "Anh ấy sẽ không nói chuyện với tôi. Các cậu đã thấy anh ấy tức giận thế nào rồi đấy," cô thở dài chán nản.

"Cậu biết cậu và Mike như thế nào không, El? Bánh quế Nilla và bánh pudding sô cô la," Dustin ám chỉ, nhận được ánh nhìn bối rối và không tin tưởng hướng về phía anh. "Dustin, đồ ăn nhẹ sẽ không giúp ích gì trong vấn đề này đâu!" Max phản đối.

"Nghe tớ nói này," Dustin giơ tay lên. "Như tớ đã nói, món ăn phổ biến nhất đi kèm với bánh quế Nilla là bánh pudding chuối; chà, đó là một trong những nguyên liệu được sử dụng trong món tráng miệng! Đó là thứ phổ biến nhất trên thế giới."

"Theo ý cậu thôi," Max chế giễu.

"Nhưng hãy nói rằng bánh pudding chuối được thay thế bằng bánh pudding sô cô la. Nó không phổ biến, thậm chí có thể nghe không hấp dẫn-"

"Mọi người đều thích sô cô la mà," Will ngắt lời, nhận được cái trừng mắt từ Dustin. "Tớ xin lỗi, cứ tiếp tục đi,"

"Như tôi đã nói," Dustin phát âm từng từ. "Khi chúng được ăn riêng lẻ, chúng rất ngon, nhưng khi kết hợp chúng lại với nhau, bạn sẽ có được một bản giao hưởng của-"

"Chết tiệt, cái quái gì thế này?" Lucas châm biếm về những gì bạn mình đã nói trước đó. "Ý cậu là gì?"
Dustin hắng giọng, trừng mắt nhìn thiếu niên da đen. "Ý tôi là mọi người thường không thấy cậu và Mike là một cặp vì địa vị xã hội khác nhau, trong trường hợp này, anh ấy là bánh quế Nilla và cậu, El Hopper, là bánh pudding sô cô la. Khi xa nhau, cả hai đều tuyệt vời, nhưng khi ở bên nhau, đó là một sự kết hợp không thể xảy ra!"

Cả nhóm đều hiểu những gì cô gái tóc xoăn vừa nói.

"Đó là..." Max bắt đầu.

"Điều ngớ ngẩn nhất mà tớ từng nghe," Lucas kết thúc trước khi cả hai phá lên cười, trong khi Will thậm chí còn cười khúc khích một chút khi Dustin thở dài thất bại. "Được rồi, được rồi! Ba người có thể nghĩ ra một phép ẩn dụ nào hay hơn cho tình huống này không?" Cậu cãi lại.

"Dustin?" El lên tiếng sau một lúc. "Tớ hiểu rồi," cô mỉm cười với cậu, chàng trai cũng mỉm cười đáp lại. "Tôi nên đi gặp Mike, xin lỗi và nói cho anh ấy biết cảm giác của tôi. Dù sao thì anh ấy cũng là bánh quế Nilla đối với món bánh pudding sô cô la là tôi mà,"

"Đừng vội thế, El." Dustin ngăn cô lại. "Tôi nghĩ mình có ý tưởng hay hơn."

Đêm vũ hội cuối cùng cũng đến và Mike ước mình có thể đi cùng El.

Anh cảm thấy tệ vì đã quát mắng cô vì cho rằng bạn bè của họ sẽ không chấp nhận mối quan hệ của họ vì cô nổi tiếng còn anh thì không, nhưng đồng thời, tâm trí anh bảo anh rằng đó là lý do hợp lý tại sao anh không nên theo đuổi cô nữa vì như vậy sẽ tốt hơn. El sẽ nhận ra anh không còn xứng đáng với thời gian của cô nữa và đá đít anh.

Điều đó khiến trái tim anh càng đau đớn hơn.

Ánh mắt anh hướng về bộ lễ phục mà anh sẽ mặc, chỉ tưởng tượng đến đêm anh sẽ dành cho El, vụng về nhảy theo những bản hit "I Melt With You" của Modern English trong khi cô cười, hoặc nhảy chậm theo "Heaven" của Bryan Adams , trao nhau nụ hôn giữa sàn nhảy, không quan tâm đến việc mọi người nghĩ gì về mối quan hệ của họ bởi vì họ yêu nhau.
Anh yêu El Hopper. Mike Wheeler yêu El Hopper, và anh cảm thấy như mình đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong cuộc đời khi bỏ rơi cô ấy. Mike quá đắm chìm trong suy nghĩ của mình đến nỗi không nghe thấy tiếng chuông cửa reo, hay tiếng mẹ anh gọi anh từ phòng xuống.

"Michael, mẹ đã gọi con xuống mười lần rồi! Con có khách." Bà ấy nhẹ nhàng mắng.

"Con không muốn gặp ai cả, mẹ ạ," Mike càu nhàu.

"Tin mẹ đi, con sẽ muốn gặp cô ấy. Cô ấy đã ăn vận chỉ để dành cho con," tai anh dựng lên. "Cô ấy á?" Như một tia chớp, Mike chạy xuống cầu thang, và cô ấy ở đó: mặc một chiếc váy hồng phấn, trông như thể cô ấy đã sẵn sàng để nhảy múa suốt đêm.

"E-El, em đang làm gì ở đây?"

"Em đến để gặp anh, và để nói với anh rằng em xin lỗi vì đã khiến anh nghĩ rằng em không muốn ở bên anh vì em muốn, Mike, hơn bất cứ điều gì khác," cô từ từ bước đến bên anh. "Em nhớ anh, và em không quan tâm mọi người sẽ nói gì về chúng ta vì em..." cô dừng lại. "Em yêu anh. Em yêu anh rất nhiều, Mike Wheeler. Tất cả những gì em muốn làm là ở bên anh,"

Mike im lặng nhìn El, vừa sốc vừa xúc động trước lời nói của cô. Anh có thể thấy trong mắt cô rằng cô thực sự có ý như những gì cô thú nhận khi anh bước tới gần cô, ôm lấy má cô. "Anh cũng yêu em, El." Anh mỉm cười nhẹ nhàng trước khi áp môi mình vào môi cô một cách yêu thương. Thế giới như ngừng lại khi họ hôn nhau lần nữa trước khi cuối cùng tách ra để lấy lại hơi thở, chạm mũi.

"Em nhớ cảm giác đó", El khúc khích.

"Em cũng vậy", Mike đồng ý. "Được rồi, anh sẽ mặc bộ lễ phục và chúng ta có thể đi?"

"Em sẽ chờ anh ở đây", cô hôn nhẹ lên môi anh trước khi anh vui sướng và gần như vấp ngã trên cầu thang lên phòng mình.


Trong khi El ở trong đó để làm lành với Mike, thì Dustin, Will, Lucas và Max ở bên ngoài để đảm bảo mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, nhìn trộm qua cửa sổ.

"Cậu có nghe thấy họ nói gì không?" Max thì thầm.

"Có vẻ như El đang xin lỗi... Tớ nghe thấy một câu 'Em yêu anh', bây giờ chúng ta chờ phản hồi của Mike, và..." Dustin kể lại từng chi tiết những gì anh đang chứng kiến ​​qua ống nhòm.

"Cái ống nhòm đó có thực sự cần thiết không?" Lucas nói đùa. "Và cái đó không phải là CỦA TỚ sao?"

"Tôi chỉ mượn thôi", Dustin khăng khăng.

"Tôi đã tìm kiếm chúng trong một năm và đã phải mua cái mới!" Lucas gầm gừ, cả hai bây giờ đang cãi nhau.

"Các cậu, các cậu! Hai người có dừng lại không?" Max rít lên, cố tách hai chàng trai ra. "Các cậu, họ đang hôn nhau!" Will xen vào cuộc chiến và bốn người bạn áp mặt vào cửa sổ khi họ xem Mike và El hôn nhau.

"Có vẻ như Mike sẵn sàng rồi", Max lưu ý khi họ nhìn Mike gần như vấp ngã trên cầu thang. Trong khi đó, El nhìn thấy họ, giơ ngón tay cái lên và tử tế xua họ đi. "Được rồi, đến lượt chúng ta rời đi rồi", Dustin nói với những người khác khi họ rời đi để đến buổi lễ khiêu vũ.

Khi bốn người đến, mọi thứ đang diễn ra sôi động; mọi người nhảy múa, chụp ảnh, ngồi, cười đùa và vui vẻ. Tất cả họ bước vào sàn nhảy khi bài hát "I Think We're Alone Now" của Tiffany bắt đầu phát trên loa, nhảy nhót xung quanh, vui vẻ.

"Này, các cậu, nhìn kìa," Will hướng mắt về phía cửa khi El và Mike bước vào cùng nhau, tay trong tay và rất yêu nhau. Có một vài người đứng nhìn khi hai người sải bước vào phòng, nhưng họ không quan tâm; điều quan trọng là họ hạnh phúc. Và khi họ hôn nhau trong khi nhảy theo một bài hát chậm giữa sàn nhảy, cảm giác như chỉ có hai người họ trên thế giới này, như thể họ được sinh ra để dành cho nhau.

Nhiều năm sau, Mike cảm ơn bạn bè tại đám cưới của anh và El vì đã giúp họ quay lại với nhau.

Như Dustin đã nói: Mike và El chính là bánh quế Nilla và bánh pudding Chocolate, riêng lẻ thì vẫn ngon, nhưng khi kết hợp lại, họ tạo nên một bản giao hưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top