Chương 2. Tìm lại
[Nàng đứng đó, gió lồng lộng thổi bay tà áo, như yêu thương, như che chở, như an ủi, nhẹ nhàng đẹp đẽ lại mông lung, tựa như một bức tranh thủy mạc, vương thêm vài phần vô định, phiêu linh... hắn đứng nơi này đưa mắt ngắm nhìn bóng lưng nàng, ưu phiền,cô tịch liền cứ thế tan đi, mùi hương thảo mộc nương theo làn gió đi vào lòng hắn quấn quýt không rời, trái tim hắn lại càng thêm lưu luyến ba chữ Mộc Thanh Sương.]
Nhìn ngắm một hồi Thanh Sương kết luận thiên giới dù thanh bình yên ả, nhưng cảnh đẹp không thể bằng nhân gian phồn hoa. Trong lục giới, nhân gian là nơi đẹp nhất, phong cảnh hữu tình có sông, có núi, trăm cảnh sắc màu. Nhưng nhân gian cũng là chốn hỉ, nộ, ái, ố vô thường nhất.
Nàng đang định quay đầu trở lại bỗng trông thấy một đàn hạc trắng vỗ cánh bay lượn trong hồ, nhón đôi chân nhỏ đạp gió phi thân lên lưng một chú hạc, nàng nghĩ cưỡi trên lưng hạc ngắm đầm sen vàng, xem mây trắng bay cũng là một loại mĩ vị nhân gian chưa từng nếm. Đang mải mê hưởng thụ cảm giác thư thái, bỗng xa xa trông thấy một bóng người thấp thoáng Thanh Sương liền kêu hạc nhỏ đưa lại gần đó, từ trên lưng hạc nàng nhảy xuống sửa soạn lại y phục. Định bụng chạy lại hỏi thăm, người nọ liền cứ thế xoay người bước đi không thèm nhìn đến nàng một cái mà nàng cũng nhìn chưa rõ mặt y, xung quanh cũng chẳng thấy người nào khác nàng đành mặt dày đuổi theo người nọ mà gọi:
–thượng thần xin dừng bước...có thể giúp ta chỉ đường một chút không?"
Hắn không nói gì đột ngột xoay người lại Thanh Sương còn chưa kịp phản ứng theo quán tính đã lao vào lòng hắn rồi, nàng âm thầm nguyền rủa chính mình vô dụng, muốn từ trong lòng hắn chui ra trong nháy mắt lại cảm giác dường như có lực đạo giữ lại, đang hoài nghi có phải mình nhầm hay không thì trên đầu một âm thanh ấm áp truyền tới:
–nàng muốn đi đâu, ta đưa nàng đến đó. Lòng Thanh Sương nổi lên một tầng mơ hồ nhưng cũng không nghĩ nhiều nàng trả lời đi phủ thần tôn.
–Được, ta cũng có chút việc muốn đến đó, chúng ta đi chung. Thanh Sương thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nghĩ ra..... mà trên đầu nàng hắn lại nói:
–Nàng nếu như còn lưu luyến ở trong lòng ta, vậy thì chúng ta có thể nán lại một chút chưa cần đi vội phải không"?
Thanh Sương nghe như sét đánh bên tai, vội vàng từ trong ngực hắn đứng xa ra, nàng liền nói:
–ta thật sự không có cố tình nha, chỉ là....... nàng có chút không nói lên lời, thâm tâm lại nguyền rủa chính mình tám vạn lần, mà hắn lại mở miệng nói:
–Đi thôi.
Lúc này Thanh Sương mới chân chính nhìn lên khuôn mặt hắn, lòng liền kinh ngạc cùng tán thưởng không ngớt. Chỉ lướt qua một ánh mắt cũng đủ thấy một đôi mắt màu lam nhạt tuyệt đẹp, y như màu sắc của bầu trời nơi đây, mà khuôn mặt chứa đựng đôi mắt ấy lại càng kinh động đến khó tin, là khuôn mặt anh tuấn, đường nét góc cạnh tỏa ra khí chất nam tính trầm ổn kiên định, cái mũi cao cao, khuôn hàm rõ nét đều là cực phẩm trong cực phẩm, cuộc đời vạn năm ngao du của nàng cũng chỉ lần này mới gặp được, nàng thầm nghĩ "cha mẹ phải đẹp đến thế nào mới sinh ra được bộ dạng yêu nghiệt như kia", bất giác nàng lại thổn thức thương cảm cho nhan sắc bản thân.
Chẳng trách ban nãy hắn còn sợ nàng được hời, cũng chỉ nhan sắc này mới có tự tin như vậy. May mắn là hắn ở chốn này không xuất hiện dưới cửu trùng thiên nếu không lại là một màn khuynh đảo thiên đình, nữ tiên theo hắn xếp hàng dài tới nam thiên môn.
Trong sự tán thưởng vô bờ của nàng hắn cuối cũng cũng dừng chân lại trước một cánh cổng gỗ màu hạt dẻ, bên trên biển đề bốn chữ "thừa ân thần tôn" hắn gõ gõ cánh cửa, một tiên đồng bước ra ngây người nhìn hai người vội nói:
– Hai vị thượng thần, mời vào.
Thanh Sương theo hắn bước vào. phía sau cánh cổng là một lối đi bằng đá dài tít tắp, hai bên lan can bằng trúc bạch ngọc xanh biếc, điều đặc biệt là phía dưới không phải là mây trắng thành đùn mà là khoảng không vô tận, họ đang đi trên 1 chiếc cầu bắc ngang không trung. Vừa vào tới cửa Thanh Sương thấy lão thần tôn từ trong sảnh bước ra, lão nói với nàng:
–Nha đầu, biết giữ lời hứa, rất tốt! dứt lời lại quay sang người kia nói.
–Thiên Thành, Ta cũng đang định tìm ngươi bàn chút chuyện, chọn ngày không bằng gặp ngày, ngươi đã đến đây rồi thì vào ngồi đi.
Thanh Sương nghĩ hóa ra hắn tên gọi Thiên Thành. Cái tên này nghe cũng hay đó.
Thiên Thành lại hướng lão nói:
–không vội, người có gì từ từ nói, con đến là để ăn cơm với người".
Thanh Sương thầm nghĩ "sao trùng hợp vậy ta cũng đến để ăn cơm đó".
–Đến ăn cơm? từ khi nào cơm ở phủ ta có thể hấp dẫn ngươi như vậy chứ. Nói đoạn lão lại giục hai người họ vào, sau đó kêu người dọn một bàn thức ăn.
Thanh Sương không khách sáo nữa cứ thế ngồi vào bàn, Thiên Thành hắn cũng ngồi, Thanh Sương cảm thán, đồ ăn trên thiên giới đều là những thứ thanh đạm, hoa quả bánh ngọt đều có mùi linh khí, thiếu đi chút hương vị đặc sắc ở nhân gian, tuy nhiên vẫn có thể xoa dịu cái dạ dày đang gào ục ục của nàng.
Trên bàn ngoài thức ăn còn có một vò rượu đục, Thanh Sương liền rót ra ba chén, hướng hai người kia nói:
– Lão thượng thần con kính người ly này, cảm ơn người tiếp đãi, Thiên Thành,cảm ơn ngươi đã đưa ta đến đây, rồi đưa lên uống cạn, lão thần tôn cười ôn tồn nói:
–nha đầu, ngươi uống rượu cũng không kém nhỉ?
Thanh Sương nâng chén không lên chăm chú quan sát nói:
–rượu giúp làm ấm lòng trong gió tuyết, rượu giúp xua tan đi cô tịch nơi hồng trần, là niềm vui nhân gian khó bỏ, nếu không biết uống là có lỗi với bản thân rồi. Trong vạn năm ngao du nơi hồng trần, cũng chỉ có rượu là người bạn tri kỉ bên cạnh nàng những năm tháng đó.
–được, được ngươi nói như nào thì là vậy đi.
–Rượu này rất đặc biệt, trước cay nồng sau lại ngọt thanh, mùi gạo nếp quyện cùng hương sen như hòa vào lại như riêng rẽ, dư vị đọng lại ấm áp lan tỏa khó quên, lão thần tôn người vất vả rồi. là tiếng của Thiên Thành.
– haha, lão đây nhàn nhã , ủ vài hũ rượu không tính là vất vả, ngươi có thể thưởng thức lão thấy rất vui rồi.
Thiên Thành lại nói:
- việc mà người định nói với con là chuyện gì vậy?
- cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tháng sau Thiên Hậu mở tiệc bàn đào, thiệp mời đã gửi lên đây, dù sao cũng cần có người đến dự, mấy lão thượng thần nhàn nhã quen rồi không muốn đến nơi ồn ào, chi bằng hôm đó để ngươi đi, cùng Thanh Sương đi đi.
Tiệc bàn đào của Thiên Hậu một vạn năm mới mở một lần, những lần trước nàng đều bận chữa trị cho người bệnh mà không kịp về dự, lần này có cơ hội nhất định phải đi xem náo nhiệt. Thanh Sương thầm nghĩ vậy rồi nói:
– lão thượng thần, Thanh sương người vừa nhắc không phải là con đó chứ,
– chính là con.
Nghe vậy, Thanh Sương trong lòng đã tưởng tượng đến một phen náo nhiệt rực rỡ.
lão thượng thần lại nói:
- Thanh Sương, con đã chọn tiên phủ nào hay chưa?
– cái này, con......hay là người để con ở lại trong tiên phủ cùng người nhé, người chia cho con một gian phòng nhỏ được rồi, người biết không, xưa nay con ở trong hồng trần làm khách, độc lai độc vãng đã quen, không thiết tha với thứ gì, tiên phủ con càng lười quản.
– người cũng chia cho con 1 phòng đi. Thiên Thành nãy giờ im lặng nghe đột nhiên lên tiếng.
Lão thượng thần chỉ đành dở khóc dở cười mà nói:
– được rồi, hai con thích ở cứ ở chỉ là phủ đệ đơn sơ đừng chê cười lão, nói rồi lão gọi người dọn phòng giúp hai người kia.
–Thiên Thành ngươi đã ở trên này lâu như vậy rồi, không lẽ vẫn chưa chọn được phủ sao? Thanh Sương thành thật thắc mắc mà hỏi.
- Chọn được rồi,
- Vậy sao ngươi còn muốn ở đây.
- Ta tự nhiên thích!
......
Ờm, ngươi thích. Hắn trả lời như vậy, Thanh Sương thật sự không còn có gì hỏi nữa liền ngậm miệng tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ, cái tên Thiên Thành này dường như là không thích nói chuyện, nàng cũng chẳng thèm để tâm đến hắn nữa ăn no cái bụng liền theo tiên đồng về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi rời đi còn hỏi mượn thư văn các của lão thần quân, nàng nghĩ trong đó chắc chắn sẽ có vài cuốn y thư từ thời viễn cổ, nàng lại có thể mở mang tầm mắt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top