Chap 11
Rào rào...
- Ôi trời ơi mưa mất rồi! Chết, chị Vy vẫn chưa về, không biết có sao không nhỉ?
- Đói quá! Nấu cơm cho tôi ăn đi!
- Nấu cái đầu anh! Tự đi mà nấu! Tôi không phải osin!
- Học 2 tiếng rưỡi rồi còn gì! Tôi đói quá, nấu đi mà!- Duy nũng nịu.
"Ừ nhỉ! Khổ thân hắn! Công nhận lúc đó mình cũng hơi ức chế! Thôi thì nấu cho hắn vậy!"
- Chờ tôi tý!
15 phút sau, nồi mỳ tôm to đùng được bưng đến.
- Woa thơm quá!- Duy hít lấy hít để.
- Này, anh ăn đi, ăn nhiều vào! Thông cảm tôi chỉ biết nấu món này và mấy món đơn giản khác thôi!
- Măm măm... Ôi ngon quá!- Duy vừa ăn vừa tấm tắc khen.
- Khổ thân! Chắc anh đói lắm hả?
- Ừ! Đói lắm ý!
Bên ngoài trời vẫn mưa không ngớt, Vy vẫn chưa về, Huyền Anh không ngừng lo lắng cho Vy.
"10 giờ đêm rồi mà chị ấy vẫn chưa về! Gọi điện thì không bắt máy! Chết rồi liệu có phải chị ấy..."
Reng reng reng...
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt những dòng suy nghĩ của Huyền Anh. Cô lao nhanh đến bên chiếc điện thoại và trên màn hình hiển thị: Chị Vy is calling...
- Chị Vy à! Sao em gọi mãi mà chị không nghe máy? Chị có sao không? Bao giờ chị về? Chị có biết là em lo lắng cho chị lắm không?
- Anh là Kevin đây! Chị Vy uống say quá nên anh đưa chị ấy về nhà anh rồi!
- Hả???
- Em yên tâm đi! Mai anh sẽ đưa cô ấy về. Tại anh thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ của em quá nên anh gọi cho em để em đỡ lo lắng. Vy không sao cả!
- Vậy ạ? Ơn trời! Cảm ơn anh Kevin nha! Em cứ lo chị Vy gặp chuyện gì! Thôi chị ấy không sao là tốt rồi! Vậy phiền anh nha, em chào anh!
Kính coong... Kính coong...
Huyền Anh cúp máy rồi chạy ra mở cửa.
- Ơ! Duy! Anh chưa về sao? Trời ơi sao người anh ướt thế này?
- Tôi... tôi... lạnh... Hừ hừ...
- Trời đất! Anh ở bên ngoài nãy giờ ư? Sao anh ngốc vậy?- Huyền Anh dìu Duy vào trong.
- Tôi... ghét mưa... lắm...
- Ai chả ghét mưa? Quàng tạm cái này vào đi! Tôi đi pha chút trà gừng nóng cho anh nha!- Huyền Anh đưa cho Duy 1 chiếc khăn màu trắng.
- Cảm... ơn... cô!
- Giờ này muộn quá rồi! Anh về kiểu gì bây giờ?
- Đừng... đừng đưa tôi ra ngoài! Tôi... tôi... ghét mưa... lắm!
- Anh ghét mưa đến thế sao?- Huyền Anh nhíu mày.
Duy gật đầu, lông mày nhíu lại.
- Thế bây giờ làm thế nào? Anh phải về đi chứ? Nhà tôi chật lắm! Hơn nữa sáng mai phải đi học mà!
- Mai... là đám cưới thầy dạy Toán, cô quên rồi sao?
- À ờ nhỉ? Quên mất! Thế nhưng anh cũng phải về nhà đi chứ! Nhỡ bố mẹ đi tìm anh thì sao?
- Không sao cả! Bố mẹ tôi không ở Việt Nam. Hừ hừ... lạnh quá!
- Chết rồi! Anh sốt rồi! Có ai ngốc như anh không? Đã ghét mưa rồi mà vẫn ra ngoài dầm mưa! Anh muốn chết hả?
- Cô... đuổi tôi về mà!
- Ơ! Vậy sao?- Huyền Anh đỏ mặt.
- Không nói chuyện với cô nữa!
- Tôi... xin lỗi nha! Tôi tưởng...
- Thôi bỏ qua đi! Tôi không quan trọng hóa vấn đề đâu!
- Vậy... bao giờ người khô rồi thì nằm xuống ngủ đi, mà uống nốt chỗ trà gừng đi đã!
- Cay lắm! Tôi không uống được!
- Anh phải uống đi! Không uống thì không khỏi được đâu!
- Tôi không muốn uống đâu! Đừng ép tôi uống!
- Anh mà ốm ra đấy thì ai chăm sóc cho anh đây?
- Cô!
- Đừng có mơ!
- Không cô thì ai? Ma chắc?
- Trời ơi là trời! Anh nghĩ tôi rảnh để mà chăm lo cho anh như mẹ anh á? Bây giờ đến cái giường tôi cũng phải nhường cho anh đây này! Tôi phải ra ngoài phòng khách ngủ đấy anh có biết không?
- Ơ kìa! Có ai bắt cô phải ngủ ngoài phòng khách đâu? Ngủ trong này cùng tôi cũng được mà!
- Anh bị ấm đầu à?
- Ấm gì đâu? Tôi nói thật mà! Ngủ trong này cùng tôi chả ấm hơn là ngủ ngoài kia 1 mình à?
- Anh... anh đúng là... hết thuốc chữa! Tôi... tôi bó tay với anh rồi!
- Tùy cô đấy! Thôi tôi đi ngủ đây! Người khô rồi!
- Kệ anh đấy! Mai anh mà ốm thì đừng trách tôi!
Huyền Anh tức giận đi ra ngoài phòng khách ngủ.
"Cô lo cho tôi sao?"- Duy cười 1 mình.
- Hứ! Đồ làm phách! Bảo uống thì không chịu uống! Công tử nó vừa vừa thôi chứ?- Huyền Anh lẩm bẩm.
Cô cầm lấy gối và chăn rồi nằm xuống. Còn Duy, anh cầm lấy cốc trà gừng rồi nhắm chặt mắt lại, uống 1 hơi.
***
Sáng hôm sau...
- Oáp... Hơ hơ...- Huyền Anh vươn vai rồi nhìn đồng hồ.
- Trời! 9 giờ sáng rồi! Phải đi nấu cơm! À quên mất! Tên Duy, hắn đâu rồi!
Huyền Anh đi tới phòng ngủ, cô mở cửa, Duy vẫn nằm trên đó.
"Chưa dậy? Cái tên chết dẫm này!"
- Này! Dậy đi! Sáng rồi! Mau lên! Anh còn phải về nữa mà!- Huyền Anh kéo tay Duy.
- Tôi... tôi mệt quá!- Duy toát mồ hôi.
- Trời ơi! Sao người anh nóng thế này?
- Tôi đau đầu lắm!
- Chết rồi! Chắc sốt rồi! Nhưng sao trán không nóng lắm nhỉ? Anh có đau lắm không?
- Có!- Duy mím chặt môi.
- Đấy tôi đã bảo từ hôm qua rồi mà không nghe! Tại anh không chịu uống cốc trà gừng đó đấy! Chờ tôi chút nha, tôi đi nấu cháo!
- Cô... đi nhanh... nha! Tôi... không... chịu... nổi!
- Nhanh thôi! Anh cố gắng đi!- Nói rồi Huyền Anh đi vào phòng bếp.
- Thuốc hạ sốt đâu rồi nhỉ? Ơ rõ ràng mình để đây mà! À kia rồi!
Huyền Anh cầm vỉ thuốc và múc cháo mang vào phòng cho Duy.
- Xong rồi này! Ăn chút cháo rồi uống thuốc đi!
- Tôi... không... muốn... ăn!- Duy nói không ra tiếng.
- Anh phải ăn thì mới khỏi được chứ!
- Tôi... đau... lắm! Không... ăn... được!
- Thế để tôi xúc cho! Dậy mau, không muốn ăn cũng phải ăn! Anh định làm nũng tôi đến bao giờ nữa?- Huyền Anh từ từ đỡ Duy dậy.
Cô xúc từng thìa cháo cho Duy, anh ăn một cách khổ sở, mãi mới ăn nổi 1 thìa.
- Xong rồi! Uống thuốc này vào đi, 2 viên nhé!
Uống thuốc xong, Huyền Anh lại đỡ Duy nằm xuống, cô đi ra ngoài để mua tía tô về nấu cháo, tiện thể mua thêm vài vỉ thuốc hạ sốt và thuốc cảm.
***
- Ôi trời ơi xấu hổ quá! Tôi điên mất!- Vy lấy 2 tay che mặt.
- Có gì mà phải xấu hổ? Công nhận 2 thằng kia chơi ác quá, người ta đã say rồi mà vẫn cố đưa rượu cho mà uống. Chậc chậc!
- Anh mới là chơi ác ý! Anh biết tửu lượng của tôi kém rồi mà khi 2 tên kia chuốc say tôi anh cũng không ngăn cản, còn hùa theo nữa! Trời ơi đây là lần thứ 2 mình say rồi bị 1 tên lưu manh đáng ghét đưa về nhà hắn. Xấu hổ quá!
- Này! Cô nói ai là lưu manh đáng ghét hả?
- Là anh! Là anh! Là anh! Tại anh mà hôm nay tôi không đi làm được! Tôi ghét anh lắm! Anh hãy đưa tôi về nhà ngay đi!- Vy hét lên.
- Bình tĩnh nào! Thế ra ngoài đi, tôi đưa cô về vậy!
Vy tức giận đi nhanh ra phía cửa chính. Khổ thân cánh cửa vô tội bị cô đóng vào, mở ra 1 cách thô bạo không thương tiếc.
- Nào nào, hỏng cửa nhà tôi bây giờ!- Kevin xuýt xoa.
- Anh nhanh lên! Lại còn tiếc cánh cửa nữa! Nhà anh lắm tiền, có thể mua được ti tỉ cánh cửa đẹp và sang trọng hơn cơ mà!
- Cô nhiều chuyện quá! Lên xe đi!
Vy hậm hực đi lên xe của Kevin. Xe đi chưa đầy 15 phút đã đến nơi.
- Đến rồi! Xuống đi!
- Không phải nhắc- Vy vênh mặt rồi quay lưng bước vào nhà. Kevin cũng cảm thấy bức xúc, khó chịu. Đây là lần đầu tiên anh bị người khác tỏ thái độ như thế, lại là con gái nữa.
- Huyền Anh à, chị về rồi này!
-...
-"À quên mất, con bé đi học rồi mà! Aishhhhhhhh, mình lại lú lẫn rồi!"- Vy tự cốc vào đầu mình.
Vy vào trong phòng ngủ để cất túi xách. Khi cánh cửa vừa mở ra, đập ngay vào mắt cô là 1 người con trai đang ngủ trên chiếc giường thân yêu của cô, bên cạnh anh là chú gấu bông yêu quý mà đêm nào Vy cũng ôm khi đi ngủ.
- Cái gì thế này? Đây... đây là... ai? Sao... sao lại... Mình... Trời ơi! Là do con bé Huyền Anh đây mà! Huyền Anhhhhhhhhhhhh!- Vy hét lên.
Đúng lúc đó, Huyền Anh vừa đi mua đồ về, cô thấy dép của Vy trong nhà thì hoảng hốt
"Chị Vy về rồi sao? Chết rồi! Duy!"
Vy quay đầu lại, vừa nhìn thấy Huyền Anh thì cô đã lao nhanh đến.
- Thế này là thế nào hả?- Vy quát.
- Chị à! Em có thể giải thích!
- Chị không cần biết! Sao em lại dám tự tiện cho con trai vào nhà khi chưa hỏi ý kiến chị? Ở đây chị là chủ nhà hay em hả?
- Không! Bạn ấy bị ốm, đi dầm mưa ở bên ngoài tối hôm qua! Em chỉ tạm thời chăm sóc thôi vì bạn ấy không thể ra ngoài được!
- Ồn ào quá! Không ngủ nổi! Đã nhức đầu rồi giờ còn nhức đầu hơn!- Tiếng của Duy từ đằng sau làm Huyền Anh và Vy giật mình quay lại.
- Ơ! Kia chẳng phải là em trai Kevin sao?- Vy chỉ tay vào Duy.
- A! Bà chị khách ngày hôm nọ!
- Hả? Em trai anh Kevin?- Huyền Anh ngạc nhiên.
- 2 đứa... quen nhau sao?- Vy cũng ngạc nhiên không kém.
- Em... em...- Huyền Anh lắp bắp.
- Em nói sự thật đi! Sao vừa mới qua lớp mới mà em đã thân đến mức đưa người ta vào nhà chăm sóc thế này?- Vy chỉ vào nối cháo trên bàn rồi túi tía tô và mấy vỉ thuốc trên tay Huyền Anh.
- Thực ra...- Huyền Anh bắt đầu kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Vy không sót 1 chi tiết.
- À! Hóa ra người em kể sẽ làm gia sư cho chính là cậu bé này hả? Ơ thế 2 đứa học cùng lớp nhau à? Trùng hợp quá nhỉ?
- Vâng ạ!- Huyền Anh lí nhí.
- Vậy bà chị là... chị gái Huyền Anh?
- Không! Là chị họ thôi!
- Vậy sao 2 người lại sống với nhau? À, cô từ quê lên đây chơi hả Huyền Anh?
- Quê cái đầu anh ý!- Huyền Anh hét lên.
- Không phải! Nhà nó cũng ở Hà Nội nhưng xa lắm! Bố mẹ bắt nó sang đây sống với tôi, chuyển luôn sang trường mới để nhờ tôi giúp đỡ khi đi thi và tập sống tự lập!
- Hả? Buồn cười thế? Sống tự lập ư?
- Nó là con gái của giám đốc công ty chứng khoán!
- Chị à! Sao lại kể hết ra thế?- Huyền Anh giật giật tay áo Vy.
- Kệ! 2 đứa học cùng lớp nhau mà! Biết chút ít thì có sao đâu em?
- Giám đốc công ty chứng khoán ư? Nghe quen quá! À! Bác Khang đúng không?
- Sao cậu/anh biết?- Huyền Anh và Vy đồng thanh.
- Bố tôi là bạn thân của bác Khang. Bác ý hay qua nhà tôi chơi lắm. Bác rất quý tôi vì mỗi lần sang chơi thì bố mẹ và anh tôi đều đi làm cả, có mỗi mình tôi ở nhà nên nói chuyện với bác ấy cho đỡ buồn. Bác ấy còn nói bác rất muốn tôi làm con rể và hình như bố mẹ tôi cũng có ý định đó!- Duy khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào tường rồi nhếch mép cười.
- Hả? Con rể ư? Không, không được! Tôi còn đi học mà! Với lại bố mẹ tôi chưa hề nói gì với tôi về chuyện kết hôn cả! Tôi có chết cũng không bao giờ lấy anh đâu!- Huyền Anh hét lên.
- À! Hóa ra là thế! Mà tôi tưởng cậu đang bị ốm? Khỏi rồi hả?- Vy nhíu mày.
- Thì thực ra là tôi đang ngủ thì 2 người cãi nhau to tiếng quá nên tôi mới tỉnh dậy!- Duy nhún vai.
Huyền Anh xấu hổ quay mặt đi. Cô nhớ lại những gì Duy vừa nói. Gì mà con rể chứ? Không thể nào! Duy thấy thái độ trẻ con đó của Huyền Anh thì bật cười.
- Thôi chết rồi! Báo cáo của chị! Chị để quên ở tập đoàn rồi!- Vy hốt hoảng.
- Nó có quan trọng lắm không hả chị?
- Có! Tập đoàn chị sắp ra mắt bộ sưu tập mới, chị phải làm báo cáo gửi cho trưởng phòng trước buổi trưa không thì sẽ bị phạt!
- Thế bây giờ chị đến mà lấy rồi nộp đi!
- Chị phải đi xe buýt, lâu lắm! Sợ không kịp mất! À đúng rồi, chị mượn xe đạp điện của em nhé!
- Ừ nhỉ? Xe đạp điện! Đúng rồi, chị mau đi đi! Mà chị... mặc thế này đến sao?- Huyền Anh chỉ tay vào cái váy mà Vy đang mặc.
- Ừ nhỉ? Quên mất! Thay thay thay!- Vy cuống cuồng vào phòng lấy quần áo rồi lao vụt đến phòng vệ sinh.
- Chị đi đây! Chưa biết khi nào chị về được đâu! Có gì em cứ nấu mà ăn, không phải đợi chị đâu!
- Vâng em biết rồi! Em chào chị!
Sau khi Vy đi, Huyền Anh vào nhà, cô mở tivi xem phim hoạt hình.
- Hù!
- Ôi giật cả mình! Anh bị dồ hả? Muốn tôi sợ đến chết à?- Huyền Anh hét lên.
- Anh xin lỗi mà vợ! Sao nóng nảy thế?- Duy xuýt xoa.
- Ai là vợ anh?
- Chẳng phải chúng ta sẽ cưới nhau sau khi học xong sao?
- Cái gì? Ai nói với anh như thế?
- Bố mẹ em và bố mẹ tôi!
- Không! Bố mẹ tôi chưa bao giờ nói với tôi chuyện đó nên chuyện đó không có thật. Anh chì bịa ra để trêu tức tôi thôi!
- Anh không bịa! Sự thật mà! Không tin em cứ hỏi bố mẹ em ý!
- Được thôi! Anh nghĩ tôi không dám hỏi chắc? Mà anh bỏ cái kiểu xưng hô đấy đi, nghe rợn người lắm! Anh nên nhớ là tôi bằng tuổi anh đấy! Và 1 điều nữa: Tôi không phải là vợ anh!
- Không phải vợ bây giờ thôi! Tầm 1 năm nữa là thành vợ ngay ý mà!- Duy nháy mắt.
- Không bao giờ! Có chết tôi cũng không lấy anh đâu!
Huyền Anh cầm lấy điện thoại rồi gọi cho bố mẹ.
- Alô con gái à? Sao hôm nay lại gọi cho bố thế? Nhớ bố quá à?
- Tạm gác mấy chuyện hỏi thăm đi bố! Cho con hỏi bố có biết ai tên là Hoàng Bảo Duy không?
- Hoàng Bảo Duy? À, con trai chú Minh đó! Chú Minh chủ tịch tập đoàn Fashion King ý! Mấy lần chú qua nhà mình nhưng con không có nhà! Sao con lại hỏi thế? Hay là... con thích cậu Duy đó?
- Bố!
- Sao? Bố nói gì sai à?
- Thế cái chuyện con và tên Duy đó sẽ kết hôn sau khi học xong là như thế nào? Bố định bắt con gái bố lấy chồng sớm à?
- À! Chuyện đó thì bố mẹ và bố mẹ Duy đang bàn thêm. Có thể là sau khi học xong cấp 3 thì 2 con sẽ cưới nhau luôn!
- Con không đồng ý đâu! Tại sao bố mẹ chưa bàn gì với con mà đã quyết định như thế?
- Con gái à! Bố và chú Minh ngày xưa là bạn thân của nhau, từng thề với nhau là 2 gia đình nếu 1 gia đình có con trai, 1 gia đình có con gái thì cho chúng nó kết hôn với nhau. Sau khi cưới nhau được 1 tháng thì vợ chú Hoàng có bầu, còn nhà mình vẫn chưa có gì. Mãi tận 5 năm sau đó thì mẹ con mới mang thai con, cũng đúng lúc ấy thì mẹ Duy mang bầu nhưng Duy được đẻ ra trước con. Ta thấy Kevin phải thay bố gánh vác chuyện tập đoàn nên rất bận rộn, bố chưa bao giờ tiếp chuyện với cậu ta nên bố không thể biết được tính cách. Còn Duy, bố đã nói chuyện nhiều, nó là 1 cậu bé ngoan, thông minh, gần gũi, sống rất tự nhiên. Bố rất yêu quý thằng bé và bố cảm thấy nó thực sự rất hợp với con, rất đáng làm con rể của gia đình ta! Hơn nữa nó lại bằng tuổi con, thật là 1 sự trùng hợp! Bố nghĩ ông trời đã sắp đặt cho con và Duy rồi!
- Nhưng con không muốn kết hôn sớm! Con cần phải học xong Đại học, kiếm được việc làm ổn định đã! Con không thích đâu!
- Thôi mà con! Cậu ta đẹp trai lắm! À hình như học trường Royal đó! Cùng trường con mà!
- Vâng! Con biết rồi! Cùng lớp nữa kia!
- Thật á? Hay quá!
- Hay gì mà hay? Con ghét hắn ta lắm!
- Ghết của nào trời trao của đấy con à! Ha ha ha ha...
- Bố đừng nói thế!
- Thôi! Chuyện này bàn sau! Bây giờ bố đang bận lắm! Để khi khác nói tiếp nhé! Tạm biệt con gái yêu của bố!
- Con chào bố!
Cạch...
- Thế nào? Tôi nói đúng chứ?
- Nhưng dù sao tôi cũng phản đối kịch liệt sự sắp đặt này! Tôi muốn lấy người mà tôi yêu, người mà trao cho tôi nụ hôn đầu tiên cơ!
- Nụ hôn đầu tiên?- Duy nhíu mày.
- Ừ! Nghĩa là hôn lần đầu tiên ý! Anh thông minh vậy mà những cái này còn không biết sao?
- Thế hả? Vậy thì...
Duy cầm tay Huyền Anh kéo cô đến bên cạnh anh rồi anh nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô. Huyền Anh đơ người lại sau đó lập tức đẩy mạnh anh ra.
- Anh làm cái trò gì vậy? Anh điên à?- Cô lấy tay quệt miệng.
- Chẳng phải em nói ai hôn em lần đầu tiên thì em sẽ lấy người đó sao? Đấy! Tôi đã hôn em rồi! Vậy từ nay em là của tôi!
- Anh... anh...
- Giờ đây coi như em đã là vợ tôi rồi! Đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa! Em không thoát được khỏi tôi đâu!
- Không, không bao giờ! Đừng có nói như thế!
- Em cứ cứng đầu đi! Rồi có ngày tôi sẽ trừng trị em! Thôi tôi đói rồi, em đi nấu gì ăn đi! Bây giờ tôi đi ngủ, bao giờ xong gọi tôi dậy!- Duy từ từ bước vào trong phòng ngủ.
- Anh... anh là đồ trơ trẽn! Tôi không sợ anh đâu! Đừng có hù dọa tôi!- Huyền Anh hét lên
Nhưng Duy bỏ ngoài tai những gì cô nói, anh vẫn thản nhiên bước tiếp.
"Đừng chống lại tôi! Không thì em sẽ phải hối hận đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top