4.

Một ngày rưỡi tiếp theo là một vòng lặp của chuyện làm tình, những bữa ăn nhanh đơn giản mà Mingyu chuẩn bị trong gian bếp nhỏ gọn, tắm rửa và ngủㅡcứ theo đúng thứ tự như vậy. Thời gian gần như mất đi ý nghĩa vốn có của nó, tan biến thành một chuỗi liên tục liền mạch, nơi những dấu hiệu duy nhất có thể nhận thấy là sự thay đổi thứ tự ưu tiên về nhu cầu được thoả mãn của Wonwoo.

Trong suốt giai đoạn này, Wonwoo rất bám người, anh liên tục dụi người vào Mingyu khi được cậu bế đi tắm rửa, tay chân không yên, luôn phải đan loạn vào tay chân cậu trong lúc ngủ trưa. Sự phụ thuộc bất thường của anh vừa say đắm lại vừa khó chịu, một sức hút từ tính mà một Alpha như Mingyu có thể dễ dàng nghiện phải. Loại gắn kết này khiến một người đàn ông như Mingyu dễ dàng thấy trước rằng nó sẽ hủy hoại mình một khi anh quay trở lại trạng thái bình thường.

Một ngày rưỡi là một khoảng thời gian cực kỳ, cực kỳ ngắn so với thời gian mà họ quen biết nhau, nhưng cậu lại học được vô số thứ mới mẻ về Wonwoo so với trước đó.

Đầu tiên, Wonwoo nói nhiều hơn 'rất nhiều' so với phiên bản vẫn thường hiện lên trong trí tưởng tượng của Mingyu. Cậu cho rằng Wonwoo trên giường cũng sẽ giống Wonwoo trong cuộc sống thường ngày-chủ yếu là im lặng, chủ yếu là kiềm nén. Cậu luôn tưởng tượng anh với hai hàm răng nghiến chặt, mắt nhắm nghiền, chỉ phát ra mỗi tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng, tan vào tiếng lò xo giường cọt kẹt trong lúc làm tình. Nhưng hoàn toàn không phải như vậy, khi Wonwoo cảm thấy đặc biệt sung sướng, anh sẽ hào phóng tặng cho Mingyu những tiếng rên rỉ sâu, vang vọng từ phía sau cổ họng. Anh đòi hỏi rất nhiều, đôi tay anh tham lam trượt dài trên cơ thể Mingyu, đôi chân thon dài quấn chặt quanh eo cậu như thể nếu buông ra, anh sợ cậu sẽ rời đi mất.

Mingyu tận hưởng từng âm thanh và cố gắng ghi nhớ hết mọi biểu cảm sung sướng của anh vào trí nhớ của mình, đồng thời cố gắng không nghĩ đến những điều sẽ xảy ra khi cơn động dục của Wonwoo dịu xuống. Nhưng việc không nghĩ về điều đó cũng không thể ngăn được nó xuất hiện.

Chỉ đến lúc này đây, khi Mingyu tỉnh dậy và thấy Wonwoo đang cuộn tròn người ở mép bên kia giường, quay lưng về phía cậu, cậu biết những ngày tháng thiên đường của mình đã kết thúc. Kỳ phát tình của Wonwoo đã đi qua. Cảm xúc đi kèm với sự nhận thức này thật sự rất mâu thuẫn. Tất nhiên là cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút giống như vừa thức dậy sau một đêm say. Cậu bị ám ảnh bởi cảm giác đáng quan ngại rằng mình đã làm điều gì đó mà mình sẽ hối hận mỗi khi nhắc đến về sau.

Không, không phải là Mingyu hối hận. Ngược lại, Wonwoo...

"Này..." Mingyu phá vỡ sự im lặng, cổ họng cậu khô khốc, cậu hơi dịch chuyển trên nệm đến gần anh hơn. Wonwoo căng thẳng lên trông thấy.

"Ừmm."

"Anh thấy thế nào rồi?" Mingyu nhẹ nhàng hỏi.

"Tốt hơn nhiều rồi. Anh nghĩ... Anh nghĩ là nó đã qua rồi," Wonwoo thì thầm, giọng nói vô cùng nhẹ nhõm.

Tim Mingyu thắt lại, một nụ cười đắng ngắt hiện trên môi.

"Tuyệt! Anh trở lại là tốt rồi, hyung. Anh thực sự đã mất trí trong một khoảng thời gian đó."

Mingyu tự hỏi liệu Wonwoo có giả vờ rằng mình không nhớ bất kỳ chi tiết nào không, liệu anh có hành động như thể anh đã mê sảng suốt thời gian qua và hoàn toàn không có nhận thức gì hay không. Mingyu thừa biết anh không hề mê sảng-lúc đầu thì cũng có, nhưng không phải là suốt khoảng thời gian đó. Tuy nhiên, cậu sẽ để anh làm vậy nếu anh thực sự muốn. Nếu hành động như vậy là dễ dàng hơn cho anh.

Wonwoo lăn ra sau với một tiếng thở dài nặng nề, ánh mắt anh dán chặt lên trần nhà. Khoảng cách giữa họ trên giường thật rộng lớn, như thể cả một đại dương đang ngăn cách hai cơ thể họ. Bầu không khí đã đột ngột thay đổi và khiến Mingyu cảm thấy buồn nôn trong mơ hồ.

"Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nữa," Wonwoo nói, giọng anh đều đều. "Trước đây, chuyện này chưa bao giờ tệ đến thế. Lần này nó đã ập đến mà không có một dấu hiệu cảnh báo nào trước. Có lẽ là do các loại thuốc ức chế, và cả những năm tháng không nghiêm túc tuân thủ chu kỳ tự nhiên nữa. Anh chưa bao giờ..."

Mingyu nhìn Wonwoo lo lắng kéo kéo gấu áo phông của anh-thực ra là một trong những chiếc áo phông của Mingyu-lông mày anh nhíu lại, má đỏ bừng. Khi anh tiếp tục, giọng anh chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút. "Anh xin lỗi. Vì đã gọi cho em như thế. Vì đã làm em lo lắng. Vì đã đẩy em vào tình huống này. Anh không thể tin là anh... anh không thể tin là chúng ta... đã làm với nhau." Wonwoo lấy tay che mặt một cách thảm hại.

Những lời nói đó cắt xuyên qua Mingyu như một lưỡi dao nóng rát, nhưng cậu nuốt nước bọt và cố nở một nụ cười thật tươi.

"Chúng ta không được nói xin lỗi với nhau, anh nhớ không, hửm?"

Má Wonwoo lại ửng đỏ hơn trước lời nói của Mingyu, anh quay đầu lại nhìn Mingyu lần đầu tiên kể từ khi cậu thức dậy. Ánh mắt họ chạm nhau, và tim Mingyu đập nhanh đến mức hoang đường, những ngón tay cậu giật giật vì khao khát mãnh liệt được vươn ra, chạm vào anh. Cậu vô cùng nhớ cảm giác sức nặng của Wonwoo đè lên trên ngực mình.

Wonwoo lăn người sang một bên và mở miệng định nói thêm điều gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại của Mingyu rung lên trên tủ đầu giường đã ngắt lời anh. Mingyu lờ nó đi, chửi rủa người đã chọn đúng thời điểm này để gọi.

"Em không định nghe máy à?" Wonwoo chống một tay lên, chớp mắt đầy mong đợi nhìn về phía Mingyu.

"Không, không cần thiết đâu."

"Mingyu."

"Vâng?"

"Ít nhất thì em cũng nên xem đó là ai."

Thở dài một tiếng ngao ngán, Mingyu nhượng bộ, cúi xuống lấy điện thoại bên tủ đầu giường. Khi mắt cậu lướt qua cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, một làn sóng lo lắng ập đến, mặc dù cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Hoặc ít nhất là cậu nghĩ vậy. Wonwoo hơi giận, dường như anh đã cảm nhận được sự lo lắng của Mingyu.

"Ai vậy?"

"Không... ai cả. Không sao đâu."

"Mingyu."

"Chỉ là Seungcheol hyung thôi. Em sẽ gọi lại cho anh ấy sau."

Wonwoo ngồi bật dậy, mắt mở to sau cặp kính. Mingyu nhìn sắc mặt anh biến sắc, và mặc dù cậu không hiểu hết phản ứng của anh, nhưng điều đó càng khiến cậu cảm thấy lo lắng hơn.

"Trả lời điện thoại đi."

Mingyu do dự, ngón tay lơ lửng một cách không chắc chắn trên điện thoại, trước khi miễn cưỡng thừa nhận, "Quá muộn rồi. Cuộc gọi đã chuyển sang hộp thư thoại mất rồi."

"Anh ấy có để lại lời nhắn gì không? Em kiểm tra đi," Wonwoo nhấn mạnh, giọng điệu có chút khẩn trương.

Mingyu loay hoay với điện thoại của mình, lông mày nhíu lại vì tập trung. "Em không chắc. Em nghĩ là không?"

"Anh ấy có biết là em đang ở đây không?"

Mingyu liếc nhìn quanh phòng và khịt mũi. "Em không nghĩ là anh ấy biết 'đây' là đâu. Hay là... anh ấy biết?"

Tay Wonwoo run rẩy khi anh tháo kính ra, dụi mạnh tay lên mặt. Anh thở dài, áp lòng bàn tay vào mắt.

"Mingyu, em phải rời khỏi đây thôi."

"Ngay bây giờ á?" Giọng Mingyu run rẩy.

"Ừm. Anh... xin lỗi. Anh biết mình đã phá hỏng mọi thứ. Anh đã mất trí và làm rối tung mọi chuyện. Chuyện này không bao giờ nên xảy ra. Chúa ơi..."

Mingyu bò qua nệm, lờ đi tiếng lảm nhảm điên cuồng của Wonwoo, và vòng tay ôm chặt lấy vai anh. Toàn bộ cơ thể anh run rẩy trong vòng tay Mingyu, hơi thở trở nên hỗn loạn và nặng nề.

Chúa ơi. Anh sẽ lên cơn hoảng loạn thực sự nếu cứ như thế này.

"Này. Suỵt..." Mingyu cố gắng xoa dịu anh, giải phóng pheromone ra trấn an anh, vòng tay ôm Wonwoo siết chặt hơn. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, hyung. Bình tĩnh nào."

Wonwoo cựa mình qua lại, như thể anh không thể quyết định được mình muốn rút ra hay chìm sâu hơn.

"Không ai cần biết chuyện gì đã thật sự xảy ra," Mingyu tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Em chỉ mang cho anh một chút đồ đạc để giúp đỡ anh. Để lại chúng ở đây. Kiểm tra tình trạng của anh, đảm bảo rằng anh vẫn ổn, sau đó rời đi. Chỉ vậy thôi. Đó sẽ là câu chuyện của chúng ta."

Wonwoo hơi lùi lại, nhìn Mingyu bằng đôi mắt to tròn, lúng liếng.

"Anh rất xin lỗi, Gyu. Em là người bạn thân nhất của anh và anh đã lợi dụng điều đó, và giờ mọi thứ trở nên thật hỗn loạn và anh... Anh đã phá hỏng mọi thứ. Đầu óc anh hoàn toàn rối tung. Anh đã không suy nghĩ thấu đáo đủ."

"Anh không phá hỏng bất cứ điều gì hết, hyung." Mingyu phản bác, giọng cậu không hề dao động trong niềm tin của mình. "Anh vẫn là người bạn thân nhất của em. Không có gì thay đổi cả. Em đã giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn này, bởi vì em có thể. Vậy thôi. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, phải không? Chỉ là... hormone của anh thôi. Những chuyện như thế này vẫn thường hay xảy ra mà. Và không ai cần biết đầy đủ các chi tiết này cả. Chúng ta thậm chí còn không nhất thiết phải nói về chuyện này một lần nào nữa, được chứ? Anh cứ bình tĩnh, được không? Anh lại làm em lo lắng nữa rồi."

Mắt Wonwoo nhắm nghiền khi anh hít vào ba hơi thật chậm rãi, đều đặn qua mũi. Mingyu quan sát anh, một nỗi khao khát nhói lên trong tim, cậu hy vọng rằng Wonwoo đang cố bám vào mùi hương Alpha của mình để giúp anh bình tĩnh lại. Tất nhiên, có lẽ đó chỉ là suy nghĩ viển vông, nhưng Mingyu vô cùng muốn Wonwoo rúc vào cổ mình như cái cách anh đã làm vô số lần trong vòng 48 giờ qua để tìm kiếm sự an ủi.

Mingyu nhận ra rằng cậu sẽ rất khó quên không chỉ riêng gì chuyện ân ái-mặc dù chuyện đó thật sự rất đáng kinh ngạc-mà còn cả những khoảnh khắc ở giữa nữa, khi Wonwoo chỉ muốn bám chặt lấy Mingyu như thể cậu là thứ duy nhất níu giữ anh với thế giới này. Cậu nhớ lại những tiếng thở dài nhẹ nhàng, cách những ngón tay Wonwoo vô thức tìm kiếm làn da cậu, cảm giác cơ thể Wonwoo cuộn tròn quanh cậu khi họ chìm vào giấc ngủ. Đó mới là những khoảnh khắc khó buông bỏ nhất.

Wonwoo dịch người ra xa và trèo xuống giường. Sự mất mát hơi ấm tấn công cậu ngay lập tức.

"Em cần phải rời khỏi đây, và anh cần được nói chuyện với Jungkwan."

Cơ bắp của Mingyu căng cứng và cậu nhăn mặt khi nhắc đến tên quản lý của Wonwoo. Cậu ngượng ngùng gãi gãi sau gáy, né tránh ánh mắt của Wonwoo.

"Oh. Thực ra thì, ừm, em đã bảo anh ấy rời đi rồi."

Anh hít một hơi thật mạnh, rồi quay lại nhìn cậu, miệng há hốc. Sắc mặt anh chuyển sang màu xanh.

"Đi? Đi đâu?"

"Đi khỏi đây? Em đã bảo anh ấy là em có thể xử lý mọi việc ở đây."

Wonwoo trông như sắp phát ốm. Anh siết chặt tay quanh thân mình, điều đó khiến anh trông nhỏ bé vô cùng. Và Mingyu cảm thấy mình thậm chí còn nhỏ bé hơn nữa.

"Anh và Jungkwan có mối quan hệ rất tốt! Em biết anh ấy cũng giống như gia đình anh vậy. Em chắc chắn anh ấy sẽ không nói bất cứ điều gì khiến anh gặp rắc rối ra ngoài. Jungkwan cũng thực sự rất lo lắng cho anh. Em xin lỗi. Em chỉ nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chúng ta ở đây một mình."

Với một tiếng thở dài cam chịu, Wonwoo tháo kính ra và véo véo sống mũi.

"Được rồi. Không sao đâu. Xin lỗi. Anh không giận em. Em đã làm những gì em nghĩ là tốt nhất. Anh biết mà. Anh chỉ cần sắp xếp lại một số thứ ngay bây giờ được không? Tất cả những điều này... quá mức đối với anh, Mingyu-yah."

Cũng quá mức với em, Mingyu muốn phản bác. Thực ra là cậu muốn hét lên, nhưng thay vào đó, cậu từ từ gật đầu, nuốt xuống những bất bình trong cổ họng.

"Được rồi," Cậu thì thầm, giọng nói gần như không thể nghe thấy được. "Vậy thì em sẽ đi."

"Anh sẽ về nhà sớm thôi."

Mingyu ngước lên. Thật thảm hại khi phải hỏi điều này, thậm chí còn thảm hại hơn khi cậu cảm thấy như vậy sau tất cả những gì đã xảy ra. Không chắc chắn. Không thoải mái. "Hứa nhé?"

"Anh hứa mà."

Một nụ cười ngập ngừng hiện trên môi Wonwoo lần đầu tiên kể từ sau khi anh thoát khỏi cơn động dục. Một nụ cười rất nhỏ, một nỗ lực yếu ớt để trấn an cậu, nhưng Mingyu vẫn có thể nhận ra sự hoảng loạn còn sót lại tỏa ra từ anh.

"Ít nhất thì em có thể đi tắm trước được không?" Mingyu hỏi, phá vỡ sự im lặng nặng nề trong không khí.

Mặt Wonwoo đỏ bừng như quả cà chua chín. Anh nhăn mũi và gật đầu. "Ừ, tất nhiên rồi. Em nên làm thế."

Mingyu biết cả người mình đang phủ đầy dịch thể khô, tinh dịch và mồ hôi. Họ đã ngất đi vào đêm qua sau một lần quan hệ chậm rãi, lười biếng ở tư thế nằm nghiêng-cơ thể họ khép chặt vào nhau như hai con búp bê đang làm tổ, cánh tay Mingyu móc dưới đầu gối Wonwoo để giúp anh chống đỡ trọng lượng của mình. Lúc đó cả hai đều kiệt sức và Mingyu bắt đầu tự hỏi liệu cơn động dục của Wonwoo đang ở tình trạng dữ dội như vậy vì anh đã sử dụng thuốc chặn trong một thời gian dài, hay đây thực sự chỉ là trạng thái bình thường đối với anh.

Mặc dù cậu không muốn chuyện này kết thúc, nhưng Mingyu lo rằng nếu nó kéo dài hơn nữa, cậu có thể sẽ chết.

Ít nhất thì Wonwoo đã xác nhận rằng đây là một trường hợp ngoại lệ và cơn động dục của anh thường không dữ dội như vậy. Cuộc đấu tranh để theo kịp anh lần này không phải là sự phản ánh về thất bại của Mingyu với tư cách là một Alpha. Có lẽ vậy. Nên là như vậy.

Mingyu rút lui vào phòng tắm và cố tắm nhanh nhất có thể nhưng Chúa ơi, thật kinh tởm khi cậu nổi lên cảm giác ngần ngại rửa sạch những dịc thể đã tiết ra của Wonwoo trên làn da mình. Có vẻ như trong khi cơn mê sảng của Wonwoo đã qua đi, thì cơn mê sảng của Mingyu mới chỉ vừa mới bắt đầu, cậu thậm chí còn không thể đổ lỗi cho bản năng Alpha của mình vì đã có những suy nghĩ quá đồi trụy. Chết tiệt, Wonwoo sẽ rất kinh tởm cậu nếu anh biết được những chuyện này.

Mingyu mặc một bộ trong số ít quần áo sạch còn lại trong vali rồi vội vã chạy quanh phòng, đóng gói mọi thứ cậu đã mang theo. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Wonwoo đang dõi theo mình, nhưng anh không nói gì cho đến khi Mingyu đi đến cửa, kéo theo hành lý phía sau.

"Mingyu-yah?"

"Hửm?"

"Cảm ơn em," Wonwoo thì thầm, ánh mắt anh dán chặt xuống sàn, anh bồn chồn vặn xoắn mặt trước của chiếc áo phông. "Anh chắc chắn là không dễ dàng gì."

Đây là lần đầu tiên Wonwoo cảm ơn cậu thẳng thắn vì tất cả những điều này, mặc dù những lời nói này có vẻ không cần thiết. Anh đã bày tỏ lòng biết ơn của mình theo những cách khác rồi.

Nhưng Mingyu vẫn muốn hỏi chính xác phần nào mà Wonwoo nghĩ là không dễ dàng với cậu. Phát điên vì cuộc gọi điện thoại của anh? Cố gắng tìm xem anh đang ở đâu? Chịch anh?

Cậu không hề cảm thấy khó khăn chút nào.

"Anh cũng sẽ làm như vậy với em, nếu đổi lại là em đang gặp khó khăn. Chúng ta đã là bạn trong hơn một thập kỷ qua. Anh đã ở trong tình trạng thực sự rất tồi tệ. Nhớ cái lúc mà chúng ta còn đo xem 'cái' của ai to hơn hồi còn ở trong căn phòng Melona không. Không có gì của anh mà em chưa từng thấy trước đây."

Wonwoo đỏ mặt.

Mingyu có lẽ đang nói hơi quá, nhưng đó là con người thật của cậu. Cậu vô cùng muốn mọi thứ trở nên bình thường lại ngay bây giờ. Cậu muốn mọi thứ phải thật ổn thỏa.

Đẩy cửa, Mingyu bước ra hành lang, sức nặng của chiếc vali kéo lê phía sau như trì hoãn cậu lại.

"Em sẽ gặp lại anh ở nhà," Cậu gọi với qua vai.

Wonwoo gật đầu, mặc dù ánh mắt vẫn dán chặt xuống sàn. "Ừm. Anh sẽ gặp lại em ở nhà."

☼ .﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀. ☼

Bước ra ngoài, đứng dưới ánh nắng chói chang khiến Mingyu cảm thấy như mất phương hướng. Sự thay đổi đột ngột từ không gian tối tăm của căn phòng nhỏ ra ngoài thế giới tươi sáng khiến Mingyu choáng váng trong giây lát. Không có gì ở cảnh quan bên ngoài thay đổi, nhưng tất cả đều có cảm giác khác biệt đáng kể.

Khi ngồi vào ghế lái, các cơ của Mingyu đau nhức theo một cách mà cậu chưa từng cảm thấy trước đây, kể cả là sau những buổi tập nhảy hay là những buổi chạy marathon căng thẳng nhất ở phòng tập gym. Cậu cũng đang hơi đói. Wonwoo là ưu tiên hàng đầu; nên hầu hết mọi khẩu phần ăn cậu đem theo đều được cậu dành riêng lại, đảm bảo anh được ăn uống đầy đủ và tích đủ năng lượng.

Rút điện thoại di động ra khỏi túi, Mingyu liếc xuống màn hình, màn hình sáng rực với một loạt các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc. Cậu biết chuyện gì sắp đến, nhưng cậu lựa chọn bỏ qua chúng.

Khi Wonwoo ngủ vào đêm qua, cậu đã kiểm tra qua điện thoại chỉ để đảm bảo không có gì bất thường, nhưng tất cả những cái tên liên lạc đều là của những người cậu đoán trước được. Hàng chục tin nhắn được trao đổi trong nhóm trò chuyện của các thành viên, hai tin nhắn thoại từ quản lý của cậu, hai tin nhắn từ Soonyoung và ba tin nhắn từ Seokmin. Cậu đã cân nhắc việc lẻn ra hành lang để đọc qua các tin nhắn, nhưng Wonwoo lại đột ngột tỉnh dậy, dụi mặt vào cổ cậu một cách vô cùng cấp thiết, thế là mọi suy nghĩ về bất cứ điều gì khác đều bị cậu ném ngay ra ngoài cửa sổ.

Gõ gõ ngón tay cái vào vô lăng, ánh mắt của Mingyu nán lại trên thông báo mới nhất-cuộc gọi nhỡ từ Seungcheol. Không có lý do hợp lý nào để không trả lời cuộc gọi này ngay lập tức. Trên thực tế, việc trì hoãn một cuộc trò chuyện không thể tránh khỏi có lẽ là một điều không được khôn ngoan. Nhưng với sự kiệt sức ăn sâu vào tận xương tủy và làn sương mù dày đặc bao phủ tâm trí mình, Mingyu không nghĩ mình đang ở đúng trạng thái tinh thần cho cuộc trò chuyện nghiêm trọng này.

Cậu không có cách nào đoán trước được Seungcheol đã biết hay không biết điều gì, cũng không thể đoán trước được phản ứng của anh nếu phát hiện ra tất cả mọi chuyện. Có lẽ sẽ không phải là một phản ứng quá tốt. Những gì họ đã làm, đặc biệt là đối với Mingyu, là vô cùng liều lĩnh và nguy hiểm, không chỉ riêng đối với bản thân họ mà còn là đối với toàn bộ nhóm. Và dù cho Mingyu vẫn sẽ đưa ra những quyết định y hệt như vậy nếu cậu được lựa chọn lại, điều đó không có nghĩa là cậu không lường trước được hậu quả. Ngay từ lúc cậu xông vào toà nhà H, Mingyu đã chuẩn bị tinh thần cho những hậu quả cuối cùng mà cậu phải có trách nhiệm.

Và trong khi sự vắng mặt của Wonwoo là điều đã được dự đoán trước, Mingyu chưa bao giờ vắng mặt trong các lịch trình hoạt động của nhóm. Cậu đã bỏ lỡ hai buổi tập vũ đạo mà không chính thức thông báo với bất kỳ ai rằng cậu sẽ không tham gia. Cậu đã giao phó cho Soonyoung làm điều đó thay thế mình, nhưng Mingyu biết quá rõ rằng những kiểu giao tiếp không chính thức như vậy còn lâu mới đủ. Cậu cũng có thể sẽ bị khiển trách vì điều đó.

Mặc dù vậy, Mingyu biết mình khó có thể rời khỏi Wonwoo. Cuối cùng thì tất cả những điều này có ý nghĩa gì đối với họ?

Chuyện gì đang xảy ra ngay bây giờ?

Ngay sau chuyện đó? Thực tế là không có gì cả. Mingyu sẽ trở về căn hộ của họ và ngủ một giấc thật ngon, để giấc ngủ tạm thời làm dịu đi nỗi lo lắng của cáu. Có lẽ cậu sẽ dọn dẹp mọi thứ và bắt đầu nấu bữa tối. Cậu không chắc khi nào Wonwoo sẽ trở về, nhưng có lẽ sẽ thật tuyệt nếu có một bữa ăn ấm áp chờ đợi anh khi anh về lại nhà. Mingyu vẫn thường nấu ăn cho Wonwoo nên việc làm đó bây giờ trở nên khá bình thường và quen thuộc giữa họ.

Bình thường và quen thuộc.

Mingyu thở dài và khởi động xe. Cậu đã hứa với Wonwoo rằng sẽ không có gì thay đổi giữa họ. Cậu đã an ủi anh khi anh đang loạng choạng trên bờ vực của một cơn hoảng loạn bằng cách đảm bảo với anh rằng mọi thứ sẽ trở lại như trước. Họ không bao giờ phải nói về điều đó nữa. Họ không bao giờ phải kể với bất kỳ ai về những gì đã xảy ra.

Mingyu có ý tốt, nhưng cậu đã nói dối. Thật không may. Ít nhất là đối với cậu, mọi thứ đã thay đổi.

Cảm xúc của cậu sẽ dễ dàng được kiểm soát khi tình cảm cậu dành cho anh vẫn còn được giữ kín kẽ và yên lặng, nhưng giờ đây mọi chuyện sẽ khác. Khó khăn hơn. Mọi làn ranh đã được xóa mờ ngay từ lúc Wonwoo cho phép cậu bước vào căn phòng nhỏ buồn bã đó, và mọi thứ xảy ra sau đó chỉ góp phần làm cậu thêm suy sụp. Cảm giác Wonwoo muốn cậu-cần cậu-một cách công khai và mạnh mẽ như vậy...làm sao cậu có thể quay trở lại như trước được nữa? Đó là điều cậu đã âm thầm khao khát trong nhiều năm. Làm sao cậu có thể trở về tình trạng chỉ là bạn thân với anh được nữa?

Có điều gì đó khác đang treo lơ lửng trên đầu cậu.

Đêm qua, khi cậu nằm đó ngạc nhiên trước cảnh tượng Wonwoo ngủ yên bình trong vòng tay mình, cậu đã nhận ra một điều rất rõ ràng. Một sự thật cay đắng đã thấm vào bộ não quá mức mệt mỏi của cậu.

Với tất cả những gì họ đã làm-và họ chắc chắn đã vượt qua rất nhiều chặng đường trong vài ngày qua-vẫn còn một điều nữa mà họ chưa làm.

Một điều đơn giản, nhưng không thể phủ nhận tầm quan trọng của nó.

Họ đã không hôn nhau.

Và có lẽ là điều đó chẳng thá gì cả. Có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó vô tình lọt qua khe hở. Chắc chắn là giữa họ không thiếu sự thân mật. Cậu đã thắt nút Wonwoo, vì Chúa. Cậu đã cho anh ăn, tắm rửa và để mùi hương của mình áo đầy cơ thể anh. Những những điều đó cũng không thể so sánh với một điều hết sức đơn giản, trong sáng và ngây thơ như một nụ hôn. Đôi môi của Mingyu đã chiếm giữ rất nhiều nơi trên cơ thể gợi cảm và những vị trí riêng tư hơn rất nhiều của Wonwoo, nhưng-cậu không thể không cảm thấy có điều gì đó không đúng về sự thiếu hụt đó.

Thành thật mà nói thì không ai trong số hai người họ có động thái chủ động hôn đối phương. Cũng không ai trong số họ tỏ ra bài xích hay không muốn. Mingyu không cúi xuống, và Wonwoo cũng không lùi lại.

Rất có thể đó là việc của Mingyu. Có lẽ là cậu đã nên lãng mạn hóa nó và Wonwoo chỉ là người nương theo. Có lẽ một nụ hôn là một vấn đề lớn với Mingyu vì cậu đã vô thức biến nó thành một vấn đề lớn. Có lẽ cậu đã hơi mong muốn nó có một ý nghĩa gì đó. Có lẽ cậu đã quá mong muốn một điều gì đó sẽ xảy ra bên cạnh cơn động dục của Wonwoo, khi Wonwoo có thể suy nghĩ thấu đáo và đưa ra quyết định dựa trên trái tim chứ không phải là hormone của mình.

Dừng lại đi. Đừng ngốc nghếch thế. Đừng có nuôi hy vọng.

Mingyu biết điều đó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng rồi lại chẳng có điều gì xảy ra trong bốn mươi tám giờ qua là có ý nghĩa cả.

Đầu Mingyu nhói lên một cơn đau âm ỉ, sức nặng của những suy nghĩ đè lên cậu. Cậu kiệt sứcㅡvề thể chất, tinh thần, cảm xúcㅡvà cậu không muốn nghĩ thêm nữa. Tình hình đã đủ phức tạp rồi, không cần cậu phải suy đoán linh tinh thêm về một điều tầm thường như một nụ hôn nữa. Điều quan trọng bây giờ là lấy lại bình tĩnh và nhét lại mớ cảm xúc của mình vào trong một chiếc hộp nhỏ dễ quản lý hơn, hoặc là nhét luôn trở lại vào sâu trong trái tim cậu, nơi chúng vốn dĩ nên thuộc về.

☼ .﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀. ☼

Không có gì đáng ngạc nhiên khi căn hộ chung của họ vẫn y hệt như lúc Mingyu rời đi. Giấc ngủ vẫy gọi, mang đến sự giải thoát cần thiết khỏi những suy nghĩ và sự kiệt sức về thể chất, nhưng trước tiên, cậu bận rộn với việc giặt giũ quần áo. Cậu mở khóa vali, mùi hương nồng nàn, quyện vào nhau từ những trận làm tình của họ đấm vào mặt cậu một cái đau điếng. Thân dưới của cậu khẽ giật lên để hưởng ứng, nhưng đó là điều tối đa mà cơ thể mệt mỏi của cậu có thể làm được. Thở một hơi thật dài, cậu ném tất cả quần áo và khăn tắm vào máy giặt và đổ đầy chất tẩy rửa. Cậu xếp tất cả những thứ khác đã mang đi trở lại đúng vị trí của chúng. Ném túi tập thể dục của Soonyoung vào thùng rác, có lẽ rằng anh cũng sẽ không muốn lấy lại nó với tình trạng này đâu, và khẽ ghi nhớ trong đầu rằng sẽ mua cho anh một chiếc mới. Sau đó, cậu cọ sạch vali để xóa sạch mọi bằng chứng về những gì đã xảy ra.

Khi cậu định nhét nó về trở lại gầm giường, Mingyu nhận ra rằng không gian sàn nhà bên dưới đang cực kỳ bụi bặm. Cậu nhớ lại đống lộn xộn bên trong ngăn kéo tủ đầu giường của mình, sự bừa bộn mà cậu đã để lại trong pantry đựng thức ăn. Không thể chịu nổi, trong ba tiếng rưỡi tiếp theo, Mingyu đã dồn sức dọn dẹp căn hộ thật kỹ. Cậu đặt đồ ăn giao tận nơi và sau khi đồ ăn đến, cậu đặt nồi dwaejigogi-jjigae lên bếp để hâm nóng lại. Cuối cùng, sau khi xong xuôi mọi chuyện, cậu cũng có thể đặt cơ thể kiệt sức của mình lên trên ghế sofa dài, lựa chọn ngủ trưa trong phòng khách để có thể nghe thấy tiếng cửa đóng mở khi Wonwoo về lại nhà. Giấc ngủ nhanh chóng kéo cậu xuống và những gì từng chỉ là giấc mơ trở thành những cảnh quay chi tiết về hai ngày dài mà tất cả mọi thứ Wonwoo cần trên đời, chỉ là cậu mà thôi.

Khi Mingyu tỉnh dậy, mặt trời đã lặn và cả căn hộ đang hoàn toàn chìm trong bóng tối. Màn hình điện thoại của cậu hiển thị 9h21p tối và mùi thơm nồng nàn của gochujang và thịt ba chỉ thì tràn ngập căn hộ. Cậu đã ngất đi gần năm giờ đồng hồ. Tứ chi cứng đờ khi cậu cố duỗi người ra khỏi tư thế cuộn tròn trên đệm, đầu quay cuồng khi cậu cố gắng tập trung định hướng lại. Cậu đẩy mình ra khỏi ghế và duỗi người. Phải thừa nhận rằng, cơ thể cậu đã khỏe hơn rất nhiều sau một giấc ngủ sâu, mặc dù tâm trí cậu vẫn còn rất rối bời.

Nhưng, căn hộ vẫn còn đang rất trống trải, điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng bất an.

Wonwoo đã lặng lẽ lẻn vào trong nhà trong lúc cậu đang ngất đi sao?

Mingyu bước vào bếp, nơi dwaejigogi-jjigae đã biến thành một nồi thịt lợn mềm với nước dùng sánh đặc, đậm đà. Cậu tắt bếp, quan sát thật cẩn thận xem có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Wonwoo đã quay trở lại hay không, nhưng chẳng có gì hết ngoại trừ tiếng máy làm đá đang kêu lách cách. Khẽ cắn môi dưới, cậu bước nhẹ đến bên cửa phòng ngủ của Wonwoo. Do dự trước khi gõ nhẹ.

"Hyung? Em đã nấu bữa tối rồi."

Cậu lẳng lặng đợi, tim đập thình thịch, và khi không có tiếng trả lời nào dù đã vài phút trôi qua, cậu lại gõ cửa lần thứ hai, lần này to hơn. Lại chỉ có sự im lặng. Cậu tự hỏi liệu Wonwoo có đang ngủ không. Nếu anh đang ngủ, Mingyu chắc chắn là không muốn làm phiền anh, nhưng cậu cũng cần biết Wonwoo có đang ở trong đó không. Nín thở, cậu từ từ xoay nắm tay vặn và đẩy hé cửa ra, vừa đủ rộng để nhìn vào bên trong. Bên trong tối đen như mực, nguồn sáng duy nhất phát ra là từ màn hình chờ máy tính của Wonwoo. Chiếc ghế chơi game của anh đã được đẩy vào dưới gầm bàn gọn gàng. Giường đã được thu dọn.

Wonwoo vẫn chưa về nhà.

Bụng Mingyu chùng xuống, cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Wonwoo vẫn chưa về nhà.

Thật khó để không nghĩ đến những viễn cảnh xấu nhất. Khi cơn đau lên đến đỉnh điểm, Wonwoo đã tuyên bố rằng anh đang nghĩ đến việc rời khỏi nhóm. Mingyu đã đổ lỗi cho nỗi đau và sự tuyệt vọng của kì phát tình, nhưng nếu đó là điều anh đã nghiêm túc cân nhắc ngay cả khi anh hoàn toàn tỉnh táo thì sao?

Nếu anh thực sự không có ý đó, nhưng anh vẫn bị ép phải rời đi thì sao? Nếu công ty đã gọi anh đến và hiện tại anh đang ngồi trong một căn phòng nào đó tại tòa nhà H với một luật sư, giải thích về những hành động mà anh đã gây ra vi phạm tới những điều khoản trong hợp đồng và anh đang bị ép phải rời đi một cách cưỡng bức thì sao? Điều đó là tốt hơn hay tệ hơn việc Wonwoo tự mình quyết định rời đi?

Hay tệ hơn, nếu không phải là cả hai trường hợp đó mà là Wonwoo không thể đối mặt với Mingyu nữa thì sao? Anh sẽ lặng lẽ chuyển đi, cử một thành viên khác đến để thu dọn đồ đạc của mình? Hay anh sẽ để lại tất cả đồ đạc của mình và tìm một nơi mới để sống mà thậm chí còn không nói bất cứ điều gì với cậu? Họ vẫn phải làm việc cùng nhau. Điều đó chẳng phải sẽ khiến mọi thứ trở nên ngượng ngùng và khó chịu hơn là chỉ đơn giản trở về nhà sao?

Mingyu chưa bao giờ giỏi kiểm soát những điều chưa rõ ràng, và thực tế là vì chuyện này có liên quan đến Wonwoo, điều này trở nên gần như không thể chịu đựng được với cậu. Sự lo lắng bùng nổ trong lồng ngực, cậu rút điện thoại ra và nhập một tin nhắn.

em có nấu bữa tối. em sẽ để dành phần cho anh, trong trường hợp anh có về nhà.

Đó là một tin nhắn mà Mingyu sẽ gửi vào bất kỳ một ngày nào khác. Bình thường. Tẻ nhạt. Không áp lực, nhưng hàm chứa sự khuyến khích nhận được phản hồi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ nhận được phản hồi.

Cậu nhìn chằm chằm xuống màn hình trong vòng năm phút, như thể cậu có thể sẽ nhìn thấy câu trả lời nếu cậu tiếp tục làm vậy, nhưng chẳng có gì xuất hiện cả. Bụng cậu sôi lên đòi hỏi sự chú ý của chủ nhân, và mặc dù cậu không cảm thấy ý tưởng ăn uống hấp dẫn gì vào lúc này, cậu biết mình đang đói. Nếu không có gì khác, một bữa ăn sẽ là một sự xao nhãng đáng hoan nghênh khỏi những suy nghĩ của mình.

Mingyu vừa ngồi phịch xuống bàn với một bát dwaejigogi-jjigae bốc khói, một đĩa kim chi củ cải và một phần cơm thì tiếng bíp của khoá cửa làm cậu giật mình, ngay lập tức cậu bật người dậy. Tiếng cửa mở khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm, cậu đứng đó, nắm chặt đôi đũa trong tay khi Wonwoo bước vào bếp.

Ánh mắt họ chạm nhau và Mingyu cảm thấy tim mình nhảy vọt lên tận cổ họng khi nhìn thấy anh. Cậu cười toe toét, lộ hết cả hàm răng.

"Anh trở lại rồi!"

"Chào em."

Nụ cười của Mingyu hơi chùng xuống trước câu trả lời tẻ nhạt, nhưng cânu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Em đã nhắn tin cho anh."

"Oh. Xin lỗi em. Anh không thấy. Điện thoại của anh hết pin rồi."

"Không sao đâu. Em chỉ định hỏi xem em có nên để đồ ăn cho anh không thôi."

Wonwoo chớp mắt, nghiêng đầu và hít hà mùi đồ ăn trong không khí. Bụng Mingyu cồn cào lên.

"Hmm. Mùi thơm quá."

Hmm. Em thơm quá đi, Mingyu-yah.

Tiếng đũa rơi xuống bàn vang vọng khắp căn bếp, làm Mingyu giật mình mặc dù cậu là người đã đánh rơi chúng. Cậu nhanh chóng nhặt chúng lên với một tiếng cười khô khốc, nhưng phản ứng duy nhất của Wonwoo làm một cơn nhói lên ở cơ hàm đánh thẳng vào cậu.

"Cảm ơn em, nhưng anh nghĩ mình sẽ đi ngủ thôi. Anh thực sự rất mệt. Nhưng hãy để dành cho anh một ít nhé, anh sẽ hâm nóng chúng cho bữa sáng."

Tim Mingyu chùng xuống khi nghe những lời đó, một sức nặng đè lên dạ dày cậu. Cảm giác như có một tảng đá lớn chèn giữa hai lá phổi, khiến việc hít thở trọn vẹn trở nên vô cùng khó khăn. Cậu sợ điều gì đó sẽ xảy ra nếu Wonwoo cứ như vậy đi ngủ và họ để mọi thứ trong tình trạng lấp lửng như thế này. Mingyu có thể cảm nhận được sự rạn nứt đang hình thành giữa họ và cậu biết họ cần phải làm điều gì đó để ổn định lại trước khi nó lan rộng đến mức không thể cứu vãn được nữa.

"Hyung, làm ơn đi? Anh thực sự nên ăn gì đó."

Hai ngày qua những gì anh ăn chỉ toàn đồ ăn đóng gói tiện lợi-khoai tây chiên, mực khô, bánh đậu đỏ và mì ăn liền, thỉnh thoảng có thêm một hộp cá ngừ. Sẽ tốt hơn cho Wonwoo nếu anh ăn thêm thứ gì đó thực sự bổ dưỡng.

Wonwoo khẽ co các ngón chân lại và Mingyu biết anh đang cân nhắc về điều đó. Nhìn thấy cơ hội, cậu ngay lập tức lao vào.

"Có một tập mới của The Devil's Plan. Chúng ta có thể vừa xem vừa ăn đó."

Mingyu biết mình đang chơi xấu khi kéo Seungkwan vào chuyện này, nhưng cậu đã tuyệt vọng lắm rồi. Việc này gần như đã trở thành một nghi thứcㅡxem tập mới nhất của chương trình truyền hình thực tế đầu tay của Seungkwan trên Netflix ngay khi nó được phát sóng, thường là trong khi cùng nhau ăn uống. Tập mới nhất đã được phát hành vào ngày hôm qua, có lẽ là đâu đó vào giữa lúc Wonwoo gạt bát mì Shin đang ăn dở dang sang một bên, vội vã chạy đến ngồi lên đùi Mingyu và Mingyu thì hoàn toàn ngạc nhiên với cái cách Wonwoo đột nhiên có thể dễ dàng nuốt trọn ba ngón tay to dày của cậu bằng lối vào nóng rẫy phía sau.

Mingyu cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì những ký ức đó và cậu nhìn xuống, hy vọng Wonwoo sẽ không để ý thấy. Cử chỉ đó hẳn là trông thật đáng thương, giống như một chú cún con vừa bị hất hủi, Wonwoo đã hắng giọng và tiến lại gần hơn một bước.

"Anh kiệt sức rồi, nhưng... em nói đúng. Anh nên ăn. Dù sao thì anh cũng sẽ ngủ ngon hơn khi no bụng."

Mingyu ngẩng đầu lên, nụ cười của cậu nở rộng và chân thành.

"Em sẽ làm cho anh một bát!"

"Được rồi, anh sẽ lấy máy tính ra."

Mingyu hào phóng đổ đầy bát của Wonwoo bằng nhiều thịt ba chỉ nhất có thể và Wonwoo bắt đầu set up máy tính xách tay, sẵn sàng xem tập mới nhất của The Devil's Plan. Họ im lặng hơn bình thường trong khi ăn, nhưng chương trình đã cung cấp một cái cớ hợp lý cho sự im lặng của họ, đóng vai trò như một lớp đệm chống lại sự căng thẳng đang âm ỉ bên dưới bề mặt. Tuy nhiên, mọi thứ gần như không quá tệ. Mingyu có thể giả vờ như đó chỉ là một ngày bình thường khác trong cuộc sống của họ và không có gì thay đổi cả.

Tuy nhiên, đó là một ảo tưởng không thể duy trì trong vài ngày tiếp theo.

Mặc dù họ đã cố gắng chung sống với nhau trong căn hộ, nhưng phải nói rằng việc nói mọi thứ thật ngượng ngùng thì vẫn còn là nói nhẹ chán. Bất cứ khi nào Mingyu bước vào một gian phòng chung, Wonwoo dường như luôn tìm được một lý do để trốn ra ngoài, để lại sự im lặng khó chịu sau lưng. Anh thậm chí còn hạn chế lui tới những khu vực chung. Anh thường ở lì trong phòng mình, tiếng chìa khóa lách cách, những tiếng nổ lớn và tiếng súng bắn thầm lặng dường như vang lên liên hồi bên kia cánh cửa đóng kín.

Bữa ăn là khoảng thời gian duy nhất họ thực sự dành thời gian cho nhau, mặc dù ngay cả khi đó, tương tác của họ vẫn rất căng thẳng. Mingyu chuẩn bị những món ăn cầu kỳ và nhiều banchan hai lần một ngày để Wonwoo cảm thấy nếu anh từ chối dù là bằng cách nào, cũng sẽ là quá thô lỗ. Nếu tay họ vô tình cùng chạm vào một loại đồ chấm, Wonwoo sẽ giật lưng lùi lại như thể anh vừa chạm vào một trường điện trực tiếp. Khi anh khăng khăng đòi rửa bát đĩa, anh sẽ bước ra khỏi bồn rửa ngay khi Mingyu bước đến để đặt đĩa và đồ dùng vào. Mingyu cảm thấy mình như một kẻ bị ruồng bỏ. Giống như nếu Wonwoo đến quá gần cậu, anh sẽ bị nhiễm phải 'Cái chết đen' hay bất cứ thứ gì đó đại loại vậy.

Đến sáng thứ tư, nỗi lo lắng của Mingyu đã lên đến đỉnh điểm. Mặc dù cậu rất muốn kiên nhẫn, nhưng họ cần phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc về cách họ định xử lý với Seungcheol hoặc những người cấp cao hơn hoặc bất kỳ ai đó có thể phản đối những gì họ đã làm. Thật là một phép màu khi họ vẫn chưa bị gọi đến công ty cho một cuộc họp, nhưng chỉ còn hai ngày nữa thôi là đến buổi quay Going Seventeen và điều đó giống như một loại deadline vậy. Và thế là, Mingyu gần như đã chặn đứng Wonwoo lại trước cửa phòng tắm sau khi anh hoàn thành quá trình chăm sóc da buổi sáng của mình.

"Chúng ta có thể nói chuyện nhanh một chút được không?" Giọng nói của Mingyu mang theo sức nặng của sự cấp bách khi cậu dồn Wonwoo vào chân tường, người rõ ràng là đang căng thẳng vì yêu cầu này.

Với một cái gật đầu lo lắng, Wonwoo lùi lại một bước. Anh xoa xoa gáy, ánh mắt nhìn xuống sàn. "Về chuyện gì?"

"Về chuyện chúng ta sẽ nói với Seungcheol. Hoặc, bất kỳ ai. Bất cứ ai cuối cùng hỏi chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày đó."

Khuôn mặt Wonwoo tái nhợt, đôi mắt anh mở to sau cặp kính, nhìn thẳng vào mắt Mingyu. "Em... vẫn chưa nói chuyện với Seungcheol sao? Mingyu! Em chưa bao giờ gọi lại cho anh ấy sao?"

"Em chỉ muốn chắc chắn rằng chúng ta đã hiểu nhau trước!" Mingyu đã cố gắng hết sức để biện minh cho quyết định của mình, những từ ngữ tuôn ra trong sự bào chữa vội vã. Cậu không nói dối. Thái độ thận trọng, xa cách của Wonwoo kể từ khi anh trở về căn hộ khiến việc đề cập đến chủ đề này trở nên vô cùng khó khăn. Anh khiến việc trò chuyện trở nên khó khăn, thậm chí anh lại còn im lặng khi Mingyu hỏi một điều đơn giản như anh đã cho quần áo vào máy sấy chưa. "Anh ấy chưa gọi lại nên chắc hẳn là anh ấy chưa biết!"

Không thể nào. Cực kỳ không thể nào.

Wonwoo phát ra âm thanh như thể anh đang đau đớn quằn quại, anh dựa mạnh vào tường, và Mingyu nuốt nước bọt, miệng cậu khô khốc.

"Anh đã nói chuyện với Jungkwan chưa?"

Wonwoo gật đầu mệt mỏi, tháo kính ra để dụi mắt. "Rồi. Anh ấy bảo cảm ơn em vì hai ngày hôm đó. Anh ấy nói rằng đã tranh thủ gặp một người bạn cũ thời trung học và tận hưởng một ngày nghỉ hiếm hoi." Môi Wonwoo cong lên thành một nụ cười buồn bã. "Anh ấy hơi phớt lờ anh, nhưng theo một cách cho thấy anh ấy sẽ không hó hé gì cả."

Mingyu gật đầu. Cậu đã mong đợi điều đó. Jungkwan rất quan tâm đến Wonwoo và có lẽ việc anh nói ra sự thật sẽ không phản ánh tốt về trách nhiệm công việc của anh, nếu anh ấy thừa nhận đã tự ý rời khỏi vị trí của mình, ngay cả khi đó là yêu cầu của Mingyu. Ít nhất thì đó cũng là một biến chứng tiềm ẩn có vẻ đã được giải quyết gọn gàng.

"Được rồi, tốt. Tuyệt," Mingyu thở ra, một vẻ trấn an tô điểm cho lời nói của cậu. "Vậy thì bất cứ điều gì chúng ta nói đều sẽ được chấp nhận. Không ai có thể chứng minh điều ngược lại, đúng không?"

Wonwoo thở dài nặng nề, ngón tay anh véo véo sống mũi khi một cảm giác khó chịu lan rộng trên má. Mingyu có thể cảm nhận được sự bồn chồn của anh, nhưng cả hai đều biết cuộc trò chuyện này là không thể tránh khỏi. Có lẽ nó đã bị trì hoãn quá lâu rồi.

"Đúng rồi."

"Vậy thì, chúng ta sẽ giữ mọi thứ đơn giản. Chúng ta sẽ bám sát vào sự thật nhiều nhất có thể," Mingyu bắt đầu, lời nói của cậu được cân nhắc và thận trọng. "Chúng ta sẽ nói rằng anh không có thời gian để thu dọn đồ đạc nên anh đã gọi cho em để hỏi xem em có thể mang cho anh một số thứ từ căn hộ của bọn mình không. Em đã ném chúng vào một chiếc vali và lái xe đến. Ở lại một lúc vì em lo lắng, nhưng không có gì... giống như... không có gì xảy ra cả. Sau đó em rời đi. Quay lại vài lần để mua cho anh một vài bữa ăn. Vậy là xong."

Một sự im lặng nặng nề bao trùm phòng tắm khi Mingyu chờ đợi phản ứng của Wonwoo. Wonwoo đeo lại kính, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống sàn, một bức màn trầm ngâm che khuất khuôn mặt anh. Mingyu bồn chồn ở cửa ra vào, tự hỏi liệu có điều gì đó trong câu chuyện mà cậu gợi ý không đủ thuyết phục hay không. Có lẽ là nó quá đơn giản. Có lẽ là Wonwoo muốn có thêm ý kiến.

"Hoặc chúng ta có thể nói rằng-"

"Không," Wonwoo ngắt lời một cách gay gắt, sự ngắt lời của anh cắt ngang lời đề nghị ngập ngừng của Mingyu. Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát trước khi ánh mắt Wonwoo một lần nữa hướng xuống sàn. "Được rồi. Chúng ta sẽ làm vậy."

"Được. Tốt." Mingyu gật đầu và cố gắng mỉm cười, mặc dù Wonwoo đang không nhìn cậu. Ngực cậu thắt lại và cậu vô thức xoa xoa các đốt ngón tay vào xương ức. "Vậy thì chúng ta hãy cùng nói chuyện với Seungcheol. Em nghĩ sẽ dễ dàng hơn để giữ mọi chi tiết rõ ràng nếu cả hai chúng ta đều ở đó. Khi đó chúng ta có thể giải quyết cho xong chuyện này."

Mingyu cũng hy vọng rằng sự hiện diện của Wonwoo sẽ đóng vai trò như một lá chắn. Chắc chắn Seungcheol sẽ không thúc ép hay thúc đẩy quá nhiều nếu có anh ở đó, vì biết rằng điều đó sẽ khiến Wonwoo cảm thấy khó chịu. Anh sẽ không mắng Mingyu với cường độ như anh vẫn thường làm khi Wonwoo ngồi ngay bên cạnh. Rất có thể. Hy vọng là vậy.

Nhưng ý tưởng đó có vẻ rất đáng xấu hổ với Wonwoo, má anh ửng đỏ hơn, cổ họng anh thắt lại vì nuốt nước bọt. Mingyu nín thở, nửa mong đợi Wonwoo sẽ thẳng thừng từ chối ý tưởng này, nhưng rồi anh lại gật đầu cứng nhắc.

"Được thôi."

"Tuyệt. Vậy là xong." Mingyu đột nhiên muốn đưa tay ra và chạm vào Wonwoo. Ngây thơ. An ủi. Chỉ cần đặt tay lên lưng anh hoặc tựa đầu vào vai anh. Nhưng thay vào đó, cậu vòng tay ôm lấy thân mình, một nỗ lực yếu ớt để kiềm chế cơn lốc cảm xúc đang cuộn trào bên trong. "Hyung, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh biết điều đó mà, phải không?"

Em sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với anh. Em sẽ bảo vệ anh.

Wonwoo ngước lên, gật đầu ngập ngừng đáp lại, nhưng vẻ mặt anh lại tỏ ra nghi ngờ.

Mingyu muốn nói thêm. Cậu muốn trấn an anh nhiều hơn. Cậu muốn nhìn thấy nụ cười chân thành của Wonwoo và biết rằng chính cậu là lí do đằng sau nụ cười đó. Cậu muốn nghe anh nói nhiều hơn, về bất cứ điều gì. Cậu thậm chí còn có thể lắng nghe Wonwoo lảm nhảm về một giải đấu thể thao điện tử mới nhất mà anh đã xem hoặc bất kỳ cuốn sách nào mà anh đang đọc. Bất cứ điều gì cũng được, vẫn tốt hơn cái cách họ đang cùng tồn tại một cách thụ động trong cùng một không gian hiện tại.

Nhưng Wonwoo có vẻ giống như một con tin hơn là một người tham gia tự nguyện vào lúc này, vì vậy với một trái tim nặng trĩu, Mingyu miễn cưỡng lùi lại một bước và để khoảng cách giữa họ nới rộng ra.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi," Mingyu nhẹ nhàng lặp lại, những từ ngữ như một lời hứa đắng cay khi cậu chủ động rời khỏi phòng tắm, rời xa Wonwoo, và rút lui vào sự cô độc của phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: