[Thành phố tử thi][ Chương 9] Suy đoán của Danh Tỉnh Nam
Im lặng được thêm vài phút, Danh Tỉnh Nam trầm ngâm lên tiếng
" Có ai nghĩ đến một khả năng, thứ chúng ta muốn tìm không phải là tên người, mà là tên vật dụng không"
Mặc dù câu nói của nàng có phần khó hiểu, nhưng cả sáu người còn lại đều ngầm hiểu, " thứ chúng ta muốn tìm" Danh Tỉnh Nam đang ám chỉ là đáp án của bài thi, hay nói cách khác là tên gọi của oán linh,
" Sao cô đột nhiên nghĩ như vậy" Thư sinh lập tức đặt nghi vấn,
Danh Tỉnh Nam không lập tức trả lời hắn, kì thật nàng cũng đang sắp xếp lại suy luận của mình.
Đề thi chỉ đơn giản viết " Vô Cực thôn là một ngôi làng trù phú nằm dưới chân núi Vô cực, nhưng mà, cách đây 1 năm, nơi này liên tục bị quấy nhiễu bởi một oán linh giả dạng làm dân làng. Hỏi, oán linh đội lốt dưới danh tính nào ?"
Với câu hỏi như vậy, cộng thêm gợi ý của trò chơi " oán linh đang ở trong ngôi nhà cả đội ngũ đang ở", tất cả thí sinh đều âm thầm tự hiểu " oán linh là một thành viên trong gia đình họ Lý". Nhưng mà, sau khi ba mẹ con Lê Phượng hiện nguyên hình, cộng thêm sự trừng phạt của Lê Phượng, Danh Tỉnh Nam đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Trò chơi đang cố tình " chơi chữ" bọn họ.
Vế đầu tiên của câu hỏi đưa ra mệnh đề gợi ý " oán linh giả dạng làm dân làng". Về thứ hai, cũng là mệnh đề hỏi : " oán linh đội lốt dưới danh tính nào".
Nhưng là, nếu phân tích kỹ càng, hai mệnh đề này hoàn toàn không liên quan đến nhau, đề bài không hề nói " oán linh giả dạng làm dân làng" và danh tính của oán linh trò chơi muốn bọn tìm là một.
Nói cho dễ hiểu, nếu " oán linh giả dạng làm dâng làng" đang quấy nhiễu ngôi làng và " oán linh" đề bài đang muốn bọn họ truy tìm danh tính là hai cá thể khác nhau thì thế nào...
Thể loại câu hỏi này, chẳng khác gì kiểu " cho X + Y = 1, hãy tính khoảng cách từ Trái đất đến mặt trời". Gợi ý và câu hỏi chẳng liên quan gì đến nhau.
Sau khi Danh Tỉnh Nam đem suy luận này nói ra, những người còn lại, bao gồm cả Tôn Thái Anh lập tức ngẩng người.
Với mức độ quỷ dị âm hiểm của trò chơi, nghi vấn này không phải khôgn có lí. Nếu giả thuyết này là đúng, như vậy.
Sofa, cầu thang, đèn chùm, tủ quần áo, kệ sách, bàn, ghế,... tất ả đều có thể là hoá thân của oán linh.
Thư sinh lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó lẩm bẩm " Tủ sách cách cầu thang hai mét, lầu trên có bốn bộ đèm chùm, khoảng cách từ cầu thang đến sofa tầm bốn mét"
" Nhớ mấy cái này làm gì vậy ? " Du côn khó hiểu hỏi.
Nhật Bản thay thư sinh giải thích " Nếu như bất cứ vật dụng trong nhà là do oán linh hoá thành, như vậy nếu lần sau vị trí bọn chúng thay đổi, nghĩa là chúng có khả năng đã di động qua "
Nghe xong Nhật Bản giải thích, những người còn lại lập tức học theo thư sinh âm thầm ghi nhớ vị trí các vật dụng trong nhà. Đáng tiếc, trò chơi này không cho phép bọn họ sử dụng điện thoại, nếu không, bọn họ đơn giản chỉ cần mở camera ghi lại hết mọi ngóc ngách trong nhà.
Sau khi nhớ hết vị trí tất cả vật dụng trên lầu, nhóm bảy người bọn họ lại di chuyển xếp nhà dưới. Mặc dù tám chín phần biết rõ cha con Lý Nhật Đông cũng không phải là người, nhưng mà, lúc này số người trong nhóm bọn họ vẫn đông hơn số quỷ, nếu suy đoán của Tôn Thái Anh là chính xác, như vậy an nguy của bọn họ vẫn được đảm bảo phần nào.
Hơn nữa, cho dù bên dưới có nguy hiểm thế nào, bọn họ chỉ còn chưa đến 10 tiếng đồng hồ để giải quyết câu tự luận đầu tiên, nếu không liều mạng, kết cục duy nhất cũng chỉ có chết.
Đúng lúc này, đột nhiên từ phòng bếp vang lên tiếng vang thật lớn, đi theo đó là tiếng rên kinh hoàng của Lý Nhật Đông. Nhưng mà, lúc nhóm bảy người bọn họ chạy đến phòng bếp đã không thấy bóng dáng hai cha con bọn họ. Thư sinh cố tình gào tên hai người đó khản cổ cũng không thấy lời đáp nào.
Hai thành viên duy nhất còn lại của nhà họ Lý, cứ như thế mà quỷ dị biến mất.
" Cái này..." Danh Tỉnh Nam chậm rãi đi đến bàn ăn tối chuẩn bị dang dở, lại một lần nữa, Danh Tỉnh Nam cảm thấy ơn lạnh, trước mắt nàng là một màu tối sầm, mùi hôi thối như xác chết phân huỷ lâu ngày xộc vào khoang mũi, suýt chút nữa Danh Tỉnh Nam đã nôn ngay tại chỗ.
" Mày ở nơi nào" Danh Tỉnh Nam không ngừng quan sát xung quanh, không muốn buông ra bất cứ chi tiết nào, nàng biết rõ, cho dù, thời gian còn lại, bản thân cũng không thể lơ là.
Nếu không...chỉ sợ mình là người tiếp theo hy sinh.
" Lập tức rời kiểm tra mọi vật dụng nhỏ nhặt nhất trong phòng bếp"
Thư sinh lập tức ra lệnh, điệu bột hốt hoảng này không hề giống vẻ nhu nhược chỉnh chu thường ngày của hắn, có khả năng, Danh Tỉnh Nam không phải người duy nhất bị cảm giác quỷ dị kia đánh úp. Tuy mới quen biết, nhưng những người còn lại cũng cảm nhận rõ Thư Sinh không phải người ngu ngốc, hơn nữa, mọi thứ quỷ dị, từ sự hiện hình của mẹ con Lê Phượng đến cái chết của Xuân Tóc đỏ đều diễn ra ở phòng bếp, gợi ý rõ ràng như thế, thành ra, cả nhóm, ngay cả đứa nhỏ kiêu ngạo Tôn Thái Anh cũng đi theo lời hắn mà hành động.
Nhưng mà, quần quật một lúc lâu, từng cái tô, chiếc đũa được nghiên cứu kỹ lưỡng, bọn họ cũng không tìm ra manh mối nào.
Danh Tỉnh Nam không cách nào chứng minh giải quyết oán linh có thể ẩn thân thành một vận dụng nào đó là đúng, nhưng nếu giả thuyết là đúng, bất cứ vật dụng nào cũng không thể vứt bỏ.
Thời gian từng phút trôi qua, Danh Tỉnh Nam âm thầm liếc nhìn đồng hồ đếm ngược trên đề thi, theo nàng ước chừng, bọn họ chỉ còn tầm 7, 8 tiếng đồng hồ làm bài.
Nhưng mà, khoảnh khắc nhìn thấy những con số trên đồng hồ đếm ngược, cánh tay Danh Tỉnh Nam liền run rẩy.
Bọn họ, vậy mà chỉ còn đúng 60 phút làm bài.
Sao có thể có chuyện hoang đường đến vậy.
Cho dù bảy người bọn họ dùng rất nhiều thời gian kiểm tra phòng bếp cũng không thể có chuyện mất đến hơn 6 tiếng làm bài được.
Đùa nhau à.
Ngũ Bắc dường như cũng chú ý đến sắc mặt tối sầm của Danh Tỉnh Nam, hắn dừng động tác, quan tâm hỏi " sao vậy"
" Thời gian " Danh Tỉnh Nam hít một hơi sâu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói. Nước tới đẩy thuyền, cho dù trò chơi quỷ dị này cố tình bóp méo thời gian, bọn họ cũng không có cách nào phản khán.
" Chết tiệt"
Trư Bát Giới không kìm chế được bình tĩnh, chiếc ghế bên cạnh bị hắn đá lăn lốc vào một gốc tường.
Chẳng lẽ, ngay từ câu hỏi đầu tiên, tất cả bọn họ đều bị loại.
Khoan đã, còn một cách.
Nghĩ đến phương án này, Danh Tỉnh Nam trầm ngâm mất giây, sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hổ con lấy từ trong túi một cây bút, viết xuống bài thi vài kí tự gì đó.
Trước hành động táo bạo của nàng, những người khác nhanh chóng há hốc mồm, điệu bộ như thể vừa phát hiện ra một lục địa mới.
Đừng nói, cô gái này đã tìm ra đáp án.
" Cô, cô đừng nói cô đã tìm ra....." Trư Bát Giới không dám nói hai chữ " Đáp Án" thành tiếng, sợ rằng mắc phải lỗi gian lận của trò chơi.
Góc lảm nhảm: tuần sau tớ đi làm có ba ngày thôi mà nhẩm sơ đã có 1 meeting về Public relation, 1 meeting về Operation effiency, một Event tớ và co worker host, một meeting với chị Human Resouces, một số tasks liên quan tới Risk Managment, maybe sẽ có thêm conference call về Market development ;((( hy vọng suôn sẽ, đặc biệt là cái event....Nhầm nhẩm, chớp mắt một cái, tính ra tớ đi Xuất khẩu lao động cũng được 8 tháng rồi, có một dạo, tớ stress đến độ lúc nào cũng nghi ngờ về bản thân, cảm thấy mình thua kém đám cùng batch rất nhiều, cuối tuần cũng chỉ nghĩ về công việc, như kiểu áp lực vô hình, đến tận bây giờ vẫn stress, nhưng tớ đang tập thay đổi, ngày mai tự hứa sẽ ngoan ngoãn viết hết những thứ tớ đã học, những lỗi tớ mắc phải và những thứ cần phải khắc phục, hy vọng sẽ có ít. Mà nói về công việc, l nay xem cái gif trên Twitter, đoạn Mina ngồi một mình, tự kiểm tra đầu gối, chắc con bé cũng biết rõ với cường độ làm việc của nó, việc lành hẳn là điều gần như không có khả năng...thật sự phục con bé.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top