14

là tin nhắn từ mingyu. giờ đây, tin nhắn ấy được gửi từ kakaotalk của cậu không còn phải qua bất cứ một ai khác cả.

"anh wonwoo, không biết giờ này anh đã ngủ chưa? cũng muộn rồi chắc anh ngủ rồi đúng không? nếu ngủ rồi thì sáng mai dậy đọc cái cũng được nhé. anh này, em xin lỗi vì những chuyện đã quá. em biết lời xin lỗi này đã muộn màng rồi nhưng em chân thành xin lỗi anh. em biết có thể anh rất sốc khi gặp lại em ở công ty nhưng em biết không lúc này thì tương lai cũng sẽ chạm mặt nhau thôi. nếu anh không thích chạm mặt nhau thì cũng không sao. nhưng wonwoo này, từ lúc anh đi em nhận ra em đã yêu anh mất rồi. chỉ là lúc em nhận ra thì chẳng thể níu anh lại. nhưng giờ em nhận ra rồi, em yêu anh là thật lòng. có lẽ anh sẽ không tin đâu. nhưng nó là sự thật. em thực sự rất yêu anh wonwoo à. chắc hơi dài dòng rồi nhỉ? có lẽ hơi phiền đến anh khi gửi tin nhắn lúc này. em phiền quá, em xin lỗi ạ. anh ngủ ngon nhé ạ!"

anh bị tin nhắn đó làm thức tỉnh khỏi những lon bia. lặng lẽ cầm điện thoại đọc lên dòng tin nhắn ấy mà chẳng kiềm lòng được mà nước mắt cứ rơi ra. đây có lẽ là lần đầu tiên anh nhận được tin nhắn từ cậu. nó là một tin nhắn dài. anh đọc không bỏ qua một chữ nào cả. bởi anh biết chưa bao giờ mingyu lại gửi cho mình một tin nhắn chân thành như thế này.

wonwoo cũng chẳng muốn mình thành ra như thế này. đã rất nhiều lần anh tập quên đi một người, quên đi những gì người đó đã làm cho mình, quên đi tất cả về người ấy. nhưng điều đó anh chẳng thể làm được. người ta bảo chỉ cần cố gắng sẽ làm được nhưng anh cố gắng lắm, mỗi lần như thế là hình ảnh mingyu chăm sóc anh lại ùa về. nó khiến anh không thể nào quên đi được.

chính xác là cái gì làm cho ta ấn tượng càng nhiều thì càng khó để quên.

wonwoo biết giờ này nếu trả lại đã là quá muộn rồi. nhưng anh cũng muốn xin nghỉ ngày mai để đầu óc được thoải mái hơn. nhưng biết rằng dù có nghỉ cũng chẳng thể khiến anh thoải mái hơn chút nào. nếu mai đi làm muộn chút thì cũng chỉ là do hôm nay anh ngủ muộn thôi.

.

anh tỉnh dậy với cái đầu quay cuồng do qua uống hơi nhiều bia quá. dù gì hôm nay cũng chẳng phải ngày đầu tiên đi làm nữa nên anh quyết định ghé qua tiệm của jisoo mua bánh rồi mang đến công ty cho mọi người cùng thưởng thức.

bầu trời mùa thu trong xanh, tiếng chim hót líu lo, một người con trai nhẹ nhàng rảo bước tới tiệm bánh quen thuộc. mới bước vào thôi mà anh chủ tiệm và em người yêu của anh đã phát cơm rồi, rõ là sáng ra anh chưa kịp ăn mà đã được no cái bụng vì hai người đó.

- e...hèm, hai người đang làm gì vậy?

- à, tụi anh đang chuẩn bị bánh để đem ra nè...

- tui đâu có bị mù đâu, mới sáng ra chưa được gì vào bụng mà đã phải ăn cơm của hai người, quá đáng thực sự.

- thế anh mèo ăn gì để em chuẩn bị?

- thôi, tui ăn cơm no rồi, xí.

- ngồi đó đi để anh vào lấy bánh ra cho nhé.

- dạ vâng ạ.

anh với seokmin ngồi đối diện nhau, anh ngồi nhìn ra ngoài khung cửa sổ con đường, phố xá tấp nập người qua lại, lúc này seokmin lên tiếng.

- hôm qua anh khóc à? mắt sưng hết lên rồi nên đừng chối em.

- ừ. anh không hiểu sao anh chẳng dám đối mặt với mingyu nữa. anh không dám nói với em ấy những gì mình đã trải qua, nó đau lắm nhưng...

- em biết anh đang đối mặt với mingyu, nhưng anh và nó thử nói chuyện với nhau lại xem...

- hai anh em đang nói chuyện gì vậy?

jisoo mang theo rổ bánh mì nhỏ và cốc cà phê.

- dạ không có gì ạ.

- ừm ăn nhanh đi còn đi làm, chiều về ghé qua tiệm mang bánh về ăn nhé.

- vâng, em đi làm đây.

đường đi làm hôm nay cũng nhanh hơn mọi hôm là sao nhỉ? hay có lẽ vì những chuyện vừa mới xảy ra hôm qua khiến cho mọi thứ trở nên nhanh chóng hơn? có lẽ hôm nay đến muộn nên sẽ tránh được mặt mingyu. nhưng người tính sao bằng trời tính, vừa vào đến sảnh thì mingyu cũng vừa đến. mặt đối mặt, cả hai chỉ biết nhìn nhau rồi cúi đầu ngượng ngùng mà lướt qua.

- chào buổi sáng mọi người

- ái chà, nay trường phòng jeon của chúng ta đến muộn so với chúng tôi nha

- xin lỗi mọi người nhiều, hôm qua tôi làm việc khuya quá ngủ quên mất...thôi mọi người làm việc đi nhé

mingyu chẳng thể lường trước được sau tin nhắn hôm qua thì anh và cậu lại càng nới rộng khoảng cách thêm một chút. vậy mà thằng seokmin bảo hồi xưa yêu jisoo mà anh jisoo giận nhắn tin thôi là hết liền. nhưng mà hình như seokmin chỉ sai cách cho mingyu rồi...bỏ qua cách nhắn tin mãi nên hôm nay kim mingyu sẽ quyết định xuống tận phòng anh ngồi nói chuyện. vừa nghĩ ra cậu liền đứng phất dậy đi xuống dưới phòng anh.

đứng trước cửa trưởng phòng nhân sự mà cậu muốn toát mồ hôi không biết tí nữa vào phòng gặp anh cậu có làm tốt theo những gì cậu nghĩ không.

"cốc cốc"

- trưởng phòng jeon, tôi có thể vào chứ?

nghe tiếng gõ cười, rồi giọng nói quen thuộc wonwoo trong này dường như bị đánh thức khỏi dòng suy nghĩ làm anh điên đầu mấy hôm nay.

- mời vào...

- giám đốc có việc gì mà phải tìm tôi hả? có chuyện gì thì cứ bảo tôi rồi chút nữa tôi làm sau, giờ tôi đang làm nốt hồ sơ. giám đốc cứ nói đi nhé tôi vẫn nghe đấy.

- anh...xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này...nhưng chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút chứ...?

- có chuyện gì quan trọng đến thế sao mà chúng ta phải gặp riêng? với cả bây giờ cũng đang giờ làm việc xin giám đốc về phòng để tôi còn tiếp tục công việc của mình.

- vậy nếu giờ chưa thể nói chuyện được thì trưa nay mình đi ăn được chứ?

đáp lại cậu là sự im lặng, rốt cuộc cậu muốn gì ở anh đến nỗi mà phải gặp riêng nhau để nói chuyện như vậy chứ?

- trưa tôi sẽ xuống đón anh, tôi đặt chỗ ăn rồi. hẹn anh vào trưa nay.

nói rồi cậu đi thẳng về phòng. rồi rốt cuộc thì cậu muốn gì ở anh cơ chứ. một người mình cố buông bỏ thì lại càng làm những điều không ai lường trước được. anh chấp nhận việc từ bỏ cậu đối với anh rất khó nhưng những gì cậu làm đối với anh mấy ngày nay lại khiến anh có cả mớ hỗn độn trong đầu anh.

___

vừa kết thúc giờ làm việc thì mingyu đã đứng trước cửa phòng anh.

- mình đi ăn cùng nhau nhé, nãy em có bảo với anh rồi.

anh nhẹ nhàng gật đầu rồi đi theo cậu. lên xe cả không nói đến một câu nào khiến không khí trong xe trở nên ngột ngạt hơn. vì anh biết anh với cậu đang ở một khoảng cách rất khó nói nó khiến cả hai không thể mở lời nói chuyện với nhau. anh và cậu cứ như vậy cho đến khi tới quán ăn.

- a...anh...

- hửm? cậu hẹn tôi đi ăn như thế này chắc có việc ở công ty khó nói lắm hả?

- d...dạ không...

- thế sao giám đốc lại mời tôi đi ăn?

- ....

- cậu cứ nói đi tôi có ăn thịt cậu đâu?

- em xin lỗi...

- xin lỗi vì cái gì?

- xin lỗi anh vì những chuyện đã qua, em không biết anh có chấp nhận được lời xin lỗi này không nhưng em biết anh đã trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn. em xin lỗi vì những chuyện mình đã làm với anh. wonwoo này, nếu được thì em có thể theo đuổi và bảo vệ anh một lần nữa được chứ...

- chúng ta không thể đâu mingyu à, chuyện đã qua rồi thì đừng nên nhắc lại.

- em biết nhưng em sẽ bảo vệ anh...

- đừng nói những điều đó, khi em nói nó chỉ khiến anh càng thêm vô vọng hơn thôi.

- nếu anh đã nói vậy em sẽ theo đuổi anh trong thầm lặng, em không cần anh có cho em theo đuổi anh đâu. em sẽ cố gắng làm những gì bản thân mình có thể mang đến và bảo vệ anh.

- em đừng làm những điều như thế...

- anh kệ em đi, anh đâu cần chấp nhận việc này ngay đâu...

không khí bàn ăn chưa bao giờ là ngột ngạt đến như vậy, hàng nghìn câu hỏi chạy trong đầu anh. mingyu phải làm vậy để làm gì cơ chứ? trong khi anh đã cố buông bỏ cậu? anh chỉ thầm xin cậu nếu đã muốn bảo vệ anh thì đừng làm anh đau khổ thêm lần nào nữa cả. nhưng liệu cậu có thể chắc rằng mingyu bảo vệ anh theo một cách anh mong muốn chứ? anh cũng không ngăn cậu làm những điều cậu muốn. đó là bản thân cậu đặt ra anh cũng không nên để tâm những chuyện đó quá.

- thôi, ăn nhanh đi rồi về, cũng sắp đến giờ làm việc của tôi rồi.

- vâng

ăn xong bữa trưa cả hai cùng về công ty. không khí trong xe cũng không khá hơn là bao. cho đến khi cậu mở lời.

- anh...anh đừng gọi em là giám đốc được không? dù gì chúng ta cũng sắp yêu nhau mà?

- ai nói với cậu là chúng ta sắp yêu cơ chứ? làm như đừng ảo tưởng nữa đi kim mingyu.

- vậy tối nay chúng ta đi ăn nhé, em đón anh.

mingyu công nhận rằng nói ra câu đó thôi mà anh trông đáng yêu kinh khủng. y hệt con mèo xù lông khi bị trêu. nhìn thôi là đã muốn ôm liền rồi.

_____

khiếp con người ta còn chưa đồng ý mà bày đặt muốn ôm 🙂. nhưng mà em mèo của tôi nên tôi giữ em lắm. mèo xinh cần phải giữ.

thoaiii tôi đi hỏi cêka của tôi xem ảnh có giữ cmnd của mingyu tiếp đây :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top