Chương 7

Ủ rũ ngồi trên bệ cửa sổ nhìn xuống dưới. Tòa cung quy số 17 âm u đến bất ngờ lạ thường. Hôm nay tiểu Nhất và tiểu Thất chỉ mang tới cho anh một bồ quần áo và chút đồ ăn, xong lại đi ngay. Anh dùng bữa rồi lại chán nản

Hắn ta đang có bị lộn anh với ai không? Từ lúc anh sinh ra chỉ biết tới hương ôi thối từ các ống cống trong khu chuột. Lớn lên đi làm rồi cùng mẹ nàng dọn ra khu trọ khác, rồi mở tiệm bán bánh vặt sống qua ngày thì làm sao mà là Jeon tướng quân danh giá được chứ. Tiếng gõ cửa truyền tới, anh lờ phắt đi, cánh cửa được tự động mở một cách tự nhiên nhất và bước vào trong là một nàng tiểu thư nổi bật với mái tóc màu bạch kim, thân vận giáp sắt. Theo anh đoán chắc chắn là 1 trong thập thánh sĩ mạnh nhất đất nước này theo tiểu Nhất và tiểu Thất. Nàng ta nhẹ nhàng ngồi xuống, cạnh bên khung cửa sổ nơi anh đang thả mình. Một tay nhỏ bé nâng mặt anh lên, nàng nhìn sâu vào

_ đôi mắt thật đẹp! Nó chứa đựng sự không muốn khuất phục đầy nhục nhã

_ nàng là...

_ oh, ta là Merlian, 1 trong thất thánh sĩ. Ta được phái tới để dạy cho ngươi mọi thứ cho kì thi chọn mẫu nghi thiên hạ sắp tới

_ tôi đã bảo là không tham gia mà

Anh vùng ra, hất mạnh tay nàng ra. Ánh mắt càng căm phẫn và dè chừng. Nàng chỉ đứng lên, hai bàn tay ấm áp nâng mặt anh xuống, khẽ hôn nhẹ lên bờ trán lấm tấm mồ hôi của anh thủ thỉ nói

_ Wonwoo đáng thương của ta, đừng bướng bỉnh nữa. Không thì điểm cuối cùng của ngươi là phòng điều giáo

_ ....

Anh im lặng, hất nàng ra. Một hướng thẳng mà đi, ngang qua chiếc bàn cầm lon cà phê và đi ra khỏi phòng. Cho tay vào túi quần, tay cầm lon cà phê đã được khui mà hớp một ngụm

Giờ này trong cung không vắng không đông cũng chỉ bình thường lẻ loi vài hai ba cô hầu chạy việc qua lại. Anh lướt qua từ khung cửa sổ, chân bước đều đều trên hành lang làm bằng gạch men sứ màu xanh ngọc. Khuôn mặt vô cảm lướt qua những lời nói đầy ác ý và thẳng thắng của các phi tần khác

Như điếc như câm, anh cũng chỉ lướt qua, chân vẫn cứ bước đều đều tựa như một con búp bê tự động đi mãi và chẳng biết mình đang đi về đâu nên thôi anh dẹp mẹ cái sâu đíp mà mở cửa sổ, nhảy từ ban công lầu 7 xuống bàn công lầu 6 rồi cứ từ từ mà nhảy xuống hết. Không phải là anh không thích đi đường bình thường mà vì đường bình thường chỉ để hạ phàm đi còn anh là tiên là tử phải bay :))

Lon cà phê rỗng tuếch nằm gọn trong thùng rác. Wonwoo khịt khịt mũi rồi cầm trên tay song chổi đi chơi lòng vòng trong khu vườn được ngưng trệ thời gian khá lâu. Khu vườn hoa mận này, vốn dĩ nó đã không còn được nở hoa nữa, nó sẽ mãi giữ lấy hình dáng đẹp nhất của tuổi đôi mươi mà nó được nở rộ khoe sắc đẹp nhất

Cứ thế, anh cứ đi và đã dừng chân tại một bức tường khá cao được sơn màu trắng nhưng khá úa tàn. Đặt tay lên bức tường rồi cứ đi theo nó. Đang đi thì anh thấy một chàng trai, áo quần rách rưới, mái tóc đỏ lũ rũ trên trán, đôi mắt nhập nhòe không rõ vô định, đôi tay nhỏ nhắn trầy xước cũng lần mò bước tường mà đi

Anh cứ nhìn cậu ta đi, đi một cách khó khăn vô cùng. Lòng thương người của anh bỗng chốc nổi lên, anh đi lại và hỏi

_ này chàng trai, cậu là ai?

_ em...là...Minghao

_ sao trông cậu thê thảm thế?

_ em mới...mới vừa bị xô ngã từ bức tường phía trên kia xuống. Em..em...là vợ cả của tướng quân họ Wen

_ vợ thứ xô à? Không đùa chứ? Té từ trên kia xuống cũng chết không thì tan xương nát thịt

_ em...em...không biết

Anh thở dài rồi bẻ một cây gậy khá chắc đưa cho cậu. Minghao cầm lấy cây gậy mà chống đỡ đi cho dễ. Wonwoo dẫn cậu tới một cái hồ, rồi xoắn tay áo, tay vớt nước lên rửa mặt cho cậu. Lúc đầu cậu kì kèo không muốn tắm, lúc sau bị anh dọa làm "thịt" nên cậu nín để anh sửa soạn.

Sau một hồi rửa mặt, giằng co níu kéo lấy bộ đồ trên người cậu ta may lại vài chỗ bằng ống chỉ và cây kim để trong túi áo mình, rồi giặt đồ phơi lên mặc kệ Minghao khóc lóc cố gắng che mấy dấu hồng xanh đỏ trên tấm thân nude núp sau bụi cây thì Wonwoo đã rất hài lòng nhìn một cậu nhóc Minghao gọn gàng sạch sẽ và đầy đáng yêu

_ quả nhiên vợ cả của họ Wen rất là đáng yêu nha

_ -///-

_ bày đặt ngại gì. Mà hỏi này

_ dạ??

Minghao sáp lại gần, cậu bé ngây thơ mở mắt to hết cỡ lẫn bàng hoàn. Gan lắm mới dám lách luật trèo qua vách cấm dù cậu cũng lách luật kinh vê lờ, ai bảo ngày xưa sư phụ Lam Cảnh Nghi đã dạy cậu bé hết những kinh nghiệm lách luật đã đến lúc tận dụng những gì sư phụ ngày xưa dạy :))

Cả hai phối hợp khá nhịp nhàng trong việc đào tẩu dù biết rằng đã đào tẩu thì một vào phòng điều giáo và một sẽ bị đàn áp lẫn dạy dỗ nghiêm khắc. Nhưng, hai người không từ bỏ đâu

Bàn cũng đã bàn, việc cũng chia nhau xong, trời lại gần trở trưa, Wonwoo tạm biệt Minghao rồi ra về nhưng cậu cắn răng sợ hãi cùng cợn và có ý định ở lại khu rừng. Wonwoo nheo mắt hỏi

_ sao thế?

_ anh...anh cứ về đi. Em sẽ ở lại...đây

_ tại sao?

_.....

Cậu nhóc nắm chặt góc áo nét mặt sợ hãi ngày càng lộ rõ ra qua đôi mắt hơi ứa lệ dưới cái cúi gằm mặt. Anh thở dài rồi xoa đầu cậu nhóc, song, anh mở lòng và nhẹ nhàng nói với cậu

_ đến chỗ anh đi

_ vâng...?

_ tòa cung quy số 17, trừ khi do chủ sở hữu của nó dắt một phi tần không nhiễm sự giả dối vào thì còn lại sẽ không thể vào được

_ nhưng..em

_ nơi an toàn nhất lúc này

Không dài dòng chi cho mệt vì bản tính anh vốn lười nên nắm tay cậu nhóc kéo thẳng đi. Trên đường có 1 số phi tần nói vậy câu để nhục mạ anh và cậu. Minghao vốn bản tánh hiền lành nên (lại) cúi gằm mặt xuống

Một trong số họ có vợ thứ của tướng quân họ Wen. Cô ta ẩn khuôn mặt sau chiếc quạt giấy cùng hai người hầu phía sau, đi ra chặng đường hai người. Ả ta cười đểu mỉa mai, tay nâng cằm Minghao lên

_ ôi chao chưa chết à?

_ ê gái bán bông, mất nết vậy :((

_ mày nói gì cơ?

_ chặn đường trai đẹp liêm sỉ rơi đầy đường kia

Wonwoo đứng chắn cho Minghao không quên tạo nghiệp một chút thôi. Minghao chưa nói gì thì có anh nói khiến cậu nhóc ngước đôi mắt to tròn nhìn anh. Vợ thứ là con gái rượu của bá tước họ Philin, xinh đẹp tuyệt trần, nhan sắc chưa ai đọ nổi cũng vì thế dù đã có vợ rồi nhưng trong một lần đi chinh chiến, hoàng đế cũ đã phái con gái của bá tước đi theo hầu sự cho Wen tướng quân và cũng từ đó, cô ta chính thức thành vợ hai của Wen tộc. Mỗi ngày cậu chỉ im lặng nghe cô ta la mắng, chưa dám bao giờ bật lại

Lần này Wonwoo cả gan kêu cô là gái bán bông, dù 1 sự thật rằng, day vào người này thì không nhục trước thiên hạ cũng ôm bụng tức mà đi về. Tính nết vốn độc mồm thốt ra câu nào lạnh thấu tâm can cụt lủn nhưng đầy thấm thúy, không thể khiến nhiều người dù không muốn nhưng phải chấp nhận rằng một điều Wonwoo thật sự là bản sao của người đó, một huyền thoại của nơi này

Cô vợ thứ của Wen tướng quân không can tâm việc mình bị hắn móc mỉa, lại vừa hay phu quân của ả đang đi ngang qua, ả liền cầm tay của Minghao đang ngó trời đất, mà xô chính mình rồi hét lên

_ MINGHAO, SAO NGƯƠI XÔ TA

Minghao bối rối vô cùng khi ả cố tình hét to lên và thu hút được sự chú ý của phu quân cả hai và đang từng bước đi lại. Wonwoo xem đồng hồ đeo tay và lắc đầu thở dài, lại hít drama rồi. Wen tướng quân vừa bước tới, ả vợ thứ được đỡ dậy liền ôm lấy Wen tướng quân dụi mặt vào người hắn mà khóc òa lên

_ hức hức phu quân!

_ sao vậy?

_ phu quân xem, vợ cả của ngài đã xô ngã thiếp đấy. Trầy hết cả chân tay

_ có sao không? Sao cậu lại làm vậy

Junhui ngước lên nhìn Minghao, một ánh mắt vô tâm đâm thủng nát tâm can của cậu bé Minghao. Lại là ánh mắt đó, haha, cười mỉa mình một chút rồi ngẩng đầu lên, nở nụ cười chua xót

_ nếu em làm, thì xô ả ta từ trên vách cắm kìa. Wen tướng quân à, anh đã không yêu em thì cho em xin lại tự do của em nhé!

_ cậu đang nói gì vậy?

_ hãy - trả - lại - tự - do - cho - em

_.....

Vợ thứ được nước vừa khóc nhưng miệng lại cười tươi đạt yêu cầu. Junhui vội vã buông ả ta ra, đi lại một tay kéo Minghao lại nhưng cậu đã né và núp sau Wonwoo đang nhìn vở kịch theo chiều hướng nhạt toẹt.Minghao là một trong những bông hoa hướng dương bảo bối của thần dân xứ CARAT, nếu phu quân đã không cần cậu thì vẫn còn các thần dân nơi ấy cần cậu. Cậu nên học hỏi ở Wonwoo cách đáp trả ngược lại thôi

Wonwoo khá đói bụng và quyết định bỏ drama đang hít hà kéo Minghao đi về tòa cung của mình kiếm chút gì đó lót dạ. Có thực mới vực được đạo. Kéo Minghao vào trong cung, không để các bọn miệng mồm độc ác của bọn ngoài kia thị phi sân si. Tướng quân Wen có thể thấy được những giọt lệ trong suốt của Minghao khi em ấy vô tình lướt qua

Ngày xưa, trong một lần đi nghỉ mát ở xứ sở CARAT xinh đẹp được cai quản dưới trướng của vị thần Lê Đình, anh đã gặp một người con trai đang ngồi giặt đồ bên suối với một con chim mỏ bụp do tạo nghiệp đậu trên vai

Vì quá mê trai, bậy, vì lo ngắm chàng trai ấy mà anh trượt chân xuống dòng suối mát lạnh và thành ra trật bà nó chân và lúc ấy tiếng hót của con chim hiện lên :" giặt đồ thì phơi bờ rào, chứ phơi bờ sào có thằng ăn cướp quéc quéc "

Do con chim tạo nghiệp nên chàng trai ấy thấy 1 thanh niên cố gắng lội vô bờ. Cậu đây tánh nết hiền lành thương người liền vội vàng đỡ anh lên về nhà sắt thuốc cho uống

Từ đó anh đem lòng say mê cậu bé này rồi đem về làm phu nhân của mình. Nhưng nào ngờ hơn được 3 năm thì anh lại có vợ thứ, từ đó anh đã không còn thấy cậu thường xuyên dù rằng biết cậu cũng chỉ quanh quẩn ở trong rừng cung thôi

Minghao lòng buồn bã nghĩ tới tướng quân Junhui, chỉ nhấp vài muỗng đồ ăn lại thôi còn Wonwoo ăn như chết đói. Cơm thằng cha hoàng đế càng ăn lại càng muốn ăn thêm mà. Để ý tới Tiểu Hạo đang buồn bã thì anh gõ xuống mặt bàn bảo

_ chú mày thu xếp đi. Tầm canh tối ngày mốt là trốn đấy

_ sớm thế anh?

_ chú mày muốn chịu đau khổ tới chừng nào hả?

_ em.... vâng ạ

Thế là bạn Đậu gắp nguyên một cái đùi to tướng cho bé Hạo. Cả hai ngồi ăn và mặc kệ cái tướng của Wonwoo chả khác nào mấy mẹ bán cá ngoài chợ :>

Bé Hạo muốn về cung của mình nhưng bị Wonwoo cản lại, đưa đồ của mình cho bé nó tắm, còn mình thì lựa bộ nào đơn giản thôi , tắm rồi nhảy lên giường định đánh 1 giấc thì cửa phòng lại mở, lúc này Hạo đang tắm anh nghĩ chắc là Tiểu Thất hay Tiểu Nhất

_ tướng quân nay an nhàn ghê ta

_Tiếu Thất, tiểu Nhất nay ta mệt mỏi quá nên đấm lưng giùm cái coi

_ vâng ạ

Có lẽ lúc này bạn Đậu nhà ta chưa nhận ra đó không phải là hai cô bé tiểu Thất, Nhất mà là người khác

Bàn tay của người đó vừa kéo cái áo thun Wonwoo lên, tay hạ xuống xoa bóp thì Wonwoo hoảng hồn ngóc lên

_ đm thằng hoàng đế biến thái bỏ tay khỏi lưng ông

_ anh khác trước quá! Tính cách chợ búa chứ không còn lạnh nhạt nữa rồi

Mingyu tay đè đầu Wonwoo xuống, nhưng ngón tay cứ thế xoa bóp đều đều thoải mái, cứ tưởng sẽ chỉ xoa bóp thôi, nào ngờ Mingyu ác ôn, xoa nhẹ phần eo mảnh khánh của Wonwoo lâu lâu nhấn vào. Wonwoo muốn dẩy ra khỏi, đậu mè hột đỏ nấu chè, sao tên đó biết được điểm yếu của anh

Cả hai cứ thế tình củm không để ý bé Hạo ra tự bao giờ và cười ngượng, cầm đèn chạy về cung. Ở lại chắc ăn cám mất

Về tới cung của mình, Minghao chấm mồ hôi rồi đi vào, vừa bước vào gặp tướng quân Junhui đang ngáy luôn trên bàn trà. Nhẹ nhàng nhất có thể, Minghao lấy chăn của mình , đắp lên cho tướng quân rồi ngồi ngắm

Ngắm đã đời rồi, Minghao thấy phi tần xa xa đi tới, chỉ kịp hôn nhẹ lên trán anh chúc ngủ ngon rồi trèo cửa sổ đi thì tay chợt bị kẻ nào đó giữ, kéo xuống và môi bé Hạo được phủ một lớp ấm áp. Minghao mở to mắt nhìn tướng quân họ Wen rồi đẩy tướng quân ra rồi ôm mặt đỏ leo cửa sổ trốn đi

Và cũng đêm đó một bé con phải ngủ trong rừng xung quanh trong một hang động nhỏ. Và cũng đêm hôm đó, một tướng quân đầy giang hồ bị hoàng đế ôm ngủ, không cho chạy thoát vì xa vòng tay của Gyu là bão tố :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top