5.

"Em không thể tránh Coups hyung mãi được đâu, em biết mà. Càng kéo dài thì lại càng tệ hơn thôi. Và nếu Wonwoo tự đi nói chuyện với anh ấy trước thì sao? Khi đó em sẽ trông giống như một kẻ xấu đó."

"Anh ấy sẽ không làm vậy đâu. Bọn em đã đồng ý là sẽ đi cùng nhau rồi." Giọng Mingyu đều đều, nhưng cách cậu cào cào lớp biểu bì trên da mình đã phản bội cậu.

Soonyoung vỗ trán và há hốc mồm nhìn Mingyu từ phía bên kia ghế sofa.

"Vậy thì còn tệ hơn nữa! Giờ thì cả hai người đã trở thành đồng lõa! Trông hai người còn tội lỗi hơn. Giống như hai người đang cố che giấu điều gì đó vậy!"

Mingyu đá đôi chân đi tất của mình một cách bướng bỉnh vào tay vịn ghế sang trọng. "Nghe này, em và Wonwoo thậm chí còn đang chẳng nói chuyện với nhau. Anh mong bọn em sẽ đối mặt với Seungcheol như thế nào trong khi bọn em chỉ vừa mới thống nhất với nhau xong câu chuyện?"

"Bỏ đi, Mingyu-yah. Seungcheol có lẽ đã biết mọi thứ rồi. Hyung đó luôn đi trước chúng ta một bước, nhớ không." Soonyoung đứng dậy và thu dọn những chai bia rỗng nằm rải rác trên bàn cà phê. "Thay vào đó, anh nghĩ hai người nên nghĩ xem hai người nên quỳ gối kiểu nào để cầu xin cho chân thành đó. Tiếp cận từ góc độ thông cảm cũng ổn phết đấy. Dù sao thì anh ấy cũng là một người tương đối dễ mềm lòng mà. Em chỉ cần nói quá lên về việc tình hình của Wonwoo tệ đến mức nào."

"Em không cần phải nói quá lên. Tình trạng của anh ấy lúc đó thực sự rất tệ," Mingyu lẩm bẩm, nhưng Soonyoung đã quay đi, biến mất vào trong bếp. Khi anh quay lại, anh mang thêm hai chai bia lạnh.

Trong thâm tâm, Mingyu đang phát điên, và không chỉ vì cuộc đối đầu sắp sửa xảy ra với Seungcheol. Mối quan hệ của cậu với Wonwoo hiện đang căng thẳng, đó là nếu cậu cố nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể, và cậu đang không biết phải làm thế nào để khắc phục tình trạng này. Kể từ khi Wonwoo lần đầu tiên trở về căn hộ chung của họ, trở nên xa cách và khép kín hơn, Mingyu đã cố gắng hết sức để giữ vững sự bình tĩnh. Cố gắng đặt mình vào vị trí của Wonwoo. Dù sao thì, cậu cũng hiểu rất rõ Wonwoo, anh là người sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ chỉ với việc làm aegyo tại một buổi fansign. Những điều họ đã làm trong căn phòng nhỏ đó sẽ không dễ để quênㅡMingyu có thể chứng thực điều đóㅡvà cậu luôn cố gắng tự nhắc nhở mình rằng chuyện đó cũng chỉ mới trôi qua có vài ngày. Wonwoo cần có nhiều thời gian hơn thế để chấp nhận mọi thứ đã xảy ra trước khi Mingyu bắt đầu vội vàng kết luận rằng mọi thứ đã thay đổi và không cách nào có thể cứu vãn giữa họ nữa.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cách anh cư xử không gây tổn thương cho Mingyu. Thật khó để chấp nhận khi cứ luôn phải âm thầm chịu đựng những cảm xúc hỗn độn của riêng mình.

Sau cuộc trò chuyện của họ trong phòng tắm, Mingyu đã lặng lẽ đóng gói một chiếc túi ngủ qua đêm và rút lui đến nhà Soonyoung. Cậu tự nhủ rằng đó là để cho Wonwoo có chút không gian riêng, để anh không phải lẩn quẩn trong chính căn nhà của mình như một chú mèo con nhát gan, nhưng thật ra thì còn hơn thế nữa. Nếu thành thật mà nói, cậu đã hy vọng rằng Wonwoo có thể nhớ cậu hơn một chút, thậm chí là lo lắng, nhưng hàng giờ ám ảnh, liên tục kiểm tra điện thoại cũng không mang lại cho cậu một tin nhắn nào từ Wonwoo. Cuối cùng, cậu đành chấp nhận đầu hàng khi trời đã bắt đầu trở muộn, gửi một tin nhắn 'này, chỉ muốn cho anh biết là em sẽ ngủ lại nhà Soonyoung' cho anh. Wonwoo đã trả lời, tạ ơn Chúa, bằng một câu 'ok vui vẻ nhé' đơn giản. Mingyu quyết định coi đó là một chiến thắng nhỏ, rằng anh đã bảo cậu vui vẻ nhé thay vì yêu cầu cậu đừng bao giờ quay trở lại nữa.

Chỗ Soonyoung không hẳn là nơi tốt nhất để hạ cánh khẩn cấp trong hoàn cảnh hiện tại, nhưng đó là lựa chọn thực sự duy nhất của Mingyu lúc này. Nghe có vẻ hơi khắc nghiệt, nhưng với sự hào phóng và vị tha của Soonyoungㅡanh chia sẻ chiếc ghế sofa của mình và cùng Mingyu xoa dịu nỗi buồn của cậu trong bia rượuㅡnụ cười ranh mãnh của anh khi anh mở cửa cho cậu báo hiệu rằng cậu sớm muộn gì cũng phải trả giá cho chuyện này.

"Vậy... hai người đã làm tình với nhau bao nhiêu lần thế? Mười lăm lần? Hay hai mươi lần?" Là lời chào của anh khi mở cửa.

"Em chẳng làm gì cả," Mingyu chống chế, nhưng Soonyoung đảo mắt một cách khinh thường đến mức chúng gần như sắp bật ra khỏi đầu anh vậy.

"Làm ơn đi. Anh mày có thể ngửi thấy mùi kích thích tình dục từ trên người chú ngay từ khi chú mày còn ở góc hành lang hôm nọ đấy."

"Vậy còn hỏi cái gì, anh ngốc à. Wonwoo lúc đó đang động dục."

Soonyoung chậc lưỡi, đưa cho cậu một cốc bia với nụ cười tinh quái đáng sợ. "Ồ, không phải mùi của cậu ấy. Của em đó."

Mingyu cho rằng thật ra thế này cũng tốt, khi Soonyoung nhìn thấu mình, vì cậu đang vô cùng cần một người để trút bầu tâm sự. Tất nhiên, cậu hoàn toàn không có ý định chạm trán với Soonyoung bên ngoài căn hộ của mình ngày hôm đó, nhưng số phận trớ trêu như vậy đấy. Theo như Mingyu thấy, Soonyoung đã giữ lời hứa với cậu, anh đã giữ im lặng cho tới tận giây phút này. Hiện tại, anh là người duy nhất trong nhóm biết chuyện gì đã xảy ra. Tất nhiên là ngoại trừ Wonwoo ra.

"Vậy là Seungcheol thực sự chỉ hỏi em đã ở đâu một lần thôi à?" Giọng nói của Mingyu pha lẫn sự hoài nghi.

"Yup," Soonyoung đáp, không rời mắt khỏi chai bia đang mở.

"Và anh nói với anh ấy là chúng ta đã cùng nhau đến phòng tập và sau đó em bị ốm?"

"Không. Anh đã nói với em rồi mà. Anh nói là anh tới căn hộ của em để cùng nhau đến phòng tập, nhưng em bị ốm. Anh nghĩ tốt hơn hết là nên bám sát sự thật và thành thật hết khả năng có thể, điều đó cũng không quá xa rời so với những gì thực sự đã xảy ra."

"Và anh ấy chấp nhận lời giải thích đó đơn giản vậy thôi à?" Mingyu hỏi lại, vẫn còn hơi hoài nghi.

"Ừm? Anh đoán vậy? Nhưng như anh đã nói trước rồi đó, Coups luôn luôn biết tất cả mọi chuyện đang diễn ra. Anh ấy nắm giữ tất cả các lá bài, ngay cả khi không thò tay lật thêm bất kỳ một lá nào lên cả."

Mingyu thở dài và vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Mọi thứ có vẻ như đã sớm là một mớ hỗn độn.

"Vậy là... em và Wonwoo không nói chuyện với nhau nữa à?" Giọng điệu của Soonyoung nhẹ nhàng, pha lẫn cả sự tò mò và cảm thông khi anh ngồi trên mép ghế đối diện cậu. Anh đang bày ra bộ mặt sắp chảy nước miếng trước mớ thông tin mà anh biết Mingyu sẽ tiết lộ với mình.

"Không," Mingyu thừa nhận một cách vô cùng đáng thương. "Ý em là, không phải là bọn em hoàn toàn im lặng, nhưng anh ấy thậm chí còn tránh ở chung một không gian với em. Và em biết mình không nên để bụng chuyện đó quá, đúng không? Kiểu như, có lẽ anh ấy chỉ cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ thôi, nhưng cũng đâu phải là em không có mặt ở đó."

"Hmm. Anh không biết nữa. Anh nghĩ, nếu là anh, anh sẽ hơi để bụng đó."

Mingyu ngước lên và trừng mắt nhìn Soonyoung, lỗ mũi phập phồng vì bực bội. Soonyoung đang thành thật, nhưng anh chắc chắn là chẳng giúp ích gì nhiều.

"Này! Anh không nói đó là điều xấu." Soonyoung phản bác một cách ngây thơ, giơ lon bia lên trong cử chỉ hòa bình. "Chẳng phải sẽ kỳ lạ hơn nhiều nếu cậu ấy hành động như thể không có chuyện gì sao? Ý amh là, chúng ta đang nói về Jeon Wonwoo mà. Anh nghĩ là mình sẽ cảm thấy tệ hơn nhiều nếu anh là em và nhìn cậu ấy hành động như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì bởi những chuyện đã xảy ra. Đương nhiên là anh biết, em cũng đã ở đó, nhưng em là người kiểm soát mọi thứ mà. Em đã có khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong đời. Wonwoo đang trong quá trình động dục, hầu hết thời gian cậu ấy đều mất trí và có lẽ là đã bị đẩy đi rất xa với vùng an toàn của chính cậu ấy."

Khuôn mặt Mingyu nóng bừng lên, một sự pha trộn giữa xấu hổ và tội lỗi cuộn trào trong ruột cậu.

"Khoảng thời gian tuyệt vời nhất đời gì chứ! Hoàn toàn không phải như vậy!" Cậu càu nhàu, ánh mắt dán chặt vào chai bia được nắm chặt trong tay. "Lúc đó rất đáng sợ. Anh ấy không còn là chính mình nữa."

Mingyu không thèm nói thêm rằng cậu thực sự không cảm thấy mình có thể kiểm soát được anh. Cậu cảm thấy hoàn toàn bất lựcㅡkhông thể phủ nhận bản năng của mình, không thể làm gì khác ngoài việc đáp ứng nhu cầu của Wonwoo. Wonwoo có thể yêu cầu cậu làm bất cứ điều gì theo nghĩa đen và cậu sẽ làm. Và chắc chắn, có một phần trong cậu đã hoàn toàn thích thú khi được là người mà Wonwoo đã vươn tới và, đúng vậy, sau khi điều tồi tệ nhất đã qua, Mingyu đã tận hưởng việc mang lại sự thoải mái và khoái cảm cho Wonwoo. Nhưng ý định ban đầu của cậu là rất trong sáng. Cậu chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ. Cậu chỉ muốn ở đó vì Wonwoo. Đó không phải là điều mà cậu sẽ tự mình khởi xướng, bất kể cảm xúc của cậu lúc đó có là như thế nào.

"Anh chắc là nó đáng sợ lắm," Soonyoung nói. "Hãy nghĩ đến việc Wonwoo đã sợ hãi đến mức nào. Cậu ấy hẳn đang phải đối mặt với rất nhiều chuyện ngay lúc này, phải không? Cậu ấy sẽ sớm trở lại bình thường thôi và anh chắc chắn rằng hai người sẽ lại trở về là cặp đôi đáng ghét không thể tách rời như thường lệ. Khi cậu ấy giải quyết xong mọi chuyện với bản thân, mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Đừng quên rằng em cũng đã mất nhiều năm để sắp xếp lại tình cảm của mình dành cho Wonwoo. Anh chắc chắn rằng những cảm xúc mà cậu ấy đang có với em hiện tại là rất mới mẻ và phức tạp."

Nghe vậy, đầu Mingyu đột nhiên tỉnh táo lại. Soonyoung luôn nhạy bén-đôi khi là quá nhạy bén-nhưng anh lại đồng cảm và sâu sắc một cách bất thường. Tuy nhiên, Soonyoung nói đúng. Wonwoo không chỉ đơn giản là phải chịu đựng một tình huống khó xử hay không thoải mái-mà còn thực sự rất đau thương. Cường độ của cơn động dục mà anh đã trải qua thực sự là đau đớn khủng khiếp, và anh có lẽ sẽ không biết liệu nó có tái diễn lại hay không và vào khi nào. Nhưng Mingyu không thể không tự hỏi Soonyoung đang ám chỉ điều gì khi anh nói rằng tình cảm của Wonwoo dành cho cậu đang dần trở nên phức tạp. Đây không phải là chuyện mà Soonyoung có thể biết chắc chắn như thế.

"Mà Mingyu-yah?" Soonyoung cười toe toét, lăn chai bia giữa hai lòng bàn tay. "Thừa nhận rằng em thích chuyện đó cũng không sao mà. Anh thậm chí còn nghĩ rằng một ngày nào đó, khi mọi thứ đã ổn thỏa, Wonwoo có thể sẽ cảm thấy tốt hơn khi biết rằng em thích chuyện đó. Rằng đó không phải là một gánh nặng nghĩa vụ mà cậu ấy đã áp đặt lên em và làm phức tạp tình bạn của hai người lên."

Mingyu rên rỉ và vùi mặt vào khuỷu tay. Thật khó tin khi Wonwoo không nhận ra cậu đã thích chuyện đó đến mức nào. Cậu hoàn toàn không thể kiềm chế được. Và cậu nghĩ rằng mình đã nói khá rõ ràng về việc mình muốn được giúp đỡ anh đến mức nào, nhưng có thể Wonwoo đã cảm thấy tội lỗi trên hết tất cả mọi cảm xúc khác. Cậu thậm chí còn không chắc là Wonwoo thực sự nhớ được bao nhiêu chuyện trong số đó cũng như cách anh nhìn nhận các sự kiện đã xảy ra như thế nào.

Phần còn lại của đêm đó diễn ra tương tự như vậy. Họ càng uống, Soonyoung càng hỏi những câu hỏi rõ ràng hơn và Mingyu từ chối trả lời tất cả, thay vào đó, cậu liên tục tấn công anh bằng một chiếc gối mềm trang trí trên sofa. Cuối cùng, chủ đề trò chuyện cũng không còn xoay quanh bốn mươi tám giờ đầy dục vọng của Wonwoo và Mingyu nữa và cậu rất biết ơn vì điều đó. Một phần lý do khiến cậu trốn đến nhà Soonyoung là để quên đi mọi thứ.

Họ nghe nhạc, quay hai video TikTok ngớ ngẩn và nói về chuyến lưu diễn sắp tới của họ. Đặt pizza và chơi một ván kéo búa bao để quyết định xem ai sẽ trả tiền (Mingyu). Cuối cùng, Soonyoung bật một bộ phim nổi tiếng mà họ quá bận rộn để xem khi phim vẫn còn chiếu ở rạp, nhưng Mingyu chỉ xem được khoảng một nửa trước khi phải vật lộn với cơn buồn ngủ. Những giấc mơ của cậu, giống như mới đêm trước, là sự pha trộn giữa ký ức và tưởng tượng-nỗi khao khát đan xen với những hy vọng mới nhưng vô cùng nhỏ bé.

☼ .﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀. ☼

"Gyu! Gyu, dậy đi!"

Mingyu giật mình tỉnh giấc, mắt nheo lại vì ánh nắng gay gắt tràn ngập phòng khách. Cậu rên rỉ và cố gắng thay đổi tư thế nằm trên ghế sofa.

"Vài phút nữa thôi mà," Cậu lẩm bẩm, nhưng người đang cố đánh thức cậu chỉ càng nài nỉ hơn, lắc lắc vai cậu với vẻ khẩn thiết ngày một tăng.

"Chết tiệt, Kim Mingyu! Dậy mau đi! Seungcheol đang trên đường đến căn hộ của em ngay bây giờ đó!"

Câu nói đó xuyên thẳng qua trạng thái mơ màng của cậu. Mingyu bật dậy nhanh đến nỗi cậu suýt ngã khỏi ghế, cánh tay theo bản năng chống xuống sàn. Soonyoung đứng bên cạnh cậu, mái tóc nhuộm vàng dựng ngược một bên.

"Đây có phải là một trò đùa không?" Giọng nói khàn khàn vì buồn ngủ của Mingyu, mang theo sự bối rối khi cậu cố gắng đứng dậy.

"Anh ước là vậy," Soonyoung trả lời, thả điện thoại của Mingyu vào lòng cậu. "Wonwoo gọi cho anh vì em không trả lời điện thoại."

Bụng Mingyu quặn lên khi cậu bật màn hình điện thoại di động. Có một cuộc gọi nhỡ từ Seungcheol và một vài cuộc gọi nhỡ từ Wonwoo, cùng với một loạt tin nhắn.

"Chết tiệt. Anh ấy đã nói gì vậy?"

"Ờm, hỏi em đang ở đâu. Nói rằng em không bắt máy và muốn anh báo cho em biết rằng Cheol đang trên đường đến."

Mingyu không lãng phí chút thời gian nào, những chuyển động của cậu trở nên điên cuồng khi cậu chạy quanh phòng khách, thu dọn những đồ đạc rải rác của mình, mặc dù không có nhiều thứ để thu dọn cho lắm. Đầu cậu đau nhói, một lời nhắc nhở về lượng bia quá mức mà cậu đã uống vào đêm hôm trước. Cậu ước gì mình đang ở trong trạng thái tốt hơn khi sắp phải đối đầu với chuyện quan trọng trước mắt, nhưng nếu cậu thực sự quan tâm đến điều đó, cậu cho rằng mình nên tự bắt đầu sớm hơn.

"Em phải đi đây. Cảm ơn anh vì đã cho em ở lại đêm qua."

"Bất cứ lúc nào em cần. Em có thể trả ơn anh bằng cách chia sẻ tất cả các chi tiết hấp dẫn của cuộc trò chuyện sắp tới đó," Soonyoung nói với một nụ cười tinh nghịch khi anh đi theo Mingyu đến cửa.

"Được thôi," Mingyu đồng ý. "Nếu Seungcheol không giết bọn em vào cuối cuộc chiến."

☼ .﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀. ☼

Khi Mingyu đỗ xe vào bãi, nỗi bất an gặm nhấm cậu đến hao mòn. Mặc dù cậu đã nhắn tin cho Wonwoo rằng cậu đang trên đường về, vẫn chưa có bất kỳ phản hồi nào được gửi lại cho cậu, và cậu không thể biết là Seungcheol đã đến nơi chưa. Bãi đỗ xe dành cho khách của khu phức hợp họ sống nằm ở phía bên kia tòa nhà nên việc quét mắt tìm xem xe của anh có ở trong bãi đỗ xe dành cho cư dân không cũng chẳng giúp ích được gì. Cậu bước đi vào trong một cách mù quáng.

Thang máy lên đến tầng năm, Mingyu chìm trong lo lắng. Thực sự thì cuộc đối đầu này là không thể tránh khỏi. Ngay cả khi Seungcheol vẫn chưa đến, anh cũng sẽ sớm đến. Họ sẽ phải đối mặt với hậu quả gì, cậu vẫn chưa được biết, nhưng cậu hy vọng rằng thực tế sẽ ít nghiêm trọng hơn những kịch bản tồi tệ nhất mà tâm trí cậu đã tưởng tượng ra.

Dừng lại một lúc ở căn hộ cửa, quyết tâm của Mingyu dao động, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua. Ý nghĩ về việc Wonwoo vẫn đang ở đó, tự mình tiếp nhận cuộc trò chuyện, đã đủ thúc đẩy cậu tiến về phía trước, mặc dù một phần trong cậu muốn quay lại và chạy ngược về nhà Soonyoung. Hít một hơi thật sâu, cậu bấm mã khóa và tự mình bước vào.

Khi Mingyu vào trong, căn hộ rất yên tĩnh, không có dấu hiệu nào cho thấy sự hiện diện của Seungcheol ở đây, nhưng chỉ thêm vài bước về phía bếp, cậu thấy Wonwoo đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt là một cốc nước. Có một cốc nước tương tự được đặt ở phía đối diện, Mingyu phải đi tới tận cửa phòng bếp mới có thể nhìn thấy Seungcheol đang ngồi ở chiếc ghế đối diện anh.

"Chào! Seungcheol hyung!" Mingyu phản ứng với vẻ thản nhiên của một người vừa về nhà sau một chuyến viếng thăm bất ngờ. Cậu cố gắng đánh giá biểu cảm của Wonwoo, thấy anh có vẻ nghiêm nghị và khó hiểu một cách bất thường. Bản thân điều đó đã nói lên rất nhiều điều; Wonwoo thường rất thoải mái khi ở cạnh Seungcheol.

"Mingyu. Anh bắt đầu quên mất là em trông như thế nào rồi." Seungcheol quay người lại. Giống như Wonwoo, anh trông rất khó hiểu, nhưng Mingyu cảm nhận được một chút thích thú trong biểu cảm của anh.

"Nhưng có vẻ như là em thấy khỏe hơn rồi. Tốt đấy," Seungcheol tiếp tục. Những lời nói được truyền đạt ra mà không mang chút buộc tội nào, nhưng Mingyu không thể thoát khỏi cảm giác bị vạch trần một cách đầy tinh tế. Cậu thở dài một hơi, ngồi xuống chiếc ghế gần Wonwoo nhất.

"Anh không chỉ đến đây để kiểm tra sức khỏe của em, phải không?" Mingyu lảng tránh, giọng điệu đều đều. Bây giờ khi tất cả bọn họ đã ngồi cùng nhau, cậu chỉ muốn kết thúc mọi thứ trong cuộc trò chuyện này.

"Không, thật không may là không," Seungcheol trả lời, giọng điềm tĩnh, anh cố tình nhấp một ngụm nước. "Mingyu, em đã nghĩ cái quái gì thế?"

Wonwoo giật mình thon thót bên cạnh cậu. Mingyu cảm thấy vó một chút tội lỗi, đôi vai cậu chùng xuống, cậu anh vẫn đưa cằm ra một cách thách thức.

"Wonwoo đã gặp khó khăn. Em cần phải giúp anh ấy."

Seungcheol thở dài mệt mỏi, xoa tay lên mặt đầy thất vọng.

"Và em nghĩ rằng xông thẳng vào toà nhà H lúc rạng sáng và gây ra một cảnh tượng hỗn loạn là cách tốt nhất để làm điều đó sao? Mingyu, em đã đe dọa một trong những CCO của công ty B đấy."

"Em không có đe dọa anh ta," Mingyu phản đối, quyết tâm của cậu hơi dao động. Theo như cậu nhớ, cậu chưa từng đe dọa trực tiếp anh ta. Cậu đã đe dọa toàn bộ công ty, đúng vậy. Nói rằng cậu sẽ vi phạm hợp đồng và tiết lộ những bí mật bẩn thỉu của họ, nhưng đó là một chuyện khác mà. Cậu không nhắm vào bất kỳ cá nhân nào... trực tiếp.

"Anh ta nói rằng em đã tấn công anh ta bằng một cái ghế..."

Bên cạnh cậu, Wonwoo phát ra một âm thanh khô khốc, nghẹn ngào. Mingyu nhìn anh vội vã cầm lấy cốc nước, uống một hơi dài để cố gắng lấy lại bình tĩnh. Khi anh hạ cốc xuống, mắt anh mở to vì sốc, miệng há hốc như cá mắc cạn.

Mingyu muộn màng nhận ra rằng cậu đã không kể cho Wonwoo nghe những sự kiện đã xảy ra trước khi cậu đến chỗ anh. Cậu đã không giải thích rõ ràng về những chặng đường cậu đã đi để có thể tìm được anh. Anh có xấu hổ về hành động của cậu không, hay anh đang tự trách mình vì hành vi liều lĩnh của cậu?

"Em không có tấn công anh ấy," Mingyu càu nhàu. "Em đã làm những gì em phải làm để có được thông tin mà em cần."

Seungcheol thở dài và đảo mắt, nhưng có một sự đồng cảm tiềm ẩn trong giọng nói của anh.

"Anh nghe nói chuyện này đã được chuyển lên phòng nhân sự. Có lẽ em sẽ bị phạt. Phạt nặng lắm đó. Tại sao em không gọi cho anh? Em nghĩ là anh sẽ không giúp em sao? Em nghĩ là anh sẽ không giúp Wonwoo à?"

Mingyu không thể nào chịu được cái nhìn dịu dàng của Seungcheol, ánh mắt cậu hướng xuống để kiểm tra một vết hằn quen thuộc trên chiếc bàn gỗ trước mặt. Cậu thậm chí còn không nghĩ đến việc nhờ anh giúp đỡ. Có vô số lý do tại sao, nhưng cậu gặp khó khăn khi phải nói ra chúng.

Seungcheol là một người trưởng nhóm đặc biệt-có năng lực, chu đáo và đáng tin cậy. Không có gì phải nghi ngờ, anh sẽ can thiệp nếu biết được mức độ những gì Wonwoo phải trải qua. Nhưng Mingyu đã trân trọng trách nhiệm này. Không đời nào cậu có thể chuyển giao nó đi, khi mà Wonwoo đã trực tiếp giao phó nó vào tay cậu.

"Em không có nghĩ vậy," Mingyu khẽ nói, giọng điệu có vẻ hối lỗi. "Khi Wonwoo gọi cho em, tất cả những gì em có thể nghĩ đến là em cần phải làm bất cứ điều gì để đến được với anh ấy."

Mingyu tự hỏi liệu Seungcheol có hỏi Wonwoo về lý do tại sao anh cũng không liên lạc với anh ấy không. Cho đến hiện tại, Wonwoo vẫn đứng ngoài cuộc trò chuyện, làm một người quan sát im lặng mặc dù anh là chất xúc tác cho toàn bộ sự việc này.

"Em đã hành động liều lĩnh," Seungcheol nói, giọng anh đột nhiên nặng nề vì mệt mỏi. "Anh có thể hiểu tại sao em lại làm vậy, nhưng khi em làm như vậy, em đã khiến cả nhóm gặp nguy hiểm. Em biết người em đã gây chuyện còn quan trọng hơn cả hai đứa mà, phải không?"

Một cơn giận dữ bùng lên trong lồng ngực Mingyu trước những lời nói của Seungcheol. Chỉ có một mình cậu mới nghe thấy được nỗi đau đớn thô sơ nơi giọng nói của Wonwoo trong cuộc gọi điện thoại tuyệt vọng đó. Chỉ có cậu mới chứng kiến ​​tình trạng của Wonwoo thực sự tồi tệ đến mức nào-rằng anh đã trở nên mê sảng và xa rời thực tế đến mức nào. Bất kỳ Alpha nào có lòng tự trọng cũng sẽ hành động giống như cậu. Bất kỳ người bạn nào cũng sẽ ưu tiên sức khỏe của Wonwoo hơn tất cả mọi thứ khác.

"Nhóm chúng ta vốn đã gặp nguy hiểm rồi!" Mingyu thốt lên, sự thất vọng trào dâng. "Wonwoo đã nói với em việc anh ấy có ý định rời đi!

Bên cạnh cậu, Wonwoo hít một hơi thật sâu qua kẽ răng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Mingyu có thể đã vượt quá ranh giới cho phép khi tự ý tiết lộ chi tiết đó, nhưng cậu sẵn sàng đánh cược rằng Wonwoo thậm chí còn không nhớ rõ là mình đã nói điều đó. Tuy nhiên, phản ứng ngay lập tức của Wonwoo lại cho thấy điều ngược lại. Điều đó có nghĩa là anh vẫn nhớ mọi thứ đã xảy ra, phải không? Hay anh chỉ nhớ được một tập hợp những ký ức rời rạc từ những ngày đó?

Lông mày Seungcheol nhíu lại, anh quay sang nhìn Wonwoo, sự lo lắng hằn sâu trên nét mặt.

"Wonwoo-yah, có đúng thế không?" Anh nhẹ nhàng hỏi. "Có tệ đến thế không?"

Khuôn mặt Wonwoo ửng đỏ hơn nữa, sự khó chịu hiện rõ khi anh lắc đầu.

"Em-có lẽ em đã nói rất nhiều điều mà em không có ý như vậy vào lúc đó. Em không biết chuyện gì đã xảy ra. Chưa bao giờ... là dễ dàng, nhưng kỳ động dục của em chưa bao giờ tệ đến thế cả. Em nghĩ mình đã mất trí rồi..." Wonwoo thừa nhận, giọng anh chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút.

Có thứ gì đó dằn xé đau đớn trong lồng ngực Mingyu và cậu cảm thấy như mình chìm sâu xuống ghế. Cậu không chắc tại sao mình lại nhói đau khi nghe anh nói những điều đó-cậu cho rằng kỳ động dục của Wonwoo đã điều khiển mọi thứ-nhưng vẫn có điều gì đó đau đớn hơn hết thảy khi Wonwoo tự mình xác nhận những lời anh nói trong thời gian đó là rỗng tuếch. Thật nhẹ nhõm khi biết anh thực sự không có ý định rời khỏi nhóm, nhưng còn một số điều khác mà anh đã nói thì sao?

"Em cần phải đi gặp bác sĩ." Seungcheol nói. "Anh không cho rằng đây là một sự may rủi, và em không càn phải chịu đựng quá nhiều như vậy. Em cần phải chủ động hơn. Không chỉ vì lợi ích của bản thân em, mà còn để cho công ty thấy rằng em đang làm mọi thứ có thể để đảm bảo những gì đã xảy ra sẽ không xảy ra lần nữa."

Wonwoo gật đầu đồng ý. "Em sẽ đặt lịch hẹn để được khám sớm nhất có thể."

Seungcheol thở dài, theo những gì mà Mingyu biết, điều này có nghĩa là cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc. Vẫn còn nhiều điều nữa sắp xảy ra, thậm chí có thể là điều tồi tệ nhất.

"Nghe này", Seungcheol bắt đầu, giọng nói thận trọng. "Anh không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai đứa, nhưng-"

"Không có gì cả!" Mingyu vội vàng, đột ngột cắt ngang lời Seungcheol. "Không có gì xảy ra cả. Em đã ghé ngang để kiểm tra tình trạng của Wonwoo và mang cho anh ấy một số đồ đạc ở nhà. Và đảm bảo là anh ấy có đủ thức ăn và nước uống."

Họ đã dành thời gian để nghĩ ra một câu chuyện vô hại. Có vẻ như thật lãng phí nếu không đưa nó ra ngoài.

"Được rồi." Biểu cảm của Seungcheol tỏ ra hoài nghi, nhưng anh vẫn gật đầu chậm rãi. "Như vậy cũng nhẹ nhõm. Chắc chắn là tránh được rất nhiều biến chứng tiềm ẩn."

Wonwoo khẽ dịch chuyển trên ghế, ngón tay gõ nhẹ một cách lo lắng vào ly nước trước mặt. Mingyu cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt trong việc muốn giải phóng pheromone trấn an vào không khí, để cố gắng làm dịu bớt sự khó chịu rõ ràng của Wonwoo, nhưng cậu đã kiềm chế bản thân, cảnh giác với sự soi mói của Seungcheol. Dù sao thì chúng cũng chẳng giúp ích được gì. Theo như Mingyu thấy, Wonwoo đã bắt đầu uống lại tất cả các loại thuốc ức chế của mình.

Seungcheol hắng giọng.

"Em biết đấy... những người cấp cao hơn không bao giờ thích ý tưởng về việc hai đứa sống chung với nhau. Họ biết rằng họ không thực sự có thẩm quyền như vậy đối với cuộc sống cá nhân của chúng ta, nhưng họ muốn anh yêu cầu hai đứa nghiêm túc đánh giá lại thỏa thuận này. Họ vẫn coi đây là một mối nguy hại tiềm tàng."

Mingyu khịt mũi một cách khinh thường và lắc đầu.

"Thật ngu ngốc. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến việc bọn em sống chung cả. Thực ra, có lẽ là nếu Wonwoo được ở lại đây thay vì bị nhốt trong một căn phòng ẩm thấp ở toà nhà ký túc xá cũ của tập đoàn H, tồi tàn và thảm hại như một tù nhân, thì toàn bộ sự việc có thể đã nhẹ nhàng hơn rồi. Em đã không cần phải 'đe dọa' bất kỳ một ai." Mingyu sử dụng 'dấu ngoặc kép' quanh từ 'đe dọa' và đảo mắt.

Seungcheol và Wonwoo thầm trao đổi ánh mắt với nhau. Mingyu hơi bất ngờ trước sự 'thiếu phản ứng' từ người thủ lĩnh của họ khi biết về những điều kiện mà Wonwoo đã phải chịu đựng, để tập trung vào bất cứ điều gì khác.

"Mingyu," Giọng Seungcheol điềm tĩnh, ánh mắt anh đảo qua lại giữa hai người. "Em đang nói gì thế? Wonwoo chưa bao giờ là một tù nhân hết. Em ấy không bị giam giữ trái ý muốn. Wonwoo luôn được tự do sử dụng thời gian của mình theo ý muốn, trong phạm vi hợp lý, tất nhiên rồi. Cũng như em và anh với kì mẫn cảm của mình vậy. Sẽ có những quy tắc, nhưng tất cả chúng ta đều có những lựa chọn cho riêng mình."

Mingyu liếc mắt nhìn Wonwoo, người đang cố tình tránh ánh mắt cậu. Anh cắn môi dưới và gật đầu đồng ý với lời Seungcheol nói.

Được rồi, cái đ*o gì thế?

Tâm trí Mingyu quay cuồng, những suy nghĩ của cậu trở nên hỗn loạn khi cậu cố gắng xử lý sự thật kinh ngạc này. Mọi cảm giác tội lỗi mà cậu vẫn cảm thấy kể từ khi bước vào phòng nhỏ thó đó vẫn còn treo lơ lửng như một sợi dây thừng quanh cổ cậu và thông tin mới mẻ này làm mọi thứ cậu từng tin tưởng dần trở nên mơ hồ. Thật vô lý. Ai trong tâm trí bình thường của họ lại lựa chọn dành thời gian khó khăn đó ở một nơi tồi tệ như vậy chứ? Có thể là Wonwoo sẽ không muốn chi tiền để sử dụng một trong những khách sạn tình dục sang trọng, nhưng họ có một căn hộ hoàn toàn tốt với đầy đủ tiện nghi. Anh chỉ cần yêu cầu Mingyu cho anh vài ngày riêng tư. Anh thực sự thấy khó khăn khi tiếp cận Mingyu với một yêu cầu hợp lý như vậy sao?

"Rõ ràng là hai đứa đã tránh mặt anh." Seungcheol xen vào, khiến cả Mingyu và Wonwoo đều quay ngoắt lại. Suy nghĩ của Mingyu bị ngắt quãng trong giây lát. "Nhưng anh chỉ muốn chắc chắn rằng cả hai vẫn ổn. Wonwoo, nếu em cảm thấy xấu hổ, thì không cần phải như vậy. Em không thể kiểm soát được những gì cơ thể mình đang trải qua. Hy vọng bác sĩ của em có thể đưa ra một số giải pháp để em không phải lo lắng về điều đó nữa. Sử dụng thuốc chặn mùi và thuốc ức chế trong thời gian dài như vậy là không tốt. Anh không biết em đã làm thế nào. Nhưng anh biết những lúc anh sử dụng chúng, bản thân anh cảm thấy khá tệ mặc dù anh chỉ sử dụng đúng một tuần khi chúng ta có một lịch trình quan trọng. Nếu em cảm thấy mình cần được nghỉ ngơi hoặc tạm dừng hoạt đ-"

"Không." Wonwoo giơ tay lên và lắc đầu. "Em sẽ tìm ra giải pháp. Em sẽ ổn thôi."

Seungcheol thở dài, nhưng vẫn gật đầu.

"Được rồi. Thôi, tạm thời cứ cho anh biết nếu em cần giúp đỡ gì nhé?"

Mingyu cứng người lại trên ghế khi Seungcheol quay sang nhìn cậu, nhưng cậu buộc mình phải nở một nụ cười để đáp lại.

"Bây giờ, em!" Seungcheol nói tiếp, véo véo sống mũi. "Anh vẫn không biết rốt cuộc em đang nghĩ gì. Và việc chỉ giải thích với riêng mình anh thôi là chưa đủ. Phòng nhân sự sẽ gọi em cho một buổi họp về chuyện kỷ luật, cùng với một số cấp trên khác nữa. Anh sẽ cố gắng hết sức để xoa dịu tình hình, nhưng anh cũng chỉ có thể làm được đến thế thôi. Họ nghĩ em là một kẻ vô tổ chức, vì vậy em sẽ phải xoa dịu nỗi sợ hãi của họ. Tốt hơn hết là em nên hạ mình. Họ cũng muốn biết chi tiết về những gì đã xảy ra để họ có thể lường trước mọi thứ."

"Lường trước cái gì cơ?" Mingyu hỏi một cách gay gắt. Tim cậu đập thình thịch vì lo lắng.

"Bất kỳ vụ bê bối tiềm ẩn nào. Bất kỳ ai có thể đã nhìn thấy điều gì đó."

"Không có gì để phải nhìn thấy cả!" Mingyu khăng khăng, giọng cậu chắc nịch, cậu cố gắng giữ bình tĩnh. "Em đã nói với anh rồi, không có chuyện gì xảy ra cả. Em không được phép đến thăm các thành viên trong nhóm khi họ bị ốm hay sao?"

Đôi mắt to tròn của Seungcheol nhìn chằm chằm vào cậu, và lời cảnh báo của Soonyoung đột ngột vang vọng trong tâm trí Mingyu.

Seungcheol có lẽ là đã biết mọi thứ. Anh ấy luôn đi trước mọi người một bước.

Phải vận dụng hết sức lực trong người, Mingyu mới không nhìn đi chỗ khác. Nếu Wonwoo không ngồi ở ngay đó, cậu rất có thể đã làm vậy, nhưng cậu cần phải bảo vệ anh, và điều đó có nghĩa là cậu không được phép sụp đổ trước áp lực. Seungcheol không thể nào biết được sự thật về những gì đã xảy ra. Đã nhiều ngày trôi qua, nhiều lần tắm rửa, tiếp xúc với những người khác-không có cách nào anh vẫn có thể ngửi thấy bất kỳ bằng chứng nào. Người duy nhất có chút manh mối về sự thật này là Jungkwan, nhưng Wonwoo đã nói chuyện với anh ấy và xác nhận rằng anh hoàn toàn không có ý định tiết lộ những gì mình biết.

Jungkwan... và Soonyoung.

Soonyoung có thể là một quân bài hoang dại, nhưng Mingyu buộc phải tin rằng anh sẽ hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình và giữ im lặng giúp cậu.

Cuối cùng, Seungcheol cũng buông tha cho cậu và chớp mắt trước.

"Anh chỉ nói cho dm biết những gì có thể xảy ra. Anh chắc chắn rằng họ sẽ nhẹ nhõm hơn khi nghe được những điều này. Cái gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi và không một ai khác cần biết thêm bất cứ điều gì về chuyện đó. Chúng ta sẽ có một buổi quay GoSe vào ngày mai và anh mong cả hai sẽ có mặt ở đó."

Mingyu và Wonwoo gật đầu đồng ý.

Và thế là xong.

Seungcheol ở lại thêm một lúc nữa chỉ để nói chuyện phiếm và nói đùa về những chủ đề khác như thường lệ, Mingyu cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong bầu không khí. Wonwoo trở nên hoạt bát hơn một chút và Mingyu có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm của anh. Wonwoo vẫn luôn rất kín tiếngㅡanh sẽ không bao giờ vô tình tiết lộ bất kỳ điều gì mà ai đó đã nói với anh một cách đầy bí mật, nhưng việc nói dối Seungcheol thì lại khác. Wonwoo vốn không thoải mái với cảm giác tội lỗi.

Sau khi tiễn Seungcheol ra ngoài, họ lặng lẽ quay trở lại bếp. Wonwoo tất bật rửa cốc nước và Mingyu dựa người vào cửa nhìn anh. Khi cậu rời đi để qua đêm ở nhà Soonyoung, mọi thứ vẫn vô cùng ngượng ngùng và không hề thoải mái giữa họ. Thật khó để đánh giá bầu không khí bây giờ có khác biệt gì không. Cuộc đối đầu với Seungcheol đã được bỏ lại đằng sau lưng, cậu hy vọng là mọi thứ sẽ khác.

"Em nghĩ mọi chuyện đã diễn ra rất tốt." Mingyu nói một cách bình thản, phá vỡ sự im lặng. Cậu bước sâu hơn vào bếp, nhặt chiếc khăn lau bát đĩa được gấp gọn gàng trên quầy. Không xâm phạm không gian an toàn của Wonwoo, cậu đưa tay ra, lặng lẽ đề nghị được lấy chiếc cốc ướt từ tay anh. Wonwoo lặng lẽ đưa nó cho cậu, rồi tắt vòi nước, nhưng anh không rời đi.

Anh nhìn thẳng về phía trước, hai tay chống cứng vào mép quầy và Mingyu lo rằng anh có thể sẽ không nói gì để đáp lại, nhưng rồi, ngay khi trái tim Mingyu bắt đầu chùng xuống, cậu bắt gặp một cái giật nhẹ ở khóe miệng Wonwoo.

"Em đã tấn công ai đó bằng một cái ghế thật à?"

Mingyu rên khẽ lên, tay vẫn cất những chiếc ly đã được lau khô vào tủ. Cậu quay lại nhìn Wonwoo, cười toe toét.

"Làm ơn đi. Em không tấn công ai bằng một cái ghế hết. Em có thể đã... nhẹ nhàng đá nó bằng chân, nhưng nó thậm chí còn không hướng về phía anh ta!"

Wonwoo quay lại nhìn cậu, vẻ mặt vừa kinh hoàng vừa thích thú. Rồi anh bật cười khúc khích, khiến Mingyu cảm thấy như một gánh nặng khổng lồ đã được trút khỏi vai mình.

"Em điên rồi, em có biết không? Sẽ rất may mắn nếu tất cả những gì em phải trả là một khoảng nhỏ trong tiền lương của mình. Anh không thể tin rằng em đã làm tất cả những điều đó. Anh không bao giờ muốn em phải làm vậy hết..." Wonwoo thở dài và nhún vai, giọng nói đầy hối hận. "Anh xin lỗi. Một lần nữa. Anh đã quá mất trí. Anh đã không còn là chính mình nữa."

Mingyu lắc đầu, gạt đi lời xin lỗi của Wonwoo bằng một cái vẫy khăn lau bát đĩa.

"Đừng xin lỗi nữa. Em biết mình đã làm gì. Và nó hiệu quả mà, đúng không? Em đã có được thông tin mình cần. Lần sau, bảo Jungkwan trả lời điện thoại của anh ấy giúp em đi. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu anh ấy có thể chỉ cho em biết là anh đang ở đâu và cần những gì."

Những lời của Mingyu lơ lửng trong không khí, cậu chỉ kịp nhận ra sau khi chúng đã thoát khỏi môi mình. Lần sau. Ý nghĩa của hai từ đơn giản đó vang vọng trong sự im lặng sau đó, và Mingyu cảm thấy hai má mình nóng lên khi cậu nhìn thấy Wonwoo đang đỏ bừng mặt, ánh mắt anh cắm xuống bồn rửa.

Có vẻ hơi liều lĩnh khi thử vận ​​may của mình kiểu này, khi Wonwoo chỉ vừa mới bắt đầu ấm áp với cậu trở lại, Mingyu biết rằng mình cần phải nói điều gì đó để chuyển hướng cuộc trò chuyện khỏi khoảnh khắc khó xử này, nhưng cậu lo rằng có thể sẽ không còn cơ hội nào khác để nói về chuyện này trong tương lai nữa.

Mingyu hắng giọng, gấp khăn lau bát đĩa trong tay lại rồi đặt lên quầy.

"Nhưng, hyung. Em buộc phải hỏi. Anh thực sự lựa chọn dành thời gian động dục của mình ở nơi đó sao?"

Cậu nhìn yết hầu của Wonwoo nhấp nhô, trước khi anh gật đầu một cách chậm rãi.

"Đúng vậy."

"Nhưng tại sao? Tại sao anh lại phải làm vậy? Nơi đó thật kinh khủng, cũ kỹ và về cơ bản là nó hoàn toàn bị bỏ hoang."

"Em nói như thể anh đã cắm trại ở một con hẻm bẩn thỉu nào đó vậy," Wonwoo đáp trả, giọng anh pha chút bực bội. "Đây là một bất động sản được tập đoàn H chịu trách nhiệm bảo trì. Nó riêng tư, có giường ngủ, phòng tắm và máy nước nóng. Anh đã làm rối tung mọi thứ khi không chuẩn bị đồ đạc cẩn thận, nhưng đó là vì chuyện đó đến quá nhanh và quá bất ngờ. Chỉ là một căn phòng thôi mà, Mingyuㅡyah."

Mingyu mở miệng định phản đối rằng Wonwoo xứng đáng với những gì tốt hơn thế, nhưng trước khi cậu kịp thốt ra một lời nào, giọng điệu của Wonwoo đã thay đổi, giọng nói sắc bén cắt ngang lời Mingyu.

"Mingyu, làm ơn," Wonwoo quát, hàm anh căng ra và mắt anh lóe lên vẻ lạnh lùng. "Bỏ đi."

Mingyu giật mình, cắn môi giữa hai hàm răng, trái tim cậu thắt lại trong lồng ngực. Cậu đã đi quá xa. Vượt quá giới hạn. Đó là điều cậu sợ hãi khi cố thúc đẩy cuộc trò chuyện, và giờ đây cậu đang tự nguyền rủa chính mình vì đã cố gắng làm vậy. Nếu điều này khiến Wonwoo thu mình lại và tách xa khỏi cậu lần nữa, thì thật không thể chịu đựng được. Nó sẽ làm Mingyu vỡ tan.

Mingyu nhẹ nhõm khi thấy biểu cảm của Wonwoo dịu lại khi anh nhìn vào biểu cảm tổn thương của Mingyu.

"Gyu, anh hứa. Thực sự không tệ đến thế đâu. Thực ra sẽ khá tuyệt nếu anh có thời gian để thu dọn và chuẩn bị. Dù sao thì, như vậy là tốt nhất rồi."

Tốt nhất có vẻ là một cụm từ kỳ lạ anh có thể nói ra, nhưng Mingyu biết rằng cậu không nên bình luận về chuyện này thêm nữa. Thay vào đó, cậu cố nở một nụ cười gượng gạo, gật đầu đồng ý, biết ơn vì Wonwoo có vẻ sẵn sàng bỏ qua và bước tiếp mà không đóng sầm cánh cửa lại lần nữa.

"Lần sau chỉ cần báo trước cho em. Anh biết mà... khi nào nó đến. Em sẽ nấu cho em một ít đồ ăn mang theo để anh không phải phụ thuộc vào quá nhiều vào đồ ăn nhanh và đồ ăn đóng hộp."

Wonwoo mỉm cười và bước ra xa bồn rửa.

"Được rồi. Anh sẽ làm vậy. Nhưng chỉ là để em ngừng lo lắng quá nhiều thôi. Nhưng đừng quên ai mới là hyung ở đây đấy nhé."

Nụ cười của Mingyu trở nên chân thành hơn và cậu cảm thấy khá hơn một chút trước viễn cảnh Wonwoo chấp nhận lời đề nghị của mình. Không nhiều lắm, không phải kiểu giúp đỡ mà cậu thực sự muốn đề nghị, nhưng cậu chắc chắn sẽ nấu những bữa ăn thịnh soạn nhất, ngon nhất, nhiều calo nhất mà cậu có thể nghĩ ra cho amh. Đóng gói tất cả trong những hộp cơm bento xinh xắn. Như thể cậu đang tiễn bạn trai nhỏ đi làm với một bữa trưa tự làm vậy.

Ý nghĩ đó xẹt qua đầu cậu như một làn gió ấm áp, thoáng qua và hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Đã lâu rồi cậu không cho phép mình đắm chìm vào những tưởng tượng vô lý như vậy. Cậu không còn khao khát những thứ mà cậu không bao giờ có thể có nữa. Cậu đã tự thuyết phục mình rằng mình đã trưởng thành hơn rồi.

Ngoại trừ việc, khi cậu đứng trong bếp, với nụ cười tinh nghịch của Wonwoo dành cho cậu, mũi hơi chun lại, Mingyu nhận ra một cách rõ ràng đến kinh ngạc rằng cậu đang thực sự rất khao khát điều đó, ngay lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: