Mở Đầu
"Đã lâu không gặp bác." Sau lời mời của vị chủ nhà đáng mến, Utayama Hideeyuki nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, "Trông bác vẫn phong độ thế này thì tôi yên tâm rồi."
"Anh thấy thế thật à?" Đôi môi nứt nẻ của người đàn ông ngồi đối diện khó khăn nặn ra một nụ cười, sau cặp kính gọng vàng nhạt đôi mắt chầm chậm khẽ chớp, " E rằng bây giờ hai chữ ấy là không hợp với tôi nhất đấy. Anh cũng biết tại sao tôi phải bán nhà cửa ở Tokyo rồi chuyển đến đây mà."
" Dạ, điều này..."
Mái tóc bạc phơ đẹp đẽ được chải qua loa về phía sau, vầng trán rộng đầy trí tuệ, khuôn mặt dài với chiếc cằm nhọn, sống mũi hơi gồ lên...
Utayama nhận thấy, diện mạo của ông Miyagaki Yotaro vẫn chẳng khác gì lần gần đây nhất anh gặp ông, vào mùa xuân năm ngoái.
Nhưng quả thật trông ông có vẻ không ổn lắm, khuôn mặt gầy đi rõ rệt, đôi mắt trũng sâu không còn sắc sảo như ngày xưa.
"Yếu đi nhiều rồi". Hai, ba năm gần đây, lời than vãn này đã thành câu cửa miệng của ông.
Mỗi lần gặp nhau, Utayama đều nghe thấy ông than thở về sức khỏe. Dù vậy, vì ghét cay ghét đắng đám bác sĩ, Miyagaki vẫn nhất quyết không đi bệnh viện kiểm tra, bất chấp người xung quanh năm lần bảy lượt khuyên nhủ.
"Nói vậy nghĩa là tình trạng sức khỏe của bác không được tốt?"
Miyagaki mĩm cười, cơ mặt giật giật.
" Đuối sức lắm rồi." Ông đáp, " Nhưng còn cách nào khác đâu, nên đành chấp nhận vậy. Ai mà chẳng phải già rồi chết. Hồi trẻ tôi từng hùng hồn nói rằng ' không cần sống quá lâu, chết sớm hơn người khác lại hóa hay'. Đến tuổi này rồi, tôi cũng chẳng đổi ý mà lập kỷ lục mới về việc sống lâu đâu."
"Vâng".Utayama gật đầu cười phụ họa. Tuy nhiên anh vẫn không khỏi cảm thấy thấp thỏm, vì giọng điệu khi nói về sức khỏe bản thân này nghe có vẻ gì đó tự giễu và căng thẳng hơn trước.
Làm trong ban Biên tập Văn học của nhà xuất bản Kitansha, Utayama vừa là biên tập vừa là độc giả trung thành của tiểu thuyết trinh thám mà ông Miyagaki là tác giả, thế nên hai người có quan hệ khá thân thiết.
Miyagaki Yotaro bắt đầu viết tiểu thuyết trinh thám từ năm 1948, sau Chiến tranh Thế giới thứ hai, khi đó ông mới 21 tuổi. Tác phẩm đầu tay của ông có tên Ngôi nhà của thi sĩ trầm tư, đã khiến một nhà văn nổi tiếng thời ấy phải ca ngợi là "Kiệt tác có kết cấu chặt chẽ và đầy kích thích, không thể tin được rằng nó là do một tác giả trẻ viết, thực sự rất đáng khâm phục".
Kể từ đó, gần như cứ một, hai năm, Miyagaki lại cho ra mắt một tác phẩm mới. Bởi cha ông là một nhà tư bản có tiếng, ông không cần phải "viết để mưu sinh", cho nên các tác phẩm của ông đều rất có chất lượng. Nhờ vậy, ông đã tạo cho mình địa vị độc tôn trong thời kỳ làn sóng trường phái xã hội (1) đang thống trị giới tiểu thuyết Nhật Bản.
1.Trường phái tiểu thuyết trinh thám tả thực do Matsumoto Kiyoharu khởi xướng năm 1957, thống trị văn đàn Nhật Bản ba mươi năm.
Mười năm trước ở tuổi 50 Miyagaki cho xuất bản tác phẩm Lụi tàn vì hoa lệ. Nó xứng đáng được gọi là tuyệt tác của ông. Người ta đánh giá là nó đủ sức sánh ngang với Vụ án mạng ở Hắc Tử Quán của Oguri Mushitaro, Dorga Magra của Yumeno Kyusaku và Tế phẩm dâng hiến hư vô của Nakai Hideo (2)... Thậm chí được mệnh danh là " Đỉnh kim tự tháp trong lịch sử tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản".
2. Ba tiểu thuyết này đều là các tác phẩm ghi dấu ấn trong lịch sử tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top