chap 4: viên mãn
"em...em "
"em đồng ý" chỉ vỏn vẹn ba từ được phát ra từ em mà khiến đầu tôi như muốn nổ tung, nó như một giấc mơ vậy, một giấc mà tôi chẳng bao giờ muốn bản thân tỉnh lại.
nước mắt rơi trên khuôn mặt thanh tú của em, chẳng phải thể hiện sự đau thương hay buồn bã mà đó chính là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc, bản thân tôi cũng chẳng thể kiềm nén được niềm vui sướng ấy mà nước mắt không tự chủ rơi xuống.
cầm lấy bàn tay của apo, tôi đưa tay lấy chiếc nhẫn đã được đặt sẵn trong chiếc hộp nhung đỏ kia nhanh nhẹn đeo vào ngón áp út của em, rồi nhẹ nhàng đặt lên đấy một nụ hôn, chiếc nhẫn ấy tuy có giá trị không cao bằng được những chiếc nhẫn khác nhưng hôm nay nó được đặt trên tay em thì cũng sẽ trở thành vô giá.
bày tỏ với em những điều bấy lâu nay tôi cất giấu trong lòng, cảm thấy bản thân trở nên nhẹ nhõm hơn.
sau khi rời khỏi nhà hàng tôi và em quyết định sẽ cùng đi dạo phố để có thêm thời gian ở cạnh nhau, cả 2 chúng tôi đã cười nói với nhau rất vui vẻ, xung quanh của tôi như được bao phủ bởi một màu hồng của sự ngọt ngào hạnh phúc.
tôi chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một cái kết đẹp cho chuyện tình của mình.
cũng trôi qua một khoảng thời gian, em và tôi ai cũng đã thấm mệt, quyết định nghỉ chân ở chiếc ghế gần đây được đặt cạnh một con sông để cùng nhau hóng mát, gió nhè nhẹ thổi lên, em chợt im lặng không nói nữa.
tôi chỉ nghĩ đơn giản là do em đang mệt nên không muốn nói thêm nữa nên tôi cũng đành im lặng, đợi tới khi em hết mệt thì cả hai sẽ cùng nhau trở về.
em chợt xoay người về hướng tôi, đôi mắt của em nhìn tôi trong kiên định như thể muốn nói điều gì đấy.
"mile, tên của anh là mile đúng không?"
" phải tên của anh là mile nhưng tại sao em lại hỏi như vậy?"
tôi cũng không hiểu vì sao apo lại hỏi tôi như thế, chẳng phải em biết tên của tôi trước khi tôi kịp giới thiệu với em sao.
"anh còn nhớ lần chúng ta gặp nhau ở chợ vintage không? em đã gọi tên anh khi anh chưa giới thiệu tên cho em biết"
"anh muốn biết lý do vì sao em biết được tên của anh không?"
câu hỏi của em làm tôi nhớ lại một câu hỏi mà tôi cũng đã từng rất muốn hỏi em mà quên mất đi, bây giờ em hỏi ngược lại tôi, đơn nhiên là tôi rất muốn biết câu trả lời ấy là gì, không ngần ngại mà liền gật đầu đồng ý.
"anh còn nhớ về cậu nhóc hàng xóm ngày xưa anh hay chơi chung còn thường xuyên cho kẹo cậu nhóc ấy không?"
đơn nhiên là tôi luôn nhớ cậu nhóc hàng xóm ấy, vì cậu nhóc đó là bạn thân nhất của tôi khi còn nhỏ, nhóc đó nhỏ hơn tôi hai tuổi, tôi còn đặt một cái tên dễ thương cho cậu là bánh sừng bò vì lúc nhỏ cậu nhóc ấy cực kì mê những chiếc bánh sừng bò kia.
tôi và nhóc đấy chơi chung với nhau từ năm tôi chỉ mới 5 tuổi đến khi tôi bước vào lớp 4 thì gia đình nhóc ấy chuyển đi mất, không để lại một lời chào tạm biệt nào cho tôi, tôi vẫn luôn mong mình có thể gặp lại được nhóc ấy.
nhưng sao em ấy lại hỏi tôi về nhóc đó, và tại sao em lại biết về cậu nhóc hàng xóm đó của tôi?
em và cậu nhóc ấy đều có điểm chung là rất thích những chiếc bánh ngọt ngào, đặc biệt là bánh sừng bò, lẽ nào...?
" tại sao em lại biết cậu nhóc ấy? chẳng lẽ em là..."
" phải! em chính là cậu nhóc hàng xóm ấy, là bánh xưng bò đây."
tôi bất ngờ xen lẫn vui sướng khi em nói mình chính là cậu nhóc năm ấy, bây giờ tôi cảm thấy bản thân mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời, cậu bé năm đó chuyển nhà không một lời chào đang ở trước mặt tôi, mà còn lại là người mà tôi nguyện chăm sóc suốt cuộc đời này.
"vậy làm sao em có thể nhận ra được anh thế?"
apo đưa tay mình vào trong túi, lấy ra một chiếc móc khoá có hình bánh sừng bò, nếu để ý kĩ hơn thì ở phía dưới còn có còn một dòng chữ nhỏ 'bánh sừng bò', đó chính là chữ mà cậu nhóc ấy đã đặc biệt khắc lên, đây là chiếc móc khoá mà bánh sừng bò đã tặng tôi trước khi em chuyển đi nơi khác. hôm đó tôi đã vô tình để lạc mất nó, tôi buồn mấy ngày liền vì đó là món đồ cậu nhóc tặng tôi, tôi đã cố giữ gìn nó rất tốt, để rồi không biết mình đã đánh rơi ở đâu, hôm nay nó lại nằm trong tay của em.
"đây là chiếc móc khoá hình bánh sừng bò mà em đã tặng anh trước khi em chuyển đi, ngày đầu khi anh đến tiệm bánh em cũng không thể nhận ra anh cho đến khi anh vô tình làm rơi chiếc móc khoá ấy và em đã nhặt được nó, cũng nhờ vậy mà em mới nhận ra anh đấy"
bây giờ không chỉ một chiếc móc khoá trở về với tôi mà còn có cả cậu nhóc năm ấy cũng quay trở về, hạnh phúc quá đi mất.
trời đã tối muộn nên tôi và em quay trở lại chỗ để xe của tôi, cả 2 chúng tôi sẽ về nhà nhưng là về nhà của tôi, là tôi đã quyết định như thế đấy.
"anh ơi đây đâu phải là đường về nhà của po"
tôi giả vờ im lặng không nói gì cho đến khi về nhà của mình, tôi bước xuống xe vòng qua bên kia để mở cửa cho em, apo cũng theo tôi sau đó.
"đây là nhà của anh, anh muốn đưa po về đây để sống cùng anh!"
tôi vẫn chưa hỏi qua ý kiến của em ấy mà đưa luôn người về đây.
tôi biết apo sống một mình trong một căn nhà nhỏ gần tiệm bánh, lúc chưa quen tôi một mình em vẫn sống rất tốt, thoải mái rộng rãi ở căn nhà đó, nhưng bây giờ em có tôi rồi, tôi muốn cùng em sống ở đây để tôi tiện chăm sóc cho em, còn được gần gũi với em hơn nữa.
em bây giờ đang nằm gối đầu trên cánh tay của tôi, cứ nghĩ apo sẽ không chịu đồng ý dọn về đây sống cùng tôi, nhưng em nhẹ giọng nói với tôi rằng em đã phải sống cô đơn rất lâu rồi, em chẳng muốn như thế nữa.
sau khi gia đình em chuyển về một tỉnh nhỏ do tính chất công việc của ba em, vì muốn bản thân phát triển hơn trong tương lai nên em một mình quay trở về thành phố để làm việc và sinh sống, nên vậy mà em đã sống một mình thoải mái nhưng lại rất cô đơn.
bản thân ước gì có thể gặp lại em sớm hơn, để em không phải chịu sự cô đơn ấy lâu như vậy, nhưng không sao cả dù sao bây giờ tôi cũng được gặp lại em và bên cạnh em hiện tại cũng đã có tôi, tôi sẽ không để em trải qua cảm giác cô đơn lẻ loi đó một lần nào nữa.
apo tâm sự với tôi rất nhiều thứ về cuộc sống của em trước đây, thấy trời cũng đã rất khuya tôi đặt nhẹ môi của mình chạm lên môi em thay cho lời chúc ngủ ngon, em cũng đáp lại nụ hôn ấy, cả 2 dây dưa mãi mới chịu dứt ra.
tôi chỉnh lại chăn cho em, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chắc hẳn hôm nay tôi và em sẽ có những giấc mơ ngọt ngào lắm đây.
---
mặt trời đã bắt đầu chiếu nhẹ qua khung cửa sổ, một buổi sáng trong lành khi tôi thức giấc và có em trong vòng tay của mình, thật hạnh phúc nếu như mỗi ngày tỉnh giấc đều trong thấy em cạnh bên.
nhớ đến ngày hôm qua tôi đã phải hồi hợp thế nào khi chờ nghe được câu trả lời từ apo, chưa bao giờ bản thân tôi cảm thấy sự chờ đợi của mình là xứng đáng.
sau hơn 30 phút em và tôi cũng đã vệ sinh cá nhân cho bản thân xong, chúng tôi đã cùng nhau ăn sáng, chỉ như thế này thôi cũng đủ khiến tôi cũng cảm thấy ấm áp đến nhường nào.
---
cứ như vậy mỗi ngày trôi qua trong êm đềm, em và tôi đều dành thời gian nhất định cho công việc của mỗi người, cuối ngày chúng tôi sẽ gặp lại nhau ở nhà của mình, cùng nhau ăn tối, cùng nhau đi chơi, cùng nhau xem phim và cùng nhau làm những điều mà chúng tôi thích.
mỗi ngày của tôi và em trôi qua đơn giản như thế đấy nhưng chúng tôi thích sự đơn giản bình dị như vậy.
thật lòng mà nói cuộc sống của tôi trước đây nó chỉ ảm đạm là một màu đơn sắc vô vị, mỗi ngày của tôi là làm bạn với hàng tá những công việc ở công ty, nhưng kể từ khi có em bên cạnh cuộc sống của tôi đã trở nên muôn màu hơn.
cuộc sống của tôi như bước sang một trang hoàn toàn mới kể từ khi có em, cởi mở, sống vui vẻ hòa nhập hơn với tất cả mọi người.
hạnh phúc của tôi chỉ đơn giản là như vậy đấy, không cần vật chất xa hoa cầu kì chỉ cần cả hai có nhau, tôi có em là đủ viên mãn lắm rồi.
End.
---------
p/s: đây là chap cuối của chiếc fic "Có em" kết của truyện chỉ đơn giản là như vậy thôi nhé.
cảm ơn tất cả mọi người đã đọc và quan tâm đến chiếc fic này của mình.
iu mọi người rất nhìuuu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top