Chap 13 + 14
Chap 13:
- Này! Đến nơi rồi! Dậy đi Mèo Xù!
- Hả? Đến đâu?
Vy ngồi dậy, trước mặt cô là biển, ánh nắng phủ lên làm những hạt cát nhỏ li ti thêm óng ánh.
- Ôi! Biển! Đẹp quá!- Vy thốt lên.
Cô lao ra khỏi xe rồi chạy đến trong niềm hạnh phúc tột cùng. Kevin ngạc nhiên nhìn Vy, anh không ngờ cô lại thích biển đến thế, anh mỉm cười.
- Woa! Anh nhìn này! Nhiều vỏ sò quá! Đẹp thật đấy!- Vy cầm vài cái vỏ sò rồi ngắm nghía mãi không chán.
- Vỏ sò mua ở cửa hàng lưu niệm thì thiếu gì?
- Tôi không thích những cái vỏ đó! Trông giả tạo lắm! Vỏ này đẹp, hấp dẫn hơn nhiều!
- Cô đúng là lắm chuyện!
- À! Hay xây lâu đài cát đi!
- Lâu đài cát?
- Ừ! Ra đây đi, tôi chỉ cho!
- Xây bằng 2 cái này á?- Kevin 1 tay cầm xô đồ chơi còn tay kia cầm xẻng nhựa.
- Anh đi biển nhiều rồi mà không biết chơi những trò này sao?- Vy ngạc nhiên.
- Tôi toàn đi biển những khi gặp chuyện buồn bực thôi! Lúc ấy thì còn tâm trí đâu mà làm mấy cái này?
- Anh là đồ ngốc! Chắc anh lại ngồi 1 mình trong phòng uống rượu chứ gì?
- Sao... sao cô biết?
- Tôi còn lạ gì nữa? Nếu anh không biết thì lại đây tôi chỉ cho!
Vy xúc xô cát rồi úp xuống, cứ làm liên tục như vậy sau đó bắt đầu dùng tay nhào nặn chỗ cát đó thành 1 lâu đài nhỏ xinh.
- Xong rồi ha ha ha ha! Ê lại đây xem thành quả của tôi này! Ơ đâu rồi?- Vy ngó nghiêng xung quanh.
Khi cô quay ra đằng sau thì nhìn thấy Kevin đang nằm ngủ ngon lành, đôi lông mày hơi nhíu lại vì nắng.
"Á à! Hóa ra là đang ngủ! Hừ! Tôi sẽ cho anh biết tay!"
Ào...
Kevin bật dậy, quần áo anh ướt sũng.
- Ha ha ha ha! Cho đáng đời anh!- Vy cười lớn.
- Cô... cô dám?
- Ai bảo anh không xem tôi xây lâu đài cát cơ! Dám ngủ à?
- Ya! Cô chết với tôi!- Kevin đuổi theo Vy.
- Á! Đau quá!
- Anh sao thế?- Vy chạy lại chỗ Kevin.
- Bắt được rồi! Chạy à?- Kevin chụp lấy tay Vy.
- Á! Anh chơi ăn gian!
Ào... Kevin hất 1 xô nước vào người Vy.
- Này thì ăn gian! Quả báo nhé! Lêu lêu!
- Anh được lắm! Tôi sẽ cho anh biết tay!- Vy lấy tay lau mặt rồi đuổi theo Kevin.
Họ cứ trêu đùa nhau như vậy. Té nước, nghịch cát, thu lượm vỏ sò,... những việc tưởng chừng như đơn giản nhưng nó đã khiến cho khoảng cách giữa họ trở nên ngắn dần, ngắn dần.
***
- Sao? Xe anh hết xăng rồi ư?
- Tôi quên khuấy mất không đổ xăng! Ở đây có 1 cây xăng nhưng mà xa lắm, phải đi mất 3 cây cơ! Giờ này muộn quá rồi! Đi không kịp đâu!
- Trời ơi! Người tôi ướt hết rồi! Không có quần áo để thay này! Tất cả là tại anh đó! Sao anh lại đưa tôi ra đây cơ chứ?
- Cô vũ phu nó vừa vừa thôi chứ! Cô cũng thích ra biển còn gì? Xí! Chờ tôi 1 tý!
Kevin mở cốp xe, trong đó có 1 túi đồ màu đen. Anh mở túi lấy trong đó ra 1 bộ quần áo.
- Này thay đi! Tôi không biết size của cô là bao nhiêu nên bị chật hay rộng thì chịu khó tý nhé!- Kevin ném bộ quần áo cho Vy.
- Anh mua từ lúc nào vậy? Hóa ra anh sắp đặt chuyện đi biển từ trước rồi à?
- Hỏi nhiều! Có quần áo thay là được rồi! Thay mau lên!
- Không có chỗ để thay! Anh định bắt tôi thay ở đây à?
- Quên mất! Đi theo tôi!
Kevin dẫn Vy đến 1 ngôi nhà lớn gần đó.
- Cậu chủ! Cậu đến ạ?- 1 người đàn bà có khuôn mặt phúc hậu chạy ra mở cửa cho Vy và Kevin.
- Dẫn cô ấy lên phòng đi!
- Vâng thưa cậu chủ! Cô hãy đi theo tôi!
Người đó dẫn Vy lên cầu thang, ngay đối diện cầu thang đó có 1 căn phòng.
- Đây là phòng của cô! Tôi đã dọn dẹp rồi! Mời cô vào!
- Vâng! Cháu cảm ơn bác!
- Nếu cần gì thì cứ gọi tôi! Giờ tôi xin phép xuống chuẩn bị bữa tối!
- Vâng! Cháu chào bác ạ!- Vy lễ phép.
"Woa! Căn phòng đẹp quá! Nhìn ra biển được này! Kể ra tên Kevin cũng không đến mức đáng ghét lắm. Ít ra còn cho mình ở trong phòng tử tế."
- Này! Xong thì xuống ăn tối nhé!
- Biết rồi!
- Nhanh lên đấy!
***
Sáng hôm sau...
Duy vào lớp học, anh đang mong chờ 1 hình bóng quen thuộc, 1 cô gái có khuôn mặt giống búp bê, tính cách tuy ngang bướng nhưng rất đáng yêu, hồn nhiên. Anh ngồi xuống, chốc chốc lại ngó ra cửa lớp nhưng không thấy đâu.
Reng reng...
Bắt đầu vào tiết 1, cô giáo bước vào lớp, Huyền Anh vẫn chưa thấy đến, anh bắt đầu thấy sốt ruột.
- Thưa cô, bạn Huyền Anh xin phép nghỉ ngày hôm nay ạ! Bạn ấy bị ốm!
Ốm ư? Tại sao lại bị ốm? Cô ấy ốm có nặng không? Đã có ai ở bên cạnh để chăm sóc chưa? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Duy, anh cứ tự trách mình, tại mình mà Huyền Anh mới trở nên như vậy. Suốt cả buổi sáng anh chẳng nói chẳng rằng, cũng không tập trung học, anh chỉ ngồi nhìn ra ngoài cửa lớp. Anh cảm thấy lo lắng cho Huyền Anh.
Tan học, Duy phóng xe qua nhà Huyền Anh. Căn nhà im lặng 1 cách đáng sợ. Anh đến gần cửa và giơ tay định bấm chuông. Nhưng dường như 1 cái gì đó đã ngăn cản anh lại.
"Phải rồi! Cô ấy đang ghét mình cơ mà! Vả lại chị cô ấy đang ở nhà rồi! Lo gì chứ?"
Sau suy nghĩ ấy, anh hạ tay xuống và quay lại, lên xe phóng về nhà. Trước khi đi, anh ngoái đầu lại nhìn căn nhà 1 cách luyến tiếc.
"Tôi xin lỗi vì đã làm cho em bị tổn thương!"
Huyền Anh bật dậy, cô có cảm giác như ai đó đang nói với mình, giọng nói rất quen thuộc nhưng cô không thể nhớ được đó là ai. Cô cố gắng trấn tĩnh lại mình nhưng giọng nói đó cứ vang vảng bên tai làm cô không thể nào bình tĩnh được.
"Lạ thật! Đó là ai nhỉ? Giọng nói này... quen quá!"
- Thôi Huyền Anh à! Kệ đi! Gì thì gì vài ngày sau là mày quên hết ý mà! Tạ Huyền Anh này không hề quen biết Hoàng Bảo Duy! Mà sao mình lại nhắc đến tên hắn nhỉ? Điên mất! Aishhhhhhh!- Huyền Anh vừa lẩm bẩm vừa tự cốc vào đầu mình.
***
- Dậy! Sáng rồi!
- Ơ! Sáng rồi á? Thôi để tôi ngủ thêm tý nữa đi! Buồn ngủ lắm!
- Ngủ ngáy gì nữa? Dậy mau! Đi ăn với tôi!
- Tôi không đói! Anh đi mà ăn! Tôi muốn ngủ cơ!
- Này thì ngủ!- Kevin hất tung chăn mà Vy đang đắp ra.
- Anh là đồ chết tiệt! Sao cứ nhất thiết phải kéo thêm tôi thế? Anh đi 1 mình thì chết người à?
- Ừ đúng rồi đấy!
- Đã thế thì tôi không dậy!
- Có dậy không?
- Không!
- Dám cứng đầu với tôi hả?
Kevin nắm lấy tay Vy, anh bế xốc cô lên.
- Anh làm cái trò gì vậy? Thả tôi ra!- Vy giãy giụa.
- Vì cô không chịu xuống nên tôi đành phải đưa cô xuống thôi!
- Thả ra! Sao anh cứ bắt ép tôi thế?
- Không thả! Tôi thích thế đấy! Tôi sẽ bế cô ra ngoài đường!
- Đừng làm thế!- Vy hét lên.
- Tôi cứ làm thế đấy! Cô làm gì được tôi?
- Thôi được rồi! Tôi đi, tôi đi là được chứ gì?
- Tốt! Thế này ngay từ đầu có phải ngoan không? Riêng cô thì tôi phải sử dụng biện pháp mạnh mới hạ được cái tính ngang bướng của cô!
"Chết tiệt, mình toàn thua hắn thế này! Hắn cứ dọa mình cái kiểu như thế thì đến bao giờ mới thoát khỏi hắn đây?"
- Này!
- Gì?
- Đi ra biển tiếp đi!
- Làm gì?
- Tôi muốn xây lâu đài cát tiếp!
- Tha cho tôi! Cô không còn trò nào khác à?
- Đi mà!- Vy chớp chớp mắt.
- Cô đúng là đồ nhiều chuyện!
- Kệ tôi chứ! Anh đưa tôi đến đây cơ mà!
- Cô ra mà chơi 1 mình, tôi không đi đâu! Tôi không phải là trẻ con!
- Anh cứ bảo thủ thế này thì chả bao giờ khá lên được đâu! Biển là nơi để giải trí, để ngắm chứ không phải là nơi để anh tìm đến giải tỏa những cái ưu phiền vớ vẩn. Mà anh có ngắm biển đâu? Chỉ ngồi uống rượu rồi đập phá thì nói làm gì? Nếu đã mất công đến đây rồi thì anh nên tận dụng chúng bằng cách làm những công việc nhẹ, đơn giản ý. Nó sẽ giúp anh cảm thấy lạc quan và thư thái hơn đấy! Tôi thề là anh sẽ quên hết nỗi buồn luôn. Cách này hiệu quả gấp tỉ lần uống rượu đó! Uống rượu sẽ càng làm anh đau đớn hơn mà chẳng giải quyết được gì cả!
- Cô là nhà tâm lý học à?
- Không! Tôi chỉ nói theo suy nghĩ và kinh nghiệm của tôi thôi! Nhưng tôi dám chắc là rất chính xác.
- Tôi không ham hố những cái đó! Tôi chỉ sống và làm việc vì tập đoàn mà thôi! Mấy cái này toàn làm cản đường tôi!
- Anh thật là... Cái gì mà vớ vẩn? Anh nghĩ cứ vùi đầu vào công việc là tốt à? Anh cũng phải chăm sóc cho bản thân mình đi chứ? Làm như vậy chỉ khiến anh thêm căng thẳng, mệt mỏi. Thảo nào anh nghiêm khắc trong công việc kinh khủng. Mọi người trong tập đoàn ai cũng sợ anh, anh có biết điều đó không?
- Có!
- Anh là cấp trên mà chẳng bao giờ nghĩ cho cấp dưới gì cả! Họ nhận lương của anh không có nghĩa là anh có quyền sai khiến họ hết việc này đến việc khác! Con người ai mà chả có lúc mắc sai phạm. Người ta sai có 1 tý thôi cũng đuổi đến mức không còn công ăn việc làm! Anh không thấy mình quá đáng sao? Anh nên thay đổi mình 1 chút đi! Cứ sống thế này mãi thì chỉ có tổn thọ thôi!
Kevin không nói gì nữa, anh đút 2 tay túi quần, lẳng lặng đi ra chỗ khác. Vy nhún vai rồi chạy tung tăng xung quanh. Cuối cùng cô dừng chân lại ở nơi mà hôm qua cô đã đứng và xây lâu đài cát.
"Tên chết dẫm kia! Tôi nói trúng tim đen của anh rồi đúng không? Người ta nói cho mà sửa còn không thèm cảm ơn lấy 1 câu, lại còn vênh mặt lên đi ra chỗ khác nữa chứ! Cái bản mặt thấy mà ghét! Thôi dù sao mong anh thay đổi, đừng gây áp lực cho nhân viên nữa!"
"Cô ta nói đúng! Có lẽ mình đã quá khắt khe trong công việc. Mình cần thư giãn để giảm căng thẳng. Mình cũng phải thử cái trò lâu đài cát này xem nó lí thú đến mức nào mà con Mèo Xù kia thích đến thế mới được!"
- Này!
- Sao?
- Tôi chơi với!
- Hừ! Tôi tưởng anh còn định cứng đầu nữa? Nghe lời tôi rồi chứ gì? Lại đây đi!
- Làm như thế nào?
- Bây giờ phải lấy cát đã, xong bắt đầu nhào.
- À hóa ra là thế! Dễ nhỉ?
- Đương nhiên! Dễ mà! Không cần ai dạy thì tôi cũng biết làm đó nha! Hay tôi và anh thi đi! Ai xây đẹp hơn thì thắng!
- Ok! Chơi!
- Chuẩn bị nha! 1 2 3... Bắt đầu!
Cuộc chơi bắt đầu, Vy và Kevin cùng bắt tay vào xây lâu đài cát, chẳng ai chịu thua ai.
- Xongggggggg!- Cả 2 đồng thanh.
- Ủa? Anh xong rồi á? Mới biết xây mà đã giỏi vậy rồi sao?- Vy ngạc nhiên.
- Đương nhiên! Tôi mà lị! Nào bây giờ cùng đếm. Đếm đén 3 thì cùng cho nhau xem thành quả nha!
- Ok!
- 1 2 3!- Cả 2 cùng đếm.
- Ha ha ha ha! Kia mà gọi là lâu đài ư? Đống bùi nhùi thì có ha ha ha ha ha...- Vy ôm bụng cười.
- Cô cứ làm như của cô đẹp lắm ý! Hơn tôi chưa mà nói?
- Đương nhiên là tôi phải hơn anh rồi!
- Cô nhìn lại của cô đi! Nhìn có khác gì chỗ ở nhếch nhác của con Mèo Xù như cô không? Ôi trời ơi nhìn này, cửa chả ra cửa, mái chả ra mái, cả cái đáy lâu đài nữa này! Chậc chậc, tệ quá!
- Thôi đê! Của tôi hơn anh! Anh ghen tị nên mới nói thế chứ gì?
- Ai thèm ghen tị với con Mèo Xù như cô? Đồ Mèo Xù dở hơi, ngốc nghếch!
- Anh dám nói như thế với tôi hả? Chết nè!- Vy bốc 1 nắm cát rồi ném vào người Kevin.
- Cô... cô dám ném tôi ư?
- Sao lại không? Lêu lêu đáng đời!
- Tôi sẽ cho cô biết tay!- Kevin không chịu thua, anh lấy xẻng xúc 1 ít cát hất vào người Vy.
Thế là 1 trận chiến cát xảy ra....
***
Tối hôm đó...
- Ủa? Cô giúp việc của anh đâu rồi?
- Cô ấy về rồi!
- Hả? Sao lại thế? Anh... anh lại sa thải cô ấy ư? Anh vẫn chưa thay đổi gì cả! Bản tính của anh vẫn thế! Cô ấy đã làm gì sai hả?
- Cô đang huyên thuyên cái gì thế? Con trai cô ấy bị ốm đang ở trong viện. Cô ấy xin phép tôi về chăm sóc con mà! Sa thải cái gì mà sa thải? Lần sau cô hãy học cách lắng nghe người khác đi nha!
- Ơ! Hóa ra... hóa ra là do... con cô ấy bị... ốm à?
- Chứ còn gì nữa?
- Tôi... tôi xin lỗi! Tại tôi không nghe hết! Tôi sai rồi!
- Thôi bỏ đi! Tôi cũng không thích chất vặt người khác!
- Cảm ơn anh!
Cụp...
- Ối! Tối quá! Tôi không nhìn thấy gì cả! Kevin, anh ở đâu?
- Tôi ở đây, nắm lấy tay tôi!
- Tôi không thấy anh! Hu hu hu hu Kevin ơi, anh ở đâu? Cứu tôi với! Tôi sợ...
- Đây! Tôi bắt được cô rồi! Bám chắc lấy tay tôi!
- Tôi... tôi... tôi sợ lắm! Tôi ghét bóng... tối!
- Đừng sợ! Có tôi ở đây rồi! Bám chắc lấy tôi! Lạ thật! Sao lại mất điện nhỉ?
- Không... không có ai ở nhà nữa sao?
- Không! Chỉ có chúng ta thôi!
- Làm... làm thế nào bây giờ?
- Cô ngồi yên ở đây nha! Tôi sẽ sang mấy phòng kế bên tìm đèn pin và nến.
- Đừng... Xin anh đừng bỏ tôi lại đây 1 mình!- Vy giữ tay áo Kevin.
- Thôi được rồi! Tôi sẽ ở đây cùng cô!
Kevin ôm lấy cô, Vy sợ hãi không thốt nên lời, chỉ biết ngồi im và dựa vào hơi ấm của anh.
- Cô buồn ngủ chưa?
-...
- Tôi hát cho cô nghe nhé?
-...
Kevin vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi bên trong Vy. Anh bắt đầu cất tiếng hát...
"Aren't you somethin' to admire
Cause your shine is somethin' like a mirror
And i can't help but notice
You reflect in this heart of mine
If you ever feel alone and
The glare makes me hard to find
Just know that i'm always
Peering out on the other side.
Cause with your hand in my hand and a pocket full of soap
I can tell you there's no place we couldn't go
Just put your hand on the past
I'm here tryin' to pull you through
You just gotta be strong.
Cause i don't wanna lose you now
I'm looking right at the other half of me
The vacancy that sat in my heart
Is a space that now you hold
Show me how to fight for now
And i'll tell you, baby, it was easy
Coming back into you once i figured it out
You were right here all along
It's like you're my mirror
My mirror staring back at me
I couldn't get any bigger
With anyone else beside of me
That we're making two reflections into one
Cause it's like you're my mirror
My mirror staring back at me, staring back at me."
"Hay quá!"- Vy quay sang phía Kevin.
- Cảm ơn anh! Kevin à!
- Sao lại phải cảm ơn tôi?
- Tôi cũng không biết nữa!
Vy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sự run rẩy trong cô giờ đã không còn nữa. Kevin vẫn tiếp tục hát, hát cho đến khi cô ngủ say mới thôi. Khi cô đã ngủ, anh đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc đang hơi bết lại vì mồ hôi của cô. Anh khẽ mỉm cười.
"Chính tôi mới là người phải cảm ơn em! Nhờ em mà tôi mới hiểu cuộc sống này ý nghĩa như thế nào! Có lẽ... tôi đã yêu em mất rồi Mèo Xù ạ!"
Chap 14:
- Hơơơơơơơơ...
Vy quay sang bên cạnh, Kevin đang tựa đầu vào vai cô, mắt nhắm nghiền, miệng hơi cong lên như đang nở nụ cười. Và... tay anh... đang nắm lấy tay cô... rất chặt. Có lẽ anh sợ rằng cô sẽ vuột mất khỏi tay anh bất cứ lúc nào.
"Đẹp trai quá! Chưa bao giờ mình nhìn hắn gần như thế này! Đẹp quá! Sao tim mình lại đập nhanh thế này?"
- Ngắm đủ chưa?
Vy giật mình, Kevin đã tỉnh từ lúc nào.
- Ngắm... ngắm cái đầu anh ý!- Vy đỏ mặt quay đi.
- Không đáng ư? Nên nhớ tôi là cấp trên của cô đó nha!
- Thì sao? Chả liên quan!- Vy vênh mặt.
- Thôi! Tôi không nói với đồ Mèo Xù như cô nữa!
- Anh nghĩ tôi muốn nói với anh lắm chắc?
- Sao lại không? Tôi đẹp trai thế này thì ai chả muốn nói chuyện? Thậm chí có người còn cố tình gây sự với tôi chỉ để được nói chuyện với tôi cơ!
- Ai?
- Cô chẳng hạn!
- Anh là đồ... đồ kiêu căng tự phụ, đáng ghét nhất mà tôi từng thấy! Tôi không bao giờ muốn gây chuyện với ai, nhất là anh. Tôi không bị điên giống như những cô gái vây xung quanh anh đâu! Gì mà đẹp trai chứ? Gì mà cố tình gây sự để được nói chuyện chứ? Đúng là dở hơi mà!
- Này! Nói cho cô biết, nói chuyện được với tôi là vinh dự cho cô đó!
- Vậy ư? Tôi không cần cái vinh dự đó, anh hiểu chứ?
Reng reng...
- Alô?
- Tao Long đây! Tao sợ quá mày ơi! Tao không dám vào ý!
- Có gì mà phải sợ? Đừng bảo là 2 ngày qua mày vẫn chưa đến đó nhé!
- Tại sao sợ quá! Sợ cô ấy từ chối tao!
- Mày hay nhỉ? Từ chối là chuyện đương nhiên rồi! Mày phải cố gắng chứ? Hay mày lại quen cái kiểu được con gái chấp nhận 1 lần rồi nên bây giờ bị từ chối thì không quen?
- Thì thế nên tao mới gọi cho mày! Tao phải làm thế nào đây?
- Kĩ năng tán gái của mày đâu hết rồi? Tại sao bao nhiêu cô gái xinh đẹp thì mày không sợ mà em tao thì mày lại sợ?
- Tao cũng không biết nữa! Tao phải nói gì bây giờ hả mày?
- Làm sao tao biết được? Cái này là tùy thuộc vào mày mà!
- Cô ấy là em gái mày mà! Mày phải hiểu hơn tao chứ!
- Mày cứ làm như tao hay gặp nó lắm ý! Mà tao nói trước nó ghét những đứa dẻo mỏ lắm đấy! Liệu mà ăn nói!
- Trời ơi thế thì chết tao rồi! Tao chuyên tán gái theo kiểu dẻo mỏ mà!
- Thế tao chịu!
- Giúp tao đi mày! Mày là bạn tao cơ mà!
- Thì sao? Tao đã bày cách như thế rồi! Mày chỉ cần khéo mồm chút là được! Đến cả câu nói cũng phải nhờ tao thì đến bao giờ mày mới tán được nó?
- Ừ! Mày nói đúng! Có lẽ tao nên tự nói với cô ấy!
- Đúng rồi! Tốt lắm! Cố lên mày!
- Thôi tao đi đây! Chào mày!
- Chúc mày may mắn!
- Cảm ơn mày!
Cạch...
- Ai thế?
- Thằng Long! Nó nhờ tôi giúp chuyện con bé Ngọc!
- Ngọc ư? À! Cô bé hôm bữa cắt tóc cho tôi đấy á?
- Ừ! Cô vẫn nhớ à?
- Chết rồi! Tôi quên không mang đôi giày và cái vòng cổ trả cho cô bé!
- Yên tâm! Đã có người đưa hộ rồi! Cô không phải lo!
- Ai vậy?
- Bí mật!
- Đúng là lắm chuyện!
- Kệ chứ!
- Thôi chết rồi!
- Sao thế?- Kevin nhíu mày.
- Xe đạp điện của Huyền Anh! Tôi để quên ở tập đoàn rồi! Không biết con bé đi học bằng gì? Làm thế nào bây giờ?
- Cô để xe ở đâu?
- Ở trước cửa tập đoàn!
- Trời ạ! Sao cô lại để ở đó? Bãi đỗ xe để làm gì hả?
- Tôi chỉ định vào đưa báo cáo cho trưởng phòng rồi đi luôn. Ai ngờ gặp anh lúc đó, tôi không kịp nhìn xe!
- Thế bây giờ cô gọi cho Huyền Anh đi, tôi sẽ gọi cho bảo vệ!
Tút tút tút tút tút....
- Nó không nghe máy!
- Chắc là đi học rồi!
- Thế anh đưa tôi đến công ty mau lên!
- Ừ! Lên xe đi!
***
- Tại sao hôm qua em lại nghỉ?
-...
- Nghe nói em bị ốm! Em có sao không?
-...
- Em vẫn giận tôi sao?
-...
- Trả lời mau!- Duy hét lên.
Cả lớp im lặng nhìn Duy, không ai dám nói gì, không khí căng thẳng bao trùm lớp học. Riêng Huyền Anh vẫn thản nhiên đọc sách, không quan tâm đến sự có mặt của anh.
- Em lờ tôi ư? Em tưởng lờ tôi là xong à?
Duy cầm chặt tay Huyền Anh lôi đi trước con mắt ngạc nhiên của lớp. Huyền Anh gạt tay anh ra nhưng càng đẩy thì anh càng xiết chặt hơn, cô đau điếng.
- Thả ra!- Huyền Anh hét lên.
Duy bỏ ngoài tai những gì cô nói, anh vẫn tiếp tục kéo cô đi.
- Em nói đi! Em đang cố gắng lẩn tránh tôi phải không?
- Tránh xa tôi ra! Tôi không có gì để nói với anh cả!
- Em vẫn giận tôi chuyện hôm đó sao? Tôi phải làm gì thì em mới tha thứ cho tôi?
- Bỏ ra!
- Trả lời mau! Tại sao em lại làm thế với tôi? Em ghét tôi sao?
- Bỏ ra!- Huyền Anh vùng vằng.
- Tại sao?
Chát...
1 cái tát giáng xuống mặt Duy. Anh ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người dám tát anh.
- Anh là đồ vô liêm sỉ! Anh đã làm thế với tôi mà giờ còn muốn tôi tha thứ cho ư? Phải rồi, con trai của chủ tịch tập đoàn thời trang nổi tiếng cơ mà! Quyền lực cao như thế, cái gì chả đạt được?- Huyền Anh cười khẩy.
Duy không nói gì, anh chỉ quay mặt đi, tay ôm bên má vừa bị tát.
- Tôi đã muốn quên đi chuyện ngày hôm đó, nhưng anh lại nhắc lại làm tôi cảm thấy bực mình. Đúng rồi, tôi ghét anh, tôi lẩn tránh anh đấy! Thế nên đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi ghê tởm hạng người như anh! Anh hãy xem như tôi và anh chưa từng quen biết nhau đi!
Huyền Anh lạnh lùng quay lưng bước đi. Duy đứng đó nhìn cô, ánh mắt anh đượm buồn.
"Tôi... xin... lỗi!"
Huyền Anh khựng lại, giọng nói này lại lảng vảng trong đầu cô y như mấy hôm trước. Nhưng khi cô quay đầu lại thì không hề có ai. Cô sợ hãi chạy thật nhanh về lớp học của mình. Còn Duy, anh bơ vơ 1 mình trong khoảng sân rộng rãi đầy lá rơi. Ánh nắng chiếu vào anh, mái tóc màu hung đỏ, đôi mắt màu cà phê và làn da trắng không tì vết hiện rõ mồn một trong nắng. Anh cảm thấy mệt mỏi, chẳng còn thiết tha gì đến học nữa. Anh nằm lên ghế đá dưới gốc cây, tay vắt lên trán để che đi ánh nắng chiếu vào mắt. Anh từ từ nhắm mắt và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top