Chương 17
Sáng tinh mơ, Roy bị đồng hồ sinh học của bản thân đánh thức. Vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh dậy nhíu nhẹ đôi chân mày tinh xảo, nhắm mắt lại theo thói quen mà muốn giơ tay đi lấy điện thoại ở đầu giường, nhưng không ngờ giữa chừng lại bị cản trở—-Người đàn ông luôn ở phía sau ôm lấy hắn vừa đưa tay ngăn cản động tác của Roy, thuận tay đem nó kéo về trong lòng.
Mắt phượng bực mình mở ra, Roy nhìn lấy cánh tay ngang ngược trói buộc vòng eo cùng đôi tay của bản thân lạnh lùng nói: "Buông ra." Mục Tư Thiều sớm thì đã tỉnh dậy rồi—-Hiểu rõ Mục Tư Thiều như hắn, đương nhiên biết người đàn ông thân là giáo phụ hắc đạo có một tí ti biến động nhỏ thì có thể lập tức tỉnh dậy trong cơn mơ, làm sao có thể vẫn ở trong trạng thái thần trí mơ hồ khi người trong lòng có động tĩnh lớn như vậy!? Nhưng mà Mục Tư Thiều quyết tâm không muốn cho Roy đi lấy điện thoại, không nói một lời, nhưng chính là không để hắn động đậy nửa ly.
"Đủ rồi!" Roy giãy giụa một cách không kiên nhẫn, dứt khoát dùng khuỷu tay hướng về phía sau đâm một cái thật mạnh vào bụng của Mục Tư Thiều, buộc đối phương buông tay ra, sau đó lấy điện thoại xem một mắt.
"Trời... " Rủa nhẹ một tiếng, Roy có chút đau đầu xoa rồi xoa trán, quay người xuống giường, thuận tay kéo lấy áo choàng tắm ở một bên khoác lên. Thời gian hiển thị trên đồng hồ kỹ thuật số đã là một giờ trưa, ngoài ra có mười một cuộc gọi bị nhỡ, đều là đến từ Hàn Kỷ Thanh—-Hắn không quên hôm nay hẹn Kỷ Thanh mười giờ mở cuộc họp ở công ty. Và thủ phạm chính làm hắn không nhận được cuộc gọi của Hàn Kỷ Thanh chỉ có thể là một người.
"Mục tiên sinh, có thể phiền anh vì việc này mà giải thích được không?" Roy lắc rồi lắc điện thoại trong tay, ngoại trừ người luôn ở trong căn phòng này-Mục Tư Thiều, lại là ai có thể điều chỉnh điện thoại của hắn ở trạng thái yên lặng chứ.
Mục Tư Thiều xoa lấy vùng bụng bị đánh không nhẹ, trên gương mặt vốn dĩ còn vì việc đột nhiên bị đột kích mà lộ ra vẻ không vui nhưng lại như kì tích vậy mà từ âm u chuyển thành trời quang rồi. Ngồi dậy dựa vào phía sau một cách nhàn nhạ, Mục Tư Thiều đưa tay vuốt rồi vuốt mái tóc có chút rối cười nói: "Tối hôm qua làm em mệt rồi, anh muốn để em nghỉ ngơi thêm một lát, có gì không đúng?"
"... " Roy đang định mở miệng chỉ trích, nhưng điện thoại trong tay lại sáng lên—-Cuộc gọi thứ mười hai của Hàn Kỷ Thanh.
"Vũ Văn, ngươi ở đâu vậy?" Giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại hiếm khi lộ vẻ lo lắng.
Roy nhìn rồi nhìn nửa thân trên cường tráng của Mục Tư Thiều còn đang trần truồng vẫn chưa mặc quần áo vào ở một bên, một vẻ thong dong nhìn bản thân khiêu khích, than thở nhẹ một cái, nói: "Ta đang ở ngoài. Xin lỗi, Kỷ Thanh, tối hôm qua ta uống nhiều rồi, ngủ quên mất. Cuộc họp đổi thành ngáy mai không vấn đề chứ?" Là hắn đã đánh giá thấp tinh lực của Mục Tư Thiều, cũng đánh giá thấp đi khát vọng của bản thân hắn sau khi câm dục gần một tháng. Tối hôm qua sau khi họ làm hai lần ở trên giường xong, trong bồn tắm massage làm người ta sa đọa đó lại ầm ĩ đến tận nửa đêm, cuối cùng hắn ngay cả bản thân làm sao về đến giường cũng không còn nhớ nữa. Chỉ nhớ bản thân là trong sự hưng phấn cùng mệt mỏi cực độ mất đi ý thức. Mục Tư Thiều còn được tính là có chút lương tâm, còn biết giúp hắn thanh lý thoa thuốc. Nghĩ đến đây, Roy còn dùng ánh mắt đâm vài cái thật mạnh vào cơ ngực cường tráng nhưng lại không quá khoa trương của Mục Tư Thiều.
Hàn Kỷ Thanh ở đầu điện thoại bên kia "teng" một cái nhảy từ trên ghế lên: "Đi cái cuộc họp của ngươi! Ngươi có biết bây giờ mấy giờ rồi không?! Trong nhà không có người, di động cũng không bắt, công ty cũng không thấy bóng dáng! Ngươi mà không bắt máy nữa, thì ta nên báo nhân khẩu mất tích rồi!" Sự lo lắng và tức giận trong lời nói không cần nghi ngờ, có thể thấy được đứa bạn chí cốt này không phải làm không đâu. Tuy bình thường hận không thể quăng cái người thu hút ánh nhìn của người yêu mình xuống Thái Bình Dương cho cá mập ăn, nhưng lúc hắn đợi ở công ty đến gần trưa cũng không thấy người vốn dĩ đã xác định phải họp xuất hiện, gọi điện thoại ở nhà chỉ thấy dì quét dọn bắt máy, gọi di động lại không ai nghe, sự âu lo lúc đó cũng không phải giả đâu.
Cho dù đối phương không nhìn thấy, Roy vẫn là cười rồi cười một cách xin lỗi. Nhiều năm như vậy rồi, thì cũng mấy người bạn tri tâm như vậy, tuy là ồn ào rêu rao khoe khoang tí, có lúc cũng khá ấm lòng.
"Được rồi Kỷ Thanh. Một lát thì ta qua công ty đi." Nghĩ rồi nghĩ, Roy mag theo ý cười nói.
"Được rồi, ngươi về nhà nghỉ ngơi cho tốt. Có việc gì ngày mai mới nói đi, Không thì đến chỗ ta cũng được. Lúc nãy gọi điện để chú Nguyên phái người qua chỗ của ngươi xem xem, đoán chừng bây giờ chú Nguyên cũng sắp sốt ruột chết được rồi." Hàn Kỷ Thanh hậm hực nói.
"Vậy được, một lát ta gọi điện cho chú Nguyên trước." Roy lại nói thêm vài câu thì buông điện thoại xuống, quay người nhìn lấy kẻ đầu têu: "Mục tiên sinh, anh làm tôi lỡ mất một cuộc họp rất quan trọng, nếu đây ảnh hưởng gì đến Hàn thị hay việc hợp tác của chúng ta, tôi nghĩ anh nên hoàn toàn chịu trách nhiệm."
Mục Tư Thiều cười khẽ rồi nói: "Nói như vậy không công bằng." Nói rồi Mục Tư Thiều cũng xuống giường rồi, không mặc quần áo gì cả vòng qua bồn tắm massage đi về phía phòng tắm chính. Mở cửa ra, đột nhiên như nhớ ra gì đó quay đầu lại, trên gương mặt anh tuấn đầy ý cười đùa: "Không tắm chung?"
Mắt phương nhướng rồi nhướng: "Không cần."
Mục Tư Thiều chẳng tỏ rõ ý kiến gì mà lắc rồi lắc đầu, quay người bước vào phòng tắm.
Mái tóc màu nâu hạt dẻ che mất ánh mắt âm u nhưng lại thoáng tia sáng thú vị. Roy mặc quần áo, chỉnh rồi chỉnh tóc mai hơi rối, cười rồi cười với bản thân trong gương.
Mục, xem như anh ác. Hiệp này xem như ta thua rồi. Lần sau, thì không dễ dàng như vậy nữa.
Bước ra khỏi Poppy, Roy mới thực sự ý thức được thời gian bây giờ đã là một giờ trưa—-Rèm che dày nặng ở trong phòng khách che mất ánh nắng tươi đẹp, quán bar ngoài phòng khách còn chưa mở cửa kinh doanh cũng là một màn tối tăm cùng lặng lẽ, mà vừa bước ra khỏi cửa lớn của Poppy, Roy mới có cảm giác trở lại thế giới loài người.
"Tiên sinh, xe của ngài." Cậu trai giữ xe giao chìa khóa xe, ánh mắt nhìn Roy đầy vẻ hiếu kì—-Công tác viên của Poppy từ trên là quản lý đến dưới là lau công, tuy không có bao nhiêu người biết Mục Tư Thiều chính là ông chủ thực sự của quán, nhưng ai cũng biết Mục Tư Thiều là đổng sự trưởng của Niello.
Mục đổng sự trưởng phong lưu đa tình không lâu trước đó cùng một vị lão đại giành người đoạt được một cậu trai dễ thương, tối hôm qua thì đem thanh niên xinh đẹp tao nhã này vào phòng khách chuyên dụng của hắn. Liên quan đến thân phận của người thanh niên này, có không ít người cảm thấy hiếu kì. Đặc biệt là, bản thân người này chắc cũng là người cực kì có thân phận địa vị—-Chỉ nhìn cách ăn mặc cùng đi đứng thì đủ hiểu được một hai, hơn nữa người này có khí chất tự tin tao nhã hoàn toàn không giống với money boy chỉ biết vặn eo lắc mông phục vụ dưới hông người khác, chắc là công tử của xã hội thương lưu.
Làm lơ đi ánh mắt dò xét của cậu trai giữ xe, Roy lấy chìa khóa rồi bước vào ghế ngồi của bản thân, khởi động động cơ chuẩn bị rời khỏi. Mà ánh mắt nhìn vào kiếng chiếu hậu lại bị một người không nên xuất hiện ở nơi này thu hút lấy—- "Niềm vui mới'" của Mục Tư Thiều Hứa Thụy.
Nghe nói cậu trai này vì gia đình thiếu nợ nên thôi học ra bán thân kiếm tiền từ sau khi đi theo Mục Tư Thiều rồi không những trả hết nợ cũ qua cuộc sống tốt đẹp, còn trở lại trường học rồi—-Hai mươi tuổi, vẫn còn là tuổi trải qua trong trường đại học. Vả lại nghe nói trước khi bị Mục Tư Thiều xem trúng bị một lão đại có sở thích biến thái khác xem trúng, bị dọa không nhẹ, đáng lý là không nên đến một nơi như Poppy này nữa. Vả lại Mục Tư Thiều cũng không thể nào thông báo hướng đi của bản thân cho cậu ta biết, Hứa Thụy này tại sao lại đến đây nhỉ?
Roy híp lấy mắt phượng, nhìn Hứa Thụy chạy đến con hẻm nhỏ cách cửa lớn không xa. Lát sau, thì có một người mặc đồng phục, xem ra chắc là phục vụ của Poppy từ cửa lớn bước ra, nhìn trái nhìn phải rồi chạy qua đó, cũng núp vào trong hẻm rồi.
Chậc, xem ra đứa trẻ đó không ngoan ngoãn như trong tưởng tượng...Không biết Mục Tư Thiều đối với đứa trẻ đó biết được bao nhiêu...
Roy cong khóe môi lên, cuối cùng từ kính chiếu hậu xem một mắt nhân viên phục vụ lại chạy về đó, đạp ga phóng đi.
"Ông chủ, lúc nãy Hứa Thụy có đến khu vực này."
Mục Tư Thiều vừa mới tắm rửa xong bước ra không ngoài dự liệu phát hiện Roy đã rời khỏi, ngược lại là báo cáo của quản lý làm hắn có tí kinh ngạc.
"Cậu ta đến đây làm gì?"
"Cậu ta mua chuộc một nhân viên phục vụ, định kỳ đến dò tìm thời gian và chiều hướng ra vào ở đây của ông chủ." Quản lý nói một cách cẩn thận, lo sợ việc này làm Mục Tư Thiều nổi nóng. Trong lòng nghĩ đứa trẻ đó thật to gan, lại dám làm việc như thế này, không sợ chạm trúng chiếc vảy ngược của ông chủ bị đưa trở lại về đây sao...
Mục Tư Thiều cười lạnh lùng: "Mặc kệ cậu ta."
Hắn sớm biết những hàng động nhỏ này của Hứa Thụy, chỉ là không ảnh hưởng gì, hắn cũng không muốn tính toán rồi. Nhưng mà gan của mèo con cũng quá lớn tí rồi, là nên xử lý sớm một tí rồi.
Mục Tư Thiều lấy áo sơ-mi khoác lên, nhìn vào gương mới thấy dấu vết tối qua Roy để lại ở trước ngực. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua những chứng cứ do kích tình để lại, khóe môi nở ra một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top