Chương 1: Lời Mời Của Mê Lộ Quán
"Đúng là mùa xuân đã đến, màu của nước biển khác hẳn hôm Tết chúng ta về đây". Trên ghế phụ lái, Keiko nói lớn. Nghe giọng điệu hồn nhiên, vô tư như thiếu nữ của vợ, Utayama mỉm cười. Keiko trẻ hơn anh bảy tuổi, nói là "trẻ" nhưng năm nay cô cũng đã 33 rồi.
Anh đưa mắt theo hướng cô đang nhìn, bên phải, là vịnh Wakasa rộng lớn.
Đúng thế, rất khác cách đây ba tháng. Màu nắng chiếu trên cảnh vật hôm nay không như dịp đó, cả màu nước xanh tĩnh lặng gợn lên từng đợt sóng trắng cũng không giống trước đây.
"Thực ra em vẫn thích biển mùa đông hơn. Màu hơi tối nhưng có vẻ gì đó bí hiểm. Utayama ơi, anh nghĩ sao?" Cưới nhau đã bốn năm, Keiko vẫn gọi anh là "Utayama". Có lẽ sau khi sinh đứa con đầu lòng vào mùa hè này, cô sẽ thay đổi cách gọi. Utayama cho là thế và nghĩ cách trả lời vợ.
"Biển mùa đông thật đáng sợ, đây là điều đầu tiên anh nghĩ đến. Khi học tiểu học, một người anh họ của anh đã ngã xuống biển vào mùa đông và chết đuối. Anh ấy ra biển câu cá, rồi bị sóng biển nuốt chửng trong nháy mắt".
"Ừm... em có nghe chuyện đó rồi thì phải"
"Hình như anh đã từng kể"
Chiều thứ tư ngày 1 tháng 4, hai vợ chồng Utayama cùng lên đường đến Mê Lộ Quán.
Cũng như hồi đầu năm, Utayama chọn đường số 178 ven biển và lại mượn ô tô của anh trai.
Cách đây hai tuần, thư ký của ông Miyagaki là Ino Mitsuo đã gửi cho Utayama thiệp mời đến dự sinh nhật lần thứ 60 của ông.
Thời gian là 4 giờ chiều ngày 1 tháng 4, tại Mê Lộ Quán tức tư gia của ông Miyagaki. Dự kiến sẽ nghỉ lại qua đêm. Mọi vấn đề xin liên hệ với Ino Mitsuo. Thiệp mời ghi rõ như vậy.
Hồi Tết đã nghe nói về việc này nên Utayama sắp xếp ổn thỏa công việc từ sớm. Miyagaki quen Keiko từ lúc ông còn ở Tokyo bởi vậy trên thiệp cũng ghi "Mời phu nhân cùng đến". Dù vợ đang có bầu nhưng thai nhi đã vào thời kỳ ổn định nên Utayama quyết định đưa cô đi cùng.
Có điều, Utayama vẫn hơi lo về số lượng khách đến dự.
Dù ông Miyagaki đã nói "Không mời nhiều", song anh vẫn nghĩ rằng nếu khách đến quá đông thì anh sẽ không đưa Keiko đi cùng. Keiko không thuộc mẫu người sống quá hướng nội nhưng cô hơi sợ gặp người lạ và trong tình trạng sức khỏe bây giờ của cô thì cũng không nên miễn cưỡng tiếp xúc với những người như vậy.
Chẳng qua, sau khi gọi hỏi thư ký Ino Mitsuo đang ở Tokyo, Utayama đã yên tâm vì tính cả hai vợ chồng anh thì khách mời dự kiến cũng chỉ cí tám người và Keiko gần như biết họ cả rồi.
"Còn bao xa nữa thì đến nơi hả anh?" Keiko ngáp dài. Chắc cô ngắm phong cảnh bên đường đã chán rồi.
"Khoảng gần một tiếng nữa. Sắp đến Kyogamisaki ở tận cùng phía Bắc bán đảo Tango rồi"
"Bác Miyagaki ẩn cư ở nơi hẻo lánh quá. Bác ấy có tuổi thật, song cũng đâu đến nỗi phải rời Tokyo để về đây ở nhỉ. Khó hiểu thật"
"Hình như quê bác ấy ở đây"
"Đã đành là thế..." Keiko nghĩ ngợi, "Nhưng không cảm thấy cô quạnh à?"
"Bác ấy rất hay nói rằng mình thích cô đơn"
"Vẫn độc thân, lại không thích trẻ con. Đúng là một người kỳ quái"
"Quả vậy nhưng bác ấy không hề xấu tính"
"Em biết. Ngày trước lúc đến nhà bác ấy ở Seijo, hai bác cháu đã nói chuyện rất vui vẻ"
"Vì hình như bác Miyagaki rất quý em"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top