Chap 22
Nắng đến cháy tóc...
Hôm nay trên sân cỏ nhà bà Seo mập chật ních người xem. Chỉ là đội công nhân khuân vác chia nhóm đá với nhau để tranh một quả bóng thôi. Vậy mà vòng trong lẫn vòng ngoài, càng lúc người càng kéo đến nhiều hơn.
Ngồi thu lu dưới tàn cây muồng vàng giữ thùng nước đá, Mew vừa gặm cây kem vừa tròn đôi mắt nhìn theo quả bóng như một cổ động viên chính hiệu.
Là đàn ông con trai, nhưng không ham thích cái môn thể thao bốc mùi này lắm nên Mew chẳng hiểu gì về luật bóng đá dù năm lần bảy lượt Gulf đã kiên trì ngồi giảng cho anh. Nào là việt vị, phạt góc, phạt đền rồi đến ném biên, thẻ vàng thẻ đỏ. Nghe rối cả đầu, loạn cả trí lên. Anh chỉ biết mỗi một điều duy nhất, hễ bên nào để bóng lọt khung thành là bên đó bị thua. Đơn giản vậy.
Đối với Mew, đá bóng là một trò vô bổ, chẳng được tích sự gì, chỉ tốn sức, hao hơi. Khi không rủ nhau mấy chục người đuổi theo một trái bóng tròn, giữa trời nắng chang chang, mồ hôi nhễ nhại. Làm gì chứ? Thích đá vô khung thành vậy sao không dựng luôn cho mỗi người một cái tự đá vào coi có khỏe hơn không? Chẳng bằng như anh học võ với bơi lội, một môn tập trong nhà, một môn lội trong nước. Chả sướng hơn à?
Mà anh cũng chỉ dám nghĩ như vậy một mình thôi. Không dám nói to lên cho đám người và Gulf biết đâu. Cậu sẽ ngay lập tức lôi anh ra giảng một bài dài thật là dài về lòng tự tôn yêu nước, về môn thể thao vua, về cảm giác đê mê sung sướng mỗi khi đá thủng lưới đối thủ. Dù sao đây cũng là công trình của anh và cậu mà.
Nhớ lại ngày đầu thành lập đội bóng, Gulf cũng khá là vất vả. Cả khu xóm lao động nghèo này đầu tắt mặt tối, lấy đâu ra thời gian mà lao vào mấy cái trò bóng bánh mất sức như thế. Nói ra thì cái xóm này không thiếu nhất chính là đám đàn ông con trai. Cuộc sống của họ là những buổi ban ngày dốc hết sức làm việc, rồi lại tụ tập nhau bài bạc rồi chén chú chén anh cho hết tối qua ngày. Ngán cái cảnh ấy nên Gulf muốn hâm nóng lại không khí của nơi này, cậu muốn mọi người có được những khoảnh khắc được sống cho bản thân, được vui chơi, giải trí sau những ngày cơ cực. Vậy nên Gulf nghĩ tới việc thành lập một câu lạc bộ thể thao nào đó để lôi kéo họ hoạt động, khiến họ sử dụng thời gian của bản thân có ý nghĩa hơn.
Nhưng ngày mới bắt đầu, cậu chạy ngược chạy xuôi, năn nỉ người này, vận động người kia ủng hộ giúp đội bóng thành lập. Cơ cực nhất vẫn là là việc thuyết phục bà Seo mập cho xử dụng phần đất trống làm sân cỏ. Dù chẳng làm gì, để đất bỏ hoang, vậy mà cũng phải năm lần bảy lượt, năn nỉ mãi bà mới chịu cho mượn làm sân thi đấu. Gian nan, thử thách biết bao nhiêu. Đội bóng lúc mới thành lập chỉ lèo tèo có mấy người, trông rất nản. Vậy mà... Gulf lại hạ quyết tâm không bỏ cuộc. Cậu làm ngày làm đêm, bao nhiêu tiền kiếm được đều bỏ vào vun cho đội bóng. Những đêm giật mình thức giấc, anh thấy cậu một mình một cuốc miệt mài trên sân cỏ. Chiếc bóng cô đơn ngạo nghễ giữa trời khuya sương lạnh. Cậu quyết tâm san bằng các mô đất gập ghềnh, cũng như quyết vượt qua bao trở ngại để hoàn thành mục tiêu mà mình đã đặt ra.
Khoác thêm chiếc áo, nhờ Pha nấu tô mì nóng, anh bước ra sân cùng cậu san sẻ. Bàn tay nhỏ nhắn của cậu nâng niu trồng từng cây cỏ. Thứ cỏ chỉ mà người ta vẫn trồng ở các sân vận động này không dễ mua, lại còn đắt. Phải cẩn thận, không thể phung phí dù chỉ là một ngọn.
Vừa phụ Gulf xới tơi lớp đất, Mew vừa thì thào tiết lộ cho cậu biết thêm một bí mật động trời. Toàn bộ số cỏ được cậu đang cầm trên tay đều do anh với Charm và mấy thằng nhóc con đi cào trộm ở ven các sân vận động, mỗi nơi một ít đem về.
Gulf nghe xong mà đơ mặt, nắm cỏ trong tay run run như muốn bay theo gió. Chẳng trách cái đám này đi một ngày mà khuân về một đống dày mỏng, màu sắc khác nhau
Khuya lắc khuya lơ mới trồng xong mớ cỏ. Mệt phờ người nhưng vui lắm. Ngã vật ra trên nệm cỏ, cậu cùng anh ngửa mặt ngắm sao đêm, nghe anh kể chuyện đời mình rồi ngủ quên lúc nào không biết. Sương xuống lạnh ướt đẫm ngọn cỏ nhưng cậu vẫn an toàn nhờ chiếc áo anh che chở.
Cuối cùng thì lòng nhiệt tâm cũng được đền bù. Từ hòn than nhỏ, Gulf đã khơi dậy được ngọn lửa hồng. Như đám cỏ lớn dần, đội bóng ngày một vững mạnh hơn. Và đây cũng là lúc Gulf trổ tài ranh mãnh. Để giúp đội bóng hoạt động quy củ hơn, cậu đã nghĩ ra một cách. Không đợi mạnh thường quân nào trợ giúp, cậu viết ngay tờ chi phiếu, nhờ chú Tom tài xế mang đến tặng với danh nghĩa một cổ động viên ủng hộ.
Dù ngạc nhiên vì số tiền quá lớn nhưng chẳng chút nghi ngờ, mọi người trong đội nhận ba mươi ngàn bath với lòng biết ơn sâu sắc. Cả đám đồng lòng tự hứa sẽ không phụ công người ủng hộ đã tin cậy, nhất định đội bóng của họ sẽ làm được ra trò.
Có vốn, Gulf mạnh dạn đầu tư trang phục cho đội bóng. Xin chú Tham làm đầu mối, tổ chức đấu giao lưu giữa các khu dân cư. Bằng vốn kinh nghiệm học được ở câu lạc bộ bóng đá của trường cấp ba, Gulf hướng dẫn sơ lược cho mọi người trong đội rồi bí mật nhờ ba mời về một huấn luyện viên chuyên nghiệp, giới thiệu là một thầy dạy bóng đá ở nhà văn hóa. Cậu tổ chức, cơ cấu một đội bóng không thua gì đội chuyên nghiệp. Với kỹ thuật cá nhân điêu luyện, bản thân Gulf cũng khiến người xem phải trầm trồ, thán phục, trước những đường bóng đẹp, những pha cứu nguy thực sự gay cấn trước khung thành. Và đó cũng là lý do khiến sân cỏ của bà Seo mập hôm nay chật kín người xem.
- Này chàng trai cho chú hỏi. Cháu có biết cậu bé tóc nâu kia tên gì không?
Đang mơ màng dõi theo vòng lăn của quả bóng. Mew chợt giật mình bởi một bàn tay nhẹ vỗ vào vai. Ngẩng đầu lên, đôi mắt Mew ngỡ ngàng nhìn người đàn ông lạ. Trông dáng điệu và cách ăn mặc sang trọng của ông, anh biết ông thuộc giới trung lưu và không phải dân bản xứ nơi này.
- Nói đi nào! Cậu bé ấy tên gì? Chú không rảnh đâu.
- Cậu ấy tên Gulf, mà chú hỏi làm gì chứ?
Đôi mắt e dè, anh thoáng nghi ngờ nhìn người đàn ông lạ mặt. Trong chốc lát, ông đã vạch đám đông đi đến vạch vôi trắng hét to:
- Này Gulf, tôi cược cháu trong mười phút sút thủng lưới đối phương. Nếu cháu làm được, tôi sẽ ủng hộ đội bóng mười nghìn bath - Rồi như sợ mọi người chẳng tin mình, ông móc túi lấy ra một xấp tiền. Đặt tất cả vào tay trọng tài, ông gật đầu chào như thể đã thân thuộc với cậu nhóc rồi cổ vũ – Cố gắng lên!
- Cháu sẽ cố gắng!
Dùng tay làm loa hét trả lời ông, Gulf vẫn tiếp tục đuổi theo quả bóng. Kết quả đã có rồi, nhưng sau lời cược của người đàn ông, trận đấu sôi động hẳn lên. Ai cũng tò mò, hồi hộp. Liệu Gulf có lấy nổi mười nghìn của ông không?
Trong đám đông sôi nổi ồn ào, bàn tán, chỉ có mỗi Mew là ngồi ngó buồn thiu. Tự dưng anh lại thấy khó chịu với người đàn ông kia. Đã biết Gulf không làm được, sao còn thách đố. Còn cả Gulf nữa, sao cậu lại nhận lời làm gì cho mất uy tín. Tấm lưới bằng sợi nilon chắc lắm, dễ gì bị trái bóng làm thủng?
Ôi trời! Thì ra... anh cứ ngỡ ông chú kia đang chơi xỏ, bắt Gulf làm "thủng" theo nghĩa đen.
Còn người đàn ông lạ, ông không phải nhà thể thao, cũng chẳng phải một huấn luyện viên cần cầu thủ. Ông chỉ là một thương gia, ông say mê bóng đá như một cổ động viên nhiệt thành trên sân cỏ.
Ông không biết và cũng không ngờ, tít trong con hẻm cụt lại có một sân vận động tuyệt vời như vậy. Mà dù biết, ông cũng chưa chắc phí thời gian quý báu của mình để xem hai đội không chuyên nghiệp đá chơi. Vé buộc ông vào cửa phải là trận chung kết tranh vô địch cấp quốc gia kìa. Còn lúc này, ông chỉ tạm dừng chân bên đường đợi người bạn vào lấy món đồ bị bỏ quên thôi. Thấy trận đấu trên sân, tiện mắt ông nhìn qua giết thời gian, nhưng không ngờ lại phát hiện ra một điều kỳ thú. Từ phong cách, lối chơi đến kỹ thuật cá nhân, tuy chưa điêu luyện, nhuần nhuyễn lắm nhưng ở hàng tiền đạo có một chàng cầu thủ, ngay từ đầu đã thu hút được ông bởi những đường chuyền xa thật chính xác và sự phối hợp ăn ý nhịp nhàng với các bạn chơi khác.
Quan sát thêm một lúc, ông mới thấy, không chỉ chàng cầu thủ kia, mà nguyên cả đội, ai cũng đều có tiềm năng. Họ phối hợp với nhau rất tốt, kẻ thủ người công, khiến cho đối thủ gần như bị lép vế trong các pha tranh cướp rượt đuổi bóng.
Càng nhìn, càng mê, càng thấy thán phục. Nếu không lỡ hẹn cùng người bạn, có lẽ ông sẽ ở lại xem xong trận đấu. Nhưng ông không thể đi khi chưa xem chàng cầu thủ nổi bật đó ghi bàn được. Đặt cược mười nghìn bath, ông chỉ có một ý định là khiến cho Gulf phải tăng tốc độ.
Đã là phút thứ chín mươi rồi, bóng người bạn già đã thấp thoáng sau hàng dâm bụt mà Gulf vẫn chưa tạo được pha nguy hiểm dù nhỏ nhoi nào trước khung thành đội bạn. Hơi thất vọng, ông toan nổ máy xe, nhưng chợt nghe tiếng cổ động viên đậy lên từ một phía:
- Hay lắm Gulf! Cố lên.
Một mình một bóng, Gulf khéo léo lừa chân thoát khỏi sự kèm sát của hai hậu vệ, vượt qua hàng phòng thủ đối diện với khung thành. Thật sự quá hồi hộp! Cậu sẽ sút hướng nào đây. Đám đông mỗi người một suy nghĩ.
Một quả bóng xà ư? Vâng, đúng là một quả bóng xà tuyệt đẹp đầy kịch tính theo lối nhận xét của bình luận viên, đã làm thủ môn phải bó tay bất lực nhìn quả bóng xuyên đùi thủng lưới nhà.
- Tuyệt lắm!
Cười mãn nguyện, người đàn ông đề máy, chở người bạn lao ra đường trước khi mọi người kịp nhận ra mình. Lòng nhủ thầm, ông sẽ còn quay trở lại tìm Gulf và đội của cậu.
Cú sút của Gulf cũng vừa đúng phút thứ chín mươi của trận đấu. Giao hữu kết thúc, tỷ số 2 - 0 nghiêng về đội bóng của cậu. Nhưng lúc nhận thưởng, Gulf vẫn vui vẻ tặng lại quả bóng kèm năm nghìn bath ủng hộ của người đàn ông lạ cho đội bạn. Trên tinh thần đoàn kết, cậu hy vọng gặp lại đội bạn trong một dịp đấu khác, sôi nổi mạnh mẽ hơn.
Ai cũng hài lòng, vui vẻ trước cách cư xử fair-playcủa cậu. Vòng người tan đi, tiếng xì xào về một đường bóng đẹp cũng xa dần. Xáchthùng nước bước theo Gulf, Mew cứ thắc mắc trong lòng. Rõ ràng lưới chưa bị thủngsao ông ta lại thua như vậy chứ? Kỳ lạ thật.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top