Phần đầu

Hôm nay lễ Hoa Đăng khắp thành Châu Sở ngập người qua qua lại lại đèn hoa lộng lẫy thật khiến lòng người không khỏi rung động háo hức. Chiêu Kính vương phủ trở nên náo nhiệt hơn mọi ngày như được thoát khỏi cái dáng vẻ cô mịch mọi khi. Bọn người hầu chuẩn bị những đèn hoa đăng từ sớm, mọi người trong vương phủ đặc biệt là hai nhân vật chính vương phi và vương gia cũng tập trung tại đại sảnh hàn huyên trò chuyện vui vẻ. Lũ trẻ lại xôn xao trước sân bên trên là cả bầu trời hoa đăng nở rộ. Chỉ có riêng nơi Mai Quán là tịch mịch lạnh lẽo, trước đình viện là nàng đứng nhìn bầu trời có lẽ bây giờ ở Thiên Triều cũng vui vẻ như Bắc Triều ở đây vậy. Nàng nhớ nhà nhớ quê hương nhớ nơi cùng chàng êm đềm hạnh phúc chứ không phải như bây giờ cô mịch lạnh lẽo trong Chiêu Kính vương phủ này. Vị Chiêu Kính vương gia chính là nguyên nhân nàng đến đây vì hắn chính là chàng mà chàng cũng chính là hắn. Nàng vốn là hoàng hậu của Thiên Triều -Tang Tử, chàng là đế vương của Thiên Triều - Hạ Hầu Tử Khâm. Trong một lần nàng lén theo sau đoàn quân đi chinh chiến do chàng dẫn đầu họ gặp một trận tập kích lớn, khi chàng phát hiện nàng đang lẻn phía sau đoàn quân thì quá muộn, bọn chúng rất đông trong mưa tên có hoàng hậu của chàng với từng đường kiếm đang phải chống chọi với chúng. Chàng lao nhanh về nàng chỉ muốn ôm nàng ta thật chặt hứng chịu hết mọi đau đớn của nàng. Trước mắt nàng là một màu đỏ của chất lỏng sền sệt 2 cơ thể ôm nhau ngã xuống. 

Trong cơn mê có 1 bạch y đeo mặt nạ mái tóc đen nổi bật trên nền trắng tuyết. Hắn nói chỉ cần cho hắn 20 năm tuổi thọ của nàng thì nàng sẽ có 1 điều ước. Cuộc trao đổi kết thúc nàng ước được sống cùng hắn và mất 20 năm tuổi thọ. Mở mắt điều đầu tiên ập vào nàng là đôi mắt của chàng nhưng trong ánh mắt ấy không hề có sự nuông chiều lo lắng mà là sự khinh rẻ chán ghét. Toàn thân đau nhứt gân cốt như sắp nhũng ra, nàng nhìn lại thân mình trơ trọi không một mảnh vải che thân, trên cánh tay còn có các dấu ửng đỏ chỉ sợ sẽ thâm tím lên. Đưa mắt nhìn hắn rõ ràng ánh mắt hắn nhìn nàng không phải chàng ... nhưng dung mạo này... không thể nào. Hắn bước đến nâng cằm nàng :  

"Nữ nhân vô liêm sĩ không biết nhục nhã, không có được trái tim ta nên ngươi tính kế trèo lên giường ta. Thật rẻ mạc."

"Tử Khâm chàng ... ta không biết gì cả... ta là hoàng hậu của chàng mà ... ta là A Tử của chàng mà."- Nàng gào lên ôm chầm lấy hắn.Hắn khinh rẻ bước đi mặc cho nàng gào khóc mặc cho nàng té xuống nền đất lạnh, không một chút lưu luyến hắn phất tay áo sải bước bỏ lại cho nàng ánh mắt căm phẫn, cùng câu nói khiến tâm can nàng như vỡ tan:

" Chiêu Kính ta đời này chỉ yêu mình Dạ Lan. Cũng là vương phi của ta kiếp này."

*RẦM*

Cánh cửa đóng sầm lại nàng như chết lặng đi. Nhìn dấu máu đỏ đã khô trên giường và dung mạo mình trên tấm gương đồng vỡ nát có lẽ nàng đã hiểu đôi chút rằng hắn quên nàng rồi và cơ thể này không phải của nàng chỉ là đêm qua chắc chủ cơ thể này đã chết nên nàng có thể dễ dàng nhập vào. Qua lời không mấy dễ chịu của nô tỳ trong phủ nàng biết chủ nhân thân xác này chính là con gái thứ của thừa tướng trong triều còn đích nữ của lão ta chính là vương phi. Nàng không thể gục ngã được nàng nhất định phải đem chàng quay về Thiên Triều không thì Thiên Triều ắt đại loạn... nàng còn phải khiến hắn nhớ ra nàng. 

...

Đêm hội hoa đăng kết thúc nàng được mời đến gia yến do vương phi tổ chức. Chải chuốt lại đôi chút, thân xác này quá đẹp đúng không thẹn với danh xưng mỹ nhân Bắc Triều đôi mắt phượng tuyệt đẹp con ngươi sâu hun hút với màu xám huyền bí, sóng mũi cao vút rất hợp với khuôn mặt đoan trang, cánh môi anh đào mỏng mọng nước, làn da trắng muốt, thật khiến người ta nhìn một lần là mê đắm không thể nào dời mắt được nhưng chỉ duy nhất hắn là không. Nàng vận xiêm y màu lam có họa tiết phía thân dưới như sóng nước dập dềnh cùng tóc vấn cao điểm trên mái tóc đen láy là đôi trâm cài phỉ thúy hoa tường vy tạo nên một chỉnh thể thật diễm lệ. 

Cách Mai là nô tỳ hầu hạ nàng suốt thời gian qua, mặc dù đã quen với nhan sắc chủ tử nhưng hôm nay nàng lại không khỏi bị mê hoặc :

" Trắc Phi nương nương người đẹp quá"

Nàng chỉ cười nhẹ đáp lại vẫn bình tâm sải bước đến đại sảnh nơi tổ chức yến tiệc. Chỉ tiếc cho cô gái từng là chủ thân xác này dù đẹp tuyệt sắc một phương nhưng lại bị chính tay người yêu giết thì cũng ra đi về với trời đất. 

Hình ảnh đâu tiên nàng thấy được là hắn đang ôm vương phi của hắn vào lòng cùng hai đứa trẻ một trai một gái đang tranh với phụ thân giành lại mẫu thân của chúng. Lòng nàng nghẹn lại... rõ ràng chỉ mới vài ngày trước nàng còn trong lòng hắn và bị hắn thì thầm vào tai nói là muốn có một đứa trẻ với nàng còn nói hắn sẽ phong nó làm thái tử của Thiên Triều lúc ấy gò má nàng ửng hồng còn e thẹn đấm nhẹ vào bờ ngực rắn chắc của hắn... vậy mà người trước mặt nàng chỉ có dung mạo giống chàng ấy chỉ có vết sẹo ở ngón tay trỏ bên phải giống chàng ấy do một lần chàng vì nàng đích thân vào bếp nên bị dao thái trúng.

...

Nàng rối lắm... 

Nàng không biết cần phải làm gì cả...

Có lẻ đây là Chiêu Kính vương gia của Bắc Triều thật... vậy thì Hạ Hầu Tử Khâm đế vương của Thiên Triều đâu...

Còn vết sẹo ấy và dung mạo ấy là sao...

...

Yến tiệc kết thúc nàng quay về Mai Quán với tâm trạng rối bời như tơ vò... "chàng ở đâu ...chàng ở đâu... ta nhớ chàng lắm... Tử Khâm... nếu lúc ấy ta và chàng cùng chết nơi sa trường có lẽ còn hạnh phúc hơn bây giờ " 

Khi còn là hoàng hậu của Thiên Triều nàng thích nhất là hoa huyết mai. Chính vì thế đế vương thiên triều ngàn dặm xa xôi lệnh người đi tìm làm vườn mai mười dặm trong hoàng cung. Nàng thường múa khúc Uyên Ương Ca còn chàng thường gãy đàn bên vườn mai. Bây giờ cũng như vậy không có tiếng đàn chỉ có tiếng lòng càng làm cho vũ khúc trở nên mạnh mẽ mê người.

Ngày ta khoác áo thêu hoa
Câu thơ rớt giữa hằng sa giọt buồn
Đêm về nghe vẳng tiếng chuông
Thềm khuya bóng nguyệt gió luồn cánh mai.

...

Kết thúc vũ khúc nàng với xiêm y sắc lam nhàn nhạt thanh kiếm cũng gãy thành 2 đoạn, nàng ngã khụy xuống nền đất cánh mai vì đợt gió cũng rơi lả tả, nàng gào lên  : 

" Tử Khâm chàng đang ở đâu... để thiếp đi tìm chàng. Hay cho câu thề mãi mãi sánh đôi giờ đây đôi nhạn chia lìa chàng trả lời cho thiếp... thiếp phải tìm chàng ở đâu đây Tử Khâm..." 

Nước mắt nóng bỏng mặn chát rơi trên nền đất... trước mắt nàng là đôi hài thêu kì lân màu sẫm :

" Rốt cuộc ngươi là ai ??? Nói cho ta biết ngươi là ai???!!!" 

Chính là giọng của chàng nàng ngước mắt lên vẫn là ánh mắt đó xa cách nhưng không còn vẻ khinh rẻ lạnh lùng chỉ hơi dao động. Nàng vui mừng nắm dạt áo hắn:

" Tử Khâm Tử Khâm có phải chàng nhớ ra gì không... Tử Khâm ta là Tang Tử là hoàng hậu của chàng... ta không biết sao chàng như thế này... chàng quên ta... lúc trước chàng đi ra trận thì bất ngờ bị tập kích ta do lẻn theo nên chết nơi sa trận cùng chàng.... chàng và ta không hiểu tại sao lại trùng phùng ở đây... nhưng vết sẹo ở ngón trỏ tay phải của chàng là vì nấu canh cho ta mà ra còn dung mạo của người kể cả giọng nói nữa đều giống chàng ấy...."

" Thôi ! Đủ rồi ta... ta đau đầu quá... ngươi ngươi ta không nhớ ngươi gì mà vua rồi ngươi hoàng  hậu.... á á ta không nhớ gì cả....ngươi...ng...ươi..."

" Tử Khâm Tử Khâm"


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top