Ánh sáng

Wonwoo đứng bên cửa sổ quan sát của phi thuyền CARAT, đôi mắt không rời khỏi hình ảnh Trái Đất đang dần thu nhỏ lại phía xa. Từ khoảng cách này, hành tinh của anh trông như một viên bi xanh lam lơ lửng với những đại dương mênh mông chỉ còn là những mảng màu xanh đậm nhạt đan xen. Trên cái nền xanh thẫm đó, các lục địa hiện lên như những mảnh ghép nâu xám không đồng đều, được điểm xuyết bởi những dải mây trắng xốp như bông, xoay tròn trong không gian đen thẫm vô tận.

Đặt bàn tay lên tấm kính cường lực trong suốt, Wonwoo có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của vũ trụ ngoài kia. Hơi thở của anh tạo thành một vệt mờ nhỏ trên tấm kính, che khuất một phần không gian vô tận phía trước. Sau lớp cửa kính, ánh sáng Mặt Trời chiếu rọi lên một nửa hành tinh, tạo nên ranh giới rõ ràng giữa ngày và đêm. Phía tối của Trái Đất lấp lánh những ánh đèn từ phố xa như thể những chòm sao nhân tạo phản chiếu bầu trời đầy sao ngay phía trên. Wonwoo nhìn thấy bóng mờ của chính mình phản chiếu trên cửa kính – một bóng ma cô độc giữa vũ trụ bao la.

"Ánh sáng", anh thì thầm, ngón tay vẽ theo một tia nắng đang chiếu qua cửa sổ, tạo thành những hạt bụi lấp lánh trong không khí khoang tàu. "Thông tin cơ bản nhất của vũ trụ".

Trong không gian này, ánh sáng là tất cả. Nó di chuyển với tốc độ không gì có thể vượt qua, mang theo thông tin từ những vì sao xa xôi nhất. Mọi hiểu biết của con người về vũ trụ đều đến từ việc giải mã thông tin được ánh sáng mang theo – từ thành phần hóa học của các ngôi sao đến lịch sử hình thành của các thiên hà.

Nhưng có một thứ có thể bắt giữ cả ánh sáng.

"Lỗ đen", Wonwoo lẩm bẩm khi quay đầu nhìn cửa kính phía bên kia con tàu, ánh mắt hướng về phía xa xăm đen thẳm của vũ trụ, nơi mục tiêu của anh đang chờ đợi. Những cấu trúc kỳ lạ này là nơi mà ngay cả ánh sáng cũng không thể thoát ra, nơi mà mọi quy luật vật lý đều bị bẻ cong đến giới hạn. Và giờ đây, Wonwoo sẽ là một trong những phi hành gia đầu tiếp tiếp cận hố đen.

Tiếng máy móc vận hành đều đặn vang lên xung quanh phá vỡ sự tĩnh lặng trong khoang điều khiển. Màn hình hiển thị các chỉ số nhấp nháy liên tục, tất cả đều báo hiệu mọi thứ đang trong tầm kiểm soát. Nhưng trong lòng Wonwoo lại là một mớ cảm xúc hỗn độn – niềm phấn khích của một nhà khoa học trước thềm khám phá vĩ đại nhất trong sự nghiệp, và nỗi lo âu của một người đang dần rời xa người mình yêu thương.

"Mười năm trước, nếu ai đó nói với tôi rằng chúng ta có thể tiếp cận được một lỗ đen, tôi sẽ nghĩ họ đang đọc quá nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng".

Giọng nói của Giáo sư Key vang vọng trong ký ức, đưa Wonwoo trở về với những ngày còn ngồi trong giảng đường đại học. Bà đứng trước bảng đen phủ kín những phương trình, đôi mắt sáng lên đầy nhiệt huyết khi giảng giải về lý thuyết tương đối và chân trời sự kiện cho đám sinh viên lít nhít mới vào trường. Wonwoo còn nhớ rõ cảm giác choáng ngợp và say mê ấy khi lần đầu tiên hiểu được khái niệm về không-thời gian bị bẻ cong, về những định luật vật lý bị đứt gãy ở chân trời sự kiện.

"Em thấy đấy, Wonwoo", giọng bà trầm ấm vang lên trong ký ức, "đôi khi ranh giới giữa quên và nhớ mỏng manh hơn ta tưởng".

Chính Giáo sư Key đã nhìn thấy tiềm năng trong anh – một sinh viên luôn đặt những câu hỏi vượt ra ngoài giáo trình, luôn khao khát tìm hiểu những điều vượt ngoài giới hạn hiểu biết của nhân loại. Và cũng chính bà đã giới thiệu anh vào làm việc tại Trung tâm Vũ trụ Quốc gia – nơi đã thay đổi cuộc đời anh theo những cách không ngờ tới.

Từ những ngày đầu tiên bước chân vào trung tâm, Wonwoo đã luôn song hành với Kim Mingyu – người giám sát chuyến bay trẻ tuổi nhất trong lịch sử cơ quan.

"Em đã bao giờ nghĩ đến việc trở thành người giám sát chuyến bay chưa?" Đó là câu đầu tiên giáo sư Key hỏi Mingyu, bỏ qua mọi lời chào hỏi xã giao. "Bởi vì cô nghĩ em có tố chất để làm việc đó".

Wonwoo vẫn nhớ như in cảm giác bất ngờ của cả hai khi nghe câu nói ấy, và cách mà đôi mắt Mingyu ánh lên niềm tin tưởng kỳ lạ. Nhờ sự giới thiệu của giáo sư, cả hai đã luôn đồng hành với nhau trong mọi việc, từ những buổi huấn luyện căng thẳng, những cuộc tranh luận về protocol an toàn, đến những ly cà phê chia sẻ sau giờ làm việc, họ dần khám phá ra nhiều điểm tương đồng: niềm đam mê với không gian vũ trụ, sự tận tâm với công việc, và một tâm hồn luôn khao khát vượt qua giới hạn của bản thân.

Những gì còn lại là tình yêu.

"Trung tâm Điều khiển CARAT tới Pledis17", giọng nói quen thuộc của Mingyu vang lên trong tai nghe, kéo Wonwoo về với thực tại. "Kiểm tra hệ thống liên lạc".

"Pledis17 nghe rõ", Wonwoo đáp lại, cố giữ giọng chuyên nghiệp dù tim đập nhanh hơn khi nghe giọng chồng mình. "Các hệ thống đều ổn định".

Có một khoảng lặng ngắn trước khi Mingyu nói tiếp, giọng nhẹ đi: "Anh có nhìn thấy Trái Đất không?"

"Có", Wonwoo mỉm cười, biết rằng đằng sau câu hỏi đơn giản đó là cả một vạn những điều không nói ra. "Em biết không, từ đây nhìn xuống, mọi thứ trông thật nhỏ bé".

"Nhưng anh không thể nhìn thấy tất cả mọi thứ", Mingyu đáp, giọng trầm xuống. "Những gì quan trọng với anh ấy".

Wonwoo quay lại nhìn về phía Trái Đất một lần nữa. Hành tinh xanh giờ đã nhỏ bằng quả bóng tennis, nhưng theo một cách nào đó, lại mang nhiều ý nghĩa hơn bao giờ hết. Ở đó có tất cả những gì anh yêu quý – gia đình, bạn bè, Mingyu và nền khoa học mà anh đã cống hiến cả đời. Nhưng phía trước anh là cơ hội để mở rộng biên giới kiến thức của nhân loại, để hiểu rõ hơn về vũ trụ này, và có lẽ, để hiểu rõ hơn về chính bản thân mình.

"Pledis17" giọng Mingyu vang lên lần nữa, lần này mang theo một chút gấp gáp. "Chuẩn bị kích hoạt động cơ chính trong 10 phút nữa. Chúng ta sẽ di chuyển tới khu vực lỗ giun".

"Đã rõ, CARAT".

Wonwoo siết chặt tay trên bảng điều khiển, mắt vẫn không rời khỏi Trái Đất. Anh biết, khoảnh khắc động cơ được kích hoạt sẽ là điểm không thể quay lại. Trước mặt anh là vùng không gian chưa từng có bước chân con người nào đặt đến, là những bí ẩn về thiên thạch cổ đại và lỗ đen – những mảnh ghép còn thiếu trong câu đố về sự hình thành vũ trụ. Và đâu đó trong tim anh, một giọng nói nhỏ nhắc nhở rằng đây không chỉ là nhiệm vụ của riêng anh, mà là của cả nhân loại.

"Em tin anh", giọng Mingyu thì thầm qua sóng vô tuyến, như thể đọc được suy nghĩ của anh. "Nhưng hãy quay về an toàn nhé".

Wonwoo mỉm cười, cảm thấy trái tim mình ấm sực lên. Trong không gian lạnh lẽo và tăm tối của vũ trụ, tình yêu của Mingyu vẫn luôn là ánh sáng sưởi ấm và tiếp thêm sức mạnh cho anh vượt qua mọi khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top