21-25
"Tiên sinh, ngài không có vấn đề gì chứ?" Nhân viên công tác ở khu vực đu quay thấy Thần Ca mặt xanh mét, nghĩ là cậu bị sợ độ cao, lo lắng tiến lại gần hỏi.
Thần Ca hung tợn trừng Ôn Uyển Nhu một cái, cánh môi bị cậu lấy tay chà sắp rách da miễn cưỡng hé ra hợp lại, bình tĩnh nói, "Không có việc gì."
Ôn Uyển Nhu đằng sau cứ như không thấy Thần Ca đang tức giận, xấu hổ cúi đầu, nắm lấy tay cậu.
Thần Ca túm cánh tay Ôn Uyển Nhu đấm đá đủ loại, tức giận cũng vơi đi nhiều, cậu không phải là kẻ xấu tính không biết lý lẽ, giờ đầu óc bình tĩnh lại, ngẫm ra lúc trước có rất nhiều chi tiết cậu không chú ý.
Đầu tiên, VV mới chỉ gặp Ôn Uyển Nhu vài lần, hơn nữa, tới tận bây giờ cậu vẫn chưa nói cho Ôn Uyển Nhu biết là cậu muốn giới thiệu hắn với VV...
Nếu vậy, Ôn Uyển Nhu có hiểu lầm cũng là chuyện bình thường thôi.
—- Mợ! Sao lại thành ra cậu phải chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện này chứ!
Thần Ca bức bối túm tóc, nhìn Ôn Uyển Nhu phía sau, miệng hé ra ngậm vào, bao nhiêu nhanh mồm nhanh miệng đều đã tiêu tan vô ảnh theo nụ hôn đầu tiên.
Ôn Uyển Nhu tiến lên vài bước, Thần Ca hoảng sợ, không chút suy nghĩ đưa tay ngăn giữa hai người.
"Anh, anh đứng lại!"
Ôn Uyển Nhu gật đầu, tuy không bước thêm, song tay lại nắm góc áo Thần Ca.
Thần Ca sắp khóc đến nơi rồi.
Đây là sao, rõ ràng tình huống này phải xuất hiện trên người VV mới phải chứ? Cậu ta mới là gay xịn, còn nữa, cậu thì có gì tốt? Ôn Uyển Nhu sao lại để tâm đến cậu như thế...
Khoan đã!!!
Thần Ca cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Cậu cảm thấy cách suy nghĩ của mình không ổn, một người đàn ông, thân cao một mét chín, ngoại hình đẹp trai, khuôn mặt lạnh lùng, còn biết kiếm tiền, đi hôn cậu, ấy thế mà cậu không thấy ghê tởm, lại thấy...
Mợ nó, được anh ta coi trọng quả là may mắn mà.
***
Bởi vì đã đặt sẵn bữa tối, cho nên dù Thần Ca có loạn trí rối bời thế nào thì, cần ăn vẫn phải ăn, nên uống vẫn phải uống.
Hai người một đường duy trì khoảng cách quỷ dị một trước một sau tiến vào nhà hàng, nhân viên phục vụ vừa thấy Ôn Uyển Nhu đã gọi điện cho quản lý đại sảnh, quản lý tươi cười nhiệt thành nói, "Mọi thứ đã chuẩn bị tốt, số phòng đã gửi đến điện thoại của ngài, ngài còn cần gì nữa không ạ?"
Ôn Uyển Nhu vẻ mặt lạnh lùng, thấy Thần Ca đằng trước hình như cũng chưa nghe thấy gì, sâu xa liếc người nọ một cái, rồi đi về phía Thần Ca.
Quản lý thấy vẻ mặt của Ôn Uyển Nhu liền biết mình hẳn là nói sai gì rồi, hắn nhìn đối phương đi cùng một người đàn ông vào thang máy, có vẻ như hai người cùng bước vào, liền mở bản ghi chép trong máy tính xách tay, nhìn nội dung bên trong, sắc mặt lập tức như vừa nuốt phải phân.
***
Nghiêm khắc mà nói, Thần Ca cũng không được tính là nhà biên kịch, cậu chỉ đăng kí hợp đồng với một văn phòng không quá nổi tiếng, bình thường nhận chỉnh sửa một số tiểu phẩm, kịch sân khấu hay kịch bản, có rất ít tác phẩm do chính tay cậu viết, tiền lương tất nhiên là không cao, cơ mà được cái tiếng thơm.
Thang máy dừng ở tầng năm nhà hàng, cửa chậm rãi mở ra, Thần Ca nhìn bên trong tối thui, nghi hoặc quay đầu nhìn Ôn Uyển Nhu.
Khoé miệng Ôn Uyển Nhu khẽ cong, vươn tay kéo tay Thần Ca, nhẹ đẩy một cái, hai người liền bước vào phòng.
"Cạch –"
Đèn trong phòng đột nhiên bật sáng.
Sáng ngời như ban ngày, càng tôn lên vẻ kiều diễm ướt át của những cánh hồng đỏ tươi trải trên mặt đất.
Tiếng đàn violon du dương vang lên, nữ nhạc công chơi violon mặc bộ váy dài màu trắng cười có chút cứng nhắc, hơi cúi người với hai người, lộ ra bàn ăn màu trắng phía sau cô.
Bàn ăn không thắp nến, chỉ có một chai vang đỏ và dao nĩa sạch sẽ gọn gàng.
Phòng ăn rộng hơn ba trăm mét vuông, cửa sổ sát đất rộng đến mức có thể thấy rõ khung cảnh vào đêm phồn hoa nơi thành thị.
Ôn Uyển Nhu đứng phía sau Thần Ca, nhẹ nhàng khoát tay lên vai cậu, khẽ cười, "Em thích không?"
Thần Ca vẻ mặt sắp vặn vẹo tới nơi, xấu hổ cộng với ngơ ngàng mù mịt bao khắp người cậu, nửa ngày cậu mới nói, "Nhu cách cách, anh nói cho tôi biết đi, cái này... anh đã dự mưu bao lâu rồi?"
Ôn Uyển Nhu dường như không ngờ Thần Ca sẽ hỏi chuyện này, hắn nghĩ nghĩ, thành thực mở miệng, "Đây là suất ăn cầu hôn." (Suất ăn cầu hôn tức là ảnh chỉ cần chọn gói dịch vụ này rồi người ta sẽ chuẩn bị mau lẹ cho ảnh thôi, chứ không cần ủ mưu gì sất)
Thần Ca vừa nghe, nhất thời lòng lạnh ngắt. Lúc mới nhìn thấy cảnh tượng này cậu cũng có chút cảm động, tuy rằng cậu có thể khẳng định mình thích phụ nữ, nhưng nếu có người vì cậu mà làm nhiều như vậy, thực sự vẫn khiến cậu vui vẻ cảm động, hơn nữa còn vô cùng quý trọng.
Nhưng mà... Thì ra cậu suy nghĩ nhiều rồi.
***
Ôn Uyển Nhu đi tới, kéo ghế dựa giúp Thần Ca, để cậu ngồi xuống.
Thần Ca xấu hổ, chuyện này vốn dĩ đều là cậu làm cho phụ nữ, có lẽ động tác này của Ôn Uyển Nhu là theo thói quen, nhưng vẫn khiến Thần Ca có cảm giác khác lạ.
Tầm mắt Ôn Uyển Nhu khoá chặt trên người Thần Ca, hệt như con rắn độc nhìn chăm chú con mồi, ánh mắt hắn nóng rực, đầy ắp dục vọng khó có thể kiềm chế, hắn nhìn ngón tay, cánh tay, cùng với cần cổ trắng nõn hơi lộ ra dưới lớp áo, và cả khuôn mặt kể cả khi hắn nhắm hay mở mắt đều luôn xuất hiện trong đầu hắn của cậu.
Thần Ca vẫn không nhìn hắn, cậu ho một tiếng, che giấu mất mát nhàn nhạt trong lòng, ngẩng đầu hỏi, "Chúng ta gọi món đi, ăn gì?"
"Tuỳ em." Ôn Uyển Nhu thu vội tầm mắt, nghiêng đầu về cửa sổ, hai tai đỏ bừng như sắp chảy máu tới nơi.
Thần Ca mở màn hình điện tử bên cạnh, toàn là chữ cái rối rắm cậu xem không hiểu, cậu nhanh chóng chuyển sang trang có hình, giả bộ như thật chọn bừa vài món, hỏi, "Anh xem mấy món này có được không?"
Ôn Uyển Nhu mau chóng nhìn lướt qua, sau đó tầm mắt dừng lại trên ngón tay đang chỉ của Thần Ca, yết hầu khẽ giật, tay không khống chế được nắm lấy tay cậu. Thần Ca hoảng sợ, lẳng lặng rút tay về, nói, "Khụ... Tôi làm ở chỗ anh sắp được một tháng rồi nhỉ?"
Mất mát nhìn bàn tay trống không, Ôn Uyển Nhu đáp, "Hai mươi bốn ngày...Lẻ tám giờ."
Thần Ca nâng ly rượu vang trên bàn lên, thực ra lúc trước cậu còn cảm thấy công việc này rất tốt, cấp trên cũng không tồi, nhưng nhìn thái độ của Ôn Uyển Nhu... Cậu không nén được thở dài, cậu nghĩ Ôn Uyển Nhu cũng không hẳn là thích cậu, ít nhất là không phải vì cậu là nhân tài cho nên thích, mà là vừa mới gặp, thấy không tệ, thế nên mới theo đuổi cậu.
Mợ, rốt cuộc câu đang nghĩ cái gì vậy?!
Thần Ca uống một ngụm rượu vang lớn, thở mạnh một hơi, quyết định từ chức!
"Ôn Uyển Nhu, tôi muốn..." Thần Ca cố gắng chọn từ ngữ để bản thân bớt xấu hổ, "Tôi làm ở chỗ anh cũng... A?"
Thần Ca váng vất, cậu dụi dụi mắt, lại phát hiện cánh tay mình nặng nề lạ kì, cảm giác chuếnh choáng đột nhiên ập tới, hồi chuông cảnh báo vang lên mãnh liệt, cậu không phải là người mê rượu, nhưng chắc chắn không phải người không uống nổi chút rượu. Cậu cố gắng chớp mắt, vươn tay muốn túm chặt Ôn Uyển Nhu, nói cho hắn biết cậu không ổn.
"Ôn....Giúp..."
Thứ lưu lại sau cùng trong đầu Thần Ca là một hình ảnh mơ hồ.
Ôn Uyển Nhu đứng dậy, đỡ lấy cánh tay cậu.
Thần Ca cảm giác đang có từng giọt chất lỏng rơi xuống môi mình, đầu cậu rất đau, như thể bị ai hung hăng đánh một cái, sau đó là cảm giác khó thở như bị bịt kín mũi miệng.
"Ưm..."
Cậu gian nan cử động ngón tay, mở mắt.
Lọt vào tầm mắt cậu là khung cảnh mơ hồ, sắc vàng mờ mịt, sau đó, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện.
Ôn Uyển Nhu vô cùng cẩn thận nhấp ướt khăn mặt làm dịu môi Thần Ca.
Đầu óc Thần Ca như tương hồ đặc dính, trực giác nói cho cậu biết Ôn Uyển Nhu lúc này không bình thường, nhưng cậu không biết vì sao lúc này mình lại nằm trên giường.
Ôn Uyển Nhu buông cái khăn trong tay xuống, lẳng lặng xốc chăn lên, chậm rãi nói, "Anh đã mong ngóng thật lâu, ngày này rốt cuộc đã tới rồi."
"...Cái gì?" Thần Ca mở miệng, cổ họng cậu khô khốc, cậu khụ một tiếng, gian nan hỏi.
Ôn Uyển Nhu hít sâu một hơi, xấu hổ đỏ mặt hỏi, "Em thích yên lặng hơn, hay là nhiệt tình hơn?"
Tầm mắt Thần Ca hạ xuống, nhìn thấy hai bình nhỏ bày trên giường, trên đó có một dòng chữ tiếng anh 'Sex', cậu lập tức bị doạ chảy đầy mồ hôi lạnh. Tác dụng của thuốc đã giảm đi nhiều, ít nhất đầu óc cậu cũng không còn mơ hồ như trước, cậu ngồi bật dậy, kinh hãi nói, "Anh, anh muốn làm gì?"
Ôn Uyển Nhu cầm hai bình thuốc trong tay, thì thầm, "Thực ra anh đã nghĩ rất lâu rồi, nhưng vẫn không quyết định được, em nghĩ sao?"
"Trong bình này là thuốc gì?" Thần Ca chỉ muốn trực tiếp lao ra khỏi giường tông cửa bỏ chạy, đáng tiếc cậu mới đứng thẳng dậy, đầu đã choáng váng muốn chết.
Ôn Uyển Nhu ôm thắt lưng Thần Ca, kéo cậu xuống giường để cậu không bị ngã, nghe Thần Ca hỏi, hắn cúi đầu, không nói gì.
Hai người im lặng một lúc, Thần Ca ho khan hai tiếng, hồi tưởng lại tình hình trước khi cậu ngất, cậu muốn từ chức, sau đó...Vẻ mặt Thần Ca bắt đầu trở nên rối rắm, nếu cậu không nhầm thì, chai rượu kia, có vấn đề.
Thần Ca lập tức phủ định suy đoán này của mình. Cậu và Ôn Uyển Nhu đã ở cạnh nhau một thời gian, tuy đối phương lạnh lùng ít nói, khiến người ta không hiểu rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng hắn nhất định không phải là người xấu. Cơ mà bỗng, cậu nghe được Ôn Uyển Nhu thủ thỉ, "Chuyện này dù sao cũng chỉ là sớm hay muộn...Bạn anh nói em sẽ sợ đau, không đồng ý, cho nên cho anh cái này."
Đầu Thần Ca đau muốn chết, tại sao cậu không hiểu Ôn Uyển Nhu đang nói cái gì? Cái gì mà đồng ý với không đồng ý chứ, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Ôn Uyển Nhu đi xuống giường, vòng qua phía sau Thần Ca, khi cậu còn chưa phản ứng, hắn lưu loát đeo một cái vòng lên cổ cậu.
"Cạch..."
Tiếng vang thanh thuý hoàn toàn đập nát một chút hy vọng mong manh còn sót lại của Thần Ca đối với Ôn Uyển Nhu.
"Ôn Uyển Nhu! Anh làm như vậy là phạm pháp! Là giam giữ người bất hợp pháp anh có biết không?! Mau thả ra!" Thần Ca biết lúc này mình cần bình tĩnh, kích động sẽ chỉ càng khiến Ôn Uyển Nhu nổi ham muốn chinh phục mà thôi, nhưng khi cậu thốt lời ra khỏi miệng, khẩu khí nghe vẫn cực kì nóng nảy.
Ôn Uyển Nhu hơi khom người, mềm nhẹ hôn lên khuôn mặt Thần Ca, hắn hạ mắt quan sát, vươn đầu lưỡi lướt qua khuôn mặt, vành tai đối phương, tiếng mút mạnh rơi vào tai Thần Ca như muốn nổ tung!
"Ôn Uyển Nhu!! Cái đồ biến thái này!"
Lông tơ khắp người Thần Ca đều dựng đứng lên, cậu kinh hãi muốn chạy đến bên kia giường, nhưng tứ chi vô lực vừa động, cái vòng tưởng chừng như vô hại kia sẽ lập tức co lại, khiến cậu càng thêm choáng váng.
Đầu lưỡi Ôn Uyển Nhu thâm nhập vào lỗ tai Thần Ca, một đôi bàn tay to dày theo vạt áo mò mẫm, lòng bàn tay khô ráo ấm áp quấy nhiễu khiến Thần Ca cũng có chút ngứa ngáy, cậu vô thức thở dốc, bị Ôn Uyển Nhu ôm vào lòng, mặc hắn bài bố như con búp bê vải.
"Anh tránh ra..." Thần Ca cực lực muốn đẩy Ôn Uyển Nhu, nhưng tay ngày càng nặng, lực đẩy không giống như cự tuyệt, mà càng như mời gọi.
Ôn Uyển Nhu đặt Thần Ca lên giường, nhìn thật sâu khuôn mặt đối phương, vẻ mặt hắn nghiêm túc chuyên chú, cộng thêm vui mừng hạnh phúc tột đỉnh không cách nào che giấu.
Thần Ca bị hắn đè lên, lý trí còn sót lại nhất thời quay trở về, cậu lại bắt đầu liều mạng giãy dụa, thậm chí còn vươn đầu, cắn cổ tay Ôn Uyển Nhu.
Ôn Uyển Nhu sợ làm cậu đau, hơi nghiêng người đi.
Sau khi thân thể tự do chuyện đầu tiên Thần Ca làm là sờ cái vòng trên cổ, sờ sờ một hồi mà vẫn không phát ra điểm nối của nó, cả cái vòng là một vòng tròn lớn, chỉ khi nào di chuyển mạnh mới co rút lại, không thể cởi ra được. Cậu trừng Ôn Uyển Nhu, hung tợn nói, "Cởi ra cho tôi!"
Ôn Uyển Nhu lắc đầu, bình tĩnh đáp, "Không, cởi cho em, em sẽ không ngoan."
"Đá cái ngoan của anh xuống địa ngục đi!" Thần Ca nắm tay thành quyền quơ đến quơ đi trước mặt Ôn Uyển Nhu, hô, "Anh muốn thử uy lực của nắm tay to như bao cát không?! Tôi nói cho anh biết, nếu tôi thực sự ra tay thì anh không phải là đối thủ của tôi đâu! Có sợ không hả!" (-_- nói nhảm gì vậy anh Ca)
Ôn Uyển Nhu trả lời vô cùng trực tiếp, hai tay cầm nắm tay Thần Ca, khẽ hôn lên cổ tay cậu, sau đó túm tay cậu xuống vị trí đang gồ lên của hắn, hắn thở nặng nề, mang theo hương vị nam tính nồng đậm, "Con chym hai mươi ba cm, uy lực cũng không nhỏ, nó chờ em đã lâu, em... có muốn không thử không?"
Nháy mắt máu trong người Thần Ca đều như dồn hết lên mặt, nếu lúc này mà đặt một quả trứng gà lên đó, cậu tin chắc là mình có thể làm chín nó luôn.
"Anh!" Thần Ca giật tay về, kết quả bị hai bàn tay kia giữ chặt, động tác xô lệch không tránh khỏi lại ma sát thêm vài cái, Thần Ca thẹn quá thành giận hô, "Đồ biến thái! Mau buông tay ra! Để tôi ra ngoài!"
"Anh có thể buông tay, nhưng không thể để em ra ngoài." Ôn Uyển Nhu trả lời cực kì rõ ràng, hắn buông lỏng tay Thần Ca, đổi thành ôm cậu vào lòng, "Anh đợi ngày này đã lâu, em đừng ngượng ngùng, không có gì đâu, đây là lần đầu tiên của anh, vẫn là nên để em im lặng dịu ngoan thì hơn."
"A a a a! Tôi không muốn nghe! Đáng chết vì sao tôi lại nghe hiểu anh đang nói cái gì chứ?!" Thần Ca sắp phát điên tới nơi, rốt cuộc thế này là thế nào!
Ôn Uyển Nhu như đối xử với món đồ trân quý, không dám dùng một chút lực khẽ khàng vuốt tóc Thần Ca, sau đó, hắn lấy thuốc trong một trong hai lọ kia, thừa dịp Thần Ca kêu to, trực tiếp nhét vào miệng cậu!
Tiếng kêu của Thần Ca lập tức ngưng bặt.
Cậu hệt như một cái đĩa máy đột nhiên bị kẹt, cố gắng khống chế cổ họng của mình, không để viên thuốc kia trôi xuống.
Ôn Uyển Nhu nhìn biểu tình của Thần Ca cảm thấy rất thú vị, hiếm có cong khoé môi cười thật tươi, 'chụt' một cái lên đầu mũi Thần Ca, còn tự mình lồng tiếng, "Moa ~" một cái (tức hôn chụt chụt đó các bợn)
"Rầm —–"
Thần Ca vì bị động tác của Ôn Uyển Nhu doạ mà làm cho thuốc trong cổ họng, cứ thế chui tọt xuống.
Lần đầu tiên của hai tên lính mới luôn vô cùng vô cùng thê thảm.
Ôn Uyển Nhu có chút kiến thức, ra thực tiễn liền hoá thành cặn bã, Thần Ca lại càng thêm thê thảm, không kiến thức không luôn thực tiễn.
Cho nên, ngày hôm sau Thần Ca tỉnh lại cả người đầm đìa mồ hôi, cảm giác như bản thân mới chạy xong tám trăm mét. Cậu muốn tìm Ôn Uyển Nhu liều mạng, nào ngờ nhìn thấy người đàn ông anh tuấn thân cao mét chín kia đang chôn mặt sâu trong gối.
Thần Ca, "...."
Tinh tẫn nhân vong à?
"Anh! Đứng lên cho tôi!" Thần Ca túm vai đối phương muốn đạp hắn xuống giường, tuy cả người cậu vô lực, nhưng cũng không thể ngăn cản cậu bày tỏ sự căm phẫn của mình.
Ôn Uyển Nhu bị Thần Ca đá suýt ngã xuống giường, rốt cuộc cũng lộ ra khuôn mặt đẹp trai kinh thiên động địa, cùng với đôi mắt đỏ bừng sưng to như hai cái bóng đèn.
Thần Ca ngây ngẩn cả người, nửa buổi không biết nói gì.
Ôn Uyển Nhu uỷ khuất nhìn Thần Ca, nhịn nhịn, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, nước mắt tuôn rơi, vừa khóc vừa sụt sịt, muốn uỷ khuất bao nhiêu có đủ uỷ khuất bấy nhiêu.
Thần Ca giờ mới phát hiện cái gối Ôn Uyển Nhu vùi mặt vừa rồi đã ướt đẫm.
Thần Ca mê mang, tuy hôm qua cậu không nhớ rõ lắm, nhưng hẳn là Ôn Uyển Nhu thượng cậu a, cớ sao... Đối phương lại như thiếu niên ngây thơ bị kẻ xấu bắt cóc hành hung vậy?
"Anh đừng khóc, để tôi bình tĩnh đã." Thần Ca day day huyệt thái dương, tĩnh tâm một lúc, hỏi, "Tối hôm qua rốt cuộc là ai thượng ai?"
Ôn Uyển Nhu khóc đến giọng cũng biến thành giọng mũi, ấy thế mà khuôn mặt vẫn không có biểu tình gì, Thần Ca cơ hồ sắp quỳ lạy vua mặt than này, mới nghe hắn nói, "Anh thượng em."
"Vậy anh khóc cái gì?" Thần Ca hỏi.
"Anh...Anh..." Ôn Uyển Nhu nói đến đúng chỗ xúc động, lại tuôn một dòng nước mắt, "Lão Bạch lừa anh, nói lần đầu tiên của hai chúng ta nhất định sẽ vô cùng tuyệt vời, có hoa tươi, có âm nhạc, nhưng tối qua không có cái gì hết, chỉ có em nhào lên người anh xé quần áo anh, sau đó... Hức hức hức." (Thôi thế là anh lấy nhầm thuốc nhiệt tình rồi...)
Thần Ca đầu nở to, 'bộp' một tiếng ngã xuống giường thở hồng hộc, trước kia cậu biết mình không đối phó được nước mắt của phụ nữ, kết quả giờ phát hiện, cậu cũng không biết làm gì với nước mắt của đàn ông, bao nhiêu tức giận trong lòng, vừa nhìn thấy khuôn mặt khóc đến hồng hồng trắng trắng của Ôn Uyển Nhu, liền đổi thành tức cười.
Anh nói coi anh đẹp trai như vậy, muốn bày vẻ gì chẳng được, ủ mưu hãm hại lừa gạt tốn bao nhiêu thời gian chỉ vì muốn lên giường với tôi, anh có thấy phí sức không.
"Đứng lên." Thần Ca đá đá lưng Ôn Uyển Nhu, "Lấy quần áo cho tôi, tôi muốn về nhà."
Ôn Uyển Nhu lập tức lau nước mắt, "Anh đưa em về."
Thần Ca cười lạnh, "Cút xuống địa ngục đi, tôi tin anh thế quái nào được nữa, còn dám theo tôi sẽ báo công an."
Ôn Uyển Nhu tiến lại gần Thần Ca, hai mắt nhìn cậu, chóp mũi cả hai cách nhau không đến một cm, thực sự hắn là một người rất có mị lực, chỉ tiếc chưa đẹp trai được ba phút —–
"Vậy được rồi," Ôn Uyển Nhu hai mắt đỏ hồng gật gật đầu, chu môi, "Cho anh một cái 'moa' được không?"
***
Thần Ca cuối cùng là ngồi taxi về.
Đại ca lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi, "Có một người mặc quần áo đen cưỡi xe máy chạy theo sau, có cần tôi đâm chết anh ta không?"
Lông tơ trên người Thần Ca dựng đứng hết cả lên, hoảng sợ nhìn đại ca lái xe, không ngờ dưới khuôn mặt hàm hậu kia lại là một cái gan lớn như vậy, cậu cẩn thận nói, "Không cần đâu, đó là bạn tôi, ngài chỉ cần im lặng lái xe, đưa tôi tới nơi là được."
Đại ca lái xe cười lạnh.
Thần Ca phút chốc có xúc động tông cửa xe nhảy ra ngoài.
Trở về nhà, VV đã sớm đi rồi, trên sofa sạch sẽ, Con giai cún của cậu không biết là do mặc quần len thành quen hay là quyết tâm bảo vệ nửa thân dưới mà giờ rất thích tròng vô người đồ này đồ nọ, lúc này nó đang đi tất chân màu đen lắc qua lắc lại, thấy Thần ca về, nó liền phi cái thân hình bự một cục tới, suýt nữa đè ngã Thần Ca.
"Ngừng! Nghiêm!" Thần Ca ra lệnh Con giai cún, đỡ thắt lưng lung lay sắp đổ của mình khẽ khàng nằm lên sofa.
Con giai cún thấy bố gì không thèm để ý mình, phe phẩy cái đuôi tìm đồ chơi của mình chơi.
Thần Ca tưởng tượng đến chuyện đêm qua liền thấy rấm rứt bức bối, chỉ cần liên hệ phản ứng của Ôn Uyển Nhu liền có cảm giác, cứ như cậu mới là người chủ động.
Điện thoại kêu lên ong ong.
Thần Ca mở ra xem, mặt liền nhăn tít lại.
Ôn Uyển Nhu :
【Thần Thần yêu dấu à anh rất nhớ em, lần đầu tiên gọi thế này thiệt là xấu hổ quá đi ~~ Hắc hắc, chừng nào thì em chuyển đến nhà anh? Anh nôn nóng lắm rồi đó ~~┗|'O′|┛ 】
"OMG," Thần Ca vò đầu thống khổ nói, "Tên này có bệnh à, có người bị cưỡng gian nào hôm sau đi dọn về sống chung với người cưỡng gian mình không? Anh ta sẽ không thực sự muốn ở bên mình chứ?" Cậu nghiêm túc suy ngẫm, cảm thấy không có khả năng, nhưng ngộ nhỡ đối phương thực sự muốn quấn lấy mình thì thế nào bây giờ?
"Báo cảnh sát thôi..." Thần Ca nuốt nước miếng, vừa bấm đến 110, trong đầu chợt nhớ đến bữa sáng nóng hổi mình ăn mỗi ngày, còn cả hình bóng luôn trầm mặc, đôi khi lại xuất hiện vẻ ngượng ngùng của đối phương...
Được rồi, thực ra cái Thần Ca nhớ tới là khuôn mặt đẫm nước mắt của Ôn Uyển Nhu ban sáng.
Quá tuyệt vời, Thần Ca thần kinh thô bắt đầu ân hận, đãng ra lúc ấy mình phải chụp vài pô ảnh làm kỉ niệm mới phải.
***
Kì thực Ôn Uyển Nhu không rời đi, hắn một đường theo Thần Ca trở về nhà, đứng dưới lầu nhìn Thần Ca lên nhà, ngửa đầu chờ cả buổi mà không thấy đối phương mở cửa sổ tặng cho mình một cái 'Moa', tâm tình vui mừng phấn khởi cực độ tìm một chỗ tuỳ tiện đỗ xe, sau đó cũng bước vào thang máy.
Căn hộ hắn thuê ở ngay tầng trên nhà Thần Ca, trong nhà ngoại trừ một chiếc giường và vài thiết bị đặt ở góc nhà thì không còn thứ gì khác..
Hắn cởi giầy, chân trần đi một vòng, đột nhiên hưng phấn nhảy lên giường, lăn vòng vòng một hơi bốn năm lượt, cởi quần xong tiếp tục trồng cây chuối quay cuồng, cũng không tự ngẫm lại mình thân cao mét chín, cái giường hai mét bốn sao chịu nổi hắn giày vò như thế, lập tức cay đắng sập xuống.
Đầu Ôn Uyển Nhu bị đụng mạnh, cuối cùng cũng đụng vỡ cái suy nghĩ đầy nguy hiểm hiện giờ của hắn. Ôn Uyển Nhu ôm đầu mở thiết bị ở góc tường, các thiết bị hiện rõ mọi hành động chi tiết trong nhà Thần Ca, hắn nhìn nhìn đến mê mẩn, hai tay ôm màn hình hung hăng hôn lên khuôn mặt của người đang nằm trên sofa, cười vui hệt như một đứa trẻ.
Lẳng lặng nhìn một lúc, Ôn Uyển Nhu bỗng lấy quyển 《Một trăm quy tắc giữa người yêu》ra, trong sách ghi chi chít các chú thích tổng kết của hắn, hắn lật một trang, nhìn dòng chữ 【Khi bạn có cảm giác mình thích cô ấy, nhất định phải nói cho cô ấy biết ~】
Ôn Uyển Nhu mở điện thoại, nghiêm túc nhắn :
【Thần Thần yêu dấu à anh rất nhớ em, lần đầu tiên gọi thế này thiệt là xấu hổ quá đi ~~ Hắc hắc, trong đầu anh cứ liên tục hiện lên hình ảnh em tối hôm qua, làn da mềm mại của em, cánh môi nhạt màu của em, còn cả nơi cho anh cảm giác tuyệt vời ngây ngất kia nữa, em là người mà anh thích nhất, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt em, anh lại ngỡ như cả thế giới đắm chìm trong tình yêu. Chừng nào thì em chuyển đến nhà anh? Anh nôn nóng lắm rồi đó ~~┗|'O′|┛ 】
【Hệ thống nhắc nhở : Tin nhắn của bạn có nội dung hạn chế, không thể gửi đi. 】
Ôn Uyển Nhu nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy hệ thống điện thoại của mình thiệt đáng ghét.
Xoá xoá sửa sửa nửa ngày, đến khi hoàn toàn không còn lộ vẻ anh cao to ngu ngốc nữa thì tin nhắn mới được gửi đi.
Tại biệt thự nhà họ Ôn nơi xa xôi.
Bảo an A Hữu mặt đầy mồ hôi lạnh quay đầu nói với A Tả, "Thiếu gia càng ngày càng biến thái, chúng ta có nên nói cho cậu ấy biết là nội dung di động của cậu ấy mỗi ngày đều phải qua sự kiểm duyệt của chúng ta không?"
A Tả còn thực sự nghiêm túc suy nghĩ, nói, "Vẫn là đừng nói thì hơn, không cậu ấy sẽ đi tìm lão gia liều mạng."
A Hữu nghiêm túc gật đầu.
A Tả nghiêm mặt nói, "Không cho phép em nhớ nội dung tin nhắn của thiếu gia."
A Hữu vẻ mặt 'bị anh phát hiện rồi', nhức đầu, "Em thấy tin này đọc hay lắm, thiếu gia viết giỏi ghê."
A Tả đáp, "Không thì sao có thể viết văn hạng hai thôi cũng nổi tiếng thế được."
A Hữu trầm tư, "Anh nói đúng, thiếu gia công nhận nổi nhanh thiệt."
Sau Ôn Uyển Nhu lại gửi cho Thần Ca thêm mấy tin nhắn, cơ mà lúc ấy cả thể xác và tinh thần của Thần Ca đều mỏi mệt, sớm ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy đã hơn nửa đêm, điện thoại tiêu pin chỉ còn màn hình tối đen, Thần Ca ấn vài lần mới biết nó đã hết pin, liền thuận tay ném qua một bên, ôm cái bụng đói kêu vang của mình xuống phòng bếp định rán trứng ăn.
Ôn Uyển Nhu chờ Thần Ca nguyên một ngày, hắn cảm thấy hai người đã có thời gian yêu đương dài như vậy, hơn nữa đến chuyện thân mật nhất cũng làm rồi, tiếp theo không phải là dọn về ở chung ư, kết quả ngồi canh màn hình theo dõi đến nổi tơ máu mắt, chỉ thấy Thần Ca ngủ vù vù, căn bản là không có ý chuyển nhà, bình tĩnh ban đầu của hắn dần chuyển thành không chắc chắn, lúc chiều tối hắn quả thực đã nghĩ tới chuyện trèo xuống từ ống thông gió, dứt khoát buộc người về.
Ôn Uyển Nhu bó gối xem ảnh Thần Ca trong điện thoại, hung hăng cốc đầu một cái, mặc áo khoác da vào, lái xe đi thẳng tới nơi tập tụ tập quen thuộc của bọn họ.
Beacher, phòng cố định.
Mới sáu giờ chiều, trong phòng ngoài bartender thì chỉ có mỗi Hà Minh.
Ôn Uyển Nhu ngăn lại ly cocktail vừa được đưa tới, nhìn quét một vòng, phát hiện Bạch tiên sinh cũng không có mặt, cau mày hỏi Hà Minh, "Anh yêu bao giờ chưa?"
"Hử...Khụ khụ!"
Hà Minh vừa định hỏi hắn từ đâu hùng hổ xông vào, nào ngờ mới há miệng đã nghe được câu này, rượu mạnh trực tiếp xộc thẳng lên mũi, sặc đến nỗi chảy nước mắt, nửa ngày mới bình tĩnh lại được, hắn kinh ngạc nhìn Ôn Uyển Nhu, hỏi, "Con mắt nào của cậu thấy tôi yêu đương? Còn nữa, xin hồn, mấy câu hỏi này đã sớm không phù hợp với độ tuổi của tôi nữa, hiểu không?"
Ôn Uyển Nhu xem như là người ít tuổi nhất trong mấy người bọn họ, chẳng qua bình thường hắn luôn trưng cái mặt bình tĩnh trầm mặt, hơn nữa việc buôn bán của nhà họ Ôn đều cần bọn họ lo liệu, lâu dần cũng chơi cùng bọn họ.
"Ừ." Ôn Uyển Nhu gật đầu, sau đó không nói hai lời quay đầu đi, Hà Minh bị tư thế nói mưa chính là gió của hắn làm cho mờ mịt. Ôn Uyển Nhu ra đến cửa thì vừa khéo bị Triệu Minh Nguyệt mới vào chặn lại, gã nhấc tay lười biếng hỏi, "Cậu định đi đâu thế?"
Ôn Uyển Nhu nhìn Triệu Minh Nguyệt, lặp lại câu hỏi, "Anh yêu bao giờ chưa?"
"Yêu thì chưa," Triệu Minh Nguyệt thẳng thắn trả lời, nói tiếp, "Nếu không tôi cũng không đến từng này tuổi rồi còn chưa có bạn gái, đi, uống với các anh vài chén, để bọn anh giảng giải tâm hồn thiếu nữ của cậu cho."
Ba người cùng ngồi xuống, Ôn Uyển Nhu vẫn không uống rượu, tuỳ tiện tráo tráo xấp bài trong tay, Hà Minh thấy thế, hỏi, "Làm một ván?"
"Chơi gì?" Ôn Uyển Nhu thấp giọng hỏi, không biết vì ngón tay hắn khớp xương thon dài hay vì kĩ xảo thành thạo mà động tác tráo bài kia vô cùng xinh đẹp hoa lệ.
Triệu Minh Nguyệt vốn ngại chơi loại trò chơi cần động não này, thấy tư thế này của hắn chợt nảy lên hứng thú, nghĩ nghĩ nói, "Đấu địa chủ?"
"Đặt cược nhiều không?" Hà Minh hỏi.
"Tôi để xe dưới lầu đấy, cậu dám đặt ít ngày mai đừng mong ra khỏi cửa." Triệu Minh Nguyệt ngữ khí trào phúng, Bạch Ân đã liên tục nhắc nhở gã sửa cái tật xấu này, không có việc gì thì đừng nói như muốn ném pháo vào mặt người ta, làm người ta khó chịu.
Ôn Uyển Nhu hạ bài, "Không phải hai người muốn khuyên giải tôi sao, không khuyên vậy tôi đi."
Triệu Minh Nguyệt dường như nghĩ tới chuyện gì, dáng vẻ gây sự lập tức yếu đi, "Quên đi, chúng ta đặt cược theo mức sòng bạc dưới lầu."
Hà Minh ra hiệu cho nhân viên phục vụ, vừa nghe số cược ít như vậy, làm bộ khó hiểu hỏi, "Sao tự nhiên thay đổi?"
Triệu Nguyệt Minh nhìn về phía Ôn Uyển Nhu bĩu môi, nói, "Cậu ta chơi trò này giỏi lắm, tôi trời sinh đã không thích trò động não này rồi, dứt khoát chơi vậy thôi."
Ba người bọn họ ngồi ở sofa chính giữa phòng, Ôn Uyển Nhu ngồi ngoài cùng, Hà Minh ngồi giữa, Triệu Minh Nguyệt ngồi bên phải, vừa rồi khi Triệu Minh Nguyệt bĩu môi đúng lúc Hà Minh ngẩng đầu lên, từ tầm nhìn của Ôn Uyển Nhu, trông hai người như đang mặt đối mặt hôn nhau.
Trong đầu Ôn Uyển Nhu chỉ toàn suy nghĩ làm thế nào tóm được Thần Ca, hơn nữa dạo này có quá nhiều tài liệu thực tế bổ sung, mồm tự nhiên phun ra, "Hà Minh mặt anh nghiêng sang bên phải một chút, anh Tiểu Minh có thể hôn anh."
Không khí tức thì cứng đờ.
Triệu Minh Nguyệt và Hà Minh mặt xanh mét như uống phải thuốc chuột, tuy Triệu Minh Nguyệt là song tính, nhưng Hà Minh trăm phần trăm là thích phụ nữ, hơn nữa hai người như anh như em, đột nhiên bị người nói hôn nhau, nghĩ kiểu gì cũng thấy xấu hổ.
Ôn Uyển Nhu liếc hai người một cái, cúi đầu bắt đầu chia bài, Triệu Nguyệt Minh nhấc trái anh đào nhỏ nhỏ bên cạnh ly lên ăn, thuận thế ngồi thẳng người, Hà Minh hơi hướng về phía Ôn Uyển Nhu, ầm ĩ một hồi, hai bọn họ cũng không để tâm nhập cuộc bài, ngược lại bắt đầu nghiêm túc ngẫm nên khuyên nhủ chuyện yêu đương của Ôn Uyển Nhu thế nào.
Nhóm ba anh già thô kệch chưa thực sự yêu bao giờ, ít ra Ôn Uyển Nhu còn có trái tim thiếu nữ, thỉnh thoảng còn nổi hứng lãng mạn gì đó, chứ Triệu Minh Nguyệt và Hà Minh thì đích xác là loại dựa vào nửa người dưới sinh tồn, thứ duy nhất lưu trong não bộ là số điện thoại của gái, yêu đương là cái gì, có thể ăn không?
"Tôi cảm thấy," Triệu Minh Nguyệt chậm rãi nói, "Đầu tiên thể lực của cậu rất tốt."
"Còn rất biết tiêu tiền." Hà Minh bổ sung.
Ôn Uyển Nhu trầm tư một lát, hỏi, "Ý hai người có phải là... Đuổi theo xe cậu ấy, sau đó cầm hoa tươi và nhẫn kim cương cầu hôn cậu ấy không?"
Triệu Minh Nguyệt và Hà Minh lập tức im bặt, thực ra hai người đều giấu đi nửa câu mình muốn nói : cái giường trong phòng hôm trước cho cậu mượn, sáng hôm sau đã siêu sinh rồi.
***
Thần Nhạc định rán trứng ăn cùng cơm, nhưng lười nấu, lục lọi trong tủ lạnh nửa buổi, cuối cùng lôi được một gói gà chiên giòn, cậu híp mắt nghiên cứu, sau đó trực tiếp cho vào lò vi sóng, xới thêm hai thìa cơm bỏ vô, việc lớn đã thành.
Eo đã đỡ nhức mỏi, Thần Ca vặn vặn eo, mắt liếc tới đôi chân phụ nữ ở góc tường...
Đã hơn nửa đêm rồi, Thần Ca bị doạ suýt bật ngửa ra sau.
"Ai? Ai ngủ ở đó đó?" Cậu cầm con dao chặt bên cạnh, run rẩy tiến lại gần.
"Ẳng?" Lông vàng bự mê man ngửa đầu lên, đưa mắt nhìn Thần Ca, ngoáp một cái ngủ tiếp.
Thần Ca thở phào, bật đèn lên mới phát hiện đôi chân kia là do Lông vàng bự đi tất chân màu đen gây ảo giác, hung hăng nhổ mấy cái lông của nó, vốn đang định lột đôi tất VV mang đến trên chân nó ra, lại thấy Lông vàng bự ngủ say như vậy, rón rén đi khỏi phòng bếp, đóng cửa ăn mảnh.
Một bát cơm gà nóng hổi nhét bụng xong, Thần Ca mới nhớ ra mình chưa sạc điện thoại, cậu đứng lên, đầu bỗng choáng váng. Thần Ca vội vàng túm lấy cạnh bàn bên cạnh, hai mắt hoa lên, tai cũng ong ong phát đau.
"Choang..."
Cái bát trên bàn bị tay cậu đụng trúng, rơi xuống đất vỡ toang.
Triệu Minh Nguyệt và Hà Minh cùng Ôn Uyển Nhu nghiên cứu vấn đề tình yêu một thôi một hồi, nói cũng kì, ba tên đàn ông không có tí kinh nghiệm yêu đương nào đi bàn ra phương án thế mà còn xịn hơn cả Bạch tiên sinh, sau khi ra khỏi Beacher, Ôn Uyển Nhu trực tiếp bước thẳng vào tiệm hoa đặt chín trăm chín mươi chín bông hồng đỏ, tính đi tỏ tình. (Ờ giống FA hay đi tư vấn tình cảm cho mấy đứa có gấu đây mà =..=)
Ông chủ tiệm hoa thấy người nọ là khách sộp, bưng trà rót nước, hai người nghiên cứu cách cắm chín trăm chín mươi chín bông hồng đỏ nửa buổi, cuối cùng quyết định xen kẽ lớp hồng đỏ ta điểm thêm một lớp hồng trắng, tạo thành một hình elip xinh đẹp.
Ôn Uyển Nhu không biết nhiều về hoa, ngoài Thần Ca ra hắn không có bao nhiêu hứng thú với những thứ khác, đợi hơn nửa tiếng, hoa rốt cuộc cũng bó xong, chín trăm chín mươi chín bông hồng thực sự rất đồ sộ, vòng hoa hồng trắng bên ngoài cùng cũng điểm thêm sự kiều diễm của hồng đỏ, cơ mà... Ôn Uyển Nhu nhìn kiểu gì cũng thấy kì kì.
Ông chủ tiệm thấy thành phẩm xong biểu cảm cũng có chút là lạ, cười mỉa, "Ngài thật có tâm, bạn gái ngài nhất định sẽ rất vui đi?"
Ôn Uyển Nhu không trả lời, để hai người nhấc hoa đặt lên xe mô tô của mình, khởi động xe, hắn đã quen phóng với tốc độ hơn 100km/h, nhưng mà phía sau đặt thứ này, đừng nói 100, chỉ cần đến 50km/h cũng đủ làm hoa tan tác theo gió, ông chủ tiệm hoa không có cách nào, bèn đề nghị, "Ngài cho tôi địa chỉ, để tôi chuyển đến cho ngài."
Ôn Uyển Nhu không cao hứng lắm, mấy năm nay nhà Ôn nuôi hắn tốt quá, sau khi rời khỏi nhà có rất nhiều chuyện làm hắn không quen, ví như chuyện hoa tươi này này, mấy chi tiết nhỏ thế đâu cần hắn phải tự mình ra tay vất vả, cho nên hắn nói, "Tôi muốn chuyển đến cho cậu ấy ngay bây giờ."
"Vậy thế này đi." Ông chủ tiệm hoa đảo mắt, "Ngài đi trước dẫn đường, tôi bảo người của tiệm chuyển hoa đi theo sau, đến nơi thì đưa hoa cho ngài, ngài thấy có được không?"
"Được." Ôn Uyển Nhu mở máy tính bỏ túi nhìn hệ thống định vị để xem Thần Ca có ở nhà không, kết quả xem nửa ngày vẫn không thấy gì, tâm tình đang vui vẻ của hắn nháy mắt vỡ đôi.
***
Con giai cún bị tiếng động ở phòng bếp kinh động, xông tới dùng móng vuốt đập cửa.
Thần Ca đau đầu một hồi, cậu thở hồng hộc ngồi phịch xuống đất, day day đầu, dạ dày vẫn quay cuồng âm ỉ.
Trước kia cậu cũng đã bị đau nửa đầu, nhưng không nghiêm trọng như bây giờ. Cậu ngồi nghỉ ngơi một lúc liền đứng dậy, cầm chổi quét sạch mảnh vỡ đổ vào thùng rác. Ngoài cửa sổ trời tối đen, thuỷ tinh phản chiếu hình ảnh khuôn mặt cậu, Thần Ca nhìn nhìn, phát hiện mặt mình có hơi hồng lên, nhưng sờ thử thì không thấy nóng.
Vừa bị giày vò xong, cậu không định đi ngủ tiếp nữa, lấy thuốc giảm đau trong ngăn kéo ra uống, xoa xoa đầu Con giai cún bị cậu doạ vẫn đang kêu ngao ngao, trấn an dỗ cho nó ngủ tiếp, sau đó mới rón ra rón rén đi mở TV.
Con giai cún đã theo cậu ba năm, khi ấy Thần Ca còn ở phía tây thành phố, một tối mùa hè lúc đang trên đường về nhà bỗng bị thứ gì xù lông cọ cọ vào chân. Góc cầu thang tối đen như mực, Thần Ca sợ suýt tè ra quần, vội vã mở cửa chạy vào nhà, mới nhìn thấy vật nho nhỏ kia cũng chui vào theo, cái đầu nho nhỏ xù xù màu vàng nhạt ngốc nghếch ngẩng lên nhìn cậu, lại không kêu lên tiếng, Thần Ca cũng không biết nó đã đi theo cậu từ bao giờ.
Thần Ca không muốn nuôi nó, nhưng con cún này vừa nhìn liền biết là chạy trốn từ chỗ bọn buôn lậu, lúc ấy cậu vừa đi làm, đừng nói nuôi nó, đến tự nuôi bản thân cũng là một vấn đề. Cậu tắm rửa cho nó, chuẩn bị một bát sữa cho nó uống, sáng hôm sau liền gọi điện hỏi bạn bè xem có ai muốn nuôi chó không.
Tình cờ lúc ấy có một đàn chị cậu mới gặp một lần muốn nhận nuôi, được vài ngày liền đến định ôm nó đi, Thần Ca đang thu dọn một đống đồ chơi vứt bừa bãi lung tung khắp nơi nó bày ra, một thân chật vật ra mở cửa, hai mắt nhất thời sáng ngời.
Đàn chị rất xinh đẹp, nhưng tính tình thì không được tốt lắm, nói vài câu khách sáo đơn giản liền không để ý gì đến cậu, vui sướng chạy tới chỗ cún.
Thần Ca thấy đàn chị thích nó như vậy, tưởng tượng đến cảnh nó sẽ lập tức rời đi, trong lòng bỗng có chút chua xót kì lạ, nhưng thấy một người một cún chơi vui vẻ, cảm xúc này cũng lắng xuống, cậu vừa định mở miệng mời đối phương ở lại ăn cơm chiều rồi hẵng đi, đột nhiên đàn chị như nhìn thấy thứ gì kinh khủng, hai tay buông ra, cún nhỏ lập tức rơi bộp xuống đất.
Thần Ca không kịp trở tay, không đợi cậu hỏi, đàn chị kia đã bất mãn lẫn sợ hãi hô, "Sao cậu lại cho tôi con chó thế này!"
Thần Ca ôm cún nhỏ vào ngực, thấy nó không bị làm sao, cau mày nói, "Chó không phải là chó sao."
"Mắt nó bị mù! Cậu cho tôi một con chó bị mù! Cậu có ý gì hả!" Đàn chị nghẹn lời, lập tức giở giọng gây sự.
Thần Ca ngẩn ra, cậu vẫn chưa nhận ra chuyện này, cúi đầu kiểm tra một hồi, quả nhiên, mắt trái của nó có màu xám tro, giống như bị nhuộm màu, có lẽ bọn buôn chó đã sớm phát hiện mắt nó không bình thường, cho nên mới vứt nó đi, nó lại chạy bừa trúng tới nhà cậu, thật đúng là duyên phận.
Cậu xoa xoa đầu cún, bỗng nhiên cảm thấy mình có lỗi với sinh mệnh nhỏ này, đã ở chung mấy ngày như vậy mà mắt nó không nhìn được cậu cũng không nhận ra. Thần Ca ngẩng đầu thấy đàn chị còn đứng đó lầu bầu lẩm bẩm, chỉ thấy người này thật phiền, mở cửa trực tiếp đuổi người, lạnh lùng nói, "Không nuôi thì cút, đừng đứng trong nhà của tôi."
Trải qua chuyện này, Thần Ca liền bỏ ý định tiễn con cún này đi, còn nghiêm túc đặt một cái tên cho nó, lại phát hiện nó đã quen hai từ 'cún' và 'lông vàng'.
Thế là, cún từ 'Lông vàng nhỏ' trở thành 'Lông vàng bự', tên cũng từ 'Cún' trở thành 'Con giai cún'.
***
Xem hết quảng cáo này nối tiếp quảng cáo nọ, mí mắt Thần Ca sắp dính vào nhau tới nơi, đột nhiên chuông cửa vang lên, sợ tới mức cậu và milu đều giật bắn mình, tỉnh táo hoàn toàn.
Thần Ca không tuỳ tiện hỏi đối phương là ai, hơn nửa đêm rồi còn ai đến chứ, cậu ghé vào mắt mèo dòm cả buổi, chợt nghe được một âm thanh trầm thấp truyền đến, "Thần Thần, mở cửa."
"Mợ!" Thần Ca hỗn độn trong gió, ba mẹ cậu còn chưa đặt biệt danh cho cậu đâu, cùng lắm là kêu 'con giai à con giai à' thôi, người có thể vô liêm sỉ hô lên cái tên này, ngoại trừ cái tên biến thái Ôn Uyển Nhu kia còn có thể là ai?!
"Thần Thần? Anh nghe được tiếng em, em tỉnh rồi đúng không? Mở cửa." Ngữ khí Ôn Uyển Nhu vẫn bình tĩnh như trước.
Thần Ca hừ lạnh, "Tôi còn lâu mới mở cửa cho anh, ai mà biết anh muốn làm gì, mau đi đi, nếu không tôi sẽ gọi 110!"
Ôn Uyển Nhu nói, "Thần Thần em đừng thẹn thùng, mở cửa cho anh được không?"
"Thẹn thùng mụ nội nhà anh! Mau đi đi!" Thần Ca chống nạnh hô.
Hai anh bạn bưng hoa đi theo Ôn Uyển Nhu lên lầu nghe được bên trong là giọng đàn ông, bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc nhịn không được, một người hỏi, "Ừm, vị kia nhà ngài... Là nam?"
Ôn Uyển Nhu quay đầu, thoải mái đáp, "Ừ, đúng vậy."
Cách một lớp cửa mỏng manh, Thần Ca đương nhiên nghe được người bên ngoài nói gì, nghĩ thầm, sao lại có cả người khác thế này, hỏi, "Người vừa nói..."
Anh bạn bưng hoa, "Tôi à?"
Thần Ca nói, "Đúng, chính là anh, anh là ai?"
"Chuyển đồ!" Anh bạn bưng hoa đáp.
Vài hôm trước Thần Ca có đặt đồ trên mạng, cũng không phải không có người nửa đêm mang đồ đến, thầm cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn mở cửa ra.
Ngoài cửa tối đen như mực.
Một vòng hoa đỏ như máu đặt chính giữa, viền bên ngoài là màu hoa trắng toát, chỉ thiếu chưa vòng một cái điếu văn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top