Chương 35 - Hoàn chính văn


Mile gục đầu vào vai Po, từng giọt từng giọt nước mắt cứ theo hàng mà chảy vào kẽ miệng đến mặn chát. Anh cứ nghĩ đến những lúc anh vô thức tỉnh dậy giữa đêm rồi gọi tên cậu trong vô vọng, anh lại nhớ lúc anh như kẻ say lang thang khắp các ngóc ngách với hy vọng tìm ra Po.. tất cả như một thước phim quay chậm dần dần lồ lộ ra trước đôi mắt đang đỏ hoe đi vì ngấn lệ. Anh sợ. Thật sự một lần thôi đối với anh đã là quá đủ rồi...

Po ngồi xuống đó, quỳ gối mà ôm lấy anh, cậu xoa xoa lấy lưng anh mà an ủi vỗ về. Còn anh thì giữ chặt lấy tay cậu. Giống như đứa trẻ con sợ đi lạc, chốc chốc lại siết mạnh hơn một chút. Po hiểu anh đang lo, và sự nhút nhát kia của anh cũng là vì tình yêu mà anh dành cho cậu mà mới có:

-Em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện, trước hết, anh hãy bình tĩnh đi nhé. Anh có bao giờ thắc mắc, vì sao mà ba năm trước em đột ngột biến mất không....

Po kể cho anh nghe từng chút một, về vụ tai nạn đã khiến cậu bị chấn thương mạnh ở khớp chân, về những cái lắc đầu ái ngại của những bác sĩ khi ấy lúc được hỏi về khả năng cậu có thể đứng dậy, về những lần phẫu thuật nghe đến phát chán.. và dĩ nhiên, về cả cảm giác của Po khi không có anh bên cạnh. Cứ thế, một người lặng lẽ kể, chốc chốc lại khẽ quay qua nhìn người bên cạnh. Còn một người thì im lặng nghe chẳng nói, chỉ thấy như càng siết chặt lấy đôi tay của người kia hơn. Mãi cho đến khi câu chuyện như đã kết thúc, anh mới hỏi Po:

-Vậy sao...khi ấy em không nói cho anh biết?

-Lúc em tỉnh dậy, đến chân mình còn chẳng thể nhấc lên được. Bố mẹ có nói đã thông báo với nhà trường và bạn bè nên em luôn tin vào đó. Em cũng đã tò mò rất nhiều rằng sao chẳng một ai gọi điện đến hỏi han hay thậm chí nhắn tin thôi cũng được. Em còn trách, sao ngay cả anh cũng thờ ơ với em như thế. Khi ấy, em đã bị trầm cảm. Thậm chí, còn ngang bướng không chấp nhận điều trị. Mãi cho đến khi về Thái, nhìn thái độ của Bas, em mới nhận ra bố mẹ chỉ nói vậy để em yên lòng. Chẳng ai biết gì cả. Thậm chí Bas còn ghét cả em. Lúc gặp lại nhau ở siêu thị mua đồ, hình như, anh cũng hận em như vậy...

Mile nghe đến đây liền quay ra nhìn Po. Anh nắm tay cậu chặt hơn rồi chuyển qua ôm cậu vào lòng. Anh hôn lên tóc cậu, hít thật sâu mùi hương mà anh say đắm, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bờ vai đang dựa vào mình kia:

-Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã không ở cạnh em khi ấy. Nhưng mà, sao ngay từ đầu em không nói cho anh biết?

-Em không thể. Lúc đó em nghĩ mọi người vẫn hoàn toàn ổn. Và câu chuyện của em chỉ khiến mọi người thấy mệt mỏi hơn...

-Nhưng Bas biết..

-Tình cờ thôi. Lúc em mới vào trường, nó thậm chí không thèm nhìn mặt em,mãi cho đến khi em tham gia vào đội bóng và tiếp tục gặp chấn thương ở chân, nó mới phát hiện ra. Bas cũng trách em ghê lắm vì đã giấu mọi người, và rồi, chính nó cũng tự dằn vặt mình rất lâu.

-Còn anh?? Sao giờ em mới nói cho anh biết ?

-Em không muốn anh suy nghĩ thêm nữa. Em đã nghe Bas kể anh chật vật và đau khổ thế nào ba năm trước. Em cũng nhìn thấy từng dòng chữ một anh ghi nơi gáy sách kia. Cả câu chuyện ở quán ăn đó, ông chủ nói với em những gì và em cảm nhận được gì, tất cả những điều đó khiến em không dám nói ra. Em đau thì sao chứ? Anh cũng đau khổ mà. - Po vừa nói vừa đặt ngón tay lên ngực anh, cậu vẽ lên đó những nét vẽ loằng ngoằng chẳng cố định, giọng nói thì càng lúc càng trầm xuống. Anh cũng không mở lời, chỉ lặng lẽ ôm cậu và hôn lên mái tóc:

-Em sẽ không bao giờ phải chịu đau đớn một mình thế đâu. Anh nhất định không để em đau khổ thêm nữa. Po, cho anh xin lỗi...

-Anh không tò mò về chiếc vé máy bay kia hay sao ? - Po ngước đầu lên đặt câu hỏi.

-Không, anh tin em. Anh sẽ không hỏi, cũng sẽ không nghi ngờ gì nữa.

-Đó là vé em đặt cho P'Job. Anh ấy là bác sĩ của em bên New York, lần này về nước, chỉ đơn giản là giúp em kiểm tra tình hình.

-Vậy, anh nên cảm ơn người ta một câu rồi. Giúp em chữa bệnh như vậy, với anh, người ta cũng là ân nhân. Hay mời anh ấy một bữa ăn, rủ cả Bas và Tong nữa..

Po gật gật đầu:

-Ừm, anh ấy rất tốt. Nhưng e là, không được nữa rồi. Anh ấy và Bas.... haizzz.... hai người họ đang rối lắm.

Po lại tiếp tục kể cho anh nghe câu chuyện giữa Job và Bas. Thật sự có anh bên cạnh để cùng trải lòng. Cậu thấy nhẹ nhàng hơn hẳn:

-Em không định nói cho Bas sao ? -Mile hỏi.

-Em nên nói đúng chứ ? -Po lên tiếng.

-Anh nghĩ Bas nên được biết. Cậu ấy chắc cũng sẽ buồn lắm nếu Job đi mà chẳng nói lời nào... - Mile nói xong bầu không khí lại đi vào im lặng, anh từng trải qua cảm giác ấy, từng đau đáu với suy nghĩ mình bị bỏ lại, vậy nên anh không muốn ai phải giống anh nữa hết. Hai người họ cứ thế mà ngồi dựa vào nhau. Riêng Po, cậu âm thầm rút ra chiếc điện thoại. Bas đọc, nhưng chẳng hồi đáp lại chút nào....

Job được Mile và Po đến đón để giúp vận chuyển đồ đạc ra sân bay. Lúc này, điện thoại của anh vang lên tiếng báo tin nhắn:
"P'Job, em xin lỗi, có lẽ em hơi ích kỷ nhưng thật lòng mà nói thì em không muốn cho anh đi đâu. Nhưng mà, công việc và sự nghiệp vẫn luôn là quan trọng nhất. Anh có lẽ cũng đoán ra được, đúng vậy, em thích anh. Vì thích nên mới nghĩ ra đủ trò để được gần anh hơn một chút, cũng vì thích mà khi ấy đã không kiểm soát được bản thân mà tiến tới hôn anh. Em xin lỗi vì tất cả, thật phiền anh quá, chút rung động nhất thời ấy chắc chắn khiến anh phải suy nghĩ nhiều lắm nhỉ. Không gặp nhau nữa rồi, nhưng em rất vui vì quen anh, cũng hạnh phúc vì thời gian qua được cùng anh chung sống. Anh là một người tốt bụng, tinh tế và dễ gần, và rồi một ngày nào đó, anh sẽ tìm thấy cho riêng mình một cô gái xinh đẹp và phù hợp với chính anh. Anh bay an toàn nhé. Cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời em. Đứa em hơi cứng đầu của anh, Bas"

Job đọc, chợt chân như bị khựng lại một nhịp. Cảm thấy có chút gì đó như đang níu anh lại. Anh nghĩ đến cậu rồi lại nghĩ đến mình. Cảm giác khó chịu vì khó hiểu bủa vây lấy anh. Anh nhếch miệng rồi cười một cách ngu ngốc. Anh ngốc thật. Suy cho cùng, anh chưa từng một lần chấp nhận cảm xúc của anh dành cho cậu. Anh tự lừa gạt mình, tự xua cái ý nghĩ đó đi để trấn tĩnh bản thân. Anh quay lại nhìn ngôi nhà kia thật kỹ, chân như trùng xuống. Nhưng rồi nghe tiếng giục sắp trễ giờ, Job lại xách hành lý lên xe....

Bas lúc này cũng không khá khẩm hơn làm bao. Cậu vừa gửi cho anh dòng tin không hồi âm kia thì chẳng hiểu sao nước mắt vốn trực sẵn nơi khoé mắt chợt cứ thế mà chảy xuống. Cậu ngồi co rúm lại một góc, khóc đến nấc cả lên. Cậu nhớ anh. Nhớ từng chút một về anh thật rõ ràng. Lần đầu tiên va vào nhau khiến đống đồ anh rơi loảng xoảng, lần anh đỡ lấy cậu nơi bậc thang mà tim cậu như nhảy loạn lên từng nhịp, lần cậu cùng anh đi ăn ở quán cạnh trường, anh kể cậu nghe bao kỉ niệm về kí ức tươi đẹp của mình... Cậu ôm lấy đầu mình tự dằn vặt. Rốt cuộc, cậu sai ở đâu? Yêu một người như anh thì sai ở chỗ nào ? Tại sao lại khó khăn đến thế? Tại sao cứ nghĩ đến thôi mà tim lại đau đến vậy ? Thật sự, bản thân cậu có phải quá yếu đuối rồi không? Cậu có nên một lần vùng dậy ? Có nên chạy đến mà níu giữ lấy người mình thương ?

Job vào làm thủ tục một lúc rồi bước ra, nét mặt chẳng có chút gì là tươi vui mặc dù anh vẫn cố cười chào Mile và Po. Anh dặn bệnh nhân của mình phải để ý chân thật cẩn thận rồi lại quay ra nhắc anh người yêu của cậu ấy cách chăm sóc Po. Từng chút từng chút thật kỹ lưỡng. Job cứ nhắc đi nhắc lại, cảm giác bản thân như kiến bò trong chảo nóng, không thoát ra được, càng lúc lại càng khó chịu hơn. Anh rối ren trong suy nghĩ của mình, từng lời nói bật ra khỏi miệng như chệch choạc. Anh cũng không kiểm soát được mình. Anh cố tận dụng thời gian còn lại để đợi. Anh thật sự chờ đợi có ai đó nói với anh một lời thôi, rằng anh đừng đi. Chỉ cần cậu ấy xuất hiện, anh sẵn sàng gạt bỏ tất cả mà lao tới ôm người kia vào lòng. Nhưng rồi, tất cả lại như vô vọng. Người mà anh nhận ra là bản thân anh có tình cảm với người ta, vừa chúc anh gặp được người con gái khác tốt hơn rồi, cậu ấy nói tình cảm kia dành cho anh là rung động nhất thời mà thôi. Cậu ấy, có lẽ sẽ mãi chẳng xuất hiện...

Tiếng thông báo vang lên. Job chầm chậm chào tạm biệt MilePo lần cuối rồi lững thững tiến vào phòng chờ. Bước chân thì nặng nề, từng nhịp thở như trở nên thật khó khăn. Có lẽ... duyên của cả hai đến đây là phải dừng rồi....

-P'Job !!!!!!

Tiếng gọi thất thanh từ phía xa. Đúng, là Bas. Cậu rốt cuộc đã thử bạo dạn một lần. Bas vật vã trong đau đớn và dằn vặt một lúc thì quyết định sẽ chạy đến sân bay. Giữ được thì tốt quá, còn nếu không thì coi như gặp anh lần cuối. Cũng chẳng mất gì. Bas gọi cho Tong  rồi tất bật lao đến. Giờ đứng trước mặt anh, gọi tên anh, nhìn thấy ánh mắt anh hướng về mình. Dù đau nhưng cũng đau một cách thoải mái, ít ra thì cũng coi như có một lần dũng cảm vì tình yêu. Job đứng đó, thấy cậu nhóc kia đang gọi tên mình, như chẳng thể nín nhịn thêm được nữa. Anh chạy vội đến rồi ôm chầm lấy cậu. Mặc cho đống hành lí còn đang chơ vơ trên mặt đất.

-Anh không đi, anh không nỡ đi, anh xin lỗi. Anh không nên lừa gạt lẫn mình. Anh muốn ở bên cạnh em.

-Em làm được rồi - Bas thở phào nhẹ nhõm rồi cũng ôm anh thật chặt.

Đâu ai biết trên đời này sẽ có gì xảy ra. Người ta nói đến duyên nhưng đâu biết duyên nằm trong chính mình. Mile không can đảm thì sẽ không có được Po ngày hôm nay cùng anh nắm tay trên mọi nẻo đường. Bas không bạo dạn thì chỉ vài phút nữa thôi, cậu và Job sẽ đều đau đớn và hối hận. Duyên phận cũng cần chúng ta chủ động đón nhận. Bạn cũng thử mà xem, biết đâu, cái gọi là duyên sẽ đến bên bạn thì sao.

-Nhìn ghen tị quá đi kìa - Mile nói

-Hạnh phúc thật đấy - Po đáp.

Anh quay qua nhìn Po bằng ánh mắt trìu mến rồi thủ thỉ vào tai cậu:

-Anh hôn em ở đây được không?

-Không được - Po thẳng thừng từ chối.

-Anh vừa hỏi gì em ý nhỉ?

-Anh hôn em ở đây được không?

-Được - Mile đáp rồi tiến tới đưa tay vòng qua eo rồi kéo người thương sát lại bên mình mà hôn. Mãi đến lúc này Po mới nhận ra là mình vừa bị gài. Mile từ bao giờ lại mưu mô với cậu vậy chứ ?

-Người ta về với nhau rồi, tối nay mình ăn mừng chuyện này nhé - Mile ghé vào tai Po làm cậu đỏ bừng mặt. Cái loại người vô sỉ này đúng là, chuyện vui nhà người ta cũng mang ra đòi cậu.

-Ai lại ăn mừng ké chuyện người khác cơ chứ? Mà em hỏi thật nha, anh không ngấy mèo ư ?

-Không! Meo Meo này anh nghịch cả đời còn được cơ mà - Mile nói rồi siết lấy tay cậu. Đời đôi lúc chỉ vậy thôi nhưng đã quá chủ rồi.

———————
———————

Tong đứng chứng kiến tất thảy những chuyện đó. Một bên ôm hôn nhau quên cả trời đất, một bên thì tay trong tay ngại ngùng. Chỉ có cậu là làm gì cũng cô đơn, chán hai thằng bạn này thật chứ, quên hết anh em vì trai rồi. Tong xoay người lại ra về. Cậu vừa mở được cửa xe thì nghe thấy tiếng nói của ai đó:

-Chào cậu, mình là Pong, chúng ta học chung trường, mình bên khoa kinh tế. Mình thích cậu. Làm quen đi.....

————————

Hoàn chính văn rồi, cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ "Ái Thương"
Fic còn hai ngoại truyện ngắn ngắn bé xinh nữa thôi, sẽ lên sớm cho mọi người nè.
Iu iu 💚💛

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top