🤍

Sau khi tiếng súng cuối cùng lắng xuống, và những mối thù giữa hai băng nhóm lớn nhất thành phố đã bị dập tắt, đám cưới của Mingyu và Wonwoo diễn ra trong bí mật. Một đám cưới mà chẳng ai ngờ tới giữa hai ông trùm mafia khét tiếng từng là kẻ thù của nhau. Thành phố như dừng lại khi họ chính thức trở thành một cặp. Trước thế giới, họ là những người máu lạnh, nhưng đằng sau những cánh cửa đóng kín, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Đêm đó, căn biệt thự sang trọng ở rìa thành phố chìm vào trong ánh đèn vàng ấm áp. Mingyu bước vào phòng khách, tay vẫn còn cởi bỏ nút áo vest, cả cơ thể mệt mỏi sau một ngày dài.

Wonwoo, với mái tóc rối nhẹ, đang ngồi trên ghế bành gần lò sưởi, ánh mắt dõi theo cậu. Không còn là những ánh nhìn cảnh giác hay thử thách như trước đây, thay vào đó là sự dịu dàng mà chỉ mình Mingyu mới nhận thấy.

"Về rồi à?" Wonwoo khẽ nói, giọng anh trầm ấm nhưng chứa đầy sự quan tâm.

Mingyu gật đầu, bước đến gần rồi ngồi xuống bên cạnh kéo Wonwoo vào lòng. Cái ôm của cậu chắc chắn và vững chãi, đôi tay lớn ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai của Wonwoo. "Anh có mệt không?" Mingyu khẽ hỏi, giọng nói ấm áp, khác xa với vẻ ngoài lạnh lùng mà ai cũng thấy.

Wonwoo dựa đầu vào vai Mingyu, cảm nhận sự gần gũi và hơi ấm quen thuộc từ người chồng của mình. "Không mệt, nhưng anh nhớ em." Anh mỉm cười nhẹ, vòng tay ôm lấy eo của Mingyu, cảm nhận từng nhịp tim đập đều đặn.

Mingyu khẽ cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán Wonwoo. "Chỉ cần anh ở bên em là được. Em chẳng quan tâm đến những thứ khác."

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa lách tách và tiếng mưa rơi nhè nhẹ ngoài cửa sổ. Họ ngồi bên nhau như thế, bình yên và thoải mái, khác hẳn với thế giới ngoài kia đầy bạo lực và nguy hiểm. Mingyu hôn nhẹ lên mái tóc mềm của Wonwoo, cảm nhận sự yên bình mà chỉ khi ở bên người mình yêu mới có được. Không còn những âm mưu, không còn những lời đe dọa, chỉ còn lại họ – một tình yêu mà cả hai đã chiến đấu để giữ lấy.

"Ngày mai có bận gì không?" Wonwoo hỏi, giọng nhẹ nhàng khi cảm nhận đôi tay của Mingyu di chuyển chậm rãi trên lưng mình, xoa dịu mọi căng thẳng.

Mingyu lắc đầu. "Không bận gì cả. Ngày mai em muốn dành thời gian cho anh. Anh muốn làm gì?"

Wonwoo cười, đưa tay vuốt nhẹ lên cằm của Mingyu, rồi kéo cậu xuống để môi họ chạm nhau. Nụ hôn ấy không còn là sự vội vã hay đam mê như những ngày trước kia. Nó dịu dàng, sâu lắng và chứa đựng tình yêu mà họ đã giấu kín suốt bao lâu.

"Chúng ta ở nhà thôi. Cùng nhau," Wonwoo nói khẽ khi rời khỏi nụ hôn, ánh mắt dịu dàng nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Mingyu.

Mingyu gật đầu, tay siết chặt hơn vòng ôm của mình. "Được. Em sẽ ở đây, chỉ bên anh thôi."

Đêm đó, giữa căn biệt thự rộng lớn, họ nằm bên nhau, trao nhau những cái hôn ngọt ngào, những cái ôm ấm áp và những lời thì thầm yêu thương. Không còn là hai ông trùm lạnh lùng, không còn những cuộc chiến hay mưu đồ. Chỉ còn lại Mingyu và Wonwoo – hai con người đã tìm thấy tình yêu thực sự giữa thế giới hỗn loạn.

_________________________________________

Từ buổi sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng chiếu qua khung cửa sổ, tạo nên một bức tranh bình yên. Wonwoo nằm gọn trong vòng tay Mingyu, cảm nhận sự ấm áp và nhịp tim đều đặn của người thương. Mỗi khoảnh khắc bên cạnh cậu đều khiến anh cảm thấy an toàn, dù bên ngoài kia là thế giới hỗn loạn, anh biết rằng nơi đây, trong vòng tay này, là nhà.

Mingyu khẽ động đậy, đôi mắt còn ngái ngủ mở ra và mỉm cười khi thấy Wonwoo vẫn còn trong lòng mình. Cậu khẽ kéo anh lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán. "Chào buổi sáng, em bé," Mingyu nói với giọng ngái ngủ nhưng đầy yêu thương.

Wonwoo mỉm cười đáp lại. "Chào buổi sáng," anh thì thầm, khẽ hôn lên môi Mingyu. "Anh đã mơ một giấc mơ rất đẹp, và khi tỉnh dậy vẫn thấy em ở đây."

"Đó không phải là giấc mơ đâu," Mingyu cười nhẹ, giọng đầy ấm áp. "Chúng ta thật sự đang sống trong một giấc mơ đẹp, và em sẽ không bao giờ để anh phải rời xa em và nơi này, nhà của chúng ta."

Họ nằm thêm một lúc nữa, tận hưởng sự yên bình của buổi sáng, không cần vội vã, không có tiếng chuông điện thoại thúc giục hay những phi vụ nguy hiểm chờ đợi. Cuộc sống này, dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đối với họ, đó là sự tự do mà họ đã đấu tranh để có được.

Khi mặt trời lên cao, Mingyu và Wonwoo quyết định rời giường và cùng nhau chuẩn bị bữa sáng. Không phải là những bữa ăn xa hoa thường thấy trong thế giới mafia của họ, mà chỉ là những món ăn giản dị: trứng ốp la, bánh mì nướng và một ít trái cây tươi. Cả hai đứng bên nhau trong bếp, Mingyu khéo léo chuẩn bị trong khi Wonwoo giúp cậu lấy đồ và nếm thử.

"Em làm gì cũng thật hoàn hảo," Wonwoo nhận xét, nụ cười rạng rỡ hiện lên khi cậu nếm thử món trứng mà Mingyu vừa làm.

Mingyu bật cười. "Chỉ có anh mới nghĩ thế thôi. Người khác chắc chắn không đánh giá cao tay nghề nấu ăn của em như vậy đâu."

Wonwoo khẽ nhún vai. "Em là người duy nhất mà anh cần. Và mọi thứ em làm đều là tuyệt vời đối với anh."

Họ cùng nhau ngồi xuống bàn ăn, không có những lời nói hào nhoáng, chỉ là những khoảnh khắc dịu dàng, trao nhau những cái nhìn đầy yêu thương. Mingyu thi thoảng lại gắp thức ăn cho Wonwoo, đôi khi sẽ trêu chọc anh một chút, khiến Wonwoo cười khúc khích.

Sau bữa sáng, họ cùng nhau ngồi trên ghế sofa, tách cà phê ấm áp trong tay. Wonwoo tựa đầu vào vai Mingyu, cả hai im lặng nhưng sự im lặng này đầy sự thấu hiểu. Đây chính là hạnh phúc thực sự mà họ đã mơ ước – không cần lời nói, không cần hành động phô trương, chỉ cần bên nhau là đủ.

"Anh không bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ có được khoảnh khắc này," Wonwoo nói khẽ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng đang dần rọi qua tán cây xanh.

Mingyu vòng tay ôm lấy anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn. "Chúng ta đã phải vượt qua rất nhiều để có được nó. Nhưng bây giờ, tất cả những gì quan trọng là chúng ta có nhau, và chẳng điều gì có thể phá vỡ được."

Wonwoo quay lại, nhìn vào mắt Mingyu và khẽ mỉm cười. "Anh biết. Và anh sẽ mãi trân trọng những khoảnh khắc này."

Mingyu không trả lời, chỉ đáp lại bằng một nụ hôn nhẹ nhàng, sâu lắng. Họ chìm đắm trong tình yêu, trong những cái ôm ấm áp và những nụ hôn dịu dàng. Trong không gian yên tĩnh ấy, không còn những vết sẹo từ quá khứ, không còn những kẻ thù hay âm mưu rình rập. Chỉ còn lại họ – hai người đã chọn yêu và bảo vệ lẫn nhau, dù thế giới ngoài kia có như thế nào.

Ngày trôi qua trong yên bình, và đến tối, họ lại trở về với chiếc giường lớn, nơi mà họ luôn tìm thấy sự an toàn và ấm áp nhất. Mingyu kéo Wonwoo vào lòng, tay cậu quấn chặt lấy eo anh như thể không bao giờ muốn buông tay.

"Chúng ta sẽ mãi như thế này, đúng không?" Wonwoo khẽ hỏi, giọng anh dịu dàng nhưng đầy hy vọng.

Mingyu cúi xuống, hôn lên trán anh, rồi nhẹ nhàng thì thầm. "Đúng vậy. Em sẽ không bao giờ để mất em bé. Dù ngoài kia có bao nhiêu bão tố, chúng ta vẫn sẽ vượt qua tất cả cùng nhau."

Họ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của nhau, không còn sợ hãi hay lo lắng, chỉ còn tình yêu, sự tin tưởng và một tương lai mà họ đã cùng nhau tạo dựng. Và trong căn phòng ấy, tình yêu của họ mãi mãi rực sáng, như ngọn lửa không bao giờ tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top