Chap 22 (End). Kim tổng hư!

Min Gyu thất hồn khi thấy bóng hình quen thuộc vừa bước ra khỏi chiếc xe ô tô lạ mới đậu trước cửa nhà. Cậu buông chiếc bình tưới cây, quay đầu muốn đi vào nhà. Một lần trốn tránh, là vạn lần không dám đối mặt.

Won Woo xuống xe, vội vàng thông qua hàng rào màu trắng tinh tươm, gọi với theo bóng lưng cao lớn của cậu.

"Min Gyu..."

Đã nhiều ngày không nghe giọng nói trầm trầm, khàn khàn ấy, bảo không nhớ  thì đúng là nói dối. Min Gyu dừng bước, nhưng vẫn không dám đối diện anh.

"Nói thích anh, một ngày dù nói thích anh bao nhiêu lần cũng thấy không có đủ mà, em thử đếm xem đã bao lâu rồi em không nói thích anh đi...?"

"..."

Min Gyu cúi đầu, đặt tiêu cự lên mũi giày làm vườn của mình. Tâm trí chẳng biết đang nghĩ gì, chỉ có đôi mắt đã phủ một lớp nước mỏng rồi.

"Em cũng nói là hai đứa mình lãng phí quá nhiều thời gian, tận mười ba năm không ở bên nhau. Vậy mà em còn định tiếp tục lãng phí thêm thời gian nữa sao?"

"..."

Min Gyu thấy một bên má của mình nóng hổi. Cậu bĩu môi, dùng tay quẹt đi giọt nước mắt. Cậu nhớ anh chết đi được, cũng đau lòng dữ dội luôn. Trời lại vào đông rồi, ban nãy anh xuống xe, cậu còn thấy anh hơi run run. Đi đứng kiểu gì mà thời tiết thì lạnh lẽo chết đi được, mặc dù trời trong, mây trắng, nhưng nhiệt độ thì đâu có như thế, đã vậy còn đi đôi dép bông trong nhà cơ đấy.

"Kim Min Gyu, mở cửa cho anh. Anh đã đến đây rồi thì em đừng mong anh sẽ bỏ về tay không."

Min Gyu vẫn xị mặt ra đó, chậm chạp quay người đến mở cửa. Chỉ là đầu vẫn cúi, không dám ngẩng lên đối diện với anh.

"Dù sao thì em cũng không có ý định để anh đứng dưới tiết trời thấu xương này. Fan của anh sẽ kéo đến đàn áp em mất."

Cổng nhà vừa được mở ra he hé, Won Woo đã len thân vào, nhanh như chớp lao đến bên Min Gyu, ôm chặt lấy eo cậu. Ấm áp từ thân nhiệt của cậu tràn sang thân thể anh, cả hương thơm quen thuộc của cậu nữa, cũng đang chạy xộc vào mũi anh.

Min Gyu bị bất ngờ, cơ thể lảo đảo lùi về sau vài bước.

"Anh..."

Won Woo đắc ý, Min Gyu không bài xích anh, rõ ràng là cũng không đành lòng bỏ anh lại một mình. Chỉ có điều, cậu không vòng tay đáp lại cái ôm của anh, chứng tỏ khuất mắt ở trong lòng vẫn còn lớn lắm.

"Yong Jun Ryang và anh chẳng có gì cả."

Giọng nói của Won Woo tội lỗi đến lạ, khiến tâm tư Min Gyu nhức nhối không thôi.

"Em biết."

Won Woo vẫn một mực nấp vào trong lòng cậu, "Vậy tại sao em vẫn cứ giận anh?"

"Em không có giận anh mà."

Phải là "không dám giận anh", nhưng Kim Min Gyu giống như Kim Seung Cheol thường bảo, làm gì có khả năng nói trọn vẹn những câu dạng đó trước Won Woo bao giờ.

Won Woo nghe thấy cậu thở dài. Không gian xung quanh im ắng đến lạ. Mãi tới lúc mặt trời lên cao, nhiệt độ cũng có chun chút gì đó gọi là ấm dần lên, người cao hơn mới chậm rãi thả những dòng suy nghĩ trong tâm tư mình mấy hôm nay vào trong gió, đưa nỗi buồn đến nơi xa.

"Chỉ là, xung quanh anh có quá nhiều người muốn đem anh về nhà của họ. Từ thời học sinh đã vậy, bây giờ lại nhiều hơn, mỗi ngày em đều lo sợ..."

Ví như trong quyển sách một trăm điều nên nhớ trong cuộc đời, một người giàu có và thông minh, là một người sẽ không bao giờ khoe mẽ rằng mình có nhiều tiền. Cái gì mình càng quý, thì càng không nên khoe ra, bởi vì sợ rằng nó sẽ bị người khác nhìn thấy, và có ác tâm đến cướp đi mất.

Won Woo của cậu cũng vậy.

"Em có sự ích kỷ của riêng mình. Em biết mình không có tư cách giữ anh cho riêng em, cũng không có tư cách kìm hãm sự phát triển nghệ thuật của anh, nhưng mỗi ngày nhìn anh được hằng hà sa số ánh mắt ngắm lấy, em thật lòng ghen tị vô cùng. Em sợ nếu mình còn ở bên anh lúc xem đoạn video anh được người ta ôm lấy ấy, em sẽ nổi điên mà làm hại anh..."

Người con trai nhỏ hơn một tuổi, cao hơn gần một cái đầu, rơi một giọt nước mắt, cuối cùng cũng vòng tay ôm lấy Won Woo.

"Anh đối với em giống như một viên ngọc quý vậy. Chẳng muốn cho ai xem, cũng chẳng muốn mang anh ra ngoài. Muốn nâng niu anh, mãi chẳng muốn làm hại anh..."

Won Woo yêu đến chết đi được những lời nói ngọt ngào như đường mật ấy.

"Vậy là em sợ sẽ làm tổn thương anh nên mới bỏ anh đi sao?"

Đâu đó, Won Woo thấy cái đầu cao cao kia vừa gục lên vai mình, gật gật đầu.

Anh bật cười, "Ngốc. Em bỏ đi thế anh càng tổn thương hơn. Thà rằng em cứ tổn thương anh thì còn tốt hơn. Vì ít ra em tổn thương anh nhưng vẫn luôn xuất hiện trong tầm mắt anh."

"..."

"Hơn nữa, anh biết, em sẽ chẳng bao giờ làm tổn thương anh quá nhiều..."

Mái đầu nào đó gật gù nhiều hơn, vòng tay lại siết chặt hơn gấp bội.

Won Woo tiếp lời, "Thế cho nên, sau này nếu có giận gì anh nữa, thì đừng vội bỏ anh lại một mình như thế. Anh buồn lắm. Có điều gì khuất mắt ở trong lòng thì cứ nói anh nghe. Phải rõ ràng thì anh mới biết được...."

"Em nhớ rồi ạ..." Giọng Min Gyu ỉu xìu.

Won Woo gõ lên cái môi bĩu, "Lại còn kính ngữ?"

Min Gyu tức thì lắc đầu, "Không có. Anh vào nhà đi, fan anh sẽ kiện em mất."

Cả hai cùng nhau vào bên trong. Trong lúc đợi Min Gyu thay ra đôi ủng mà trước đó cậu đeo vào để tránh bùn đất bám, Won Woo vu vơ hỏi, "Nhưng mà lúc nãy ý em là gì đó Min Gyu? Sợ làm tổn thương anh nghĩa là em định làm cái gì anh cơ?"

"..." Min Gyu chọn cách im lặng. Ổ khóa tra chìa khóa nãy giờ không hiểu sao không vào.

Nhìn vẻ lúng túng đầy đáng yêu của cậu, anh châm chọc thêm mấy câu.

"Kim tổng tính bạo hành anh hả? Hay ở bên anh như hai đêm ở nước ngoài nhỉ? Anh cũng thích hai đêm đó lắm Kim tổng ơi!"

Đúng là yêu vào thì thay đổi. Min Gyu tự dưng ít nói hẳn, Won Woo nói nhiều thay cho phần của Min Gyu luôn rồi. Min Gyu nghe những lời đùa giỡn thì đỏ mặt, trong khi người đùa giỡn là Won Woo lại cười xinh đến bất ngờ.

Tình yêu là cái gì nhỉ? Sao có thể thay đổi từng người đến khó hiểu như thế?

Chắc là, làm gì có định nghĩa nhất định nào cho tình yêu. Có người nói, tình yêu nghĩa là cứ muốn gặp người ta mãi, có người lại nói, tình yêu là cảm giác hạnh phúc bên đối phương, nhưng có người định nghĩa rằng, tình yêu cũng giống như ôm lấy một chú mèo xứ ba tư vương giả, mèo càng quấn quýt, mình lại yêu thích càng nhiều.

Cửa nhà vừa mở ra, đã thấy chú mèo xứ ba tư vương giả nào đó đẩy người mình yêu thương lên cánh cửa màu trắng tinh khôi, bắt đầu có những hành động đen tối đến bất ngờ. May thay, người còn lại cũng yêu đến chết những lúc được người ta chủ động, trong những cái hôn vụn vặt nhỏ xinh, len lén nở một nụ cười vui vẻ, hạnh phúc, và còn mạnh dạn thò cả tay xuống bóp mông mèo thật mạnh.

Mèo bị giật mình, cắn cho một cái lên môi.

"Kim tổng hư!"

...

..

.

.

*End*

Cùng chờ ngoại truyện với mình nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top