16-20
Chuyện này phải kể ngược lại từ hai tháng rưỡi trước.
Lúc ấy công việc của VV bị người ta gây khó dễ, bạn gái có mối quan hệ mờ ám với một gã đàn ông khác, mẹ nó còn đến đòi tiền y.
Sau đó, vào một đêm VV rốt cuộc sa chân lỡ bước, nghe theo tiếng gọi của trái tim vào quán bar, cùng một người mới gặp chưa được mười phút thuê phòng lăn lộn.
Thần Ca nghe mà líu lưỡi, "Cậu là vì một đêm lăn lộn, cho nên mới muốn tìm bạn giai? Hẳn nào lúc trước mình chỉ thấy cậu nhìn chằm chằm mông người khác, có bao giờ dám ra tay đâu, té ra là chưa có kinh nghiệm với ai hả?"
VV ai oán nhìn Thần Ca, thở dài, "Lúc người ta kể chuyện cậu có thể đừng cản trở như vầy được không?"
"Ok, ok, mình không hỏi nữa." Thần Ca chìa tay, hỏi tiếp, "Thế sao cậu không dám về nhà? Cái này nói cho mình được chứ?"
VV nghiến răng nghiến lợi, "Thằng nhãi lăn lộn trên giường với mình giờ đang nằm chình ình trong nhà mình đấy!"
"Mợ." Thần Ca nói, "Sao cậu không đi báo cảnh sát đi, cái này được tính là xâm nhập cư bất hợp pháp rồi đó?"
VV phát điên vò tóc, "Mình báo cảnh sát rồi! Căn bản là vô dụng, nhà thằng nhãi kia có thế lực lắm, điện thoại di động của mình bây giờ cũng bị nó theo dõi! Cụ mợ nó!"
Thần Ca kinh hồn bạt vía, một tên dân thường như cậu chỉ mới được nghe chuyện này trên TV thôi, cậu lo lắng hỏi, "Vậy cậu có cần ra nước ngoài không? Cửa tiệm cậu mới mở trước cứ đóng đi, chạy đã rồi tính."
VV mếu máo, "Không cần đâu, chẳng qua cậu ta phá thân ở chỗ mình, giờ lại muốn hợp thể với mình, xử nam nó là thế đấy, mình trốn đi một thời gian, cậu ta thấy vô nghĩa sẽ bỏ đi thôi."
Thần Ca gật đầu, mãi sau mới phản ứng, "Ài không được rồi, vậy Uyển Nhu thì sao giờ?"
VV nghĩ nghĩ, nói, "Chuyện tình của hai đứa mình hay là thôi đi, tuy anh ấy đúng loại mình thích, nhưng cậu cũng thấy đấy, mình với anh ấy mới gặp nhau có hai lần, còn chưa có cảm giác gì, chắc anh ấy cũng không có ý định gì với mình đâu, về sau bọn mình gặp nhau liền coi là bạn bè đi."
Thần Ca 'Ừ' một tiếng, ngay từ đầu cậu đã thấy VV không xứng với Ôn Uyển Nhu, kết cục thế này cũng không tồi...Cậu tự hỏi một hồi, bỗng nhớ ra một chuyện, vỗ đùi, hoảng sợ nhìn VV, "Vừa nãy mình hẹn Ôn Uyển Nhu ngày mai rồi! Làm thế nào giờ?"
"Mình nhất định không đi đâu." VV xua tay lia lịa, "Nếu mình không định tiến tới làm người yêu của anh ấy, vậy gặp mặt riêng sẽ xấu hổ lắm! Hay là...Mai cậu đến phòng làm việc của anh ấy, bảo anh ấy huỷ hẹn?"
"Vậy được không nhỉ...Thôi bỏ đi, cũng chỉ còn cách này." Thần Ca nói.
***
Đêm đến, tĩnh lặng im lìm.
Thần Ca nằm trên giường, VV nằm ở sofa ngoài phòng ngủ ôm Lông vàng bự ngáy o o.
【 Uyển Nhu :
Đã ngủ chưa? (づ ̄3 ̄)づ╭~】
Thần Ca ngẩn ra, Ôn Uyển Nhu chưa nhắn tin cho cậu bao giờ. Cậu mở to hai mắt, lật đi lật lại thấy điện thoại không có vấn đề gì, liền bật dậy khỏi chăn, ngồi trên giường nhắn tin, rồi lại thấy hình như mình hơi hưng phấn quá, bình tĩnh lại một chút, chui vào chăn gõ chữ :
【 Thần Ca :
Vẫn chưa, còn anh thì sao? Đang làm gì vậy?】
【 Uyển Nhu :
Đang xem giới thiệu của mấy bộ phim điện ảnh, tôi đã báo với biên tập rồi, mai không làm việc. Mấy giờ tôi đến đón cậu? Cậu có thích phim tình cảm không? (í _ ì)】
Thần Ca nhìn thấy icon này liền cười khúc khích, lòng nói Ôn Uyển Nhu vậy mà còn biết dùng kí tự cảm xúc, thật đáng yêu...Cậu vốn đã quyết định mai sẽ nói với Ôn Uyển Nhu là huỷ buổi hẹn, nhưng đối phương thích thú như vậy, giờ mà nói hình như không được ổn lắm...Thần Ca càng nghĩ càng thấy Ôn Uyển Nhu đáng thương, bình thường đều phải làm việc, chẳng mấy khi được ra ngoài chơi thế mà cậu còn định huỷ hẹn, bèn nhắn tin trả lời :
【Thần Ca :
Tôi không thích phim tình cảm lắm, phim tình cảm hành động còn tạm được, ha ha, mai chỉ có hai chúng ta đi thôi, xem phim chán lắm, anh thử nghĩ cái khác, xem chúng ta đi chơi gì vui hơn? Đáng tiếc tháng 11 lạnh quá, không thì ta có thể ra biển chơi rồi. 】
【Uyển Nhu :
Cậu thích biển? Vậy để tôi đi đặt vé máy bay. (^ω^)】
【Thần Ca :
Úi trời anh tính ghê thật, chơi trong ngày thôi còn đặt vé máy bay gì chứ, tuỳ tiện chọn một chỗ là được rồi, anh có muốn đi đâu không?】
Tại nhà họ Ôn.
Ôn Uyển Nhu hai tay nắm di dộng, hai bên trái phải là mẹ Ôn và ba Ôn.
Chuyện Ôn Uyển Nhu thích Thần Ca đã sớm không còn là bí mật ở nhà Ôn, ngay cả đợt nghỉ dài hạn lần này của Ôn Uyển Nhu cũng là do Ôn Đình Như phê duyệt, người làm cha mẹ tuy không hy vọng con trai mình thích đàn ông, nhưng nếu thằng con nó đã lấy tính mạng ra bức ép, thì thực sự là chẳng còn cách nào khác.
Ba Ôn nhìn tin nhắn, âm dương quái khí hừ lạnh, "Một chút chủ kiến cũng không có, không biết mi thích người ta ở điểm gì, không có tiền đồ."
Mẹ Ôn lườm Ôn Đình Như một cái, cẩn thận chỉ dạy Ôn Uyển Nhu, "Tuy cậu ấy nói con tuỳ tiện chọn một chỗ, nhưng mẹ thấy, nếu con đặt vé máy bay đến biển, cậu ấy sẽ càng vui hơn."
Ôn Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn mẹ Ôn, hỏi, "Con không thể lựa chọn nơi mình thích ạ?"
Tim mẹ Ôn mềm nhũn, nói, "Đương nhiên là có thể rồi, Nhu Nhu nhà ta thông minh như vậy, đi đâu cậu ấy cũng sẽ thích thôi."
Ba Ôn xen mồm vào, "Hừ! Nó thì nghĩ ra được cái gì chứ!"
Ba Ôn kéo mẹ Ôn đứng dậy, "Chơi xong rồi thì mau quay về bên kia đi, suốt ngày ru rú ở nhà còn ra cái thể thống gì nữa! Công việc nhiều như thế mi muốn ông đây mệt chết à?!"
Ôn Uyển Nhu cúi đầu, căn bản là không để ý đến khiêu khích của Ôn Đình Như, nghiêm túc nhắn tin :
【 Uyển Nhu :
Ngày mai đi chơi công viên được không? (*′﹃'*)】
***
Sáng sớm VV đã ở trong phòng bếp bùm bùm bụp bụp không biết làm cái gì, Thần Ca bị cưỡng chế tỉnh giấc, gãi gãi bụng đi chân trần qua, hỏi, "Cậu làm gì thế?"
"Mình phải đi làm!" VV cẩn thận lấy vỏ trứng dính ở lòng trắng.
Thần Ca nói, "Không phải cậu không biết nấu ăn à? Học được cách rán trứng từ khi nào thế?"
"Giờ mình cũng đã biết nấu ăn đâu, cơ mà mình không mang tiền, không có tiền ăn sáng."
VV tiếc hận nhìn miếng trứng nát bét trong chảo, xúc ra đĩa, gảy gảy vài cái rốt cuộc vẫn là ăn.
Thần Ca đào đào ví, lấy ra năm tờ Mao gia gia, nói, "Tiền cho cậu mượn trước, coi như mình làm thẻ thành viên ở tiệm của cậu, nhớ giảm giá cho mình đấy."
"Ai u bạn yêu à cảm ơn ngươi!" VV ôm Lông vàng bự, nhìn mặt cún đang thở hồng hộc, cảm động xiết bao.
Thần Ca, "Này này, người cho cậu tiền là mình nhé?"
VV, "Xin người, rõ ràng là làm thẻ cho Con giai cún của cậu, cho nên thần tài của mình là nó chứ, phải không? Bạn yêu." Y vươn tay cầm móng cún.
Thần Ca còn định nói thêm gì, chợt di động kêu lên, cậu mở ra xem, là Ôn Uyển Nhu gọi tới, "Alo, anh đẹp trai sao anh gọi sớm vậy?"
"Ừ, chào." Ôn Uyển Nhu vẫn theo nguyên tắc coi chữ như vàng.
Thần Ca cười cười, quả nhiên Ôn Uyển Nhu chỉ có trong tin nhắn mới đáng yêu như vậy, khụ... Cậu đang nghĩ gì thế. Thần Ca bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ, vội vàng chuyển sự chú ý lên đầu dây bên kia, "Chúng ta hẹn ở chỗ nào đó đi, mấy giờ anh ra ngoài?"
"Giờ tôi đang ở dưới lầu nhà cậu."
"Hả?" Thần Ca đẩy VV ra, mở cửa sổ ngó đầu xuống. VV bị động tác của cậu doạ sợ, lại thấy cậu mở cửa, nói, "Đang mùa đông cậu đi mở cửa sổ làm gì, muốn lạnh chết người à."
"Qua bên kia đê, đừng làm phiền mình." Thần Ca mở cửa sổ rộng hơn nữa, thò đầu ra, nhìn thấy Ôn Uyển Nhu mặc áo gió màu đen tựa vào chiếc mô tô màu bạc, cậu chưa thấy chiếc xe này bao giờ, trông có vẻ còn lớn hơn chiếc cũ nhiều, thoạt nhìn vô cùng hài hoà với Ôn Uyển Nhu cao một mét chín.
Ôn Uyển Nhu ngẩng đầu, tóc ngắn gọn gàng càng tôn lên ngũ quan anh tuấn của hắn. Yết hầu hắn khẽ di chuyển, hé miệng liền phả ra một luồng hơi trắng xoá, hắn vẫy vẫy tay với Thần Ca trên lầu, động tác tiêu sái tao nhã.
Nháy mắt Thần Ca chợt thấy người này dáng vẻ thật đẹp trai, ngay sau đó lại nghĩ tới đối phương trong lúc không hay biết gì đã bị người ta bỏ, cậu thở dài, đẹp trai cũng vô dụng, đều phải nhờ cậy ngũ cô nương qua ngày mà thôi. ('người ta' ở đây là VV, và ngũ cô nương ở đây chính là bàn tay yêu quý đó.)
"Hi!" Thần Ca đặt hai tay lên miệng làm thành cái loa, hô, "Anh chờ một chút, tôi lập tức xuống đây!"
Cách quá xa, cho nên Thần Ca không nhìn thấy biểu tình của Ôn Uyển Nhu, nhưng qua khoảng khắc ngắn ngủi đối phương gật đầu, cậu cảm giác có lẽ Ôn Uyển Nhu đang cười. Tưởng tượng như vậy, bất giác trong lòng Thần Ca tràn ngập thoả mãn, cũng tặng cho hắn một nụ cười thật tươi.
———————————————–
Đóng cửa xong, Thần Ca còn chưa ổn định được cảm xúc, vừa quay đầu sang đã thấy VV ngồi xổm bên chân cậu, nhìn cậu đầy cổ quái.
"Mợ cậu làm mình sợ muốn chết!" Thần Ca bị y doạ rụt về sau, nói, "Cậu ở lâu với Lông vàng bự cho nên tập tính cũng giống nhau rồi à?"
VV gãi gãi mặt, vẻ mặt có chút đăm chiêu đi ra ngoài. Thần Ca bị y làm cho chẳng hiểu gì, vào toilet rửa mặt, đang định cởi quần, cửa cạch một tiếng, VV cứ như phát hiện ra châu lục mới gào lên, "Thần Ca cậu thích Ôn Uyển Nhu à?!"
"Hử...khụ khụ!" Thần Ca suýt nữa nuốt phải kem đánh răng của chính mình, cậu vội vàng súc miệng, hô, "Cậu phát điên cái gì hả! Đi ra ngoài đi ra ngoài, dưới lầu còn có người đang chờ mình đó!"
"Không không không!" VV siêu nghiêm túc nói, "Thần Ca cậu đừng vì lúc trước mình thích Ôn Uyển Nhu mà không thừa nhận, mình không để bụng đâu, thật đó, anh ấy đã là quá khứ của mình rồi, nếu thích anh ấy thì cậu cứ dũng cảm thừa nhận đi! Anh em, mình sẽ ủng hộ cậu! Cùng Lông vàng bự nhà cậu ủng hộ cậu!"
Thần Ca thở dài, xoa đầu VV, "Lấy cái gì cứu vớt mi đây, não bộ của VV à; mình và anh đẹp trai là bạn tốt, chính là loại hợp gu nhau đó, cậu coi không phải cậu là gay sao, mình với cậu cũng đâu có sát ra tí lửa nào đâu?"
"Hai chúng ta không giống!" VV phản bác, "Biểu cảm của cậu lúc nhìn mình không giống lúc nhìn anh ấy!"
"Ờ ờ." Thần Ca gật đầu rất đương nhiên, "Ánh mắt mình nhìn cậu, chính là ánh mắt nhìn một tên ngu si."
VV ngu si "...Mình không yêu cậu nữa."
Thần Ca tỏ vẻ kinh ngạc, "Thì ra cậu yêu mình ư?"
VV, "Vừa mới rồi có yêu cậu, giờ hết rồi."
Thần Ca, "Hoá ra cậu hết yêu mình chính là bởi cậu đã từng yêu mình, mình hiểu rồi."
VV vẻ mặt hắc tuyến, "Cậu cút đê, đi hẹn hò với anh bạn gay của cậu đi, mình không thèm để ý đến cậu nữa!"
***
"Hắc, sao tới sớm vậy?" Thần Ca chạy xuống lầu, hỏi Ôn Uyển Nhu.
Ôn Uyển Nhu ngồi lên xe, "Lên đi."
Thần Ca nhún vai, ngồi lên xe, tay rất tự nhiên ôm thắt lưng Ôn Uyển Nhu, "Tôi còn chưa ăn sáng, anh ăn chưa?"
"Ui chao! Nhìn kìa!" Tự dưng từ trên lầu truyền tới tiếng của VV, Ôn Uyển Nhu và Thần Ca ngẩng đầu lên, liền thấy VV chống tay ở bệ cửa sổ vẫy vẫy hai người.
"Làm gì thế hả?" Thần Ca tức giận hỏi.
VV nắm quyền hướng về phía Thần Ca, "Cố lên! Tranh thủ túm chặt lấy anh ý! Đừng băn khoăn về mình!"
Thần Ca vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa quay đầu định bảo Ôn Uyển Nhu đừng để ý đến y, nào ngờ thấy Ôn Uyển Nhu cũng nắm quyền giống VV, vô cùng nghiêm túc nói, "Tôi sẽ cố gắng."
Thần Ca, "..."
"Anh nói gì với cậu ấy vậy, cậu ấy là đang nói với tôi."
Hai tai Ôn Uyển Nhu nhất thời đỏ bừng, hắn xấu hổ nhìn Thần Ca, đột nhiên hỏi, "Cậu đem chuyện của hai chúng ta...Kể cho bạn cậu nghe rồi?"
Thần Ca mê man trợn mắt, nghĩ thầm, hai chúng ta thì có chuyện gì chứ.
***
Du lịch của thành phố H rất phát triển, nơi Ôn Uyển Nhu dẫn Thần Ca đi chính là một khu vui chơi mới mở.
Mới hơn bảy giờ sáng, mọi người còn chưa đi làm, ở ngã tư đường chỉ có thể nhìn thấy các học sinh lưng đeo balo đi học sớm, Thần Ca bụng đói kêu òng ọc, còn bị gió thổi đến đông cứng mặt, cậu chăm chú nhìn đường lưng ưu nhã hệt như một con báo của Ôn Uyển Nhu, nghiêng đầu một cái, như khối thịt thúi áp lên lưng hắn.
Não bộ Ôn Uyển Nhu 'đùng' một tiếng nổ tung, còn chưa nghĩ ra nguyên do, cơ bụng đã thành thực co rút lại, xe đột nhiên đổi hướng!
— Thần Ca chỉ thấy tim mình trong phút chốc như muốn bay ra khỏi lồng ngực, cậu há hốc mồm.
Xe máy trượt ra ngoài khoảng năm mét, nghiêng một cái rồi ngừng lại.
Thần Ca mất một lúc lâu mới tỉnh táo, cậu ngẩng đầu nhìn con đường trống không, mơ hồ hỏi, "Đằng trước cũng không có vật cản, tự dưng anh dừng lại làm chi?"
Ôn Uyển Nhu cởi mũ bảo hiểm xuống, chôn đầu vào cánh tay.
Chớp mắt trong đầu Thần Ca hiện lên đủ thể loại tin tức, ví như 'Một tài xế có tâm của Trung Quốc, bệnh tim tái phát kiên trì dừng xe mời các hành khách xuống xe', hay 'Tài xế có nguy cơ đột tử, mệt nhọc quá độ cao tới hơn ba mươi phần trăm'.
"Anh, anh sao thế?" Thần Ca môi xoẹt cái trắng bệch, kéo kéo áo hắn, "Anh không sao chứ? Có đau tim không?"
Ôn Uyển Nhu quay đầu, cả khuôn mặt đều đỏ lên, tuy rằng trông vẫn ngầu vẫn lạnh lùng như trước, nhưng không hiểu sao lại cứ có vẻ... thẹn thùng, hắn nghiêng đầu đi, không đối mặt với Thần Ca, thấp giọng nói, "Tim không đau, nhưng mà đập nhanh quá."
"Vậy..." Não bộ Thần Ca trực tiếp liên hệ Ôn Uyển Nhu với anh 'tài xế có tâm của Trung Quốc' kia, cậu kích động lấy điện thoại ra bấm số 120, "Bây giờ tôi lập tức gọi cấp cứu, anh yên tâm, hít sâu, nhất định sẽ không có việc gì!"
"Không cần," Ôn Uyển Nhu kéo áo Thần Ca, "Ừm...Là tôi kích động quá mức, không sao."
"Anh thực sự không sao chứ?" Thần Ca lo lắng nhìn Ôn Uyển Nhu.
"Không sao." Ôn Uyển Nhu nói xong, lại đội mũ bảo hiểm lên, hít sâu một hơi, kéo tay Thần Ca đặt lên eo mình, nói, "Đi thôi, không phải cậu đói bụng sao."
Thần Ca vẫn lo lắng, "Nếu anh khó chịu nhớ phải nói với tôi, bệnh tim đáng sợ lắm!"
"Tôi không bị bệnh tim."
"Hở?" Thần Ca giật mình, "Vậy tim anh đập cái gì?"
"Tim người mà không đập, chẳng phải là đã chết rồi sao?" Ôn Uyển Nhu còn mê man hơn cả Thần Ca.
Hai người giờ mới phát giác mình với đối phương hoàn toàn không nói chung một chuyện, đôi bên nhòm lén nhau, thật lâu sau không nói gì.
***
Tới nơi bán vé, Thần ca mới biết khu vui chơi phải mười giờ mới mở cửa, cậu nhìn Ôn Uyển Nhu đằng trước vẻ mặt bình thản, hỏi, "Còn hơn hai tiếng nữa, giờ chúng ta làm gì đây?"
Ôn Uyển Nhu bỏ tiền mua hai phiếu, nói, "Đi ăn trước, sau đó đi mua sắm."
Thần Ca vừa nghe đến mua sắm liền nổi da gà khắp người, "Anh muốn mua gì à?"
Ôn Uyển Nhu đáp, "Găng tay."
Thần Ca thở phào, nghĩ thầm, chỉ là mua găng tay thôi mà, chắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian, "Vậy được, chúng ta đi mua găng tay trước, vừa khéo bên cạnh là phố buôn bán, tiện thể chọn luôn một cửa hàng ăn gì đó."
Ôn Uyển Nhu đỗ xe vào bãi đỗ của quảng trường, cầm điện thoại, hỏi, "Cũng được, găng tay tôi đã đặt trước rồi, qua đó lấy là xong, cậu có thích uống canh không?"
"Là đồ ngon thì tôi đều thích hết." Thần Ca xoa xoa bụng, ai oán, "Nhất là khi bụng tôi đang kháng nghị nghiêm trọng."
Ôn Uyển Nhu nhìn cậu, lúc quay đầu đi, khoé miệng hơi cong lên.
Ở một cửa tiệm trong phố buôn bán.
Thần Ca đã sớm nghe danh chỗ này, nhưng cậu chưa vào bao giờ, vào cửa tiệm, cậu giật mình nhìn thấy bên trong xếp một loạt găng tay, thấp giọng nói với Ôn Uyển Nhu, "Cửa tiệm này chuyên bán găng tay à, lợi hại ghê."
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh mỉm cười nói, "Cửa tiệm của chúng tôi đã có hơn năm mươi năm rồi." Rồi quay sang nói với Ôn Uyển Nhu, "Đôi găng tay Ôn tiên sinh đặt làm ở đây." Anh ta lấy một chiếc hộp trong ngăn tủ bên cạnh, mở ra, bên trong chính là...một đôi găng tay được khâu liền ở chính giữa.
Thần Ca cầm găng lên xem xem, biểu tình rối rắm, "Đôi này đeo thế nào? Khâu liền hai chiếc với nhau, lẽ nào lúc anh đeo nó phải khép hai tay lại?"
"Không không không," Nhân viên bán hàng nở nụ cười khéo léo, anh ta cầm tay Ôn Uyển Nhu và tay Thần Ca lên, đeo một chiếc bên trái và một chiếc bên phải, nói, "Đây là găng tay tình nhân, đeo thế này này."
Thần Ca, "..."
———————————————-
Ôn Uyển Nhu đưa Thần Ca đến một cửa tiệm lâu năm chuyên về các loại canh lâu năm vô cùng nổi tiếng, giá cả cũng khá hợp lý, Thần Ca đã đến đây vài lần, vừa ngồi xuống liền gọi một phần canh thất trân.
Ôn Uyển Nhu hỏi, "Đó là món gì?"
"Món canh này gồm có tiết vịt, nhân sâm, gà nguyên con, cộng thêm gia vị đi kèm." Nhân viên phục vụ trả lời.
Rất rõ ràng, khi nghe đến hai từ 'tiết vịt', bàn tay đang cầm menu của Ôn Uyển Nhu run lên một cái, hắn nửa buổi mới nói, "Cho tôi thêm một phần nữa đi, không lại thiếu."
Thần Ca không ngốc, đương nhiên nhận ra Ôn Uyển Nhu nào có sợ thiếu, hắn căn bản là sợ tiết vịt mới đúng, cậu cười hắc hắc quái dị một hồi, "Vậy thì thêm một phần tiết vịt đi, nhớ bỏ thêm nhiều rau thơm nhé."
Ôn Uyển Nhu muốn nói lại thôi nhìn nhân viên phục vụ rời đi, quay sang nhìn Thần Ca đang cười đắc ý, hắn lẳng lặng ôm thận.
"Anh không thích ăn tiết vịt à?" Thần Ca giả vờ hỏi.
Ôn Uyển Nhu nội tâm đấu tranh dữ dội, hỏi, "Cậu thích không?"
Thần Ca tính tiếp tục trêu Ôn Uyển Nhu, gật đầu, "Vô cùng thích, tôi nếu một ngày không ăn món này, cả người sẽ không thoải mái."
Ôn Uyển Nhu hít sâu một hơi, "Ừm, tôi cũng thích lắm, về sau tôi sẽ học làm món này."
"Hả?" Thần Ca trăm triệu lần không ngờ Ôn Uyển Nhu sẽ trả lời như vậy, cậu vốn đã chuẩn bị tốt Ôn Uyển Nhu sẽ phẫn nộ trừng mình, sau đó huỷ hai món kia, đổi thành món hắn thích ăn. Nào ngờ Ôn Uyển Nhu lại hưởng ứng theo cậu, Thần Ca thấy vừa rồi mình đúng là đã làm chuyện sai lầm, xấu hổ nói, "Ừm...Hay là chúng ta đổi món khác đi?"
Cậu vừa nói xong, nhân viên phục vụ bưng đồ tới, tươi cười âm hiểm hỏi, "Cậu, muốn, đổi, món, ư?"
Thần Ca, "..."
***
Thần Ca cười gượng lấy rau thơm trong bát tiết vịt ra, nói, "Thực ra tiết vịt ăn ngon lắm, chỉ cần không nhìn vẻ ngoài của nó sẽ thấy nó ăn rất ngon, anh nếm thử một chút đi." Cậu nói xong liền múc canh thất trân vào bát con đặt trước mặt Ôn Uyển Nhu.
Ôn Uyển Nhu giật giật khoé miệng, thầm thì như tự thôi miên, "Ừ, tôi rất thích ăn, rất thích."
Thần Ca nháy mắt bị cảm giác áy náy cầm xẻng đào hố chôn xuống. Lúc gọi món rốt cuộc là đầu cậu bị đập phải cái gì vậy, quá mất nhân tính.
Thần Ca hỏi, "Khụ, nếu anh không thích ăn thì đừng miễn cưỡng, trước kia anh chưa ăn thử bao giờ đúng không?"
Ôn Uyển Nhu chần chờ một hồi, gật gật.
Xong, xem ra là chưa ăn thử rồi. Thần Ca trong lòng tự động lý giải động tác của Ôn Uyển Nhu, nói, "Vậy anh ăn thử một chút xem, tiết vịt không có mùi gì đâu, thật đó."
Ôn Uyển Nhu chán ghét tiết vịt không vì lý do gì cả, hắn chỉ là kén mồm kén miệng, nhìn thấy một món lạ, phản ứng đầu tiên không phải là đi nếm thử, mà là... Ngắm nghía một lúc thấy không ưng, thế là không ăn.
Ôn Uyển Nhu ngửi ngửi, ngoại trừ hơi nước nóng hôi hổi bốc lên thì không có mùi gì kì lạ cả, hắn nhìn về phía Thần Ca, hé miệng nuốt miếng tiết vịt vào.
Thần Ca chờ đợi, chần chừ hỏi, "Ăn ngon không?"
Ôn Uyển Nhu cố gắng nhét một miếng hoàn chỉnh vào miệng, sau đó ho khan một lúc, đáp, "Không nếm ra vị gì cả."
Nháy mắt Thần Ca không biết nên nói gì mới phải, một miếng tiết vịt bự như vậy, Ôn Uyển Nhu nhét vào miệng ăn trông chẳng khác gì nuốt phải thuốc đắng, cậu đang định bảo chúng ta gọi món khác đi, liền thấy Ôn Uyển Nhu lại múc một miếng, lặp lại động tác ban nãy nuốt thêm một tiết vịt kích cỡ tương tự vào miệng.
"Ngừng ngừng ngừng!" Thần Ca không nhịn được ngăn cản, đây là ăn tiết vịt sao? Nuốt thạch tín thì có!
Ôn Uyển Nhu biểu tình thoáng vặn vẹo nuốt miếng tiết xuống cổ, ừng ực tu hết nửa cốc nước.
"Anh thích ăn gì? Đổi món khác đi, Phỉ thuý ngọc la xuân?" Thần Ca thực sự chịu không nổi, mở menu, vẫy tay muốn gọi nhân viên phục vụ bưng hai tô tiết vịt này đi.
"Không cần." Hai mắt Ôn Uyển Nhu trong suốt lấp lánh, tuy rằng khuôn mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, nhưng lại làm cho người ta cảm giác được hắn đang hưng phấn. Ôn Uyển Nhu nói, "Món này không tồi."
Thần Ca thực hoài nghi cách ăn này của hắn rốt cuộc có cảm được ra cái vị gì không.
Ôn Uyển Nhu đem nốt miếng tiết vịt cuối cùng trong tô dốc vào bụng mình, lau lau miệng, nói, "Thích lắm."
Thần Ca nhìn Ôn Uyển Nhu căn bản là không hề nhai cắn đã tiêu diệt toàn bộ tiết vịt trên bàn với tốc độ sấm chớp, bỗng thấy tim mình sao mệt mỏi lạ kì.
***
Ôn Uyển Nhu một mình ăn khoảng bốn suất canh tiết vịt, chính là suất ăn cỡ siêu lớn, một suất không thôi cũng đủ để nhét đầu Thần Ca vô rồi. Thần Ca biết sức ăn của Ôn Uyển nhu lớn, nhưng hắn căn bản là không cần nhai đã nuốt sạch tiết vịt!
Ăn kiểu thế bụng có thể thoải mái được sao?
Nuốt miếng cuối cùng vào họng, Ôn Uyển Nhu xoa xoa bụng, Thần Ca liền nhân cơ hội nói, "Khụ, chúng ta đừng ăn nữa, sắp đến giờ rồi, đi thôi."
Ôn Uyển Nhu hình như lúc này mới nhận ra mình đang làm cái gì, xoẹt một cái đỏ bừng mặt, hắn xấu hổ gãi gãi tóc, mở ví tính tiền, tầm mắt không dám đối diện với Thần Ca.
Thần Ca nhìn hắn cười cười, duỗi thắt lưng, xoay người cầm áo khoác trên ghế, thuận miệng nói, "Sắp mười giờ rồi, chắc khu vui chơi đã mở cửa."
"Đợi đã." Ôn Uyển Nhu từ đâu rút ra một cái găng tay Thần Ca nhìn quen mắt hết sức, đầu tiên là hắn đeo vào tay mình, sau đó chìa trước mặt Thần Ca, nói, "Đeo vào đi."
Thần Ca mở to hai mắt, "...Cái này, cái này là cho hai chúng ta?"
Ôn Uyển Nhu gật đầu.
Thần Ca nửa ngày mới tìm lại được tiếng nói của mình, "Nó là găng tay tình nhân."
Ôn Uyển Nhu gật đầu càng thêm mạnh.
***
Thời điểm Thần Ca và Ôn Uyển Nhu nắm tay bước ra, trong lòng cậu bỗng nảy sinh cảm giác hiu quạnh vô hạn.
Cậu nâng bàn tay đang nắm chặt của hai người, chịu đựng cảm giác mất tự nhiên kì dị đang trào lên, cố gắng nhấn mạnh với bản thân đây chỉ là tình hữu nghị của anh em đơn thuần mà thôi, hỏi, "Chúng ta phải đeo cái này sao?"
Ôn Uyển Nhu hơi gật đầu, dùng ánh mắt chăm chăm nhìn Thần Ca, ngầm trả lời.
Hắn thân hình cao lớn thon dài, mỗi khi hắn lộ ra vẻ mặt này cậu lại cứ cảm thấy hắn giông giống con Lông vàng bự ngu ngốc ở nhà mình.
Cậu vừa mềm lòng, liền có hai cô gái chơi thân với nhau đi ngang qua, thì thầm chỉ trỏ hai người bọn họ, Thần Ca lập tức xấu hổ không biết trốn đi đâu, định tháo găng tay ra, nói với Ôn Uyển Nhu, "Hai chúng ta đừng đeo nữa, trên đường đi làm thế này không ổn đâu....Người khác sẽ nghĩ chúng ta, chúng ta là cái kia mất."
Ôn Uyển Nhu hơi nhướn mày, biểu cảm ấy vậy mà lại có chút — uỷ khuất? Hắn mở miệng, "Nhưng mà....Tay tôi lạnh."
Lý do này vừa nghe đã thấy bịa đặt, Thần Ca lẳng lặng hỏi, "Hơn năm độ C, tay anh lạnh đến vậy à?"
Ôn Uyển Nhu bình tĩnh gật đầu, "Cậu không nắm, tim tôi cũng lạnh."
"Được rồi được rồi, nếu anh muốn đeo cái găng tay này thì đeo đi." Thần Ca bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là dở khóc dở cười, cậu cố gắng không để tâm tới ánh mắt của mọi người xung quanh, cảm xúc kì quái vừa áp chế lại tăng lên.
Không biết có phải vì sáng nay VV nói cậu thích Ôn Uyển Nhu hay không, mà Thần Ca thấy quan hệ của hai người dường như trở nên thân mật hơn một chút. Lúc đối diện với VV còn có thể đúng lý hợp tình phủ định, nhưng giờ khi đối mặt với Ôn Uyển Nhu, Thần Ca bỗng không còn dám hoàn toàn chắc chắn như trước nữa, dù sao Ôn Uyển Nhu cũng thích đàn ông, về sau hai người bọn họ vẫn là nên tránh đi chơi riêng thì hơn.
Ôn Uyển Nhu và Thần Ca rõ ràng là loại con trẻ đáng ghét vừa sinh ra đã khiến ba mẹ hận không thể bóp chết, hai người bước vào công viên giải trí, liếc nhau, trăm miệng một lời, "Nhà ma với tàu lượn siêu tốc, chọn cái nào?"
Ừm, loại trò chơi khiêu chiến cực hạn của trái tim như tàu lượn siêu tốc tất nhiên là phải chơi trước rồi, Thần Ca cười hắc hắc, nói, "Chơi tàu đi."
Ôn Uyển Nhu nhún vai.
Thật ra Thần Ca đã rất lâu chưa đến công viên giải trí, cậu nghe được tin nơi này mới sửa chữa cải tạo, nhưng công việc của cậu quá bận rộn, bạn bè cậu cũng đều đã đi làm nhiều năm, vào nơi này chơi luôn có cảm giác không phù hợp với tuổi.
"Wow..." Cậu ngửa đầu nhìn con tàu siêu tốc bay lượn trên vòng tròn cao hơn năm mét, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng gào thét của người trên tàu, cậu vẻ mặt hưng phấn, vừa quay đầu lại, đã không thấy Ôn Uyển Nhu mới rồi còn đeo chung găng tay với mình đâu.
"Anh đẹp trai! Anh ở đâu rồi!?" Thần Ca quét mắt một vòng không thấy người đâu bèn hô lên.
Giữa đám người có một cánh tay vươn lên vẫy vẫy, Thần Ca vội vàng chạy tới, liền thấy Ôn Uyển Nhu đứng trước một cửa hàng có cách bài trí vô cùng nữ tính ngọt ngào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hàng hoá bày biện.
"Anh chạy tới đây làm chi?" Thần Ca thấy cửa hàng toàn bán nào là gậy phép, nào là kẹo bánh linh tinh, hỏi.
Ôn Uyển Nhu lấy hai đôi tai trong đó ra, hỏi, "Cậu thấy tai thỏ đẹp hơn hay tai mèo đẹp hơn?"
"Tôi thấy tai nào cũng không đẹp." Thần Ca đáp.
Ôn Uyển Nhu trực tiếp phớt lờ câu trả lời của Thần Ca, y nói với chủ cửa hàng, "Tôi lấy cả hai cái này, cô có cả bộ không?"
"Còn có đuôi thỏ, đuôi mèo và vòng cổ đi kèm, hai người muốn chọn cái nào?" Chủ cửa hàng lấy ra một cái đuôi thỏ trắng như tuyết độ một lòng bàn tay và một cái đuôi mèo màu vàng chanh, muốn đáng yêu bao nhiêu liền có đủ đáng yêu bấy nhiêu.
Thần Ca cảm thấy vòng cổ cũng tàm tạm, nói, "Hay là chúng ta bỏ qua cái đuôi này đi, vòng cổ trông được đấy, anh định mua cho ai vậy?"
Ôn Uyển Nhu lưu loát đeo vòng cổ và tai thỏ trắng như tuyết lên cho Thần Ca, sau đó gật đầu, nói, "Tôi lấy hết, thanh toán bằng tiền mặt hay quẹt thẻ?"
Thần Ca giật mình, thẹn quá thành giận muốn giật tai thỏ xuống, nổi giận hô, "Anh làm gì thế hả!?"
Bàn tay to dày ấm áp cả Ôn Uyển Nhu giữ bàn tay muốn tháo tai thỏ của Thần Ca, y bình tĩnh nói, "Đừng tháo, đẹp!"
"Đẹp cái đầu anh! Vì sao tôi phải đeo cái này!?" Thần Ca tức giận.
"Vậy nếu tôi đeo thì cậu cũng sẽ đeo?" Ôn Uyển Nhu hỏi.
"Đúng!" Thần Ca vừa nói xong, bỗng phát giác có cái gì không ổn, hình như mình bị... lọt tròng rồi?
Quả nhiên, Ôn Uyển Nhu nghe Thần Ca nói, lập tức soi gương dứt khoát đeo tai mèo lên đầu, tiếp theo khoa chân múa tay xốc áo cài đuôi mèo vào thắt lưng, đã vậy còn lắc lắc cái mông xem có ổn không.
Ôn Uyển Nhu thân cao hơn mét chín, khuôn mặt tuấn tú cương nghị, mặc áo da đen bao ngầu, cộng thêm một đôi tai và đuôi mèo, thực sự đã thu hút vô số ánh nhìn.
Thần ca lẳng lặng che mặt nằm gục xuống đất.
***
Bởi vì sự quyết tâm lạ kì của Ôn Uyển Nhu, Thần Ca và y hai người đội tai thú, một người đeo thêm vòng cổ một người đeo thêm đuôi.
Bọn họ là hai người đàn ông có vẻ ngoài rất dễ khiến người khác chú ý, cao hơn mét tám, đeo đồ bán manh, cộng thêm đeo chung chiếc găng tay mà 100% người qua đường đều cho là đang trắng trợn tay nắm tay, hiệu quả quả thiệt không đỡ nổi. Thần Ca vừa đi được vài bước đã sụp hai vai, mặt đỏ bừng, chạy vào cửa hàng mua hai cái khẩu trang, yêu cầu chỉ có một, "Loại nào che khuất mặt bọn tôi là được."
Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ tuổi, khi hai người bước vào đã nheo mắt chăm chú dõi theo họ, nghe Thần Ca nói xong, cô cười tủm tỉm nói, "Anh cool ngầu này chỉ cần mua vài món đồ nhỏ trong cửa hàng của chúng tôi, tôi sẽ tặng cho hai người một đôi khẩu trang, lần sau nhớ lại đến cửa hàng này nhé!" Cô nói xong cúi người, lấy hai hộp ở quầy dưới đưa cho Thần Ca.
Thần Ca còn đang nghĩ thầm cửa hàng này kì quái như vậy, không khéo không có khẩu trang nào mình đeo được, nào ngờ tới khi mở hộp ra xem lại là hai chiếc khẩu trang thiết kế vô cùng đơn giản, trên nền vải đen là một kí tự màu trắng, thoạt nhìn hết sức đơn giản bình thường.
"Đây, cái này là của anh cool ngầu." Chủ cửa hàng đưa khẩu trang có chữ 'Công' cho Ôn Uyển Nhu, đưa khẩu trang chữ 'Thụ' cho Thần Ca, nói, "Cái này là của anh."
Thần Ca đeo khẩu trang ghi chữ 'Thụ' to tướng, nhìn gương thấy mình chỉ lộ ra đôi mắt, vừa lòng gật đầu, nhỏ giọng nói với Ôn Uyển Nhu, "Bây giờ nhất định sẽ không có ai nhìn chằm chằm chúng ta nữa."
Ôn Uyển Nhu giật giật tai thỏ của Thần Ca xem như trả lời.
Đột nhiên, phía sau bọn họ truyền tới giọng con gái, "Hai anh đẹp trai nhìn qua bên này nè!"
Ôn Uyển Nhu và Thần Ca quay đầu lại, người đứng cạnh cô gái kia bỗng cầm điện thoại chụp hình bọn họ, đèn flash loé sáng suýt nữa làm mù mắt milu của Thần Ca, cô gái kia cười quái dị chạy xa, bên này lại cũng vang lên tiếng chụp ảnh 'tách tách' của vài cô gái khác.
Có một cô gái dũng cảm đỏ mặt hô, "Anh đẹp trai, tạo dáng cái đi!"
Ôn Uyển Nhu hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi, "Tư thế cưỡi?" (tạo dáng với tư thế tiếng Tàu nó giống nhau, tư thế cưỡi, ừm, mọi người đều hiểu mà, múa há há)
Mấy cô gái chớp mắt bị manh bắn tới thét chói tai.
Thần Ca hoàn toàn không hiểu Ôn Uyển Nhu và những người đó rốt cuộc đang nói gì, mờ mịt hỏi, "Anh quen mấy cô này à?"
Ôn Uyển Nhu lắc đầu, "Không quen." Sau đó thuận theo cô gái kia, vòng một tay lên eo Thần Ca, một tay tiếp tục đeo găng tay chung với Thần Ca.
Thần Ca xấu hổ thấy hai người càng ngày càng gần, cậu vươn một tay muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, lại không biết động tác này càng khiến người ta mơ màng tưởng tượng.
***
Một ngày đi chơi công viên trò chơi của Ôn Uyển Nhu và Thần Ca chủ yếu là trải qua trong nhà ma.
Đối với Thần Ca mà nói, mấy cô gái bên ngoài đúng là kì quái, chả hiểu vì sao lại xin phép được chụp ảnh bọn họ, không thì cũng nhìn bọn họ chỉ trỏ thì thầm.
Thần Ca đi theo Ôn Uyển Nhu rẽ vào nhà ma, cậu nhìn bảng hướng dẫn bên cạnh mới biết, thì ra bệnh viện ba tầng trước mặt cậu lúc này, đều là một phần của nhà ma.
Trên bảng hướng dẫn viết một vài giới thiệu đơn giản, nói bệnh viện được xây dựng từ nhiều năm trước, không may gặp phải hoả hoạn, sau khi tu sửa luôn nghe được tiếng người khóc, có một số bệnh nhân lúc đầu rõ ràng là cảm mạo vặt vãnh, rồi lại chuyển thành viêm phổi, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng. Dần dần, không ai đến khám chữa ở bệnh viện nữa, nơi này trở thành hoang phế, mãi đến khi công viên trò chơi lựa chọn thi công ở đây nên quyết định dỡ bỏ bệnh viện, nào ngờ bên đầu tư sợ xảy ra chuyện không may, đành biến nó thành nhà ma.
"Két —–"
Gió thổi qua cánh cổng bệnh viện cũ nát, âm thanh bén nhọn kéo thành một chuỗi vang vọng thật dài.
Giữa sáng đầu đông, Thần Ca bị doạ đến nỗi da gà da vịt khắp người.
Thần Ca run run nhìn Ôn Uyển Nhu đẩy cửa ra, hỏi, "Anh nói thử xem, tóm tắt này có phải là chuyện, chuyện thật không?"
Ôn Uyển Nhu nắm tay Thần Ca, giọng nói vang vang hữu lực, "Thật."
Thần Ca, "..."
QAQ!
***
Bệnh viện nhìn rất cũ kĩ. Tuy bên ngoài người người tấp nập, nhưng bên trong nhà ma lại không một bóng người, thậm chí người soát vé cũng là một ông già da lốm đốm đồi mồi, ông liếc hai người một cái, chỉ vào bên trong, chầm chậm đổi kênh chiếc radio thiếu mất một góc của mình, nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Gió thoảng qua khiến bắp chân lạnh toát, hôm nay Thần Ca còn mặc một chiếc quần rất dày cơ mà, hai chân cậu run rẩy, bắt đầu nảy sinh suy nghĩ không muốn vào.
Ôn Uyển Nhu như thể không nhận thấy sự sợ hãi của Thần Ca, nghiêm túc nghiên cứu hòm thuốc dính vệt máu đặt dưới cổng, nói, "Bên trong vô cùng chân thật."
Sau đó, dưới ánh mắt giật mình của Thần Ca, hắn 'cạch' một cái mở hòm, bên trong là một cái đầu người đẫm máu, lại còn dính vô số giòi trông cực kì ghê tởm.
"Oẹ..." Thần Ca suýt nữa thì nôn ra.
Ôn Uyển Nhu còn định bưng cái đầu ra, lập tức bị Thần Ca ngăn lại, cậu tái mặt vội vàng lôi kéo Ôn Uyền Nhu đi qua đại sảnh, bước vào hành lang bên cạnh.
Thực ra gan Thần Ca cũng lớn lắm, cậu chỉ sợ độc chuyện chuyển thể từ chuyện có thật thế này thôi, vì trước kia cậu đã bị mẹ kể một đống chuyện quỷ quái doạ sợ. Năm đó khi Thần Ca còn là một mầm non trong sáng, mẹ cậu rất thích nói với cậu rằng bà không phải mẹ, bà là yêu quái, yêu quái ăn sạch mẹ cậu rồi phủ lớp da của bà lên, khiến Thần Ca còn nhỏ rất sợ hãi, ngồi sụp xuống đất oa oa khóc lớn, còn mẹ ở phía sau cao hứng ha ha cười, không biết đã làm Thần Ca sau này mắc cái tật vừa sợ vừa ham thích mấy chuyện ma quỷ.
"Cậu sợ cái này?" Ôn Uyển Nhu nhìn Thần Ca, ánh mắt nhất thời có gì đó khác thường.
Thần Ca giả bộ bình tĩnh, "Sao thế được? Tôi mà sợ mấy cái này à? Đều là giả cả thôi mà!"
Ôn Uyển Nhu chỉ về phía sau lưng Thần Ca, thản nhiên nói, "Sau lưng cậu có gì đó."
Thần Ca hút khí, bổ nhào về phía Ôn Uyển Nhu, túm chặt cánh tay hắn, quay đầu lại —-
Sau lưng cậu quả thực có gì đó, là một con nhện bé xíu màu đen.
Thần Ca thở phào, đang định mắng Ôn Uyển Nhu tự dưng doạ cậu, lại thấy hắn vươn cánh tay dài của mình ôm eo cậu, Thần Ca đẩy ra, nói, "Hai tên đàn ông ôm cái gì mà ôm!"
"Không phải cậu để tôi ôm cậu sao?" Ôn Uyển Nhu hỏi.
"Ôm cái đầu quỷ của anh ấy!" Thần Ca cười nói.
Ôn Uyển Nhu hơi nhíu mày, rồi lại mau chóng giãn ra, ngữ khí bình thản như trước, "Vậy vì sao cậu lại yêu thương bổ nhào vào ngực tôi?"
"Xin người, đấy mà là tôi yêu thương bổ nhào vào ngực anh à?" Thần Ca giận không có chỗ phát, "Rõ ràng là anh doạ tôi sợ nhá!?"
"À," Ôn Uyển Nhu vẻ mặt 'tôi đã hiểu', "Cậu sợ ma."
Thần Ca còn định nói nữa, cơ mà sợ Ôn Uyển Nhu lại moi khuyết điểm của cậu ra, cho nên kéo cậu tiếp tục đi về phía trước, "Không thèm nghe anh nói nữa! Đi thôi!"
Ôn Uyển Nhu bị Thần Ca kéo đi vài bước, thình lình thốt ra một câu, "Ôm ấp của tôi vĩnh viễn rộng mở cho cậu."
Thần Ca suýt nữa ngã úp xuống, hung tợn quay đầu lại hô, "Ờ đúng đấy, tôi sợ ma! Tôi thừa nhận được chưa?! Mau đi đi! Còn dám nói nhiều thêm một chữ, cẩn thận tôi đánh anh! Anh đã thấy cái nắm tay nào bự như bao cát chưa?!" Cậu nắm tay giơ trước cằm Ôn Uyển Nhu khua tới khua lui.
Ôn Uyển Nhu cong khoé môi, một tay đã bao chặt bàn tay của cậu, nói, "Ừ, giờ thấy rồi."
Thần Ca nhìn Ôn Uyển Nhu mà không giận được, cậu vốn không phải người giỏi kiềm chế, thế mà Ôn Uyển Nhu lại như một vị tiên, thổi tí tiên khí đã tiêu tan cơn giận của cậu.
Cậu trừng mắt lườm Ôn Uyển Nhu một cái, ngượng ngùng đi về trước, "Đi thôi, là tôi phản ứng quá khích, không cho cười, không cho nói nữa! Nghiêm! Đi đều bước!"
Ôn Uyển Nhu rất phối hợp nghiêm, đi đều bước, chỉ là khoé môi vẫn mím lại nén cười.
***
Bên trong nhà ma căn bản là không có nhân viên nào, mỗi phòng đều đặt một tấm bảng, trên đó viết một đống chữ, kể về câu chuyện năm xưa.
Thần Ca xem qua hết một lượt, rốt cuộc hiểu được đại khái câu chuyện ở bệnh viện này, có một y tá yêu bác sĩ, nhưng bác sĩ lại rất yêu vợ mình, vì vậy nữ y tá đã thừa dịp vợ của bác sĩ sinh con liền giết chết cô ấy, đáng sợ hơn, ả ta sau khi giết người vợ còn ôm đứa nhỏ mới sinh đến nói với bác sĩ ả là vợ của anh ấy, đứa nhỏ trong lòng ả là con ả sinh ra.
Bác sĩ đau khổ vì mất vợ con đương nhiên không tin ả, nói nữ y tá này bị tâm thần, nữ y tá bị đưa đi.
Ban đêm, tất cả mọi người đều nghe được tiếng bước chân đơn độc vang vọng trong hành lang vắng lặng.
Hôm sau người trông coi mở cửa ra, phát hiện nữ y tá đã chết, ả nhét đứa nhỏ do vợ bác sĩ sinh ra vào bụng mình, mất máu quá nhiều mà chết, còn bác sĩ kia cũng bị hoang tưởng đến phát điên, bệnh viện đã bị đóng cửa vì chuyện này.
Tuy không biết là thật hay giả, nhưng Thần Ca vẫn thổn thức không thôi, cậu luôn có thái độ vô cùng thành kính với tình yêu, gần như đến mức thanh khiết sạch trong không tì vết, nếu không cũng không đến nỗi hơn hai mươi tuổi đầu rồi còn chưa có bạn gái.
"Tình yêu quả là thứ có thể khiến người ta điên cuồng." Ra khỏi hành lang, Thần Ca buột miệng nói.
Ôn Uyển Nhu đi sau Thần Ca, hai mắt bỗng tối sầm, "Tôi rất hiểu cảm giác của y tá kia."
"Hả?" Thần Ca giật mình quay đầu lại, "Chẳng lẽ anh không thấy đáng sợ sao? Tình yêu kiểu này quá điên cuồng, hơn nữa bác sĩ kia đã có vợ rồi, thực sự là không đáng để cô ta trả giá nhiều như vậy."
"Người mình yêu vĩnh viễn là tốt nhất, vốn không có đáng hay không, chỉ cần mình thương người ấy, nào ngại dâng hiến tất cả?" Ôn Uyển Nhu nhíu mày, ngữ khí kiên định lạ kì.
"Nhưng mà..Anh trả giá, cũng chưa chắc có thể có được." Thần Ca thở dài.
"Không có được thì phá huỷ." Ôn Uyển Nhu đáp, "Nếu tôi là y tá kia, bị người khoá trong phòng, người mình yêu trốn tránh không để mình nhìn thấy, việc tôi có thể làm chính là rạch một vết sẹo thật sâu trong sinh mệnh của hắn, để hắn suốt đời không quên, tuy nhiên tôi sẽ không tự sát." Nói đến đây hắn hơi ngừng một chút, kéo cánh tay Thần ca, chỉ cho cậu đoạn cầu thang bất đối xứng đằng trước, rồi tiếp tục nói, "Tôi sẽ giả vờ trở lại bình thường, sau đó thừa dịp vị bác sĩ kia mất cảnh giác sẽ kéo hắn cùng tự sát, dù có chết cũng không để hắn lại."
Thần Ca nghe trong lòng thấy là lạ, dựa theo lẽ thường mà nói, cậu hẳn nên hung hăng quở trách hành vi vừa thiếu lý trí vừa quá cực đoan này của hắn, nhưng sâu trong nội tâm cậu lại vô cùng hâm mộ người có thể trả giá tất cả cho tình yêu như Ôn Uyển Nhu, không lo sợ thất bại, không giống cậu, muốn tìm người thích hợp, lại sợ bản thân phải trả giá quá nhiều, sợ đến lúc đó sẽ thương tổn đầy mình.
Thật lâu sau, cậu mới thốt lên một câu, "Vậy thì người bị anh thích nhất định sẽ vô cùng đáng thương."
"Sẽ không." Ôn Uyển Nhu không chút suy nghĩ nói.
"Sao mà không được?" Thần Ca liếc mắt, "Anh thế này là dễ thành biến thái lắm đó anh biết không?"
Ôn Uyển Nhu đứng trước cầu thang, quay đầu lại nói, "Tôi sẽ dùng hết toàn bộ của mình để đi yêu người ấy, chỉ cần người ấy cũng thích tôi, người ấy sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian này."
Thần Ca không nói nữa.
Cậu thấy mình sẽ không nói được câu gì hay, trong lòng chợt thấy có chút ghen tị, vì sao mình lại không gặp được người nào có thể thích mình như vậy nhỉ.
***
Bên trong bệnh viện không có cảm giác gì, ra khỏi nhà ma, Thần Ca nhìn sắc trời đã hơi chuyển tối, lấy điện thoại ra xem, đã hơn bốn giờ chiều.
Thần Ca nhìn Ôn Uyển Nhu, "Chúng ta đã ở đây hơn năm tiếng rồi, vậy mà giờ tôi còn chưa đói, thật thần kì."
"Có lẽ là đọc bảng tóm tắt tiêu tốn nhiều thời gian," Ôn Uyển Nhu suy ngẫm, "Tôi đã đặt bữa tối rồi, nhưng phải chờ tới bảy giờ, tiếp theo ta nên làm gì?"
"Tuỳ tiện đi dạo đi," Thần Ca đáp, "Dù sao cũng không có gì chơi."
Ôn Uyển Nhu nhìn đu quay cao chọc trời xa xa, nói, "Năm giờ sẽ có pháo hoa."
Thần Ca nhìn theo tầm mắt hắn, "À, anh muốn đi cái đó à? Vậy đi thôi, đi soát vé."
Ôn Uyển Nhu kinh ngạc nhìn Thần Ca, "Cậu...chắc chắn à?"
"Đương nhiên rồi," Thần Ca móc vé ra, đẩy đẩy Ôn Uyển Nhu, "Muốn xem thì phải xem chứ, anh ăn kẹo bông không?"
"Tôi muốn ăn màu hồng nhạt." Ôn Uyển Nhu lập tức nói.
"Ok ok." Thần Ca tự dưng có cảm giác bên trong vẻ lãnh khốc của Ôn Uyển Nhu là một trái tim thiếu nữ, loa phát nhạc tình cờ phát lên một câu ca, "Nhà ~ Ta ~ Có ~ Một ~ Cách ~ Cách ~ Dịu ~ Dàng ~"
***
Ôn Uyển Nhu mười hai tuổi.
Tại công viên trò chơi.
Cô bé xinh đẹp đáng yêu tết tóc đuôi ngựa hai tay nắm tay ba Ôn và mẹ Ôn, ngửa đầu nhìn đu quay chọc trời chậm rãi xoay tròn, khuôn mặt bình tĩnh bỗng ửng hồng.
Mẹ Ôn hỏi, "Nhu Nhu có muốn chơi trò này không?"
Ôn Uyển Nhu gật đầu.
Mẹ Ôn nói tiếp, "Vậy chúng ta lên ngồi đi."
"Không." Ôn Uyển Nhu vốn không thích nói gì đột nhiên kiên trì kì lạ, nói, "Con không muốn ngồi trên đu quay chọc trời với hai người."
Ôn Đình Như mất hứng, "Không thì con muốn đi với ai? Chẳng lẽ một mình ngồi một khoang?"
"Ngồi đu quay chọc trời cùng người yêu kết cục sẽ phải chia ly.
Nhưng nếu khi đu quay lên tới điểm cao nhất
Hôn môi người yêu
Hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Ôn Uyển Nhu ngửa đầu nhìn vòng đu quay chậm rãi xoay tròn, lẳng lặng nói.
***
"....Mãi mãi bên nhau đi." Ôn Uyển Nhu tựa vào cửa kính, nhìn đu quay chầm chậm lên cao, thì thầm.
"Sao? Anh nói gì cơ?" Thần Ca miệng nhồi đầy kẹo bông hỏi.
"Không có gì," Ôn Uyển Nhu lắc đầu, ý cười trên khoé môi không thèm che giấu, hắn nâng tay nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa sẽ đến giờ, nói, "Một vòng đu quay bình thường hết khoảng mười lăm phút, có một câu chuyện kể rằng, mỗi khi đu quay quay hết một vòng, trên trái đất sẽ có một cặp tình nhân hôn môi, mà trong mười lăm phút ấy, trong mắt cả hai chỉ có đối phương mới là tất cả."
"Hình như là có chuyện này." Thần Ca lưu loát ăn hết kẹo bông, xoa xoa miệng, hơi ghê ghê cảm giác dinh dính trên mặt, thấy Ôn Uyển Nhu còn chưa ăn hết cái kẹo bông màu phấn hồng của hắn, cậu nói, "Anh mau ăn đi chứ, cái này dễ dính bụi lắm, cẩn thận không lại đau bụng."
Ôn Uyển Nhu khẽ cắn một miếng, kẹo bông mềm mại tan trong miệng hắn, ngọt ngào tới tận tim.
Đây là tâm nguyện từ trước đến giờ của hắn.
Ôn Uyển Nhu cảm thấy, dù cho lúc này có nhảy từ đây xuống, hắn cũng sẽ không oán không hận.
Vòng quay chầm chậm di chuyển, mắt thấy đã cách đỉnh ngày càng gần, Ôn Uyển Nhu nhìn không trung tối đen một mảnh, có chút lo lắng đưa mắt nhìn đồng hồ, hắn không muốn lần này xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cả. Đúng lúc hắn cúi đầu, bên tai chợt nghe được một tiếng 'Xoẹt' xuyên qua không khí, liền ngẩng mạnh đầu lên.
Từng bông pháo hoa vàng tươi rực rỡ, nở rộ trong màn đêm đen thẫm.
"Oa, bắn pháo hoa rồi." Thần Ca không có chút căng thẳng nào, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Ôn Uyển Nhu hít sâu một hơi, đặt kẹo bông xuống ghế, chuyển tới ngồi bên cạnh Thần Ca, hai người vai sóng vai, gần sát không một kẽ hở.
Thần Ca còn chưa hiểu Ôn Uyển Nhu muốn làm gì, ngây ngốc há miệng, "Anh sang bên này làm chi vậy..."
Khoang nhỏ rốt cuộc đi tới đỉnh.
Pháo hoa vẽ nên từng vệt sáng lung linh kì ảo.
Môi Ôn Uyển Nhu.
Nhẹ nhàng đặt trên môi Thần Ca.
Khe khẽ chạm lấy, mềm mại triền miên.
——————————————–
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top