Chap 2

Bầu không khí yên bình giờ đây đã bị thay thế bởi sự im lặng ngột ngạt, và âm nhạc nhẹ nhàng từng vang lên trong không gian giờ đây chỉ còn là tiếng đập thình thịch của những trái tim đầy lo âu.

"Mọi người... tất cả hãy bình tĩnh lại." Ai đó lẫm bẩm, nhưng có vẻ như anh ta đang cố trấn an chính mình hơn là họ.

Nhưng không ai để tâm đến lời nói ấy. Tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ riêng, cố gắng hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra.

"Rosalyn?" Giongj Alberu vang lên, phá vỡ sự im lặng trong khi một nhóm người hầu nhanh chóng tiến đến kiểm tra tình trạng của Alberu. Anh chỉ nhún vai, ra hiệu rằng họ nên lo kiểm tra người khác hơn là anh.

Rosalyn hít sâu, cố giữ cho giọng nói của mình ổn định. "Tôi cần phải kiểm tra nó trước, chỉ để chắc chắn thôi."

Trước cái gật đầu của anh, Rosalyn lấy từ túi áo một chiếc khăn tay, cẩn thận nhấc quả cầu lên và đặt nó trên chiếc bàn gần nhất. Rosalyn lấy ra một cuốn sách dày từ chiếc túi không gian của mình. Ánh mắt mọi người đều dõi theo cô, tò mò chờ đợi.

Trong khi đó, Choi Han giữ khuôn mặt bình thản, chậm rãi lau máu trên thanh kiếm của mình vào áo choàng của kẻ địch trước khi thờ ơ ném cái xác không đầu sang một bên. Anh nhảy xuống khỏi sân khấu, không mảy may quan tâm đến những ánh mắt đang dõi theo.

Alberu đưa tay lên mặt, trầm ngâm suy nghĩ. "Haa... Trước tiên, hãy đưa mọi người về nhà an toàn."

"Chúng ta không thể." Beacrox đáp lại.

"Ý anh là sao, không thể?" Một quý tộc nghiêm khắc từ đám đông rít lên, nhưng đã ngay lập tức im lặng khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Beacrox.

Ron bước lên thay Beacrox trả lời, ông đứng trước cánh cửa lớn. "Chúng ta thực sự không thể." Ông đẩy cửa nhiều lần để cho mọi người thấy, cánh cửa ấy không nhúc nhích dù chỉ một chút.

"Vậy tại sao chúng ta không phá cửa?" Choi Han đề nghị và tiến đến cánh cửa nhưng bị chặn lại. "Tôi không nghĩ đó là một quyết định sáng suốt." Ron vừa nói vừa chỉ tay về phía cánh cửa.

Choi Han nhướn mày nhìn Ron trước khi anh đảo mắt về phía cửa. Mọi người cũng nhìn theo ánh mắt của anh, phải mất một lúc trước khi mọi người nhận ra điều gì kì lạ.

Một ánh sáng yếu ớt đang bao phủ khắp nơi, chiếu sáng mọi ngóc ngách của tòa lâu đài nguy nga.

"Đó là một câu thần chú." Bud lẩm bẩm khi nhận ra, tay đặt lên cằm trước khi thở dài. Tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh.

"Đó là loại thần chú gì?" Tasha hỏi, bà đứng gần cháu trai mình.

"Đây là một câu thần chú dùng để ràng buộc, nó đã được sử dụng từ rất lâu trước đây, chủ yếu được dùng trong việc vận chuyển hàng hóa." Bud giải thích.

 Bud giơ ngón tay lên khi tiếp tục. "Ví dụ, thay vì cần một trăm con ngựa để kéo một trăm cỗ xe, bạn chỉ cần một con ngựa để kéo một cổ xe, và các cổ xe còn lại sẽ bắt chước chuyển động của nó."

"Nhưng thật không may, nó không chỉ sao chép chuyển động của một vật mà thay vào đó, toàn bộ cấu trúc cũng sẽ bị ràng buộc với nhau. Vì vậy, khi một cỗ xe bị hư hỏng, các cỗ xe còn lại cũng vậy. Đó là lý do tại sao các thương nhân ngừng sử dụng câu thần chú này, cho rằng nó là thứ vô dụng." Bud nói xong và đặt một tay lên hông.

"Vậy ý của cậu là, nếu chúng ta phá hủy câu thần chú, tất cả mọi thứ trói buộc với nó cũng sẽ bị phá hủy?" Họ đảo mắt về phía người vừa lên tiếng.

Đó là Violan Henituse. Đôi mắt Violan vẫn kiên định bất chấp sự cố khi bà hỏi một cách bình tĩnh. Bà ôm chặt Lily trong tay, Basen đứng bên và Deruth nhìn gia đình mình từ phía sau, đặt tay lên vai họ.

"Chính xác." Bud gật đầu.

Glenn bước đến gần cửa, đặt tay lên bề mặt phát sáng. "Việc làm vỡ vài cánh cửa hay cửa kính không phải là vấn đề, nhưng cái này..." Giọng anh trầm lại. "Đây là trụ chính của lâu đài. Nếu nó bị phá hủy, trần nhà có thể sẽ sụp đổ và tất cả chúng ta sẽ bị cả cung điện nghiền nát."

"Vậy việc sử dụng cuộn dịch chuyển tức thời hay phép thuật dịch chuyển ngay bên ngoài thì sao?" Eric, người đứng đầu gia đình Wheelsman, đề nghị trong khi sửa kính bằng ngón trỏ.

Amiru Obarr và Gilbert Chetter đồng tình, nhưng cả hai lại nhanh chóng lắc đầu.

"Haaa.... Tất nhiên là có cả một câu thần chú hạn chế khác." Eric càu nhàu và tặc lưỡi.

Một sự im lặng bao trùm cho đến khi Rosalyn đột nhiên buông một loạt những lời nguyền rủa, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Tôi đoán cô đã biết nó là gì." Alberu bình tĩnh nói.

Rosalyn bắt gặp ánh mắt của Alberu trước khi trả lời. "... Nó là một thiết bị được gọi là Télos."

"Télos?" Họ lặp lại, chưa bao giờ nghe về một thiết bị ma thuật như vậy. "Nó là cái gì?"

"Hmmm... " Bud lẩm bẩm, anh nhớ đã từng đọc một bài viết về thiết bị ma thuật đó, chỉ là anh không thể nhớ.

"Đó là một thiết bị đã được sử dụng từ thời xa xưa.... Nó được sử dụng để trừng phạt.... Đây là một loại thiết bị phát nổ." Rosalyn trả lời.

Phải mất một lúc, thông tin chấn động ấy mới thấm vào đầu mọi người: một thiết bị ma thuật sẽ phát nổ đang ở cùng họ.

Cả hội trường bỗng chốc tràn ngập những lời nói hốt hoảng, một số yêu cầu được ra ngoài mặc cho những lời giải thích và can ngăn rằng điều đó là không thể.

"Im lặng!" Alberu quát lớn, sự kiên nhẫn của anh dường như đã cạn kiệt. Mọi người im bặt, lo sợ rằng cơn giận của anh sẽ đổ lên họ.

Alberu chuyển ánh mắt trở lại Rosalyn. "Bây giờ.... Cô có thể giải thích thêm được không"

"Đó là một thiết bị bom, tôi phải nói rằng là nó rất mạnh. Nhưng để chế tạo ra nó, cần có một người chế tạo và một vật chủ."

"Cô biết cách vô hiệu hóa nó sao?" Alberu hỏi.

"Cách duy nhất để vô hiệu hóa nó là phá hủy sức mạnh chính của nó." Rosalyn trả lời trong khi đưa cho anh một cuốn sách đã được mở, nơi hiển thi hình ảnh của quả cầu nói trên.

"Vậy thì mấy người còn chần chừ gì nữa vậy?" Có người hỏi trong đám đông.

Tasha cố gắng kiềm chế để không đảo mắt.

"Bởi vì vị trí của nó..... Nó nằm ở đâu đó trong trái tim của vật chủ."

"Điều đó thậm chí có thể không?" Amiru hỏi trong sự hoài nghi, cô dường như không tin vào những điều mình đã nghe được.

"À, theo cuốn sách này thì ...... đúng vậy." Alberu lẩm bẩm trong khi đọc qua cuốn sách.

 Télos , một công cụ hay một thiết bị được sử dụng để trừng phạt những kẻ sống ngoài vòng pháp luật hoặc đôi khi là các bộ lạc bằng cách biến thủ lĩnh của họ trở thành vật chủ. 

Một công cụ được kết nối với vật chủ bằng cách trao đổi phần có giá trị nhất của vật chủ. Và một khi thiết bị được kích hoạt, chúng sẽ bắt đầu hoạt động.

Cách duy nhất để vô hiệu hóa thiết bị là chấm dứt sức mạnh của chính thiết bị nằm trong trái tim của vật chủ, dẫn đến việc vật chủ của nó bị tiêu diệt. 

Mắt Alberu dừng lại lâu hơn ở đoạn cuối cùng. Anh nhớ lại lời Elishneh từng nói trước khi đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu.

'Các ngươi ổn chứ?'

'Chúng tôi ổn'

'Các ngươi ổn chứ?'

'Eruhaben-nim! Chúng tôi vẫn ổn' Họ hơi giật mình nhưng kịp phản ứng trong đầu.

Nhữn người khác ném cho họ một cái nhìn bối rối, tự hỏi tại sao các anh hùng của họ đột nhiên im lặng.

Eruhaben thở phào nhẹ nhõm. Ông đang trên đường đến lâu đài khi Elishneh đột nhập vào lâu đài, và chỉ có thể đến ngay sau khi sự việc xảy ra.

'Ta đang ở đây cùng với Lock.... Có vẻ như lâu đài này đã được bao quanh bởi các phép thuật ràng buộc và hạn chế.' Eruhaben thông báo cho họ. Lock đang cau có khi nhìn chằm chằm vào lâu đài.

Khi đến đây, Lock đã giơ nắm đấm và sẵn sàng đập vào cửa kính. Anh đã ở trong vườn khi sự việc xảy ra, và bị mắc kẹt bên ngoài.

May mắn thay, Eruhaben phát hiện ra Lock sớm và ngăn chặn kịp thời trước khi anh gây ra thêm thảm họa.

'Ngài có nghĩ rằng ngài có thể đưa chúng tôi ra ngoài không?' Alberu hỏi trong đầu sau khi giải thích  về quả bom.

Eruhaben nhìn vào lâu đài và nghĩ. 'Thật khó để đánh giá, nhưng nếu ta cố gắng làm gì đó, ta không chắc liệu nó có ảnh hưởng đến toàn bộ cấu trúc lâu đài không.... Có vẻ như họ đã sử dụng một loại phép thuật hạn chế rất mạnh, và đó không phải là phép thuật duy nhất.'

Việc giao tiếp giữa họ cũng gặp khó khăn, và lý do duy nhất khiến Eruhaben có thể duy trì liên lạc là vì ông đang đứng hơi xa lâu đài.

Xem xét số lượng các phép thuật hạn chế đã được sử dụng, Eruhaben, người đã sắp kết thúc cuộc đời của mình, không thể phá vỡ được câu thần chú.

'Nhưng ta có thể dịch chuyển vào bên trong-'

'KHÔNG!'  Alberu nhanh chóng xen vào. 'Họ có thể đang thực hiện một ma pháp nguy hiểm khác. Với tất cả những cá nhân mạnh mẽ đang bị mắc kẹt ở đây...'

Dù Alberu không nói ra, Eruhaben hiểu rõ tình hình. Vương quốc Roan đang bị đe dọa, và nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc. Ông gật đầu đồng ý, dù Alberu không thể nhìn thấy.

Sau một lúc suy nghĩ, Eruhaben hỏi. 'Vậy thì ta phải làm gì ?'

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Alberu, chờ đợi quyết định từ anh. Áp lực nặng nề đè lên vai anh.

Alberu thở dài trước khi suy nghĩ về cách để thoát khỏi tình huống này. Trong lâu đài này, có hơn trăm người, còn chưa kể đến những người hầu.

Các phép thuật hạn chế này không thể tồn tại vĩnh viễn; anh chắc chắn chúng sẽ chỉ kéo dài trong vài giờ, tối đa là một ngày. Đến lúc đó, họ có thể dịch chuyển ra ngoài. Nhưng quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào thế nên họ phải sơ tán ngay lập tức.

Điều này để lại cho anh hai lựa chọn duy nhất trong tay, một là bị thổi bay thành từng mảnh hay bị chôn vùi dưới lâu đài. Trừ khi họ tìm ra ai trong số các khách mời ở đây là vật chủ, nếu không phải là người trong lâu đài thì cơ hội sống sót sẽ cao hơn cho tất cả mọi người.

Nếu là anh của 5 năm trước, anh sẽ chọn phương án hi sinh trong tích tắc.

Alberu nhớ lại câu nói nổi tiếng mà anh đã từng nói khi còn trẻ : Phải hy sinh để đạt được điều gì đó. Đã từng là niềm tin kiên định của anh, và cũng là một trong những lý do khiến anh trở nên mạnh mẽ như bây giờ.  Nhưng điều đó không có nghĩa là Alberu sẽ hy sinh bản thân mình; đôi khi, người khác sẽ phải trả giá.

Bởi vì bạn thấy đấy, câu nói đó không bao giờ ám chỉ rằng phải hy sinh anh, nó có thể là hy sinh những người khác - nhưng tất nhiên, vì mục tiêu của mình thì Alberu sẵn sàng làm mọi thứ. 

Bạn có thể gọi anh ta là một kẻ thao túng tàn nhẫn, một bạo quân, nhưng đó là con người của Alberu. Anh đã hy sinh những thứ nhỏ nhặt để đạt được thành công, nhưng những điều đó không đủ quan trọng để nhắc đến.

Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi trong 5 năm qua. Sau khoảng thời gian dài chiến đấu bên cạnh nhau, ngay cả khi sự tương tác của họ bị hạn chế và chủ đề chủ yếu là về cuộc chiến đang diễn ra và cách đánh bại White Star. Alberu cảm thấy tự hào khi nói rằng họ là những người bạn đồng hành của anh, thậm chí còn là bạn thân.

Nhưng bây giờ, Alberu không chỉ là một chàng trai bình thường; anh là vua, là tương lai của vương quốc Roan. Sự sống còn của đất nước và người dân đang phụ thuộc vào quyết định của anh.

Nếu tất cả bọn họ chết ở đây, cùng với những quý tộc và những người kế vị từ những gia đình quyền lực thì vương quốc Roan có khả năng - không, vương quốc của anh chắc chắn sẽ sụp đổ.

Và Alberu không thể chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.

Thay vì trả lời trực tiếp, Alberu vẫn bình tĩnh hỏi. "Có cách nào để biết ai là vật chủ không?" Mắt anh vẫn dán vào cuốn sách.

Mọi người hiểu rõ ý định của Alberu và chấp nhận quyết định của anh mà không cần thắc mắc.

Rosalyn run rẩy trả lời. "Không phải tôi không biết, không. Trừ khi chúng ta có thể hỏi người niệm chú ai là vật chủ, nhưng thật không may ....." Giọng cô trở nên nhỏ lại khi nhớ đến cái xác không đầu ở trong góc cung điện.

"Tên khốn nào đó đã mất bình tĩnh và phá hỏng cơ hội của chúng ta." Ron nói tiếp. Giọng ông trầm nhưng đủ lớn để mọi người có thể nghe thấy.

Khuôn mặt của Choi Han tối sầm lại, quai hàm anh nghiến chặt, những người khác nao núng thậm chí một số kháccòn quay đầu đi. Nhưng Ron vẫn không hề bối rối và thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt Choi Han. Trong khi Beacrox đến gần cha mình hơn, khuôn mặt của anh khắc kỷ.

Bầu không khí căng thẳng bao trùm khi sự im lặng và khó xử lan tỏa khắp căn phòng.

Alberu, cố tình phớt lờ những lời nói xung quanh, tập trung vào cuốn sách và lẩm bẩm các từ ngữ trong đầu.

'Nó sẽ khởi hành từ ánh sáng đầu tiên.' Nó có nghĩa là bình minh. Họ phải tìm ra vật chủ trước khi mặt trời mọc. 

'Một công cụ được kết nối với máy chủ bằng cách trao đổi phần giá trị nhất của nó'  "Phần giá trị..." Anh suy nghĩ.

Alberu bỗng nở một nụ cười nông cạn và quay sang Rosalyn, hỏi. "Cô nghĩ phần giá trị nhất của một con người là gì?"

Rosalyn bất ngờ trước câu trả lời đột ngột của Alberu và trả lời một cách bối rối. "Trái tim?"

"Tâm trí"

"Chúng ta không biết-"

Alberu ngắt lời Rosalyn. 

"Ở đây nó nói rằng họ trao đổi phần quý giá nhất của mình bằng cách nào đó.... Vật chủ có sức mạnh chính và công cụ giữ TÂM TRÍ của vật chủ"

"Vậy não chứa gì, Rosalyn?"

"Kiến thức." (thích cái cách trong đầu Rosalyn toàn kiến thức. Chị ta là học bá chính hiệu)

"Ký ức." Alberu đã đính chính.

Anh đưa cho cô cuốn sách trước khi tiếp tục. "Và nếu chúng ta có quyền truy cập vào những ký ức đó ...."

".... Chúng ta có thể xác định đó là ai" Tasha tiếp tục.

"Nó có vẻ khả thi." Rosalyn sau đó quay lưng lại với họ và kiểm tra lại quả cầu.

Những người khác cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa sợ hãi—nhẹ nhõm vì có thể thoát ra khỏi cung điện này, nhưng sợ hãi vì vật chủ có thể là họ. Nhưng họ không biết rằng những ký ức ẩn giấu sâu bên trong quả cầu này không chỉ là ký ức bình thường, mà là những sự thật khó lường đã bị che giấu từ trước đến nay, đó là thứ có thể thay đổi mọi thứ.



_________________________________________________________

❤️ Nếu các bạn muốn ủng hộ mình tiếp tục dịch các truyện khác, các bạn có thể donate thông qua số tài khoản : 1903 7705 6890 18 (NGÂN HÀNG TECHCOMBANK) hoặc mã QR phía dưới

❤️ Nội dung ck: donate ủng hộ truyện wattpad

❗ Việc donatekhông bắt buộc, mình vẫn sẽ đăng truyện như thường. Sự ủng hộ của các bạn sẽ giúp mình có thêm động lực và điều kiện để tiếp tục dịch những bộ fanfic chất lượng khác. Cảm ơn các bạn rất nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top