Chương 1: Thù hận ở hai kiếp làm người...

Chương 1: Thù hận ở hai kiếp làm người...


"Oa oa..."


Hử? Cư nhiên ta muốn nói chuyện sao đột nhiên trở thành tiếng trẻ con khóc như vậy thảm a??????? Oa, trước mắt ra phải chăng là tiên nữ? Nàng thật xinh đẹp...


Vừa nhìn thấy mĩ nhân, Phong Chiêu Vân nàng liền quên mất mình đang gặp phải tình huống như thế nào, hai mắt sáng rực, nở nụ cười chảy cả nước dãi...


"Công chúa! Nàng đang cười a, trông mới đáng yêu làm sao!" Nghe tiếng nói, Phong Chiêu Vân quay mặt theo phản xạ nhìn lại, lại có thêm một mĩ nhân a...


"Vân nhi của ta quả nhiên xinh đẹp, mau, mau gọi tướng công của ta lại xem nữ nhi a..." Mĩ nhân đang "bế" nàng hưng phấn nói


"Công chúa!..." Mĩ nhân đang đứng một bên giường giọng nói đau lòng gọi


"Ngươi là làm sao không tin ta a? Ta đã nói chàng không có làm sao mà... Chàng là đang ở thư phòng đợi ta sinh nữ nhi a!" Luyến Băng Nhan khuôn mặt tuy tươi cười nhưng trong ánh mắt ngập nước là đầy đau khổ! Nàng không tin tướng công của nàng đã rời xa nàng. Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện đó được! Chàng đường đường là minh chủ võ lâm, không thể nào chết dễ dàng như vậy được


"Công chúa! Phong minh chủ thực sự đã không còn, người hãy cùng nô tỳ trở về hoàng cung đi thôi, hoàng thượng và hoàng hậu rất nhớ người a..."Hồ Nhi, nhiếp thân thị nữ của nàng lên tiếng khuyên nhủ. Nhiều năm trước, một lần công chúa trốn ra khỏi hoàng cung chơi không ngờ gặp được Phong Dự. Một năm trước, người bỏ đi cùng người trong mộng vì hoàng thượng không cho phép tình yêu này. Lúc này Phong Dự đã trở thành minh chủ võ lâm cao cao tại thượng. Cách đây vài ngày, Phong minh chủ đã bị ám sát trên đường trở về, công chúa nhận dược hung tin đã quá xúc động mà sinh non, may mắn tiểu công chúa không có việc gì... Nàng phải làm sao để khuyên công chúa đây?


"Oa oa..." Nghe cuộc đối thoại của hai mĩ nhân, Phong Chiêu Vân đã hiểu ra một chút chuyện, định lên tiếng chen vào nào ngờ lại là tiếng trẻ con khóc. Giờ thì nàng đã hiểu tình hình hiện tại của mình. Thì ra nàng là đang xuyên không a... Dùng bộ óc thiên tài của mình, nàng xâu chuỗi sự kiện à cuối cùng đưa ra kết luận: Ở kiếp trước, nàng là thủ lĩnh một tổ chức ám dạ xuyên quốc gia có tên là Mị Ảnh. Một tuần trước, thân tín của nàng là Trúc Lan bị sát hại ngay trong địa bàn của nàng, nàng thập phần tức giận, điên cuồng điều tra, nào ngờ sự thật khiến nàng choáng váng, thủ phạm lại chính là song sinh của Trúc Lan - Trúc Linh gây ra. Do bất ngờ và không kịp đề phòng, nàng bị Trúc Linh hạ độc vào rượu. Lúc biết mình sắp không qua khỏi, nàng đành dùng tới bí quyết độc môn của Phong gia là "Gửi hồn" để thoát thân. Chắc do nhiều năm không sử dụng nên có một chút sai sót kĩ thuật xảy ra khiến nàng xuyên không vào một thân thể oa nhi sơ sinh. Bây giờ muốn làm gì cũng không thể a, dành chấp nhận số phận, cư trú tạm trong cái thân thể nhỏ bé này chờ thời gian trôi qua thôi. Nhìn chung mọi thứ cũng không tệ, mẫu thân của thân thể này đường đường là công chúa, không đến mức mình phải chết đói....


"Công chúa! Nô tỳ nghe có tiếng bước chân hướng về phía này..." Hồ Nhi lo lắng nhìn nhìn ra ngoài cửa tiểu viện


"Ta biết! Hồ nhi, em giúp ta một chuyện được không?" Luyến Băng Nhan thấp giọng nói


"Có gì công chúa cứ sai bảo, nhất định nô tỳ sẽ làm hết sức mình" Hồ Nhi quỳ xuống, giọng nói có chút run rẩy


"Hồ nhi, ta biết em luôn trung thành với ta, hãy mang Vân nhi đi, nuôi dạy nó thành người, đừng để đứa nhỏ rơi vào tay bọn họ. Rồi cuộc sống của nó sẽ giống ta trước đây." Luyến Băng Nhan đau lòng nói, miệng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi


Nghe tới đây, Phong Chiêu Vân đau khổ cảm thán, nàng chính thức rút lại những suy nghĩ trước đó! Chẳng lẽ cuộc sống của nàng sau này rất khổ cực a???


"Nhưng còn người thì sao?" Hồ Nhi lo lắng hỏi


" Ta sẽ không sao, em mau đi a. Ta còn cần làm rõ một chuyện!" Luyến Băng Nhan vừa nói vừa lật gối đầu của mình lên, tay xoay xoay viên dạ minh châu ngay dưới, một mật thất mở ra, Hồ Nhi không chần chừ hơn nữa bước xuống, nhưng nàng không đi xuống tiếp, mà đợi cho nắp mật thất đóng lại thì dừng tại chỗ. Vì quá lo lắng cho công chúa nên Hồ nhi không để ý, lúc này tiểu công chúa trên tay mình biểu cảm lạnh lùng, không hề khóc nháo, dùng ánh mắt sắc lạnh không thể có ở một oa nhi vừa sinh nhìn chằm chằm vào cánh cửa mật thất vừa đóng kín... Bỗng, một giọng nói đầy quyền uy vang lên phía trên khiến nàng đột nhiên cứng người, là hoàng thượng!


"Băng nhi, con mau cùng ta trở về!" Hoàng đế Luyến Mạc Văn giọng nói lạnh băng pha chút uy nghiêm nhìn chằm chằm nữ nhi mình đang nằm trên giường


"Hoàng thượng, người hãy nhẹ nhàng nói với con a..." Bên cạnh hoàng đế, một giọng nói dịu dàng vàng lên, đầy vẻ xót xa. Chủ nhân giọng nói chính là mẫu thân của Luyến Băng Nhan, hoàng hậu đương triều... Nhìn thấy bộ dạng nữ nhi suy yếu nằm trên giường, trái tim thoáng chùng xuống, giọng nói gấp gáp lo lắng "Băng nhi, làm sao lại có nhiều như vậy huyết a? Còn làm sao vậy?"


"Băng nhi, con làm sao có bộ dạng này?" Lúc này hoàng đế mới chú ý tới tình trạng suy yếu của nữ nhi, hắn đau lòng hỏi han


"Các người tới làm gì? Dự có phải do các người một tay hại chết?" Luyến Băng Nhan hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào hoàng đế, hắn không nói gì, ánh mắt lảng tránh khiến nàng càng khẳng định cái chết của phu quân nàng và người nàng đã từng vui sướng gọi một tiếng "phụ hoàng" kia có liên quan "Các người hẳn muốn biết ta tại sao lại thành bộ dạng này? Còn không phải tại các người? Vì các người, nhi tử của ta đã chết, các người vừa lòng rồi chứ? Ngoại tôn của các người đã bị chính các người hại chết!!!" Nàng xúc động khóc nấc lên "Mẫu thân xin lỗi con Vân nhi!" Vì không muốn Phong Chiêu Vân liên quan tới hoàng tộc, nàng đành nói nữ nhi của mình đã chết. Thậm chí nàng không ngại "chuyển giới" cho nữ nhi khiến hoàng đế phải hối hận những gì hắn đã làm.


"Con mới nói cái gì? Ngoại tôn của ta?" Hoàng đế giật mình, vẻ mặt bàng hoàng nhìn vào nữ nhi.Theo mật thám, Băng Nhan không hề có mang thai! Hắn đã làm cái gì thế này? Luyến Mạc Văn đau khổ ôm đầu... Hắn thế nhưng không phải người, đã gián tiếp hại chết nhi tử của nữ nhi mà hắn sủng ái nhất! Nam nhân của nàng đúng là hắn sai người sát hại, nhưng hắn chỉ không muốn nữ nhi quá mê muội, muốn nữ nhi trở về cung, nào ngờ...


"Phụ hoàng, người hài lòng rồi chứ?" Luyến Băng Nhan trào phúng cười, đây là lần cuối cùng hắn gọi một tiếng phụ hoàng "Nữ nhi chỉ muốn nói cho người hay, đừng mong giam ta như trước kia nữa, Dự đã không còn, nhi tử cũng không, ta cũng không muốn sống trên thế gian này thêm nữa! Các người bảo trọng!" Nói xong, nàng lấy ra một viên thuốc màu đen bỏ vào miệng


"Băng nhi, Băng nhi..." Hoàng đế cùng hoàng hậu không kịp phản ứng, nhìn nữ nhi độc phát chết ngay trước mặt bọn họ!!!


Phía dưới, Hồ Nhi nước mắt như mưa, lấy tay che miệng ngăn tiếng khóc của mình. Công chúa đã rời bỏ thế gian, nàng phải làm thế nào bầy giờ? Nhưng khi nhìn đến oa nhi trong lòng, lại nhớ đến lời 'cầu khẩn' của công chúa vừa nói, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, nàng sẽ thay công chúa chăm sóc tốt cho nữ nhi của người.


Trái ngược với Hồ nhi, oa nhi trong lòng nàng cười lạnh, sát khí trong mắt lộ rõ không giấu được, chỉ là Hồ nhi không nhìn thấy mà thôi... Phong Chiêu Vân lúc này chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất trong lòng, nàng sẽ khiến người được gọi hoàng đế kia hay cũng chính là ngoại công của nàng phải hối hận vì việc mình đã làm. Nàng làm người rất rõ ràng, có ơn tất trả có cừu tất báo. Người nào dám phạm nàng, nàng trả lại gấp mười lần. Còn ai dám cả gan động đến thân nhân nàng, dù hắn là ai, nàng sẽ khiến cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này. Hoàng đế ư? Nàng khinh. Hại chết phụ thân nàng, bức tử mẫu thân nàng, thù này không trả ba tiếng Phong Chiêu Vân trong tên nàng sẽ được viết ngược lại


Nhận thấy phía trên không còn tiếng động, lúc này Hồ Nhi mới dám khóc to, công chúa chắc giờ đang được đưa trở về hoàng cung an táng. Giờ chỉ còn lại nàng cùng tiểu công chúa đáng yêu mới chào đời nương tựa vào nhau để sống. Một lúc sau, gạt nước mắt, nàng thắp lên ngọn đuốc, chậm rãi đi xuống tầng dưới, đi đến đâu thắp sáng tới đó. Không ngờ phía dưới mật thất không gian lại rộng lớn đến như vậy. Đập vào mắt nàng là một chiếc giường lớn được tạo từ băng ngàn năm, chắc hẳn đây là nơi luyện công của Phong minh chủ! Nàng liếc mắt nhìn sang bên trái, một giá sách lớn, nàng vốn không hứng thua đọc sách cho lắm nên vội vàng dời đi ánh mắt xuống dưới, một chiếc bàn đơn sơ, phía trên có một bức họa chưa hoàn chỉnh cho lắm. Chậm chạp bước tới, ngắm nhìn một lúc, nàng buồn bã cầm bức họa đưa tới phía trước, nói với oa nhi trên tay


"Công chúa, Ách! Không, từ bây giờ ta gọi người là tiểu thư nhé. Nàng cười buồn nhìn oa nhi, nói tiếp "người nhìn xem, đây chính là phụ thân của người a..."


Phong Chiêu Vân liếc mắt nhìn, một mĩ nam tử a, thật đáng tiếc, đáng tiếc... Nàng lại đột nhiên nghĩ tới mối thù này, rồi cả mối thù ở kiếp trước, phút chốc, trên người nàng toát ra lãnh khí khiến không gian xung quanh rét lạnh, Hồ Nhi hốt hoảng


"Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy? Đừng khiến nô tỳ sợ hãi a!!!"


Nghe vậy, Phong Chiêu Vân rất nhanh thu lại vẻ mặt đáng sợ vừa rồi. Nàng nhất thời xúc động không che giấu được sát ý, khả đã dọa cô nương này sợ mất mật đi. Mật thất lại trở lại bình thường. khiến Hồ Nhi còn tưởng sinh ra ảo giác...


"Ai, hẳn tiểu thư đói bụng rồi, nô tỳ liền đi ra ngoài mua gì này nọ về cho tiểu thư a..." Nói rồi, Hồ Nhi đặt Phong Chiêu Vân lên chiếc giường gần đó "Tiểu thư không được khóc a, nô tỳ đi một lát, rất nhanh sẽ trở lại ." nói liến thoắng một hồi, nàng không biết tiểu thư có hay không hiểu lời nàng nói. Nhưng là nàng thấy tiểu thư không giống các oa nhi khác nha. Vừa sinh ra không khóc nháo, cũng không đòi ăn, ánh mắt sắc bén, có thần. Ách! điều này có lẽ quá hoang đường đi. Lấy tay tự đánh vào đầu mình rồi chạy đi, chắc là nàng suy nghĩ nhiều rồi

.................


Cứ như vậy cuộc sống trong mật thất diễn ra hàng ngày. Không một ai phát hiện sự tồn tại của Hồ Nhi - nhiếp thân thị nữ của công chúa đương triều vừa mới qua đời do "bạo bệnh" và một oa nhi tên Phong Chiêu Vân ở dưới lòng đất này...


Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: