Chap 21
Tranh thủ những ngày cuối tuần rảnh rỗi, chạy ngược chạy xuôi nhận thêm việc này việc kia, cuối cùng thì Mew cũng mua được một món quà để tặng Gulf.
Cũng chẳng có gì to tát, đó chỉ là một chiếc vòng tay gỗ trầm màu nâu đen, có đính một khuông bạc được chạm khắc tỉ mỉ, nhìn trông khá là phong cách và đặc biệt là hợp với tính cách có phần mạnh mẽ của Gulf.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy chiếc vòng ở quầy bán đồ trang sức là Mew đã biết nó dành cho Gulf. Phải, chỉ có Gulf cục súc của anh là thích hợp đeo chiếc vòng chạm bạc này trên tay nhất. Một năm rồi, từ lúc gặp cậu đến giờ, chẳng biết vô tình hay cố ý, cậu nhóc bỏ quên luôn bản thân, làn da trắng trẻo ngày anh nhìn thấy ở sân vận động đã đen nhẻm đi do phơi nắng quá nhiều, cả mái tóc màu nâu trà cũng dài ra kha kha, tóc bên mai đã dài che tai, còn tóc mái thì lòa xòa phủ kín cái trán vồ bướng bỉnh. Dù Gulf lột xác từ cậu nhóc choai thành chàng thanh niên khỏe mạnh, nhưng vẫn có nét gì đó rất dễ thương khiến lòng anh xao động.
Mỉm cười, Mew nhớ đến cảm giác của mình khi lần đầu nhìn thấy chiếc vòng. Nó như thỏi nam châm khiến bàn chân anh lẩn quẩn, lòng vòng không chịu rời xa quầy trang sức. Đến khi cô nhân viên bán hàng có vẻ khó chịu cau mày lên tiếng nhắc hỏi thì anh mới cười ngượng ngịu bỏ đi.
Hai nghìn bath... số tiền chẳng là gì so với những chiếc nhẫn vàng đính đá quý giá mấy chục nghìn mà bình thường anh vẫn hào phóng tặng mỹ nhân. Vậy mà bây giờ anh lại đành bất lực quay về, vừa đi vừa ngoái lại nhìn, lòng phập phồng lo người khác mua mất. Ngày mỗi ngày, đem số tiền dành dụm được của mình ra đếm đi đếm lại, lòng anh cứ nôn nao hình dung đến cảnh được đeo chiếc vòng trầm đấy lên cổ tay mảnh khảnh của Gulf.
Đưa mắt ngóng ra sân nhìn bóng nắng đang bò lên thềm gạch, Mew bắt đầu thấy sốt ruột. Thường thì giờ này Gulf đi lấy hàng đã về và đang chuẩn bị đồ để bầy quầy tối rồi. Chiếc hộp gỗ đựng vòng như có cánh chờ chực bay ra khỏi túi áo của anh, để mấy lần Mew phải cúi xuống kiểm tra xem nó còn hay mất.
Chưa kịp ngẩng đầu lên, Mew chợt nghe sát bên tai mình vang lên tiếng "ạch", kèm theo là tiếng chửi chói lói của Gulf:
- Ui da! Đồ vỏ chuối chết tiệt. – Lồm cồm bò dậy, ngẩng mặt lên, thấy Mew ngây người đứng bên cửa ngó mình, vừa xấu hổ vừa tức, cậu mắng anh luôn - Thấy người ta ngã mà còn đứng đó hả?
Như sực tỉnh, Mew chạy vội ra, lo lắng hỏi:
- Có sao không? Đi mà không chịu nhìn trước ngó sau gì cả vậy.
Tưởng được nghe lời an ủi mát lòng, không ngờ bị trách... Gulf tủi thân, miệng mếu xệch:
- Còn chửi nữa... Không thấy bị chảy máu rồi à?
Bây giờ Mew mới nhìn thấy vết xướt trên khuỷu tay Gulf, quýnh quáng, anh cầm tay cậu lên, thổi phù phù vào vết thương, dỗ nhẹ:
- Thôi được rồi. Để anh băng lại cho.
- Không cần! - Giật mạnh tay lại, Gulf hít hít mũi, môi lại bắt đầu trề ra.
Sợ hàng xóm nghe được, hiểu lầm mình ăn hiếp cậu bé, Mew bối rối năn nỉ:
- Thôi, anh xin lỗi... không mếu được không... xong anh đưa đi ăn mì thịt viên nè.
- Không thèm! - Biết Mew sợ, Gulf càng được đà.
- A! Hay là... - Như chợt nhớ ra, Mew thọc tay nhanh vào túi – Có cái này đền, chịu không?
- Kh.. ô...ng... - Tiếng "không" chưa thoát tròn khỏi miệng, Gulf đã giật phăng chiếc hộp gỗ trên tay Mew. Quên luôn cơn đau, đôi mắt cậu mở tròn, vô cùng thích thú xoay xoay chiếc hộp tìm chốt mở. Biết "cá" đã "cắn câu", Mew xòe tay ra hiệu bảo cậu trả lại mình:
- Không thì đưa đây, để lát tặng người khác.
- Không! - Như đứa trẻ sợ bị tước quà, Gulf giấu nhanh chiếc hộp vào vạt áo. Gương mặt bỗng hiền một cách đang ngờ.
- Hết khóc rồi!
- Hết khóc thì lấy đi... nhưng nói trước cái hộp đó là của Puifai đó nha.
- Của Puifai hả? Đồ con gái? Không thèm...
Chiếc hộp gỗ mát lạnh như biến thành cục than hồng, Gulf quăng mạnh xuống chân, mắt lại đỏ lên, chuẩn bị khóc tiếp màn hai.
- Ấy, ấy... Giả bộ thôi mà - Cúi nhặt chiếc hộp lên, Mew kéo cậu lại, nhẹ dùng tay quệt đi mấy giọt lệ chưa khô trên khóe mắt. Vén mấy sợi tóc lòa xòa, anh trìu mến:
- Đồ nào của Puifai chứ? Đây là của anh tặng cho em đó.. ngốc ạ! – Rồi vừa mở hộp lấy chiếc vòng ra, vừa đeo lên tay Gulf, Mew vừa mắng – Vòng tay to thế này thì chỉ có của con trai chứ gái nào mà đeo vừa.
- Ai biết được!
Ngượng ngùng vì bị Mew vuốt tóc, cầm tay, Gulf giả bộ hờn dỗi, vênh mặt lên, nhưng tay lại xoa nhẹ chiếc vòng. Đưa chiếc vòng lên sát mắt, cậu thích thú ngắm chiếc vòng không chớp, lần sờ nét chạm trên chiếc khánh bạc, các hạt nâu tròn với những đường vân nhạt màu như đan vào nhau khiến chiếc vòng nhìn vừa mạnh mẽ nhưng cũng rất nhẹ nhàng. Cuốn trên cổ tay mảnh khảnh của cậu vừa như đo. Càng sờ, Gulf lại càng yêu thích không nỡ buông tay.
- À! – Đang mải ngắm chiếc vòng, Gulf lại chợt hét lên làm Mew giật nảy người, cứ tưởng là chẳng may chạm phải chỗ đau trên tay cậu:
- Sao vậy?
- Em cũng có cái này hay lắm, tặng anh nè. - Ra vẻ bí mật, cậu chạy đến chiếc tủ trà, lôi một cái gói ống dài rồi hớn hở chìa ra trước mặt anh.
- Cái gì vậy? - Nắn nắn cuộn giấy quà, Mew tò mò cố đoán nhưng không ra. Chỉ biết là nó hình trụ tròn, nặng nặng.
- Đừng hỏi, anh mở ra đi. – Gulf giục Mew, cậu cũng hồi hộp và hứng thú chẳng kém gì anh. Đôi mắt dõi theo bàn tay mở từng lớp giấy.
- A! Là ống đựng giấy vẽ ư?
Như đứa bé lần đầu thấy món đồ chơi lạ, Mew không kìm được vẻ ngạc nhiên. Đôi mắt mở trừng trừng, anh như không tin vật trước mắt mình là một ống đựng giấy và đồ vẽ của dân kỹ thuật, không những thế, bên trong còn đầy đủ một xấp giấy vẽ cùng bộ bút chì các cỡ, có cả thước rồi gôm, gọt... không thiếu thứ gì.
Tại làm sao mà Gulf biết được là anh đang mong muốn một bộ đồ như thế này mà tặng chứ? Bao ngày qua, cứ rảnh rỗi là anh lại ra bãi đất trông đằng sau kho xưởng bãi xe, nhặt đại một chiếc que rồi vạch lên nền đất cát. Giàu nữa thì xin được chiếc bút chì cùng mấy mảnh giấy ghi lịch chạy xe của đám tài xế, anh hí hoáy vẽ phác thảo hết cả dãy nhà rồi đến chân dung của cả đám công nhân bốc vác. Lắm lúc anh cũng theo chân đám đấy đến bãi đất trống, họ đá bóng còn anh thì vẽ họ. Những con người chân chất, cười thật tươi dưới cái nắng chói chang của đất Thái.
Được tặng ống đồ vẽ, Mew mừng còn hơn được tặng vàng. Nhẹ vuốt lên lớp sơn mới trên nắp ống, anh biết đây là một ống vẽ bằng thép hợp kim phủ nano, loại dành cho dân thiết kế chuyên nghiệp, giá rất cao.
- Thích không hả? – Nhìn anh thẫn thờ ôm chiếc ống giấy, Gulf vừa vui vừa thương Mew. Lúc mua cái này, cậu còn chả biết chọn loại nào vì chẳng phải là dân trong ngành, nhưng cậu hình dung được nỗi vui mừng của anh khi nhận nó. Nhưng thật không ngờ là phản ứng của anh còn mạnh hơn mức tưởng tượng của cậu. Thế mới biết hội họa thực sự là lẽ sống, là hơi thở của anh rồi. Gulf hiểu vì sao anh cam lòng từ bỏ vinh hoa phú quý, chấp nhận sống cuộc đời khổ cực.
- Thích lắm, nhưng... - Mew chợt ngập ngừng làm Gulf hồi hộp
- Nhưng... làm sao?
- Nhưng đắt lắm, cái này có lẽ đáng giá cả gia tài của em đó, làm sao anh dám nhận chứ? Có bút chì với giấy là tốt rồi. Gulf... đem trả lại đi. – Với chút ngập ngừng, anh trả lại chiếc ống đựng cho cậu.
- Không đắt đâu, anh nhận đi - Khẩn khoản đẩy chiếc ống đựng vào lòng anh, cậu nói – Ai lại vẽ thiết kế bằng bút chì thừa và mẩu giấy vụn chứ?
- Anh đã bảo không nhận là không nhận, em đừng nài nỉ uổng công. - Tránh nhìn vào chiếc ống, Mew dứt khoát không nhận. Đành lòng nào vì sở thích của mình mà bắt cậu phải bỏ nhiều tiền như vậy.
- Anh không nhận phải không? - Biết năn nỉ chẳng ăn thua, Gulf chuyển sang thế tấn công - Được, nếu anh không nhận thì em quăng nó ra đường, ai muốn nhặt thì nhặt - Nói rồi cậu cuốn chiếc ống vào bọc, giơ cao lên rồi bặm môi, dùng hết sức bình sinh ném mạnh qua hàng rào.
- Ê này, đừng quăng, hỏng mất. Trời ơi, anh nhận mà... - Chưa dứt câu, Mew đã nhún mình vọt theo hướng bay của ống. Bật người phi thân cho hàng rào, nhặt chiếc ống đựng ôm trọn vào lòng, anh phủi đi bụi đất và vuốt ve xem chừng xót xa.
- Thấy anh phi thân đẹp không? - Để xoa dịu cơn giận trong lòng Gulf, anh ôm lấy chiếc ống rồi nháy mắt với cậu, mỉm cười thật đẹp
- Hên thôi - Phục trong lòng nhưng ngoài mặt cậu vẫn vênh lên thách thức - Giỏi thì đưa lại đây, ném ra đường lớn cho xe cán xem có phi thân được ra không?
- Ê, không chơi vậy nha! – Nhướng mày lên, giả vờ sợ hãi nhìn Gulf, Mew càng ôm chiếc ống đựng đồ chặt hơn rồi lùi dần về sau.
- Anh đứng lại!
Hét to một tiếng xông về phía Mew, Gulf co giò chạy qua cổng rồi đuổi theo anh sát rạt. Bị dí sát, Mew vừa la lối vừa chạy vòng quanh, khiến bọn trẻ con đang chơi ven đường ùa ra cười sảng khoái. Nhất quyết tóm lại để cho anh một trận, Gulf rút chiếc dép phi mạnh về phía trước một cái vèo... rớt ngay nồi cháo đang sôi của dì Tram khiến vung nồi văng tung tóe hất luôn thùng thuốc của bà Nak nghiêng xuống đất, kéo theo một tràng đổ vỡ kéo dài.
Chết cha! Hai cái lưỡi lè dài rồi không hẹn mà cảMew lẫn Gulf đồng loạt tìm một chỗ nấp cho kín đáo. Mặc kệ con chó màu xám đanglù lù tiến lại con cá lóc ở giữa sân. Mặc kệ luôn mớ cải tươi héo dần đi dướiánh mặt trời. Mất một bữa cơm, nhưng cả hai biết hôm nay mình không đói. Nghechửi cũng đủ no rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top