Chương 3. Bị Thương

[Y thư, sách cổ trong tay nàng càng thêm phần trân quý, lãnh mạc. Giấy cũ dậy mùi hương viễn cổ vạn năm, nàng ung dung lật từng trang sách, vẻ mặt chăm chú nghiền ngẫm càng thêm phần an tĩnh, băng sương. Nàng trong mắt hắn trở nên rõ ràng, mỏng manh lay động, đơn thuần đẹp đẽ lại cô tịch, hắn....rất muốn đến bên cạnh xóa tan đi sự lạnh lẽo,cô tịch đó.]

     Chỉ trong vài ngày, Thanh Sương đã lật tung hết tất cả y thư cổ có trong tàng thư các của lão thần quân, thu hoạch quả thật không tồi. Trong vạn năm vừa tu hành vừa bôn ba khắp chốn y thuật của nàng đã đạt tới cảnh giới nhuần nhuyễn, cao thâm.  Nhưng là trong sách cổ vẫn sẽ có vài phương thức xa xưa huyền bí còn sót lại. Hơn nữa đều là những phương pháp khó khăn tưởng như không thể thực hành. Coi như nàng được mở rộng tầm mắt.
      Mấy ngày này nàng vùi đầu đọc sách hầu như không ra khỏi tàng thư các, tiệc bàn đào của Thiên Hậu còn cách tới 10 ngày. Sách cổ đã xem xong nàng trở về phòng mình định bụng chuẩn bị ra ngoài thăm thú tầng trời thứ 36 này thêm một chút, tìm một vài dược liệu quý hiếm dặc trưng ở đây.
     Vừa mở cửa phòng bước vào, nàng thấy trên giường của mình thế mà lại có người đang nằm, nghe hơi thở có phần yếu ớt, trong không khí có mùi máu tanh nồng, nàng liền niệm một chú quyết phòng thân rồi từ từ bước tới bên giường.
– Thiên Thành? Thanh Sương bật thốt lên sau khi nhìn rõ người nằm trên giường kia.
– ngươi có chuyện gì? Sao lại bị thương nặng như vậy?
Thiên Thành hé đôi mắt, miệng thì thào.
– không cẩn thận trúng độc kế của kẻ thù.
– ngươi bị thương tại sao không lết về phòng mình, ở phòng ta ăn vạ ta sao?

Thiên Thành nhắm mắt lại nói:
   – nàng là thần y đó, ta đương nhiên chạy tới chỗ nàng rồi, hơn nữa mười ngày nữa chúng ta còn phải cùng đi dự tiệc bàn đào của Vương Mẫu, nàng định thấy chết không cứu sao?

Thanh Sương không nói gì, nhìn khuôn mặt nhắm nghiền kia vì mất máu mà nhợt nhạt, đôi mày kiếm hơi hơi nhíu lại nàng đành tặc lưỡi mà nói:
      – Thôi vậy, dù sao ngươi cũng bị thương như vậy rồi, ta không so đo với ngươi nữa, ngươi cứ ở yên đây đi, ta giúp ngươi trị thương.
     Trong khoảnh khắc nàng vừa nói xong giường như có ai đó mỉm cười.

     Thanh Sương kiểm tra thương thế của hắn, phát hiện bên ngoài cơ thể máu thịt lẫn lộn trên vết thương có độc, mà loại vết thương này giống như móng vuốt của yêu thú cào trúng, nàng xem mạch lại thấy nội thương khá nặng nhưng không ảnh hưởng tới nguyên linh và thần cốt. Nội thương phần lớn do độc tố xâm nhập mà hình thành, nàng nghĩ phải mau chóng giúp hắn giải độc.
       Thanh Sương lấy ra một viên thuốc nhỏ được linh khí bao phủ, là loại linh dược mà nàng bào chế, có khả năng khiến cho độc tố không thể phát huy tác dụng nữa. Tuy nhiên mỗi loại độc lại có giải dược khác nhau viên thuốc này không thể hoàn toàn loại bỏ độc tố trên người Thiên Thành. Muốn giải được hoàn toàn nàng còn cần tìm một vài dược liệu đặc hiệu, chế giải dược riêng mới được.
      Nàng đưa viên thuốc cho Thiên Thành uống.
     Sau khi nuốt xuống viên thuốc Thiên Thành cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
     Bây giờ cần xử lý ngoại thương, vết thương lẫn lộn máu thịt , quần áo cũng đã rách nát, nàng cẩn thận rửa sạch vết thương, giúp hắn băng bó xong xuôi, sau đó lại tiện tay giúp hắn thay đổi y phục rồi mới hỏi:
– kẻ thù của ngươi là loài yêu thú nào hóa hình, ra tay tàn độc như vậy hẳn là thù sâu tựa biển nhỉ?

– cũng không có gì to tát, nàng đau lòng sao, muốn giúp ta trả thù? Hắn nửa đùa nửa thật nhìn nàng chằm chằm mà nói.

   Thanh Sương thấy hắn vẫn còn tâm trạng mà đùa, không khách khí nói:
–Bản cô nương đây hôm nay đã giúp ngươi một đại ân, kéo về một mạng cho ngươi, ngươi hãy nhớ đó. Sau này nhất định phải làm trâu ngựa trả ơn này cho ta.

– Được, ta sau này sẽ lấy thân báo đáp cho nàng, đảm bảo nàng không bị thiệt đâu.

Thanh Sương cảm thấy có chút lờ mờ, bừng tỉnh vội nói:
– ý ta không phải vậy.

–  vậy ý nàng là ngay bây giờ sao.

      Cuối cùng Thanh Sương cũng biết hắn cố ý đùa cợt. Nàng đứng dậy ném cho hắn một ánh mắt nghiêm túc rồi xoay người bước ra cửa, tới gần cửa nàng chậm rãi nói vọng vào.
– độc tố ngươi trúng nói nhẹ không nhẹ, nặng không nặng, ta bây giờ đi hái thuốc giúp ngươi giải độc, ngươi nằm đó nghỉ ngơi đi.
      Nói xong nàng đóng lại cửa rời đi.

      Men theo cây cầu bạch ngọc Thanh Sương rời khỏi phủ thần tôn, dược liệu để giải độc cho Thiên Thành không khó tìm, chẳng qua phương pháp điều chế có chút phức tạp. Nàng đi tới bên hồ sen vàng gọi lại một bầy hạc tiên nhờ chúng giúp nàng hái về Phục linh thảo. Phục linh thảo thủy tính cao, là loài cây cỏ mọc trong nước chỉ có hoa nở nổi trên mặt nước trong suốt như thủy tinh, nếu hái khỏi mặt nước sẽ tan thành hư không, hoa chỉ nở trong 1 ngày, qua hoàng hôn đã tan biến rồi, tuy nhiên hết đợt hoa này hôm sau sẽ có đợt hoa khác nở thành ra không khan hiếm. Loài cây này chỉ sinh trưởng ở nơi nước tinh khiết nhất, vừa hay tầng trời thứ ba sáu này lại là nơi linh khí dồi dào, thanh tịnh, tinh khiết hẳn là sẽ có loài này sinh trưởng. Vào khoảnh khắc mặt trời vừa lặn những đóa Phục linh thảo sẽ ngưng tụ, cô đọng thành những bông hoa hữu hình mang sắc trắng xanh của bạch ngọc trước khi tàn lụi,  lúc này hái hoa lên sẽ không bị tan biến nữa. Để chắc chắn hái được hoa nàng đã nhờ tới hơn mười con bạch hạc, chỉ mong chúng đúng thời điểm kịp thời hái hoa.
      Sau khi dặn dò bầy hạc xong nàng tự mình xuống trần gian. Vị thuốc còn lại chính là Tiên Canh Thảo sống ở vùng đầm lầy đen.Một ngày trên trời bằng 1 năm dưới nhân gian, nàng ở nhân gian tìm kiếm Tiên Canh Thảo hết 15 ngày mới tìm được đầm lầy này. Giữa đầm đen những cây Tiên Canh thảo mập mạp sinh trưởng, từng phiến lá to tròn mọng nước đen xanh hòa trộn màu sắc u ám nhưng lại bừng bừng sinh cơ mơn mởn. Thanh Sương lấy ra từ trong túi càn khôn một phiến lá nhỏ nhắn niệm chú chiếc là từ từ to lên gần bằng một chiếc thuyền bay là là trên mặt đất , nàng ngồi lên phiến là từ từ bay lại gần những cây Tiên Canh thảo bắt đầu hái lá , khi nàng hái xong đang định tiến vào bờ thì dưới đầm lầy có thứ gì đó động đậy. Trông như một cục bùn lầy đang cố gắng bám vào phiến lá nàng ngồi Thanh Sương bèn đưa tay túm cái cục đó lên khỏi đầm đem theo vào bờ.
         Nàng tìm 1 dòng suối nhỏ ném cục bùn vào đó. Sau khi nước xối sạch bùn đất, nàng phát hiện thì ra nó là một con cáo có bộ lông màu vàng ánh kim rực rỡ, Thanh Sương không khỏi ngây ngốc không ngờ thế mà lại là một con cáo hoàng kim. Giống cáo thần thời viễn cổ.
         Tuy nhiên nó có lẽ đã uống no sình lầy nên bây giờ rũ rượi thiếu sức sống, linh khí hoàng kim của nó cũng vì vậy không thể phát quang được, sình lầy này tích tụ vạn năm, khí độc của nó cũng không phải loại gì dễ chịu vừa hay Tiên Canh Thảo sống trong bùn lầy nên có thế hóa giải độc tính này. Tiên Canh thảo có thể giải độc nhưng không thể trực tiếp ăn luôn được, dù sao cũng điều chế cho Thiên Thành nhân tiện chế cho nó một phần vậy. Nghĩ thế nàng liền vung tay độ chút tiên khí kéo lại hơi tàn cho nó rồi mang theo về.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top