Người để lại một kiếp bi ai
Ta tặng người một nhành hoa
Người tặng lại một trái tim buốt giá
Ta hào phóng một trái tim sâu nặng
Người keo kiệt dù là một ánh nhìn
Ta gửi người một đời hạnh phúc
Người trả lại một kiếp bi ai....
"Trọng Thủy, vĩnh biệt chàng. Kiếp này chúng ta đoạn tình tuyệt ái, chẳng mong kiếp sau thêm lần nào gặp gỡ...."
Mị Châu chết, triều đại chính thức sụp đổ.
Trọng Thủy sau khi mang xác Mị Châu về đem tang ở Loa Thành. Càng ngày Trọng Thủy càng phát hiện có một nỗi nhớ vô hình vô bóng len lỏi, bủa sâu, bóp chặt lấy tâm của hắn. Hắn nhớ nàng. Hắn biết, hắn yêu nàng là chân tâm thật ý chứ không phải công việc nội gián. Nửa năm trôi qua, nỗi nhớ không bị hao mòn đi mà ngày một nhiều thêm.Hắn thèm nghe giọng nói ôn nhu của nàng. Thèm nhìn thấy cái bộ dạng chuyên chú làm việc của nàng. Nhiều đêm hoảng hốt bừng tỉnh, hắn như nhìn thấy một thân ảnh mờ nhạt nhìn hắn chan chứa yêu thương cùng uất hận rồi rất nhanh biến mất. Lần này, trong lúc tắm, hắn thấy bóng dáng nàng liền hoảng hốt đưa tay níu giữ. Trọng Thủy thấy một dòng nước mát lạnh bao lấy cơ thể, trước mắt một mảnh mờ mịt rồi dần mất ý thức.
Hắn hấp háy mắt vài lần để thích ứng với ánh nắng chói chang. Trọng Thủy mở mắt, một nơi hoàn toàn xa lạ, Trọng Thủy còn đang không biết mình ở đâu, bỗng có giọng nói vang lên sau lưng:
-Ngài đã tỉnh?
Trọng Thủy quay đầu lại, người trước mắt mang một bộ dạng thật kì quái. Hắn không biết đây nên gọi là người hay cá khi hắn ta có tứ chi giống người nhưng toàn thân lại mang một làn da nhợt nhạt cùng bộ vảy của loài cá. Nhìn ra sự nghi ngờ của Trọng Thủy, người cá giải thích:
-Ngài đã chết, lại trôi đến thủy cung của Đông Hải Long Vương, Long Vương vì thương tình đã giúp ngươi sống lại, Nếu đã dưỡng thương xong mau đến tạ ơn Long Vương.
Khi Trọng Thủy đến Long đình của Long Vương, Long Vương Ngao Quảng ra nghênh tiếp và nói:
-Thỉnh tiên sinh vào Long đình đàm đạo.
Trọng Thủy theo Long Vương vào cung điện, trà nước hồi lâu Ngao Quảng hỏi:
-Chẳng hay tiên sinh vì sao chết mà lại trôi đến nơi này?
Trọng Thủy liền kể lại mối tình với Mị Châu, rồi thở dài:
-Có lẽ đến lúc chết nàng vẫn rất hận ta...
Đông Hải Long Vương- Ngao Quảng nghe vậy, thương tình bảo:
-Vậy ta có thể giúp gì cho ngươi hay không?
Trọng Thủy nghe vậy rất lấy làm vui mừng:
-Ta từ lâu đã nghe ngài có thể hô mưa gọi gió, tạo nên sấm sét, nay ta không mong gì hơn ngài có thể giúp ta gặp được Mị Châu, dù chỉ một lần.
Ngao Quảng mỉm cười, nói:
-Mị Châu chết, nhưng còn vương vấn trần gian còn chưa đầu thai kiếp khác, hãy để ta thử xem sao.
Dứt lời Ngao Quảng liền bay đi nơi khác, Trọng Thủy ngồi đó chờ đợi, thật lâu. Một lúc sau, Ngao Quảng quay về, bảo với hắn:
-Theo ta.
Trọng Thủy men theo rặng san hô tiến tới, đầu óc tỉnh táo lạ thường. Khung cảnh trước mắt nguy nga tráng lệ, cảnh vật đẹp đến mê hồn người. Vàng nén là đất, ngọc thạch là thềm, phí thủy là trúc, khí lạnh muôn cột, khói trắng lượn lờ. Mị Châu, nàng ở nơi đây phải không?
Đẩy cửa bước vào.
Tim chực vỡ tan vì mừng rỡ.
Mị Châu mặc Phượng giá, thần sắc lãnh đạm cao quý, vẫn thật ra dáng công chúa một nước, ba phần thanh lệ, bảy phần thoát tục, vừa nhiếp phách câu hồn lại thanh lãnh tựa sương. Hình ảnh này từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn vô số lần. Hắn cùng nàng ngắm cảnh thái bình, thụ hưởng sự chúc phúc của muôn dân thiên hạ. Giấc mơ kia ngọt ngào bao nhiêu, đẹp đẽ bao nhiêu khi trở thành hiện thực lại cay nghiệt đến thế, đau đến kinh tâm động phách.
Mị Châu nhìn hắn, giọng nói thản nhiên cất lên, thản nhiên tựa như gặp một người bạn cũ rồi nói vài câu khách sáo xa vời:
-Chàng đến rồi.
Hắn trong lòng muôn vạn lời muốn nói nhưng đến miệng lại hóa thành ba chữ:
-Thật xin lỗi!
-Chàng xin lỗi về điều gì?
Nàng bình tĩnh nhìn hắn, nụ cười yếu ớt:
-Phản bội lòng tin của ta, lừa dối ta, con dân ta...Chàng muốn xin lỗi về điều gì?
-Ta...
-Trọng Thủy, mùa xuân năm đó chàng từng thề ước : "Nếu Trọng Thủy phản bội Mị Châu thì đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ có được hạnh phúc, luôn bị người đời khinh thường, trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu về sau...". Đã không giữ lời, sao còn thề hẹn? Trọng Thủy, chàng nói, thế gian ta là người chàng yêu nhất, chỉ có ta, một mình ta... Vậy vì sao chàng trộm nỏ thần?
Người hắn cứng lại.
-Chàng nói vĩnh viễn không phản bội ta...Vậy vì sao chàng đem quân hòng chiếm đoạt đất đai, con dân của ta? Hóa ra, trong giấc mơ ngọt ngào mà chàng ban tặng thì chỉ có ta là mê luyến đắm chìm. Trọng Thủy, lòng chàng sâu biết bao nhiêu...
Trọng Thủy từng bước khó nhọc đến bên cạnh nàng, ôm chầm lấy nàng, vòm ngực rộng và vòng tay siết thật chặt:
-Bỏ hết đi, chúng ta lập tức rời khỏi đây, không màng thế sự ngao du sơn thủy ở ẩn cả đời, được không? Nếu nàng đồng ý theo ta, nhất định ta sẽ dùng tất cả sinh mệnh này bảo hộ cho nàng.
Mị Châu lùi lại về phía sau, khuôn mặt tuyệt thế mờ nhòe sau màn nước mắt:
-Mỗi cái ôm của chàng đều là muốn lợi dụng ta, tất cả những bước đường chàng đi đều được tính toán và sắp đặt vô cùng kĩ lưỡng. Mỗi đòn mà chàng đưa ra đều là dịu dàng dắt ta vào mê cung, vào tử lộ mà chàng đã sắp đặt sẵn. Tất cả đều là những đòn chí mạng. Bức tranh chàng vẽ thật đẹp, đẹp đến mức khiến ta si mê lưu luyến chẳng muốn tỉnh dậy.
-Trọng Thủy, chúng ta có thể sao? Chàng nghĩ chúng ta còn có thể như trước sao? Chàng nghĩ ta có thể bỏ qua nỗi đau mất nước ư? Chàng lấy quyền gì, lấy tư cách gì để bảo vệ ta? Chàng nghĩ, ta còn tin chàng sao?...
-Mị Châu. Chỉ cần nàng đồng ý...
Ánh sáng từ chiếc trâm cài trên tay khiến Mị Châu đau đớn đến cùng cực. "Chàng có buồn không?"- Mị Châu cười yếu ớt, chiếc trâm bạc lún vào càng sâu, máu bắn lên cả gương mặt nàng và hắn. Trọng Thủy nhìn nàng, lại nhìn chiếc trâm, cười chua chát nói: "Nếu còn hận thì hãy đâm tiếp đi, ta có thể chịu được, khi nào nàng hả giận thì thôi".
Nàng buông ta, lắc đầu: "Không, thù hận giữa ta và chàng...vĩnh viễn không hóa giải được. Một trâm này là ta đoạn tuyệt với chàng".
-Trọng Thủy, giết chàng ta không đủ nhẫn tâm, cũng không đủ tuyệt ái để làm, ta tha cho chàng một mạng là chàng nợ ta. Đời đời kiếp kiếp nợ ta, còn ta, ta vĩnh viễn chẳng bao giờ tha thứ cho chàng nữa, Thứ muôn đời hi vọng chính là nhìn chàng muôn đời đau khổ, thứ chàng muôn đời trả ta chính là gánh thứ nghiệt duyên này. Tội nặng khó trả, ta nguyên muôn kiếp chẳng siêu sinh, đứng ở chốn này nhìn chàng trả nợ...
Xoay người, sau lưng là vô tận tịch mịch...
"Mị Châu, kiếp này ta phụ nàng, nếu có thể, ta hẹn nàng tái ngộ kiếp sau..."
------
"Người trong thiên hạ và ta, chàng chọn ai?"
"Ta chọn người trong thiên hạ, nhưng sẽ chết cùng nàng".
LyHng128
.
.
.
.
.
.
.
.
Góc nhỏ PA: cảm ơn các nàng đã ủng hộ. Mn có thể tìm hiểu thêm văn chương của ta qua những tác phẩm khác nữa \\>~<// 😶 mơn nhiều !!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top