7
"Hy vọng em sẽ không giận ta".
Nattawin phụng phịu ra khỏi phòng làm việc của sếp lớn sau khi bốc khói hết cả người vì số lượng công việc được đẩy cho. Thời gian gần đây cậu chỉ toàn phải ngủ lại văn phòng thôi đấy và không thì là sẽ ở cùng chỗ với vị sếp.
Tình hình là cho đến tháng sau dường như cái người trong kia cũng sẽ chẳng dễ dầu gì tha cho cái mạng của cậu. Chỉ còn thiếu điều trói cậu bên mình cùng với thêm mớ tài liệu dây nhợ kia.
Làm việc và làm việc. Tối tăm mặt mày.
Sau đó thì bảo "Đừng giận ta nhé", nghe hơi sợ nhỉ? Anh ta là biến thái hả? Chứ còn tôi thì có phải người yêu anh ta đâu, tôi là làm công ăn lương, có điên rồi thì tôi mới dám mở miệng oán trách.
"Anh nghe đây" là điện thoại của Bible gọi tới, khá lâu rồi tôi cũng chưa gặp em ấy. "Em đang ở bên dưới cơ á? Sao lại phải mắc công như thế. Được rồi, anh sẽ xuống ngay".
Một mạch ra ngoài tìm tên oắt con kia, em ấy dường như chỉ vừa tan học thôi.
"Hôm nay không đi làm thêm sao? Sao lại chạy tới đây?".
"Tới do em nhớ anh".
Thằng bé nói khi mà tôi đang xoa đầu nó. Có ngốc mới không biết người này vốn có ý gì với tôi nhưng có lẽ tôi quen cô đơn, một mình là thứ mà tôi phải tập làm quen từ khi còn rất nhỏ. Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có thể cùng em vun vén được gì.
Nói lời xin lỗi khi đã để mặc và thất hứa với Bible rất nhiều lần hẹn vì tôi bận đến mức bản thân còn chưa chắc có dư nổi 5 phút để ăn cơm. Hy vọng khoảng thời gian vất vả này sẽ sớm qua.
Vì lát nữa còn phải họp nên không thể đi đâu xa được nên tôi và em ấy chọn ngồi lại ở tảng ghế đá bên ngoài công ty. Mà phải nói thật là ở đâu thì tôi với em cũng tâm sự được.
"Sắp tới em sẽ về Chiang Mai một chuyến".
Về việc này Bible đã từng đề cập đến, rằng sức khoẻ của bà em ấy gần đây không được tốt. Bà muốn cháu trai trở về, ở bên cạnh bà.
Ngập ngừng một lúc lâu rồi mới hạ quyết tâm nói ra. "Khi mà em trở lại, anh hãy cho em câu trả lời nhé?".
Tôi biết em đang nói về câu trả lời gì. Tôi nuốt khan khi bắt đầu cảm thấy áp lực tâm lý.
Ngẫm nghĩ lại thì đến nay đã được 2 tháng kể từ ngày tôi đi lạc và được chính em đưa về nhà. Chúng tôi thân nhau dễ dàng và em dường như cũng là người bạn để chia sẻ và là người lạ duy nhất tôi đặt niềm tin. Tôi xem em là đứa em nhỏ của mình. Chúng tôi thấu hiểu nhau và tôi biết em yêu tôi như thế nào nhưng tôi không thể đáp, tôi vốn còn có bí mật phải nhiệt huyết để che giấu em. Tương lai tôi không ở lại nơi này, tôi còn phải vẽ tiếp rất nhiều hình thù khác cho cuộc đời của mình về sau.
Có thể xem như là một loại bảo vệ em, không muốn nhìn em chịu tổn thương.
Tôi lại xoay đầu thằng bé, trông nhóc lại buồn như ngày mà nhóc buồn tủi vì biết tin bà ốm mà không thể về nhà. Giờ thì em có thể trở về và nằm trong vòng ôm của bà rồi.
Hãy hạnh phúc.
Muốn nói tiếp gì đó với em nhưng chợt cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Có chút khó thở. Cái cảm giác làm Apo căm ghép.
Và dường như tiếng nói phía sau lưng là nguyên nhân. "Vẫn còn trong thời gian làm việc Nattawin!".
"Nhưng chính ngài nói tôi có thể đi dùng cơm! Tức là tôi có thời gian riêng" tôi nói khi mà bản thân khó chịu trước sự kiềm cặp.
Ánh mắt sắc lạnh, xâu xé mà vị sếp dùng để hướng về Bible bị tôi chặn đứng khi tôi thẳng người dậy và che chắn trước cho em. Có thể tôi không thể thương em như cái cách mà em thương tôi nhưng giờ đây tôi là anh trai của nó. Và chẳng ai có tư cách ức hiếp đứa nhỏ của tôi.
Cảm ơn vì sự cộc cằn này đã quay trở lại.
Tôi đang một lần nữa đứng ở chỗ mà tầm 30 phút trước mình đã bực dọc bước ra hay nôm na là tôi bị kéo trở lại. Anh ta tức sếp đã kéo tôi trở về đây với một phong thái thô lỗ hơn mọi ngày. Anh ta khiến tôi ghét, tôi khó chịu. Đây là cách hành xử của một người được xem là viên kim cương trong mắt người khác? Chẳng hiểu nổi là thái độ gì nữa. Bị ấm đầu à?
"Lời khuyên dành cho em là đừng đến gần tên nhóc đó quá mức!".
"Tại sao?" tôi khỏi khi thật sự là tôi không biết vì sao mình phải làm vậy. Và rằng chuyện của tôi thì có liên quan gì tới anh?. "Việc ngài được phép xen vào chuyện của tôi nằm ở điều khoản nào của hợp đồng vậy?".
Nattawin hôm nay quậy tới bến.
Người kia cắn chặt hàm chỉ nói. "Tốt nhất thì em nên nghe lời!".
"Không, ngài Phakphum. Tôi. Không. Nghe".
Bao nhiêu điều khó nhằn tích tụ trong suốt 2 tháng làm việc tại đây đều đang được phun trào ra.
Tôi đang bị sếp của mình bóp chặt cổ. Là vừa chớp mắt một cái thì anh ta đã ở trước mặt và rồi siết chặt tôi, trông anh ta tức giận lắm. Nhưng vốn dĩ tôi có sai đâu.
Nattawin không chỉ mắc chứng cứng đầu mà máu liều thì cũng chưa chắc thua ai. Nên một khi đã thấy mình không sai thì cho dù là có giết cậu thì cũng đừng mong vì sợ mà cúi đầu nhận lỗi.
"Đau" tôi nói với giọng lí nhí như tiếng muỗi vo ve. Lỳ đòn nhưng biết đau!
Dần dần một mùi hương nồng đượm và quen thuộc xộc thẳng vào mũi tôi. Là loại mùi hương có thể tôi không phải đã chỉ từng ngửi qua một lần mà dường như quen thuộc đến hàng trăm năm.
Và tất nhiên là không phải ai cũng dễ dàng có được loại hương này.
Tinh ức chế của những phù thủy cấp cao tức những người có chức vị cao hơn bố cậu một bậc và đứng đầu ở thế giới cậu vốn thuộc về. Nhưng sao cậu lại quen với nó? Nattawin không biết.
Trước khi màn nước mỏng làm mắt mình mờ mịt, tôi thỏ thẻ. "Ngài không phải là người bình thường!".
Tinh ức chế khiến người kia dần tỉnh táo và nhận ra mình vừa làm chuyện quái quỷ gì. Người mang bên mình tiếng gọi cao quý là "ngài", hốt hoảng ôm chặt cơ thể bị mình ảnh hưởng mà trở nên mềm nhũn. Từ bộ dạng hùng hổ giờ đã thành yếu ớt.
Trái tim Phakphum như bị bóp nghẹn. Những ngày qua, hắn đã luôn cố gắng giữ cho người này ở trong phạm vi an toàn nhất có thể. Để em ở bên cạnh mình. Mà nay lại không ngờ chính bản thân mới là người có khả năng làm hại đến em nhiều nhất.
Vuốt ve bé nhỏ ở trong tay, hắn cũng không rõ là vì mục đích gì để lại nâng niu khuôn mặt này như vậy. Nó vốn dĩ khác với linh hồn được đặt bên trong trái tim của chủ nhân hiện tại hay có lẽ là hắn điên rồi.
Hắn mỗi ngày đều nhìn em đến độ quen mắt nhưng điều hắn đặt lên hàng đầu vốn dĩ không phải là em.
Và hắn cùng với người kia của em không phải đều có cùng một mục đích hay sao? Nhưng khi thấy em vui vẻ cùng người khác, hắn liền tức giận. Là vì em hay vì hắn sợ trái tim em chất chứa thêm một ai khác? Đến hắn còn không có câu trả lời.
"Trăng tròn tháng sau là thời gian thích hợp để mang quý cậu trở lại thưa ngài".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top