Không còn một mình...
"Apo, ở đây"
Sau một chuyến bay dài, cậu mệt mỏi vác balo rảo bước nhanh ra cổng chờ. Phía xa xa, một chàng trai cao ráo đang hướng cậu vẫy tay rất nhiệt tình.
"Chào bạn hiền, đã lâu không gặp."
"Mày làm cái gì mà bặt tin tận hai năm trời thế, bọn tao liên lạc không được, lo sốt vó cả lên."
"Không có gì, có chút việc riêng thôi. Tao không sao cả, mày nhìn là thấy còn gì."- Nói rồi không ngại ngùng xắn tay áo lên để lộ cơ bắp rắn chắc. "Cảm ơn nhé, vì đã bảo lãnh cho tao. Làm phiền mày quá rồi."
"Mẹ mày, cho tao thời hạn có đúng một tuần. Phải vắt chân lên cổ mới hoàn thành kịp cho ông đấy, ông tướng. Liệu cái thần hồn mà báo đáp tao đi nhé, thằng ranh."
"Hới, tao chỉ bảo càng nhanh càng tốt. Nào ai biết mày lại tốc độ đến thế đâu. Giờ thì dẫn tao đi đổi tiền nhé, rồi tối nay mày ăn gì, tao bao."
"Vậy đi đổi tiền, xong tao chở mày qua cất đồ ở phòng, rồi đi ăn. Nhanh lên không ngân hàng sắp nghỉ."
"Yes, sir Alan."
Nắng chiều hắt qua ô cửa sổ, đổ bóng xuống hai người con trai đang sóng vai đi cạnh nhau. Năng lượng tuổi trẻ như căng tràn trong họ, chảy tràn ra vạn vật xung quanh.
Đồng hồ điểm hồi chuông thứ ba cũng là lúc Apo giật mình tỉnh dậy. Căn phòng tối đen như mực. Chỉ có ánh trăng đang lấp ló dưới tấm rèm cửa chưa kéo hết, chiếu một tia sáng xuống dưới nền nhà. Cậu có tật khó ngủ khi lạ chỗ, cho nên ngày xưa cậu rất ít khi ngủ lại nhà người quen, họ hàng. Còn nhớ đợt mới về Chính gia, nguyên một tuần đầu cậu không ngủ được, mắt cứ mở thao láo, Build phải thức trò chuyện với cậu tới tận tờ mờ sáng.
Cậu nhớ lúc Build chăm chú nghe cậu nói, thỉnh thoảng lại cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng xinh xinh, cái má lúm đồng tiền nho nhỏ. Build xinh, xinh lắm; ngay từ lần gặp đầu tiên Apo đã phải thốt lên một câu cảm thán như vậy rồi. Còn cậu chàng kia thì cứ lườm cậu cháy mặt, kêu là gọi như thế không xứng với danh vệ sĩ trưởng của Chính gia. Rồi cứ canh me lúc cậu không để ý liền thụi cậu một cái đau điếng. Bất giác Apo nhoẻn miệng cười. Thì ra cậu có nhiều kí ức vui vẻ ở nơi đấy đó chứ, tuy lúc làm việc ai cũng nghiêm nghị và chuyên nghiệp nhưng chỉ cần buông súng xuống liền trở về với đúng châm ngôn của cậu chủ: "mọi người là gia đình, Chính gia là nhà."
Mồ hôi còn vương lại trên trán, lưng áo cũng đã ướt sũng từ lâu. Cậu bước xuống giường, tự pha cho mình một ly sữa ấm, nhẹ nhàng ngồi xuống tấm thảm trải sàn. Nghiêng người tựa vào ghế sofa phía sau, cậu cứ suy nghĩ mãi về cái giấc mơ chết tiệt ấy.
Cậu thấy Mile nằm giữa vũng máu, màu đỏ hiện lên đầy chói mắt, đánh thẳng vào từng sợi dây thần kinh. Anh vươn tay ra, cố với lấy cậu, dùng chút sức lực cuối cùng níu vào mép áo sơ mi của cậu. Cậu nhìn anh mà lòng đau như cắt, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, cậu dùng hết sức bình sinh nhấc chân lên tiến tới nơi anh nhưng không thể. Dưới đế giày như có lớp keo 502 bám chặt xuống nền đất. Rồi cậu cứ thế, từ trên nhìn xuống, thấy anh chậm rãi trút hơi thở, đôi mắt nhắm hờ như không đành lòng.
Cậu cứ ngồi như thế, hướng ánh mắt về phía xa xăm, tận đến khi bính mình lên, nhẹ nhàng tỏa ra sắc cam ấm nồng xuyên qua rèm cửa, kéo cậu trở về với hiện tại. Apo mệt mỏi vươn vai, nhấc người đi vào nhà tắm.
"Apo, chuẩn bị xong chưa?" – Tiếng gõ cửa chầm chậm vang lên.
"Ơi, ra đây."
Một chiếc sandwich cùng cốc cà phê nghi ngút khói được dúi vào tay cậu. Người con trai cao lớn đứng trước mặt cười hề hề, khẽ lách khỏi cánh cửa đi thẳng vào bên trong.
"Ăn đi rồi từ từ chuẩn bị cũng được. Tao hẹn chủ quán 9 giờ, giờ mới có 7 giờ 30. Tiệm không xa đây lắm, đi bộ cỡ chục phút là đến rồi."
"Mày uống gì không? Tao pha."
"Khỏi." – Hắn xua tay. "Sáng không có thói quen uống cà phê."
"Vậy sữa ấm nhé. Nè." – Không đợi đối phương đồng ý, cậu trực tiếp dúi vào tay người ta li sữa còn ấm vừa lấy từ trong lò vi sóng ra.
"Apo..." – Người kia xem chừng có gì khó nói, tay cứ miết theo miệng cốc, cứ chốc chốc ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi.
Cậu vỗ cái "bốp" vào vai hắn.
"Thằng quỷ sứ, tao với mày còn cần giữ kẽ với nhau à?"
"Tao chỉ thắc mắc hai năm qua mày đã ở đâu. Chuyện không đơn giản đúng không? Để một con người bặt vô âm tín suốt mấy năm trời đâu có phải chuyện dễ dàng."
"Đúng là tao đã trải qua rất nhiều chuyện. Nhưng như mày thấy đấy, tao không có sao rồi mà."
"Apo..."
"Tao nghĩ nên đi thôi, buổi đầu tiên không nên đến sát giờ."
Hắn cứ loay hoay không biết nên làm gì. Người con trai trước mặt hắn, dù trông có vẻ rất vững chãi, nhưng thực chất vẫn chỉ là một đứa trẻ hiểu chuyện đến mức ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
"Mấy đứa kia cũng đều ở bên này hết, rảnh thì tao sẽ hẹn bọn nó. Chúng nó cứ nhắc mày suốt."
"Phiền mày nhé. Nhưng chắc để một, hai tuần nữa cho tao quen với cuộc sống mới này đã."
"Này Alan..."
"Hửm..."
"Có bạn bè thật tốt nhỉ!?"
"Ừ, thật tốt."
Pháp đang độ vào thu, tiết trời se lạnh của buổi ban sớm khiến cảnh vật nên thơ một cách lạ kì. Apo cứ ngắm nghía hết chỗ này đến chỗ khác, giống như một đứa trẻ lần đầu được tự mình khám phá thế giới ngoài kia bao la như thế nào, càng nhìn lại càng cảm thấy đáng yêu. Alan đi sau cứ liên tục lắc đầu cười trừ, bao năm không gặp mà cậu chàng này vẫn cứ như thế, nét tính cách đấy không lẫn đi đâu được.
Bước vào con phố đông đúc, Alan kéo tay Apo lại để tránh bị lạc đường. Hắn chỉ cho cậu phía xa xa có tiệm bánh nép mình giữa những ồn ã.
"Lúc mày bảo tao muốn học làm bánh, tao liền nghĩ ngay tới quán này. Rất hợp với tính cách của mày."
"Cảm ơn nhé, phiền mày quá nhiều rồi."
"Thằng đần, khách sáo mà làm gì. Chi bằng học cho nhanh còn ra nghề, mở quán cho tao còn có chỗ lui tới nữa." – Cái điệu cười hề hề đặc trưng của hắn cũng khiến Apo vui vẻ lên không ít.
"Rồi rồi, tao sẽ cố gắng. Được chưa, thằng điên."
"Chúng tôi tới rồi, ông chủ."
"Ái chà, chào Alan, vẫn đúng giờ như thưở nào nhỉ. Mời hai cậu ngồi, đây chắc hẳn là người mà cậu muốn giới thiệu cho ta đúng không?"
"Đây là bạn tôi, mới từ Thái sang."
"Chào ông, tôi là Apo."
"Chào Apo, haha, cậu cũng là người Thái à? Hay quá, lại gặp đồng hương rồi."
Cậu mắt tròn mắt dẹt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt. "Tại sao lại nói là đồng hương nhỉ, mắt của ông ấy màu xanh, tóc còn hơi hoe vàng, cả cái dáng dấp này sao có thể là đồng hương được?" - cậu trộm nghĩ.
"Đây là ông Brown, là người Pháp gốc Thái. Mẹ của ông ấy là người Thái, lúc xưa đi du học bên này rồi kết hôn."
"Ra vậy, rất hi vọng được ông giúp đỡ ạ." – Apo ngoan ngoãn chắp tay trước ngực.
"Giờ cậu cứ đi xem xung quanh nhé, chỗ nào không hiểu thì hỏi ta."
"Sao tiệm mình không bán kèm đồ uống ạ? Bánh rất ngon và đẹp nhưng nếu không có đồ uống sẽ rất bất tiện cho khách khi đến thưởng thức." – Cậu vừa cho miếng bánh sừng bò vào miệng, vừa chầm chậm cảm thán.
"Vì ta già rồi, Apo ạ. Haha. Ai làm ở quán cũng nói như vậy, nhưng chỉ được dăm bữa nửa tháng lại nghỉ. Ta cũng đến mệt khi phải đi sau dọn cái đống tàn dư của chúng rồi nên quyết định sẽ chỉ bán bánh thôi. Tại tiệm có một mình ta, lo không xuể."
"Trước tôi có làm pha chế, một tháng tới tôi vừa ở tiệm học làm bánh, vừa thử pha đồ uống. Ông thấy vậy có hợp lý không?" – Apo hơi nghiêng đầu, ánh mắt chờ đợi nhìn người chủ cửa hàng.
"Ta như thế nào cũng được, cậu cảm thấy hợp lý thì cứ làm đi."
'Cảm ơn ông. Ngày mai tôi có thể bắt đầu công việc được không?"
"Được. Quyết vậy đi. Rất hân hạnh được làm việc với cậu. Quà gặp mặt, hẹn gặp cậu vào ngày mai." – Quý ngài Brown hóm hỉnh dúi vào tay cậu chiếc bánh sừng bò nhân socola được gói lại cẩn thận.
Cả hai tạm biệt ông chủ lần cuối rồi hòa mình vào trong dòng người tấp nập. Đột nhiên, chuông điện thoại của Alan vang lên.
"Ơi, tao đây. Ừ đang đi cạnh tao. Để tao hỏi nhé, rồi gọi lại sau."
"Apo, bọn Alex gọi, hỏi mày có rảnh không thì gặp mặt. Chúng nó réo tao từ hôm nọ rồi."
"Hôm nay luôn hả? Hmmm..." – Cậu lưỡng lự nhìn lên bầu trời, thời tiết hôm nay đẹp quá, cậu muốn đi dạo thêm chút. "Được rồi, mày hẹn chúng nó đi."
"Vậy để tao báo lại, mày muốn đi đâu thì cứ đi đi. Tao đứng đây đợi. Không phải lo. Khoảng 30 phút nữa thì quay lại đây nhé."
"Cảm ơn nhé, hehe. 30 phút nữa." – Cậu giơ tay làm dấu "ok" rồi lại nhanh như cắt lẩn vào trong dòng người.
Alan cứ nhìn theo hình bóng ấy mãi, một lúc sau mới ấn màn hình gọi điện.
"Ừ, chúng mày chọn địa điểm đi. Khoảng 1 tiếng nữa bọn tao có mặt, nay thời tiết đẹp, tao đưa nó đi loanh quanh chút."
"Apo, thằng điên này, mày có biết bọn tao nhớ mày lắm không?"
Vừa mở cửa phòng, cậu đã bị khung cảnh trước mặt làm cho choáng ngợp. Tất cả những người bạn thân thiết của cậu đều ở đây, xúc động khi nhìn thấy cậu.
"Thằng trời đánh thánh vật này, mày làm cái gì mà biệt tăm biệt tích tận hai năm trời vậy hả? Tao nhờ người ở Thái tìm tin tức về mày mà không ai biết, rốt cuộc mày mắc tội với ai thế?"
Apo chỉ cười không nói, bây giờ cậu mới biết thế lực của Chính gia mạnh đến thế. Muốn che giấu một người hoàn toàn là điều dễ dàng. Tự nhiên một cảm xúc xót xa dâng lên trong lòng, không biết Mile muốn đem cậu giấu nhẹm đi đến bao giờ. Hành xử kiểu thần không biết quỷ không hay như thế thì cậu có bỏ mạng tại hòn đảo hẻo lánh kia chắc cũng chẳng ai biết đến, mà thật ra trong mắt mọi người, cậu đã chết rồi cơ mà.
"Này, mày làm sao thế?" – Minna lo lắng chạm nhẹ vào tay cậu. "Còn mệt à? Lại ngồi xuống đi."
"Không sao, chỉ là...." – Cậu đưa mắt nhìn quanh phòng, muốn nhìn cho rõ mặt từng người. " Tao không nghĩ, tao vẫn còn có bạn bè."
"Giời ạ, thằng đần này, mày làm tao hết hồn. Ngồi xuống đi, đồ ăn lên đầy đủ rồi. Nay là mày phải ăn cho thật nhiều vào đấy nhé. Không no thì cấm bước chân về."
Tiếng cười nói rộn rã hòa cùng bầu không khí ấm áp khiến lòng Apo dịu đi rất nhiều. Chẳng biết từ bao giờ cảm giác sum họp này là một thứ rất xa xỉ với cậu; ấy vậy mà ngày hôm nay, trên đất nước xa lạ này, một lần nữa cậu lại được tận hưởng niềm vui đơn giản ấy, niềm vui có bạn bè, có gia đình. Chắc hẳn bố mẹ và em trai cậu ở trên thiên đàng cũng đang cảm thấy yên tâm vì từ nay Apo không còn phải một mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top