Chap 54+55+56
Chap 54
Đến tối, Karito chăm sóc cho Gulf nghỉ ngơi. Hắn vẫn ngồi đấy ngắm nhìn cậu ngủ thật sâu, đáy mắt vẫn còn vươn ánh nước vì lúc nãy cậu vừa khóc khi cứ mãi đòi gặp Mew, hắn phải ngồi dỗ ngọt đến khi cậu an tâm đi ngủ mới thôi. Lin cũng đã trở về nhà, dù sao cô cũng có công việc riêng của mình, không thể nào ở cạnh trông chừng cùng hắn được, bọn họ đã nợ cô gái đó quá nhiều.
Karito quay đầu xe lăn nhìn ra khung cửa sổ, đồng hồ đã điểm chín giờ và hiện tại căn phòng khá yên ắng.
Đôi mắt ngước lên nhìn lên bầu trời đêm tối cao rộng, ánh sáng vì sao rơi xuống ánh mắt u buồn, chiếu đầy thước phim yên bình giữa hai con người.
Người yêu ta, mang cho ta cả ngàn vạn vì sao, chỉ mong đổi lấy ý cười từ nơi đáy mắt. Ta lại vì sự nhàm chán mà tránh xa ghét bỏ, cố chấp đuổi theo ánh sáng không thể với tới là sao băng. Cuối cùng lại vẽ ra kết quả ta chạy vì tình, tình chạy bỏ ta.
Hắn có ngày hôm nay, đều là do hắn đã tự chọn lấy. Dù kết quả có ra sao, thì hắn vẫn vui vẻ chấp nhận vì đây vẫn là con đường mà thời điểm khi xưa hắn cho là đúng.
....
Sáng ngày hôm sau, hắn vẫn còn đang đau đầu trong phòng làm việc vì mãi vẫn chưa biết rõ Gulf đã đi đâu. Cậu có thể đi chơi ở đâu được chứ? Hay là do cậu gặp chuyện? Nghĩ đến đây trái tim lại quặn thắt, hắn không thể nào đánh mất cậu thêm lần nào nữa, mãi mãi cũng không muốn đánh mất.
Đang bứt bối vì đám thuộc hạ vô dụng thì điện thoại lại thông báo từ hộp tin, có một email xa lạ gửi đến cho hắn. Hắn liền nhíu mày, tên khốn nào dám gửi tin nhắn qua mail cho hắn chứ?
Ngón tay nhanh chóng ấn vào xem, ngay khi nhìn thấy dòng tin nhắn thì một đợt sóng trong lòng liền cuộn trào mạnh mẽ. Có người hẹn hắn ra ngoài, và đặt biệt điểm đến lại là tiệm bánh năm ấy, là do vô tình hay là cố ý? Chọn đúng ngay nơi lần đầu tiên hắn và cậu gặp nhau! Nghĩ đến việc này, hắn cũng thật sự muốn đến tiệm bánh đó lần nữa. Từ ngày gặp lại được Gulf thì hắn toàn tấp qua tiệm hoa mà bỏ quên tiệm bánh ngọt ấy.
Vội đứng dậy lấy áo khoác, hắn gấp gáp chạy ra ngoài lái xe đến tiệm bánh ngọt.
Nhìn nơi đây vẫn thế, vẫn không có thay đổi gì nhiều, cũng phải thôi, hắn chỉ không đến đây có vài tháng thôi mà, không thấy thay đổi gì cũng không có gì lạ. Hắn đẩy cửa bước vào, vẫn chung tình ngồi tại chiếc bàn gần cửa kính, thật sự làm hắn thấy tò mò về cái người hẹn hắn ra đây. Nếu thật sự không phải là Gulf thì hắn sẽ tùy vào câu chuyện mà tên khốn đó nói, và quyết định có nên cho hắn một trận hay không.
Hắn ngồi ở đó đưa mắt nhìn ra phía ngoài, ngắm nhìn khung cảnh ở phía đường. Đột nhiên đôi chân mày cau lại, mí mắt cố nhíu lại nhìn rõ hình ảnh ở phía vỉa hè, nơi có một con thỏ bông màu hồng đang phát kẹo cho đám trẻ em, xúc cảm trở nên dữ dội, hắn không giữ được bình tĩnh lặp tức đứng dậy chạy ra khỏi cửa tiệm. Đứng từ phía xa nhìn chú thỏ bông một tay cầm đầy kẹo ngọt một tay đưa từng cây kẹo cho đám nhóc, hình ảnh không khác gì ba năm trước, khoảnh khắc trái tim hắn rung động trước vẻ đẹp của cậu chỉ vì một cái nhìn liếc qua.
Sau khi phát hết kẹo cho những đứa trẻ xung quanh, trên tay hiện chỉ giữ mỗi cây kẹo bông gòn. Chú thỏ bông ngước lên, dù ánh mắt được giấu sau cái đầu thỏ bông to lớn ấy, nhưng hắn vẫn có cảm giác rằng ánh mắt đó là đang nhìn mình. Đôi chân thỏ từ từ tiến đến, hắn chỉ biết đứng yên tại chỗ không thể di chuyển, nơi trái tim từ ngực trái đập một cách mãnh liệt, ánh mắt vẫn dõi theo từng bước chân của chú thỏ bông. Đến khi chú thỏ bông đã thật sự bước đến đứng ngay trước mặt hắn thì trái tim như muốn nhảy toang ra ngoài, muốn kìm lại cũng không được.
Cánh tay chìa ra cây kẹo bông gòn, chú thỏ nghiêng đầu nhìn hắn. Cậu vẫn chưa chịu lên tiếng, cứ nghiêng đầu nhìn hắn như thế, cánh tay cầm cây kẹo bông gòn vẫn đưa ra trước mặt người đàn ông.
" À.....cái này, cho....em "
" Anh...mua nó tặng tôi sao? "
Vào ba năm trước, hắn trở về với cây kẹo bông gòn trên tay. Dáng người uy nghiêm lạnh lùng thường ngày lại đích thân đi mua một loại kẹo ngọt trẻ con chỉ mong muốn thỏ nhỏ ở nhà được vui.
Ba năm sau, chú thỏ con ấy trở về. Mua lại cây kẹo bông gòn năm ấy tặng ngược lại cho hắn. Hắn không cầm lấy cây kẹo bông mà lại mạnh mẽ kéo con thỏ ngốc vào lòng ôm chặt, cậu ở trong bộ đồ con thỏ hơi bàng hoàng vì hành động mạnh mẽ của hắn, đầu bị động có chút đau nhưng cậu lại không tránh mắng, thật sự cậu cũng đã rất nhớ cái ôm ấm áp này từ rất lâu rồi.
Hắn ôm cậu thật lâu, thật lâu, nếu có thể hắn rất muốn đem cậu khảm chặt vào người mình, không muồn rời xa dù chỉ một xăng ti mét. Cậu cũng vừa vặn đưa tay lên ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, cơ mà hắn ôm chặt quá, cậu lại vẫn chưa khỏi hẳn nên có hơi khó chịu nên đành vỗ nhẹ vào lưng hắn vài cái.
Bị bé nhỏ nhắc nhở, hắn liền nhận ra là mình ôm có chút chặt, nghĩ rằng đã khiến bé nhỏ khó chịu liền buông ra. Hắn từ từ dỡ cái đầu con thỏ bông xuống, nhìn lấy gương mặt xinh đẹp mà lúc trước hắn thường hay gọi cậu là tiểu thiên thần. Nhưng hắn lại không cười nổi, tiểu bảo bối của hắn bị làm sao thế? Tại sao lại băng cái đầu nhỏ thế kia?
" Em bị sao thế? Là bị thương sao? Có nặng không? Có đau không? Em bị từ lúc nào? Có phải vì chuyện này nên em mới đóng cửa tiệm hoa không? Tên khốn nào làm em bị thương, nói...."
" Aaa....anh hỏi nhiều thế? Đầu em sắp nổ tung rồi này " cậu nũng nịu mắng chửi hắn, đưa hai tay lên xoa xoa hai bên thái dương vừa xoa vừa chun mũi.
Hắn nghe bảo bối than đau, hắn liền bình tĩnh lại đưa tay lên xem xét vết thương. Băng bó xung quanh cái trán nhỏ nhìn thương hết sức, xót lòng Mew hắn mất thôi.
" Để anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra, lỡ để lại cái thẹo xấu xí trên trán thì sao? Nên kiểm tra thật kỹ tránh để lại di chứng sau này "
Karito ngồi xe lăn ở phía xa, nhìn ngắm khung cảnh hạnh phúc của hai người. Miệng nhếch lên một cái nhẹ, là hắn đang cười chúc phúc bởi vì cậu đã trở về với hạnh phúc của mình, hay là tự cười thương hại cho bản thân vì đánh mất đi tình yêu của hắn, nhìn cậu có thể cười tươi khi ở bên cạnh Mew làm cho hắn hiểu ra rằng, thật ra cậu không cần ai làm cho cậu cười cả, mà chỉ cần cậu gặp Mew đã cười, cười đến hạnh phúc.
Karito mỉm cười nhìn cậu lần cuối rồi quyết định quay đi, hắn sẽ trở về nơi hắn nên trở về. Xem như niềm vui của hắn bấy lâu nay chỉ là một giấc mộng thật đẹp, nơi hắn thấy được niềm vui của mình.
" Ơ...khoan đã, còn Karito đang ở phía bên kia đợi em, chúng ta cùng trở về, anh ấy vì em mà hai chân không thể đi lại, em phải có trách nhiệm chăm sóc anh ấy "
Gulf định đi đến chỗ Karito thì liền bị hắn giữ lại, cậu khó hiểu quay lại nhìn hắn. Nhưng hắn không nói gì, hắn ngăn cản cậu cũng vì có lí do, mà lí do đó chính là Karito đã có người chăm sóc rồi. Hắn nhìn người đứng ở phía xa, khoé môi lại nhếch lên, xem ra lần này hắn không cần để tâm đến chuyện này nữa rồi.
Karito đẩy xe lăn từ từ về phía trước thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt có chút xao động nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt cách hắn không xa. Người này, đúng thật là quá đa tình, đã bao năm rồi, tình yêu quá lớn này, thật sự hắn có xứng đáng để đón nhận nó?
Hắn vội cụp mắt xuống, miệng mím lại cố giữ lại bình tĩnh. Lát sau cũng ngẩng đầu lên, xem như chưa từng thấy gã mà nhẹ nhàng đẩy xe lăn lướt ngang người gã. Khoảnh khắc lướt ngang nhau, có thể thấy nó chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng sâu trong tình cảnh chính là khoảnh khắc hai người họ lướt qua cả đời nhau.
Hai người họ, cứ như hai ranh giới khác biệt, mãi mãi không thể bước qua để đến gần nhau. Tình cảm từ một phía, chỉ có thể là một tổn thương một ray rứt. Một bỏ đi, một ở lại đợi chờ....
Đoạn tình cảm đơn phương này, gã đã chờ, chờ rất lâu, chờ đợi một người dù đã biết chẳng có kết quả tốt đẹp, thứ mà gã nhận được chỉ là sự im lặng đến nhẫn tâm, thứ có thể làm vết thương nơi con tim gã từng ngày rỉ máu.
" Em vẫn nhẫn tâm như thế...." San cất tiếng, nhưng lại không thể quay lại nhìn, sợ nếu như gã quay lại nhìn hắn thì sẽ không kìm lòng được mà nhào đến ôm hắn vào lòng, mãi mãi cũng không muốn hắn rời bỏ mình.
Karito nghe gã lên tiếng liền lập tức dừng xe, ánh mắt hướng nhìn về một phía. Nhưng cuối cùng lại không thèm lên tiếng trả lời gã dù chỉ một câu.
" Vẫn chọn cách trốn tránh rời bỏ tôi, tại sao thế? Kishita Karito! "
Chap 55
San từ từ quay lại nhìn bóng lưng Karito từ phía sau, suốt bao nhiêu năm, hắn đều quay bóng lưng cô độc lẫn vô tình này cho gã.
Đoạn tình cảm từ một phía kéo dài suốt gần mười chín năm, mười chín năm gã luôn dõi theo hắn, đứng phía sau bảo vệ hắn. Gã có thể ở phía sau hắn, như một cái bóng đuổi theo bắt lấy tia sáng trong mơ, gã có thể đợi hắn ở một con đường nào đó, dù hắn có đi qua hay không. Từ thích hắn ở tuổi đôi mươi, chuyển dần sang yêu hắn ở thời xuân chững chạc, rồi lại quyết định thương nhớ khi quá tuổi trưởng thành.
Karito cụp mắt, môi mím chặt. San! Đúng là một tên đa tình, nếu như giờ đây cả hai không đối mặt dưới dạng kẻ thù, thì hắn mới có thời gian nhớ lại, cái mớ rắc rối này đã trải dài suốt mười mấy năm. Hắn gặp gã ở tuổi thiếu niên, đối đầu dưới dạng kẻ thù, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết rằng....gã yêu hắn vì điều gì?
Hắn chỉ nhớ vào mười chín năm trước, trong cuộc thanh trừng bang Bank và bang FOX, hắn đã bị San bắt giữ, nhưng cuối cùng không hiểu vì sao gã lại thả hắn đi. Gã mời gọi hắn tham gia tổ chức mà Mew Suppasit dẫn đầu, nhưng hắn lúc đó lại chọn cách đi theo Swat, chấp nhận tiếp tục dưới trướng lão ta....tại sao hắn lại chọn con đường đó? Câu hỏi mà San luôn vướng mắc trong đầu, nhưng tất cả không biết rằng, Swat từng cứu hắn. Một đứa trẻ đi bụi vì cảnh bạo lực gia đình, lang thang ở khu nhà ga Takasaki suốt mấy tuần và sắp chết vì đói, cuối cùng lại gặp được Swat, lão nhặt hắn từ nước nhật bản xa xôi trở về hàn quốc.
Đến rồi hắn lại quyết định phản bội lão vì Gulf, hắn thật sự là một tên khốn. Một tên xấu xa không xứng đáng đón nhận tình cảm từ gã.
" Bởi vì tôi không yêu anh, suối ngần ấy năm lẽ nào anh không hiểu sao? "
" TÔI KHÔNG HIỂU, MÃI CŨNG KHÔNG MUỐN HIỂU " San đột nhiên hét lên, đáy mắt lại trở nên đỏ ngầu, có lẽ thời gian này đã chạm tận đáy lòng gã, làm gì có ai chung tình chờ đợi một tình yêu không có kết quả suốt mười mấy năm dài đằng đẵng mà có thể không đau. Gã có thể chấp nhận nó sao?
" Là vì anh cố chấp thôi"
"San !.....Đừng đợi tôi nữa, những điều đó...tôi đều không xứng " Karito nói, ngước nhìn phía trước rồi cuối cùng cũng đẩy xe lăn tiếp tục trở về.
San nhíu mày tiến đến chắn ngang trước mặt hắn, gã đứng nhìn hắn, ánh mắt xoáy sâu vào đáy mắt của Karito.
" Bao năm qua, em biết tôi sống như thế nào không? Tôi đã cố quên đi hình bóng em, cố xoá em ra khỏi tâm trí ngu ngốc này nhưng mãi không được, những người khác không ai có thể thay thế được em cả. Đến bây giờ em vẫn chưa hiểu sao? Nếu không phải có tôi ở sau lưng, thì em nghĩ mình có thể sống sót khi cố đâm đầu vào Mew sao? Tại sao em có thể bất chấp nguy hiểm chỉ vì lão già đó?..."
" Vậy ý của anh là đang muốn nhắc nhở tôi rằng, mạng này của tôi là có anh cứu sống chống lưng sao? Anh nghĩ tôi cần những thứ đó sao? Cái mạng này của tôi cần anh phải đứng phía sau cứu giúp sao? Tại sao? Tại sao anh không từ bỏ, nếu tôi chết đi rồi... không phải anh sẽ có thể quên được tôi sao? Thế thì tại sao? TẠI SAO CHỨ? TẠI SAO ANH KHÔNG MANG CÁI TÌNH CẢM CHẾT TIỆT ĐÓ TRAO CHO NGƯỜI KHÁC? TẠI SAO CỨ MÃI CHỜ ĐỢI TÔI? ..."
Karito cắt lời San, hắn nói, hắn bày tỏ lòng mình, càng nói ra lại càng đau, càng nói lại càng thêm ray rứt.
Nhưng San vẫn không chịu hiểu, hắn cắt lời cậu, trả lời với giọng điệu thống khổ.
" chỉ vì.... người đó là em! Em biết không? Tôi từng quen nhiều cô gái khác, mục đích chỉ vì muốn thấy em ghen lên, mục đích chỉ muốn biết rằng em có quan tâm tôi dù chỉ một chút thôi. Nhưng rồi tôi lại nhận ra, có như thế nào thì em vẫn như vậy, vẫn lạnh lùng vô tâm, thế nhưng tôi lại yêu em, yêu nhiều đến mức yêu tất cả mọi thứ của em, yêu luôn cái vẻ lạnh lùng kiêu ngạo đó "
San quỳ gối xuống trước mặt Karito, làm cho hắn sửng sờ mở mắt nhìn gã. Gã từ từ cúi xuống gục đầu lên đùi hắn, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Karito, chất giọng nghẹn ngào lại cất lên.
" Xin em....đừng rời bỏ tôi "
Gulf và hắn đứng từ phía xa nhìn khung cảnh đau lòng, thì ra hắn ngăn cản cậu vì muốn để cho hai bọn họ giải quyết chuyện riêng. Đến giờ cậu vẫn không tin nổi, San đã yêu đơn phương suốt mười mấy năm, một tình yêu chung thủy, đa tình đến đau lòng.
Cậu ôm chặt cổ hắn, đôi mắt to tròn lại rơi nước mắt lã chã, cứ như cậu đang chứng kiến một bộ phim tình cảm đau buồn ngoài đời thực, vừa nghe kể vừa chứng kiến lại càng khiến cậu thấy xúc động đau lòng hơn.
Hắn một tay bợ hai cánh mông xinh vừa đưa tay lau nước mắt cho thỏ nhỏ, không biết từ lúc nào cậu đã được hắn bế bổng bằng một tay. Nhìn tiểu bảo bối khóc lóc về chuyện tình cảm của người khác mà hắn không biết nên cười hay vui nữa, bảo đến bệnh viện kiểm tra mà cứ ở lại đòi xem cảnh cuộc tình chia ly hội ngộ.
" Xem đủ chưa? Đến bệnh viện được chưa? Sao lại khóc lóc thành ra thế này cơ chứ? Anh đây cũng đau khổ tìm kiếm em suốt ba năm đấy! Tại sao em không khóc thương cho anh chứ? "
Cậu đưa đôi mắt tràn ngập ánh nước nhìn hắn" Để về nhà em khóc bù cho anh có được không? San là đợi chờ Karito tận mười chín năm lận mà, anh dù sao cũng có em yêu thương rồi mà? "
" Vậy sao? " hắn yêu chiều đưa tay nhéo cái mũi tròn đã đỏ lên vì khóc.
" Ừm~ để về bé bù sau cho anh nhé "
Hắn lắc đầu bất lực, không đợi cậu có đồng ý hay không mà bế cậu thẳng vào trong xe tiến thẳng đến bệnh viện, mặc cho cậu khóc lóc nũng nịu đòi xem kết quả của cuộc tình chia ly.
" Có phải em bị thương ở đầu không? " hắn và cậu ngồi ghế sau, hắn xoay người cậu lại khi cậu cứ mãi quay ra sau xem tình hình.
" Ừm~ " cậu không thèm quay lại mà vẫn xoay người ra phía sau, tay vịn lên thành ghế quỳ hai chân lên ghế xem phim tình cảm.
" Oh...vậy được rồi "
* Bốp *
" A " cậu trợn mắt vì hai cánh mông xinh bị hắn đánh, cậu quay lại trừng mắt nhìn hắn " Sao anh đánh bé? Anh dám đánh bé sao? "
" Tại vì em không biết nghe lời, mau ngồi lại đàng hoàng, không là anh tét mông vài cái bây giờ " hắn giơ tay lên hâm doạ, như dường như con thỏ này không biết sợ, lại còn hất mặt bậm môi thách thức hắn.
Thử đánh cậu xem! Hắn mà dám đánh cậu là cậu khóc cho hắn coi.
Hắn chỉ biết cười bất lực đưa tay lên bẹo vào cái má sữa phúng phính của cậu, đanh đá thế không biết. Hắn kéo cậu lại đặt cậu ngồi lên đùi mình, cằm gác lên vai, chơi đùa các ngón tay của cậu.
" Em không thấy nóng sao? Mau cởi cái đồ con thỏ này ra đi "
" Không, em thích mặc như vậy " Gufl lắc đầu, dù gì cơ thể cậu bây giờ cũng không như lúc trước, trước nay bị mất trí nhớ nên cũng không quan tâm lắm, nhưng bây giờ thì lại hơi ngại khi phải trưng ra những thứ không hay.
" Giờ đang là tháng 8 đấy, mau cởi ra đi. Ngoan, nghe anh " hắn vừa nói vừa tìm móc khoá dây xích của bộ đồ.
Cậu thì lại vặn vẹo không muốn cho hắn cởi, hai người cứ thế mà đôi co, đến khi hắn không chịu được cái tính bướng bỉnh liền hâm doạ trừng mắt thì cậu mới chịu ngồi yên cho hắn cởi bộ đồ vừa dày vừa to đó ra.
Cậu mím môi cúi đầu xuống, cậu cũng biết là trời rất nóng nên bên trong chỉ mặt mỗi chiếc áo thun tay ngắn cùng cái quần short thôi. Cậu đang e ngại cánh tay đầy hình xăm của mình, không biết hôm trước cậu bị làm sao mà lại dám khoe hình xăm này với hắn? Còn mạnh miệng bảo mình là giang hồ chợ búa nữa chứ, càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Hắn không biết tiểu bảo bối là sợ hắn nhìn thấy hình xăm của mình, lúc đầu đúng thật là hắn có giận thật. Tiểu bảo bối nhà hắn nuôi dưỡng chăm sóc đến trắng trắng xinh xinh, làm đau một chút cũng không nỡ mà lại để tên khốn khác đâm kim vào cánh tay. Xót lòng hắn lắm chứ!
Hắn tiếp tục ôm cậu ngồi trên đùi mình, tiếp tục chơi đùa các ngón tay nhỏ, có vài hình xăm chữ, lại nhìn lên cánh tay.
Hắn bất giác hỏi " Sao em lại phải đi xăm thế? Không sợ đau sao? "
Cậu mím môi, vùi đầu vào ngực hắn giả bộ ngủ, xem như tai không nghe, không biết gì hết. Hắn thấy cậu không muốn trả lời, hắn cũng không gượng ép mà hỏi nữa, vòng tay xuống kéo hai chân cậu đặt lên ghế, vừa ôm vừa vỗ vỗ vào mông xinh.
..
Chap 56
Khi đến bệnh viện, Gulf vẫn chưa có dấu hiệu sẽ thức dậy. Dù gì cậu vẫn chưa thật sự khỏi bệnh, chỉ mới nằm viện có hai ngày là đã đòi chạy ra ngoài gặp hắn. Hắn nhìn con thỏ vẫn ngủ ngon lành, môi khẽ nhếch lên rồi bế cậu ra khỏi xe đi vào bệnh viện.
...
Vị bác sĩ đẩy gọng kính nhìn vào màn hình máy tính rồi quay lại nhìn hắn.
" Tình trạng không nghiêm trọng nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, chấn thương ở đầu cũng vẫn chưa khỏi, cơ thể lại hơi yếu. Tốt nhất nên tịnh dưỡng nghỉ ngơi thật nhiều vào, thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra xem xét về vết thương ở phần đầu "
Hắn nhìn vị bác sĩ có vẻ đã lớn tuổi gật đầu một cái, nhìn cậu vẫn còn nhắm mắt ngủ trên giường bệnh. Hắn bước đến ngồi bên mép giường đưa tay vuốt những lọn tóc đen mượn rơi xuống phần trán, vị bác sĩ nhìn cảnh tượng này cũng chỉ biết cười lắc đầu rồi bước ra ngoài.
Hắn vẫn cứ ngồi đấy ngắm nhìn cậu ngủ, nhìn tiểu bảo bối mà bấy lâu nay hắn luôn tìm kiếm hiện giờ đang ngủ ngon lành trước mắt mình. Hắn giờ đây vừa cảm thấy vui sướng vừa lang rộng sự hạnh phúc đến mức muốn hét lên thật to, hét lên rằng tiểu bảo bối nhà hắn đã trở về bên cạnh hắn rồi, cậu đã thật sự nhớ ra hắn rồi, và sẽ không bao giờ bỏ hắn đi thêm lần nào nữa.
" Lần này chúng ta sẽ tổ chức đám cưới thật lớn nhé! Được không? Nguồn sống của anh "
Lần này, hắn có thể chắc rằng. Hắn và cậu sẽ yêu nhau đến khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, có thể nắm tay nhau thật chặt bước đi đến cuối con đường, vĩnh viễn cũng không buông ra.
Gulf ngủ đến chiều mới chịu tỉnh dậy, người có chút mệt mỏi. Đôi mắt mơ màng nhìn khung cảnh xung quanh, hình như nơi này là bệnh viện thì phải? Cái mùi thuốc sát trùng đặt trưng này thì lẫn lộn vào đâu được.
Cậu chuyển mắt tìm kiếm hình ảnh của hắn, lại không thấy hắn đâu. Cậu đặt chân xuống mang đôi dép lê của bệnh viện định đi ra ngoài tìm hắn thì cánh cửa lại mở, hắn bước vào, trên tay còn cầm gì đó. Nhìn thấy cậu đứng dậy định đi đâu, hắn liền nhíu mày bước đến gần.
" Em vẫn chưa khoẻ hẳn, đừng nên đi lung tung " Hắn đến dìu cậu trở về giường bệnh.
Gulf chỉ biết lắc đầu, cậu đâu có yếu đuối đến thế.
" Em đã khoẻ rồi mà, anh không thấy lúc sáng em còn có sức vác bộ đồ con thỏ đó để phát kẹo cho đám trẻ sao? "
Hắn thật rất muốn vỗ vào cái đầu tròn cho biết lỗi nhưng lại không nỡ ra tay, hắn chỉ đành chuyển hướng nhéo vào cái má sữa của cậu.
" Anh vẫn chưa trách em về sức khỏe vẫn chưa khỏi đã chạy ra ngoài, thế mà bây giờ em vẫn muốn nhắc đến sao? "
Cậu bị nhéo má chỉ bĩu môi, người ta có nhắc đâu, người ta là đang giải thích cho hắn hiểu rằng cậu đã khoẻ rồi mà.
Hắn thấy cậu cứ bĩu môi, liền chịu không nổi đưa tay bóp hai cái má khiến cho cái miệng nhỏ chu ra. Không nghĩ nhiều mà cúi xuống hôn cái chụt vào môi xinh.
" Anh có mua cháo cùng với canh nhân sâm cho em, để anh đút cho em ăn "
Gulf ngó nghiêng nhìn cái giỏ mà hắn mang đến, thấy hắn lấy ra và ba hộp đặt lên bàn. Cậu liền nhăn nhó bĩu dài môi.
" Sao lại là cháo? Toàn là những món nhạt nhẽo, sao anh không mua thịt cừu xiên nướng cho em, hay gà rán cũng được mà "
" Đợi em khoẻ hẳn thì em muốn ăn gì cũng được, giờ thì ngoan ngoãn ăn số món này đi nha " hắn đổ cháo ra một cái tô nhỏ, đặt nó lên một chiếc đĩa rồi cầm lên. Tay cầm muỗng khuấy lên khuấy xuống vừa khuấy vừa thổi cho cháo nguội bớt, như vậy tiểu bảo bối mới không bị bỏng được.
" Nói a nào " hắn múc một muỗng cháo đưa hơi thở thổi cho cháo nguội rồi đưa đến trước miệng cậu.
" Thôi khỏi, để người ta tự ăn. Em bị thương ở đầu chứ có bị liệt hai tay đâu mà cần anh đút " cậu đưa tay định đón nhận tô cháo từ tay hắn. Nhưng hắn lại từ chối nghiêm mặt nhìn cậu nói với giọng điệu không vui.
" Giờ anh đút, em có ăn không? "
" Ưmmm... " cậu giở thói làm nũng với hắn.
" Ăn không? " Hắn lại nghiêm mặt nhìn cậu.
Thấy hắn có vẻ không vui thật, cậu đánh thở dài bất lực.
" Ăn! Vậy đã được chưa? "
Hắn liền nở nụ cười tươi trên môi, tốc độ lật mặt phải nó là nhanh hơn lật bánh nướng.
" Nếu ăn thì nói aaa nào "
" AAAAA " cậu mở miệng hết cỡ nói a mà cứ như hét vào mặt hắn.
Hắn cười híp mắt đút cho cậu ăn cháo, ngoan ngoãn như vậy có phải tốt hơn rồi không. Cậu thấy nụ cười đắt ý của hắn liền liếc hắn một cái, miệng nhỏ thầm chửi mắng.
" Cái đồ ông chú già? "
Hắn khuấy cháo múc lên cho cậu thì câu chửi mắng liền lọt vào tai hắn, vội ngước mắt nhìn cái con người to gan kia.
" Em vừa nói ai là chú già hả? "
" Là nói chú đấy! Đồ chú già, chú già, chú già! Ông chú già xấu tính không thương bé nhỏ " cậu không biết sợ là gì mà cứ chu cái miệng nhỏ ra trêu chọc hắn, mà nói về phần mắng chửi hay trêu chọc hắn thì cậu có bao giờ biết sợ đâu. Người nào làm nóc người đó có quyền!
" Em có tin ông chú này tét mông xinh của em không? " hắn vừa nói vừa đưa muỗng cháo đến gần miệng cậu.
Cậu cũng không ngần ngại mà ngậm lấy muỗng cháo từ tay hắn, vội nuốt xuống rồi hất mặt lên tiếng.
" Chú dám sao? Nhìn em nè, em có hình xăm nè, còn có cơ bắp nữa. Chú coi chừng em kẹp cổ chú đấy " cậu lại một lần nữa đưa cánh tay đầy hình xăm khoe mẻ với hắn mà quên mất rằng lúc sáng mình còn e ngại về việc này.
Hắn nhìn cái điệu bộ cậu mà buồn cười, cái đồ đáng yêu! Đem cái mặt như con thỏ bông búng ra sữa đó đi khắp nơi nói mình là giang hồ thì đúng là lừa người. Hắn nhẹ nhàng đặt tô cháo lên bàn, bắt đầu cởϊ áσ vest đen bên ngoài ra, nếu cậu muốn so thì hắn so với cậu.
Hắn xăn tay áo sơ mi, cong tay một cái thì cánh tay liền nổi đầy đường dây điện cùng với cơ bắp còn to hơn cái cơ bé tý của cậu.
Gulf mím môi chớp mắt, nhìn cậu bây giờ có khác gì đang múa rìu qua mắt thợ đâu. Hắn thế mà dám làm cậu bẻ mặt, đúng là đồ chú già đáng ghét.
" Không chơi nữa, anh chơi ăn gian quá, chơi vậy chơi mình đi ai rảnh chơi chung "
Cậu giận dỗi nằm xuống kéo chăn đắp hết người từ trên xuống. Đúng là cái đồ đáng ghét, già rồi nên cái tính cũng trở nên khó ưa hẳn, lúc trước hắn có bao giờ làm vậy đâu, toàn là nhường nhịn cậu thôi mà.
Hắn chỉ biết cười lớn nhìn tính cách trẻ con của cậu, bảo bối nhà hắn đúng là quá đang yêu. Cứ ở cạnh hắn là không bao giờ chịu trưởng thành, nhưng không sao, hắn cho phép cậu cứ mãi trẻ con như thế, cứ mãi làm tiểu bảo bối để hắn có thể cưng chiều đến hết đời.
" Nè! Em không định uống canh nhân sao? "
" Ngủ rồi! Khò khò... " cậu vội ngáy ngủ giả cho hắn biết cậu đây thật sự không muốn thức dậy.
Hắn đành thở dài, bước đến ôm cả người lẫn chăn bắt cậu ngồi dậy ngồi trong lòng mình. Cậu hơi bất ngờ với hành động của hắn nhưng gặp quài cũng thành quen, hắn lúc nào nào mà chả ngang ngược như thế.
" Giờ thì uống canh rồi đi ngủ nào, sáng mai sẽ được xuất viện rồi anh đưa em trở về nhà, nhà của chúng ta " hắn cưng chiều hôn vào má cậu, còn không quên nhắc lại câu sau để cho cậu biết rằng đến lúc cậu nên quay trở về nhà của hai người rồi.
" Ỏ? Vậy còn Phugun thì sao? Anh ấy và cái chú kia đã quyết định xong chưa? Hai người họ có chịu đến bên nhau không? "
" Anh không rõ, chỉ nghe thuộc hạ báo lại rằng San đã mặt dày đi theo Karito đến mỹ, sau đó hắn sẽ thuyết phục Karito đến California với mình. Vài ngày nữa bọn họ sẽ phải đi rồi " hắn vừa nói vừa thổi muỗng canh đưa lên miệng cậu.
Gulf cũng vừa vặn đón lấy.
" Tại sao lại phải đến California thế? "
" Vì nhà của San là ở đó mà, bang 'Black Panther' được đặt ở đó nên hắn phải ở đó thôi "
" Ò, ra là vậy. " cậu gật gật đầu coi như đã hiểu, mặt dù về mấy cái chuyện bang phái đó cậu không hiểu lắm.
" Mà em tại sao gọi Karito là Phugun thế? " hắn đến bây giờ mới có thời gian hỏi về vấn đề này, về cả việc ba năm cậu và hắn đã ở đâu và sống như thế nào nữa.
" Là tại vì khi em mới tỉnh dậy anh ấy đã nói thế, anh ấy nói mình tên là Phugun và là anh trai của em "
" Thế em và hắn trở về đây bằng cách nào? Cả hai có thật sự bị bắn ngay trên biển không? "
Cậu mơ hồ nhớ về cảnh tượng lúc đó, nói thật đến bây giờ cậu vẫn còn ám ảnh cái giây phút kinh hoàng đáng sợ của ba năm trước. Cậu lúc đó chỉ mơ màng nhìn đám lửa cháy trên mặt biển rất lớn, và rồi cơ thể cậu trở nên yếu đi rồi từ từ nhắm mắt chìm xuống biển sâu, không hiểu ca hai đã sống sót thế nào, chỉ biết khi tỉnh dậy thì cả hai đang trên một con tàu hải quân của pháp. Nhớ đến đây cơ thể cậu lại bất giác run lên, cậu vẫn chưa thoát khỏi cái sự ám ảnh đó, thẩm chí nó còn thường xuyên đeo bám cậu vào từng giấc mơ, biến nó thành cơn ác mộng vào buổi tối.
Hắn thấy cậu ngồi trong lòng mình đột nhiên run lên, biết cậu thật sự đã bị câu chuyện ba năm trước làm cho ám ảnh. Hắn liền ôm cậu vào lòng thật chặt, cúi xuống hôn lên mí mắt rồi hôn đến giữa hai chân mài đang nhíu chặt lại giúp cậu thoải mái.
" Được rồi em đừng cố nhớ, cứ quên nó đi, anh không có ép em phải trả lời mà. Đừng sợ! Có anh ở đây rồi, để anh dỗ dành bé ngủ nhé "
Hắn đặt chén canh lên bàn, xoay người ôm cậu nằm xuống, gói chặt cậu vào lòng ngực mình nhẹ nhàng vỗ vào lưng ru cậu ngủ. Cậu vùi mặt vào bờ ngực hắn, đôi tay vẫn đang nắm chặt phần áo trước ngực của hắn.
" Bé ngoan ngủ nhé! "
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top