Chương 4 : Bí mật dưới gốc cây đa
Những ngày hè dần trôi qua, Thanh Lam càng quen thuộc với nhịp sống của làng quê. Cô bé và Mao thường xuyên chạy nhảy, vui đùa khắp nơi, từ cánh đồng lúa vàng óng đến những con đường mòn đầy hoa dại. Nhưng có một nơi đặc biệt mà hai đứa yêu thích nhất – gốc cây đa lớn ở đầu làng. Cây đa này không chỉ là nơi tụ tập của bọn trẻ trong làng, mà còn là một nơi chứa đựng nhiều câu chuyện và bí mật.
Một buổi chiều, khi nắng vàng đổ dài bóng cây xuống mặt đất, Mao kéo tay Thanh Lam ngồi xuống bên gốc cây, ánh mắt sáng lấp lánh như đang che giấu một bí mật.
"Lam, tớ muốn kể cho cậu nghe một điều đặc biệt mà tớ chưa nói với ai bao giờ,"
Mao thì thầm. Sự nghiêm túc trong giọng nói của Mao khiến Thanh Lam cảm thấy hồi hộp. Cô nhìn Mao, chờ đợi với sự tò mò không giấu nổi.
Mao cười tinh nghịch rồi chỉ vào một khe nứt lớn dưới thân cây.
"Ở đây này, có một cái hộp bí mật mà tớ và chị gái tớ từng cất giấu nhiều năm trước."
Thanh Lam cúi xuống, mắt mở to khi thấy Mao cẩn thận nhấc ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, phủ đầy bụi. Cô nhẹ nhàng mở nắp hộp và nhìn thấy bên trong là những món đồ nhỏ xinh: vài viên đá màu sắc rực rỡ, một bức vẽ nguệch ngoạc, và một chiếc vòng tay cũ làm từ sợi len đã phai màu.
Mao nhẹ nhàng cầm chiếc vòng tay lên, ánh mắt trở nên mơ màng.
"Chị tớ đã làm chiếc vòng này cho tớ trước khi chị ấy đi học xa. Chúng tớ hứa với nhau rằng khi nào gặp lại, chúng tớ sẽ mở chiếc hộp này ra và kể lại mọi kỷ niệm."
Mao quay sang Thanh Lam, đôi mắt lấp lánh sự xúc động.
"Nhưng rồi chị ấy không trở về nữa, chị ấy mất trong một tai nạn khi đang ở xa nhà."
Thanh Lam lặng người, cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm len lỏi vào tim. Cô không biết nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Mao.
"Tớ rất tiếc, Mao."
Mao gật đầu, một nụ cười buồn thoáng qua gương mặt.
"Nhưng tớ không muốn lúc nào cũng chỉ nhớ đến nỗi buồn. Tớ muốn giữ lại ký ức đẹp đẽ, và bây giờ, tớ muốn cậu cùng tớ tạo thêm những kỷ niệm mới."
Thanh Lam cảm nhận sự ấm áp trong lời nói của Mao, và cô hiểu rằng, dù quá khứ có buồn bã, nhưng tình bạn và kỷ niệm sẽ luôn là những điều giúp người ta bước tiếp. Mao đưa chiếc hộp về chỗ cũ, rồi đứng dậy nhìn Thanh Lam với nụ cười đầy hy vọng.
"Nào, Lam, chúng ta cùng hứa sẽ tạo nên những ký ức mới và giấu chúng ở đây nhé?"
Thanh Lam mỉm cười, trái tim ấm áp hơn bao giờ hết. Cô và Mao, dưới gốc cây đa cổ thụ, cùng thề rằng sẽ mãi là bạn thân và sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách của cuộc sống. Dưới bóng cây đa già cỗi, nơi chứa đựng bao câu chuyện, một tình bạn mới lại được gieo trồng – một tình bạn mạnh mẽ, vượt qua cả thời gian và những mất mát.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top