Chương 8

[51]

Trong khoảng thời gian này tâm trạng của Trương Thúy Mai luôn không tốt, tiến triển của con gái ruột và Phó Dương quá chậm, trong lòng vô cùng nôn nóng, nên đã đem tất cả nguyên nhân đẩy hết lên người của Tư Vân.

Cho nên vừa nhìn thấy cô đã giở giọng âm dương quái khí.

Lúc này bị cô giễu cợt, khó tránh khỏi có chút thẹn quá thành giận: “Cô nói như là Tư gia rất vô tình với cô, không kịp chờ đợi muốn hủy bỏ quan hệ với chúng tôi.”

Dứt lời, bà ta ghét bỏ liêc nhìn Chu Thuật Hoài cao lớn phía sau Tư Vân, nghe con gái ruột anh giết heo, mỗi ngày đều giao tiếp với một đàn heo, không cần nói có bao nhiêu dơ và hôi thối.
Hơn nữa người nông thôn rửa mặt cũng không tiện, rất nhiều không thích tắm rửa...

Nghĩ tới Tư Vân sẽ gả cho một người như vậy, bà ta chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Còn có, sau này ít đưa người đến đại viện của chúng tôi, bị người khác nhìn thấy không hay lắm?”
Tư Vân nghe ra giọng điệu ghét bỏ Chu Thuật Hoài của bà ta, thiếu chút nữa nhịn không được!

Vừa muốn tức giận, đã bị người đàn ông phía sau kéo một cái.

Cô quay đầu lại, lại thấy Chu Thuật Hoài đứng dậy, giọng điệu rất bình tĩnh: “Thím, làm phiền bà hợp tác chuyển dời hộ khẩu, Lâm gia vẫn còn ở cửa chờ.”

Không quá khách sáo.

Vừa nghe lời này, Trương Thúy Mai tức giận dữ dội!
Quả nhiên là người nhà quê thô lỗ, giọng điệu gì vậy chứ!

Đến cả phép lịch sự cơ bản cũng không biết?

Bà ta vốn định trực tiếp đuổi người đi, nhưng mà lời nói tiếp theo của Tư Vân, trực tiếp chọc trúng tim đen của bà ta: “Cho dù không phải vì tôi, bà cũng suy nghĩ cho Lâm Tư Tư một chút, cô ta trở về cũng được một thời gian, hộ khẩu vẫn chưa chuyển đi, e rằng trong lòng rất không vui đi? Suy cho cùng cô ta mới là con gái ruột.”

“Đương nhiên, nếu bà sợ tôi có tâm tư sâu xa, tôi có thể đảm bảo, sau khi chuyển hộ khẩu xong, tôi sẽ không bước vào đại viện này nửa bước, như vậy được rồi đi?”

Trương Thúy Mai bị cô nói là sửng sốt, khó tin cô lại dễ nói chuyện như vậy!

Lúc trước vì chuyện dời hộ khẩu này, bà ta đã cãi nhau với chồng.

Vốn dĩ muốn nhanh chóng chuyển hộ khẩu, làm cho Tư Vân sẽ không có cách nào dây dưa với bọn họ.

Nhưng vì chồng bà ta sĩ diện, nói cái gì, vừa mới đưa đi không lâu, đã vội vàng chuyển hộ khẩu, người ta sẽ bàn tán nói xấu Tư gia như thế nào.
Lại cảm thấy Tư Vân bị đuổi cũng rất thảm, nếu gấp gáp chuyển hộ khẩu, sợ cô không thể chấp nhận được...

Trong lòng của Trương Thúy Mai rất phiền não!
Cho nên trong mắt bà ta, chuyện dời hộ khẩu này, vấn đề khó nhất là ở trên người của Tư Vân.

Tư Vân bỗng nhiên tự mình đưa ra chuyện này, đương nhiên bà ta sẽ nghi ngờ, suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ bà ta đã sai rồi?

“Nếu như bà không tin có thể đi theo chúng tôi một chuyến.”

Tư Vân nhìn vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của bà ta, mở miệng nói.

Chu Thuật Hoài nhìn đông hồ trên đeo trên cổ tay: “Bây giờ còn 40 phút, tôi bảo người ta chờ, xử lý chuyện này xong với đi về.”

Bình thường anh rất ít đeo đồng hồ, trừ phi đi xa nhà, thuận tiện xen thời gian.

Ngược lại Trương Thúy Mai liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay anh một cái, đồng hồ này rất quen mắt, bà ta nhớ lãnh đạo của giống như cũng có một chiếc như vậy, rất đắt! Mỗi khi đi ra ngoài xã giao lãnh đạo sẽ mang theo…

Nghĩ tới thân phận của Chu Thuật Hoài, lập tức quăng một ánh mắt khinh bỉ.

Ngược lại nhìn người này không giống người dối trá.

Không ngờ còn biết giả bộ như vậy, còn dám đeo một chiếc đồng hồ giả, thật sự làm người ta khó chịu!

Ở chung với người như vậy, Tư Vân sớm hay muộn cũng sẽ học cái xấu.

Lúc nãy anh còn nói cái gì, bảo người của cục cảnh sát xử lý xong chuyện này mới được về?

Nói bộ dạng của mình rất trâu bò, thật sự cười chết người.

Trương Thúy Mai lập tức vô cùng ghét bỏ nói: “Không cần, em họ của tôi làm việc ở sở, hay là tôi gọi điện cho nó đi, tôi sẽ không đi, các cô qua đó là được, đến lúc đó đưa sổ hộ khẩu cho em họ tôi, để nó đem về cho tôi, đỡ phải đi đến đây nữa.”

Nói xong, người lập tức vào phòng, lấy sổ hộ khẩu cho hai người.

Từ đầu đến cuối đều không có làm hai người vào nhà tính toán.

Chờ hai người đi rồi, Trương Thúy Mai lập tức vào phòng gọi điện cho em họ, bảo cô ta giám sát một chút, nhất định phải làm cho Tư Vân nhanh chóng chuyển hổ khẩu đi.

Bên kia trả lời: “Chị, chuyển hộ khẩu cũng không phải là phận sự của em, bây giờ người ta sắp tan làm rồi, muốn làm cũng phải chờ buổi chiều hoặc sáng ngày mai, yên tâm, em sẽ coi chừng giúp chị.”

Mặc dù Trương Thúy Mai gấp không chờ nổi, nhưng mà bà ta cũng không còn cách nào khác.
Chỉ là trong lòng càng thêm xem thường người đàn ông há mồm đã ăn nói mạnh miệng kia.

Ngay cả em gái của bà ta làm trong sở còn không có cách, anh lại thề son sắt nói để cho người ta hỗ trợ giải quyết.

Làm như mình rất có mặt mũi, hứ!
**
Tư Vân và Chu Thuật Hoài ra khỏi đại viện, nghe hai người đã lấy được sổ hộ khẩu, mẹ Lâm ôm Oánh Oánh giúp Tư Vân cũng vui vẻ ra mặt.

Tư Vân nói: “Từ đây đi đến cục cảnh sát cũng phải mất hai mươi phút, chúng ta đi nhanh đi.”

Cô đưa tay muốn ôm Oánh Oánh đang muốn bế, Oánh Oánh càng ngày càng dính lấy cô, chỉ cần Tư Vân ở, cơ bản đều sẽ bám dính lấy cô.

Nhưng cô bé cũng rất ngoan ngoãn, lúc Tư Vân bận, sẽ nhờ người khác trông giúp, cô bé cũng không quậy không khóc, yên tĩnh chờ cô.

Mẹ Lâm còn nói, chưa từng thấy đứa bé nào hiểu chuyện như vậy.

Vì không có thời gian, cả nhà gọi xe đi qua.
Nhưng khi đến cục cảnh sát, vẫn đã đến thời gian tan làm.

“Các người sao lại đến trễ như vậy, mệ tôi nghe chị gái của tôi, vẫn luôn chờ ở đây! Đã chờ tới giờ ăn cơm, các người ra bên ngoài chờ đi, buổi chiều quay lại.”

Bởi vì chị họ hết lần này đến lần khác dặn dò cô ta nhìn chằm chằm, cho nên Trương Hiểu Vân mới cố ý chờ ở cửa.

Cô ta đã gặp Tư Vân, nhưng cô ta không thích cô cháu ngoại gái này lắm.

Nguyên nhân đương nhiên là bởi vì cháu ngoại gái này lớn lên thật sự quá quyến rũ, tất cả các phương diện đều rất lợi hại, nghiền ép con gái của cô ta không còn cái gì.

Mỗi khi dòng họ liên hoan, mọi người đều khen Tư Vân rất ưu tú, giống như con gái của cô ta rất kém vậy!

Hơn nữa cô cháu ngoại gái rất kiêu ngạo, cho dù được lấy lòng bao nhiêu cô cũng không đem họ bỏ vào mắt, cô ta lại càng ghét.

Bây giờ nghe nói không phải con ruột còn phải chuyển hộ khẩu.

Cô ta rất ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là sự hả hê khi người gặp họa.

Lúc trước cháu ngoại gái như chim trên cành cao, được dòng họ coi là vinh quang, Tư Vân được gả cho con trai của thủ trưởng, bây giờ lại dời hộ khẩu đi đến nông thôn... chậc chậc.

Lúc này cũng không cần lấy lòng cô.

Giọng điệu bắt đầu không kiên nhẫn xem thường.
Nghe được lời này, cha Lâm và mẹ Lâm lập tức thay đổi sắc mặt: “Không phải còn hơn mười phút sao?”

“Hơn mười phút, hơn mười phút có thể sao, không cần xếp hàng, chuyên môn phục vụ các ngươi được rồi!” Trương Hiểu Vân nhìn thấy hai người ăn mặc mộc mặc đầy mùi bùn đất, liền biết này hai người chính là cha mẹ ruột của Tư Vân.
Lập tức vẻ mặt khinh thường.

“Cô ta là?” Chu Thuật Hoài nhìn về phía Tư Vân.
Tư Vân: “Em họ của mẹ nuôi tôi, làm việc ở đây.”
Chu Thuật Hoài gật đầu, không tiếp tục hỏi, ngược lại nhìn về phía đang hoảng loạn: “Chú lâm thím lâm, chúng ta đi vào trước đi.”

Cha mẹ Lâm không biết nguyên do, nhưng con rể đã nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều, vội gật đầu.
Nhìn thấy đoàn người không để ý tới mình chuẩn bị đi vào, Trương Hiểu Vân lập tức thẹn hóa hóa giận, chặn đoàn người lại.

“Các người điếc sao, tôi đã nói sắp tan làm rồi, các người buổi chiều quay lại, không nghe thấy sao?”
Mấy người bước chân dừng lại, Chu Thuật Hoài nhíu mày, đã không vui, lạnh lùng nói: “Bây giờ vẫn còn trong thời gian làm, chúng tôi có quyền đi vào làm việc, cô hãy tránh ra!”

“Anh là người làm ở đây hay tôi làm ở đây, nghe không hiểu tiếng người phải không!” Trương Hiểu Vân bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa, lập tức nghĩ đến thân phận của mình, lại thẳng lưng lên!
“La hét cái gì!”

Lúc này, một giọng nói trung khí rõ ràng từ bên trong truyền ra.

[52]

Trương Hiểu Vân quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Cục trưởng và Lãnh Đạo đang đi thị sát tới, bị dọa cả người đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Cục trưởng, bây giờ cũng sắp tan làm, tôi tốt bụng bảo bọn họ buổi chiều quay lại, nhưng bọn họ cố chấp, không để những nhân viên công vụ phục vụ nhân dân vào mắt, đang còn làm ồn ào đây.”

Cha mẹ Lâm nhìn thấy đã biết là quan chức cấp cao, hoảng hốt nói: “Chúng ta không có, chúng tôi chỉ muốn vào xem.”

“Làm sao lúc nãy tôi đã nhắc nhở các người, các người không phải giả bộ không nghe sao!” Trương Hiểu Vân ác nhân cáo trạng trước.

“Lúc nãy còn mười phút mới tan làm, cô một hai phải chặn không cho chúng tôi vào mới đúng chứ, làm sao gọi là giả bộ không nghe thấy, mười phút không phải thời gian?” Tư Vân bước lên che trước mặt cha mẹ.

Trương Hiểu Vân này là người thích bắt nạt kẻ yếu, trong trí nhớ nguyên chủ nhưng rất chân chó.
Bây giờ biết mình không phải con ruột của Tư gia cho nên lập tức trở mặt!

Cố ý chèn ép cô còn xem không hiểu sao?

“Mười phút, mười phút có thể làm gì! Những người khác cũng đang còn làm, các người đi vào cũng uổng phí!” Trương Hiểu Vân trợn mắt liếc cô một cái, làm như Tư Vân không biết lý lẽ.

Tư Vân cười lạnh: “Đó là chuyện của chúng tôi, chúng tôi vào trong chờ hay chờ bên ngoài cũng không cần cô đồng ý chứ? Thế nào, người dân đến cục cảnh sát làm chút việc, đến cả cửa cũng không được vào? Còn nữa, lúc nào cục cảnh sát có quy định này? Hay là quy định này do cô đặt ra”

Nghe lời này, Trương Hiểu Vân lập tức thay đổi sắc mặt, quát lớn nói: “Con nhỏ chết tiệt, cô câm miệng, không biết lớn nhỏ sao!”

“Được rồi!” Lão Cục trưởng trầm giọng nói!

Trương Hiểu Vân lập tức ủy khuất nói: “Cục trưởng ông nhìn xem, thái độ của bọn họ, đến đây làm việc mà có thái độ này, không coi chúng ta ra gì, chúng ta cũng là người, tại sao phải bị oan ức như vậy!”

Cô ta tự nhận Cục trưởng cũng không vừa mắt của đám người này, cho nên mới mở miệng.

Trong lòng còn rất đắc ý.

Nhưng giây tiếp theo, Cục trưởng trực tiếp trầm mặc: “Người ta đến làm việc cần thái độ gì, chúng ta vốn vô điều kiện phục vụ cho nhân dân, có vấn đề gì bất kể lúc nào, đều phải nghiêm túc giải quyết cho đồng chí nhân dân? Cô không cho người ta vào cửa, thái độ gì, cục cảnh sát này là do nhà cô mở sao”

Trương Hiểu Vân, ông ta nhớ rõ, có họ hàng ở quân khu đại viện, dựa vào quan hệ đi vào.

Cục cảnh sát cũng không tránh khỏi có người có thái độ kém, Cục trưởng cũng biết.

Nhưng thời buổi này người dựa vào quan hệ quá nhiều, những người có thực lực chân chính không vào được, ngược lại nuôi một đám thùng cơm tự cho mình là đúng..
Trương Hiểu Vân choáng váng, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.
Cục trưởng vậy mà mắng cô ta?

Cô ta không thể tưởng tượng há miệng, nhưng nhìn thấy Lãnh Đạo bên cạnh Cục trưởng, lập tức giống như hiểu được cái gì.

Đúng vậy, nhất định vì có Lãnh Đạo ở đây, Cục trưởng mới cố ý nói chuyện giúp mấy người kia.
Ngày thường những người trong cục cảnh sát rất vênh váo tự đắc, người dân tới làm việc, rất nhiều người tới làm cái gì không chịu nói rõ ràng, xếp hàng, khiến mọi người mất kiên nhẫn, hung dữ hơn cô ta cũng có. Những người già kia đến làm việc, người xử lý không muốn nói thêm một câu, nhìn bộ dạng luống cuống của bọn họ, liếc mắt nhiều mộ cái đã thấy phiền, nói xấu sau lưng! Cục trưởng cũng đâu có quản?

Cô ta chỉ xui xẻo, gặp trúng Lãnh Đạo, cho nên cô ta mới bị mắng!

Mặc dù biết nguyên nhân này, nhưng Trương Hiểu Vân vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng nghĩ tới cái gì, cô ta hả hê nói: “Cục trưởng, không phải tôi không muốn giúp bọn họ, tôi cũng đâu quản được những người kia, bây giờ bọn họ cũng đã tan làm rồi, cũng không thể gọi bọn họ quay lại làm việc được!”

Cô ta nói xong, đắc ý trừng mắt liếc mắt nhìn Tư Vân một cái.
Cha mẹ Lâm lo lắn
g làm lớn chuyện, vội vàng nói: “Quên đi, chiều nay chúng ta quay lại cũng được.”

Cục trưởng an ủi hai người: “Hai đồng chí đừng sợ, cục cảnh sát chúng tôi không có hà khắc như vậy, tôi đã nghe tiểu chu nói rồi, bọn họ không làm được tôi sẽ làm cho mọi người.”

Giọng nói của ông ta rất nhẹ nhàng, không có nghiêm khắc giống như vừa nói chuyện với Trương Hiểu Vân.

Cha mẹ Lâm chưa bao giờ nhìn thấy quan chú lớn như vậy, còn nói chuyện nhẹ nhàng với bọn họ như vậy, ngây người nhìn Cục trưởng.

Trương Hiểu Vân vừa mới còn đắc ý nghe xong lời này, nụ cười cứng đờ trên mặt.

“Không, không phải, Cục trưởng, chuyện này sao có thể để cho ngài làm được...”

Từ từ, ông ấy nói tiểu Chu đã nói trước, tiểu Chu là ai?

Chẳng lẽ đã có người nói trước rồi sao?

Đúng rồi, chẳng lẽ là chị họ bên kia đã tìm người chuẩn bị trước rồi.

Đúng vậy, chắc chắn là như vậy. Nếu không Cục trưởng cũng không cần ra tay giúp đỡ!

Nghĩ đến đây, Trương Hiểu Vân tức giận bất bình!
Có thể làm Cục trưởng tự mình ra tay, bọn họ nhất định rất đắc ý!

Đắc ý cái gì, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Tư Vân, dời hộ khẩu xong, rốt cuộc cũng sẽ không có quan hệ với Tư gia!

Cục trưởng lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái: “Không cần tôi, chẳng lẽ cô làm?”

Trương Hiểu Vân cứng họng, mặt đỏ lên: “Tôi, tôi cũng không làm việc này.”

Cục trưởng cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải cô ở đây xen vào việc của người khác, chặn cửa người ta làm gì? Tôi còn không biết cục chúng ta có quy định mười phút cuối cùng không làm nghiệp vụ đấy, Trương Hiểu Vân định cô đặt ra quy định phải không?”

Sắc mặt Trương Hiểu Vân trắng bệch: “Tôi, tôi không có ý đó...”

“Được rồi! Chuyện của mình làm rối tung cả lên, mặt ngoài luôn làm bộ làm tịch hơn người khác, cũng bởi vì tồn tại những người như các cô người dân mới thất vọng với chúng ta như vậy! Bây giờ tôi sẽ không tính toán với cô, đi về viết bản kiểm điểm một ngàn chữ, tiền thành thích chuyên cần hủy bỏ!”

Nói xong, dẫn đoàn người rời đi.

Trương Hiểu Vân tức giận suýt ngất xỉu.

Công việc của các cô nói là thể diện, nhưng tiền lương không cao, bình thường đều dựa vào thành tích và chuyên cần.

Kết quả lần này bị hủy bỏ, cô ta sẽ bị tổn thất bao nhiêu.

Thật sự tức chết mà, tại chị của cô ta, đã tìm người giúp đỡ, còn tìm cô ta làm gì!

Trương Hiểu Vân lập tức gọi điện thoại gây rắc rối cho Trương Thúy Mai.

Bên kia Trương Thúy Mai nhận được điện thoại, tưởng rằng đã xong, ngạc nhiên hỏi: “Hiểu Vân, nhanh như vậy đã làm xong rồi?”

Sắc mặt Trương Hiểu Vân xanh mét: “Làm cái gì, bọn họ tới trễ như vậy, em làm cái gì, chị đã tìm người khác giúp đỡ cũng không nói cho em biết. Làm hại em bị Cục trưởng mắng một trận!”

Nói xong, cô ta thẹn quá hóa giận nói: “Ngược lại chị thật bản lĩnh ngay cả Cục trưởng cũng mời được, sao không giúp em gái thăng chức chứ! Em bị chỗ này tra tấn sắp chết đây!”

Trong lòng cô ta ghen ghét, chị họ này vận may tót hơn mình, gả cho Tư gia ba dời tòng quân, bấy giờ lại đính hôn với con trai thủ trưởng, không còn nói nở mày nở mặt biết bao nhiêu.

Ngay cả Cục trưởng cũng tự mình ra mặt giúp bà ta!

Trong lòng Trương Hiểu Vân làm sao không ghen ghét chứ!

Nhưng mà không thể trở mặt, dù sao cô ta cũng phải dựa vào chị họ để sống.
73
Nghe được lời này, Trương Thúy Mai ngây người.

Bà ta tìm người khác giúp đỡ.

Cục trưởng tự mình làm Tư Vân bọn họ?
Không thể nào...

Còn đang khó hiểu, đã nghe em gái chua chát nói: “Em nhớ là cục trưởng có quan hệ rất tốt với Phó gia, nghe nói cục trưởng còn là chiến hữu với Lão thủ trưởng, chị thật tốt, con gái muốn gả đi cũng thăng chức rất nhanh cũng đừng quên những chị em bần cùng này đi.”

Nghe được lời này, Trương Thúy Mai lập tức hưởng thụ.

Đúng vậy, làm sao và ta quên, Phó gia vô cùng lợi hại!

Ông cụ Phó là thủ trưởng có sức ảnh hưởng lớn nhất của quân khu, nếu là cục trưởng chiến hữu của thủ trưởng, vậy thì chắc chắn cũng biết chuyện nhà mình đính hôn với Phó gia nên đã ra tay giúp đỡ đi.

Vừa rồi bà ta còn nghi ngờ, Chu Thuật Hoài kia thật sự có quan hệ đâu!

Thật sự nực cười, Chu Thuật Hoài kia chỉ là một nông dân nuôi heo ở nông thôn, giơ tay cũng không tới, làm sao có năng lực này để cục trưởng giúp đỡ chứ?

Nghĩ tới đây, Trương Thúy Mai lập tức vô cùng đắc ý.

Quả nhiên đính hôn với Phó gia, là một quyết định vô cùng chính xác.

[53]

“Cái gì, tiểu Chu cậu muốn kết hôn?” Dời hộ khẩu cho hai người, nghe Chu Thuật Hoài nói muốn kết hôn, Lão cục trưởng ngạc nhiên há to miệng.

Không có một chút khí chất nghiêm túc nào.

Chu Thuật Hoài nhìn Tư Vân đang cười nói với người nhà Lâm gia ở bên ngoài, trên mặt xuất hiện vài phần dịu dàng.

“Đúng vậy.”

“Không phải cậu mới kết hôn có mấy năm sao” Thuốc lá trong miệng của Lão cục trưởng suýt chút nữa rớt xuống đất.

Chu Thuật Hoài đẩy thuốc lá ra, anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt của mấy đứa nhỏ.

Dựa cả người về phía sau, liếc Lão cục trưởng một cái: “Đã sớm ly hôn.”

“Tiểu tử cậu, mùa xuân thứ hai?” Lão Cục trưởng càng giật mình.

Trước kia Chu Thuật Hoài nổi tiếng không có hứng thú với phụ nữ, còn có người thông báo anh, có phải thích đàn ông không tỏ vẻ muốn ở chung với anh, ánh mắt anh nhìn chằm chằm làm cho mông của người ta sợ hãi...

Sau đó Chu Thuật Hoài liền có được ký túc xá một người.

Còn là thiếu niên đã thành danh binh vương, Lão thủ trưởng ném không biết bao nhiêu cành ô liu cũng không mời được người đi qua, sau khi kết thúc nhiệm vụ anh không màng mọi người phản đối, dứt khoát lựa chọn xuất ngũ...

Mọi người đều cho rằng anh sẽ cô đơn cả đời.

Ai biết, ba năm này ôm hai người?

Lão Cục trưởng ném ánh mắt qua Chu Thuật Hoài một cái: Tôi không ngờ cậu lại là một người lăng nhăng như vậy.

Chu Thuật Hoài xoa giữ hai đầu lông mày.

Anh ghét nhất là những người nhiều chuyện.

Càng ghét người lớn tuổi mà còn nhiều chuyện hơn.

Anh im lặng nhìn Lão cục trưởng vài giây, trầm giọng nói: “Ông có ý kiến?”

Khóe miệng Lão cục trưởng giật giật, vội vàng xua tay: “Không dám!”

Nếu Chu Thuật Hoài chưa xuất ngũ, nói không chừng bây giờ vẫn là cấp trên của ông ta đâu!

TMD, tên tiểu tử thối này vẫn láu cá như vậy.

Cũng đã ba mươi rồi, còn tưởng rằng trưởng thành ổn trọng một chút.

Chính mình nhiều chuyện một chút đã sao, Lão cục trưởng: Ủy khuất.

Chu Thuật Hoài đứng dậy, đứng thẳng người, rũ mắt nói: “Không nói nhiều, tôi đi trước đây, chuyện này đã làm phiền rồi.”

Lão Cục trưởng rất đắc ý: “Tiểu tử cậu cũng có ngày làm phiền tôi.”

Truyền ra ngoài ông ta có thể nói nửa năm.

Chu Thuật Hoài liếc mắt nhìn ông ta, trào phúng: “Nếu như người của ông có thể sử dụng, cũng không cần phải làm phiền ông.”

Anh nói tới Trương Hiểu Vân.

Nụ cười đắc ý của Lão Cục trưởng cứng lại: “...”
Được tiểu tử, châm chọc đâm thẳng vào tim ông ta!

Chu Thuật Hoài đi ra khỏi văn phòng.
“Thế nào, tiểu Chu, xong chưa? Cục trưởng nói thế nào?” Cha mẹ Lâm quan tâm hỏi.

Chu Thuật Hoài hơi hơi gật đầu: “Không cần lo lắng, đã giải quyết xong rồi, chúng ta trở về thôi."

“Cứ như vậy là xong rồi? Nhanh như vậy? Không cần chúng ta làm những việc khác? Sau đó còn cần tới sao?” Mẹ Lâm mờ mịt hỏi.

Chu Thuật Hoài khẽ gật đầu: “Yên tâm đi, không cần tới nữa.”

Tư Vân liếc mắt nhìn Chu Thuật Hoài nhiều lần.
Cô vừa nghe không sai, Lão cục trưởng gọi hắn là "Tiểu Chu" đi.

Khó trách lúc trước anh ở trước mặt Trương Thúy Mai nói, để cho người ta chờ hỗ trợ giải quyết.

Tư Vân vốn cho rằng, anh chỉ có người quen ở cục cảnh sát mà thôi.

Ai biết người nọ là... Cục trưởng?

Khó trách ở trong thôn có thể làm ăn lớn như vậy, không có tài nguyên và quan hệ nhất định, cũng không đơn giản như vậy.

Người đàn ông này, có thể kiếm nhiều tiền như vậy, cũng không phải dựa vào vận may...

Tư Vân như có điều suy nghĩ.

Chu Thuật Hoài là người như thế nào, tự nhiên chú ý tới Tư Vân tìm hiểu.

Anh đứng tại chỗ, hơi ngước mắt, trượt hầu kết, đầu ngón tay hư ảo cầm hộ khẩu, giữa lông mày hiện lên một tia cảm xúc.

Trước đây, anh chưa bao giờ thích làm phiền người khác làm việc.

Lúc này đây, anh không có kiên nhẫn...
**
Đoàn người vừa chia tay với Lâm gia, trở lại thôn Hạnh Phúc, đã bị mọi người chặn lại.

“Lão đại, nghe nói anh và chị dâu lập tức đăng ký kết hôn, chúng ta đến chúc mừng một chút!”

Đám người Vu Đông mang rượu chạy tới nói là muốn chúc mừng hai người.

Chu Thuật Hoài liếc nhìn đoàn người một cái, lạnh lùng nói: “Đừng quậy, tôi còn phải đi đón con tan học.”

“Ơ, lão đại từ bao giờ mà anh lo cho gia đình dữ vậy, ngày tốt như vậy, đón còn cái gì, chúng tôi đón cho anh!”

“Nhanh, nhanh, tất cả mọi người làm cơm xong, đang chờ hai người đấy.” Một đám người xô đẩy hai người đi trại chăn nuôi.

Trại chăn nuôi rất rộng rãi, thông gió, có đôi khi mọi người cũng sẽ bắc nồi làm cơm tập thể ăn.

Bởi vì Chu Thuật Hoài và Lý Minh Quân, Vu Đông cảm thấy rất áy náy, dù sao cũng là bọn họ giúp người đàn ông lẳng lơ kia, mới xảy ra chuyện.

Cho nên nghe nói hai người muốn đăng ký kết hôn, đã ngay lập tức tổ chức bữa tiệc hôm nay.

Tư Vân bị mọi người đẩy nhanh bước chân, cô ôm đứa nhỏ, có chút lảo đảo, vô thức nắm lấy tay người trước mặt.

Chu Thuật Hoài dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô.
Tưởng rằng cô không muốn đi: “Làm sao vậy, muốn đi về sao?”

Tư Vân thở hổn hển: “Đi vội quá, ôm con dùm em một cái.”

Chu Thuật Hoài sửng sốt một chút, lập tức a một tiếng: “Được rồi, đừng đẩy.”

Nói xong, một tay bế đứa bé lên, một tay kéo Tư Vân qua, để cô đi trước mặt mình.

Nhìn thấy thái độ của anh, những người xung quanh lập tức huýt sáo.

Mặt Tư Vân không hiểu đỏ lên, ánh mắt mập mờ của những người xung quanh khiến cô có chút ngượng ngùng.

Đến trại chăn nuôi, mọi người rót rượu cho cô, cô cũng không từ chối.

Lúc mình ở công ty, tửu lượng nói thứ nhất, cũng không ai dám xưng thứ hai.

Xã giao đều là cô đi.

Đã lâu không uống rượu, còn có chút nhớ nhung.

Chu Thuật Hoài liếc nhìn cô một cái, thấy cô cười, dường như còn rất cao hứng, cũng không lên tiếng.

Chỉ là yên lặng ôm Oánh Oánh tò mò, làm một chút canh ngâm cơm trắng cho cô ăn.

Thỉnh thoảng có người đến mời rượu, anh cũng không từ chối.

Tất cả mọi người là anh em, uống rượu cúng rất nhiều, hiếm khi được vui vẻ.

Vu Đông lái xe máy của anh nói là muốn đi đón con giúp anh, Chu Thuật Hoài không nói gì.

Tư Vân ở bên kia cùng các chị dâu uống rượu, cũng không tiện đem đứa nhỏ ném cho cô.

Đứa nhỏ ăn no, nho nhỏ nằm trong lòng ngực của Chu Thuật Hoài ngủ.

Chu Thuật Hoài nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của con gái, bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt ống tay áo của mình, đáng yêu vô cùng.

Đáy mắt hiện lên vẻ yêu thương.

Anh bế con cẩn thận đi vào phòng làm việc.

Đặt đứa bé xuống, Chu Thuật Hoài đi ra cửa sau, đầu ngón tay châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi.

Đột nhiên, có một âm thanh từ phía sau.

Chu Thuật Hoài nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lại.

Sau đó, anh nhìn thấy Tư Vân đang lảo đảo đứng đó.

Tư Vân đang dựa vào tường, hai tay xoa xoa thái dương, cổ tay mảnh khảnh còn lại dựa vào tường, đầu dựa vào tường, hai chân như nhũn ra không đứng vững, cô đã say rồi.

Chu Thuật Hoài cắn điếu thuốc, vội vàng đi qua, giơ tay cầm cổ tay cô, nhíu mày lại.

Vừa rồi nhìn cô như vậy, còn tưởng rằng cô rất biết uống.

Tư Vân cũng ngước mắt lên theo, cô cư nhiên đã quên, thân thể này chính là gà mờ không uống rượu.

Cô say đến choáng váng, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt đều biến thành mấy người, làm sao cũng không bắt được.

Tư Vân lắc đầu thật mạnh, trong mắt tràn đầy hơi men say.

Có khói bốc lên trước mặt cô.

Càng cố sức, càng cảm thấy mơ hồ.

Đôi mắt đen kịt của Chu Thuật Hoài nhìn cô một lúc lâu: “Tư Vân?”

Trong cổ họng Tư Vân phát ra âm thanh, tinh tế mềm mại: “Hả?”

Chu Thuật Hoài khẽ thở dài, bỏ điếu thuốc xuống, đầu ngón tay kẹp lấy.

“Tôi đưa em đi nghỉ ngơi.” Anh đưa tay muốn đỡ cô.

Tư Vân không sờ được anh, nhìn người đàn ông tới gần, lập tức buông tay chống vách tường ra, chậm rãi đi lên, nắm chặt cổ áo người đàn ông, dùng sức kéo về phía mình.

Chu Thuật Hoài theo lực kéo của cô cúi đầu tới gần, mùi rượu xen lẫn hương thơm xông vào mũi.
Tim đập thình thịch.

Anh đi về phía trước vài bước, vội vàng ném điếu thuốc xuống đất, mũi chân nghiền nát điểm ánh sáng.

Hai người thoáng cái dán sát vào nhau.

Tư Vân giương đôi mắt mơ màng nhìn anh, trong mắt tràn đầy mê hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến kinh người, đôi môi đầy đặn còn thoang thoảng mùi rượu ủ nguyên chất mê người, hơi thở phả vào mặt anh...

Chu Thuật Hoài rũ mắt hồi lâu, khi cô còn đang áp sát vào người mình, cúi đầu trực tiếp ngăn chặn đôi môi đỏ mọng của cô.

“Ngô ~” Tư Vân say khướt bị chặn lại không nói nên lời, bàn tay nắm lấy quần áo người đàn ông càng siết chặt hơn, các đốt ngón tay trắng bệch.
Người đàn ông đến gần, buộc cô không thể lùi lại, đầu cô buộc phải ngẩng lên, trước mặt cô là một bóng đen như núi, mang theo khí thế bá đạo muốn xâm chiếm thành trì.

Cổ tinh tế phác họa độ cong hoàn mỹ mê người, trắng nõn yếu ớt.

Tư Vân mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy môi nóng ẩm quấn quanh, môi bị anh cạy mở, náo động thành trì.

Cô đứng không vững, liên tục lùi về phía sau, tất cả lực chống đỡ chỉ dồn vào đôi tay đang túm lấy cổ áo người đàn ông.

Rất nhanh, Tư Vân đụng vào vách tường, chân mềm nhũn, thân thể trượt xuống.

Chu Thuật Hoài một tay giữ eo cô, ấn cô vào tường, dùng đôi chân dài đè lên hai chân cô, tiếp tục bắt nạt cô gái không phòng bị này.

Anh muốn cho cô biết, cái giá phải trả khi trêu chọc lửa.

Tư Vân cảm thấy toàn thân như bị một tảng đá cứng đè xuống, không thể động đậy, hoang mang mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông áp sát vào mình.

Lông mày đen rậm, đôi mắt sâu thẳm, khuôn mặt không cười, nghiêm nghị lạnh lùng, giờ phút này lại tràn đầy tình dục đè lên người cô hôn môi...

Hơi thở nóng bỏng đến mức cô suýt quên hô hấp.

Trong giây phút tỉnh táo này, cô cảm thấy cơ thể rắn chắc của người đàn ông đang ôm lấy cô, đôi tay mạnh mẽ đè lên eo cô, như muốn đem cô hòa vào trong cơ thể mình.

Cả hai bên đều đang thể hiện cảm xúc của mình bằng những ham muốn nguyên thủy nhất...

Tư Vân tưởng mình đang nằm mơ.

Dù sao trong tiềm thức của cô, vẫn cho rằng Chu Thuật Hoài là không được.

Tuy rằng nghĩ tới, nhưng cũng không đến mức trong giấc mơ cũng suy nghĩ.

Mình đã đói khát đến nước này rồi sao?

[54]

Người đàn ông tuyệt không trầm mặc ít nói, trong giấc mơ anh bá đạo, không khống chế được.

Trong nháy mắt đối phương muốn lui ra, Tư Vân sốt ruột vươn tay, bám lên cổ anh.

Người đàn ông lại cúi đầu.

Trong góc phía sau văn phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp, hai bóng người một cao một thấp đang đè lên nhau mà hôn nhau. Lúc trước là người đàn ông chủ động, nhưng lần này là Tư Vân chủ động, sự chủ động của cô giống như đốt cháy ngọn lửa trong mắt Chu Thuật Hoài bàn tay nắm chặt lấy eo cô, để lại dấu tay...

Mùi rượu êm dịu kích thích thần kinh của hai người.

Cô thở gấp, gần như không thở nổi.

Anh ngậm lấy môi cô, trong đôi mắt đen đầy dục vọng, đè cô xuống tiếp tục hôn.

Hai người quần áo chỉnh tề, nhưng tràng diện này lại cực độ S, đánh sâu vào cảm giác.

Phía trước mơ hồ có thể nghe thấy mọi người lúc uống rượu kích động vung quyền cùng tiếng cười, mọi người khó được uống rượu, sắc mặt đỏ bừng.

Vu Đông lúc này đã trở về, một trái một phái dắt hai hạt đậu nhỏ.

“Lão đại, tiểu lão đại tiểu lão nhị em đón giúp anh rồi nè!”

Cậu ta lớn giọng gọi, nhưng không nhìn thấy Chu Thuật Hoài.

“Chị dâu?” Lại gọi Tư Vân một tiếng, lại không nhìn thấy người, lập tức hỏi: “Lão đại bọn họ đâu?”

Những người xung quanh đã hơi say, nghe Vu Đông hỏi, mới chỉ vào văn phòng: “Lão đại ôm Oánh Oánh đi ngủ, hình như chị dâu cũng đi theo rồi.”

Vu Đông nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vội vàng dẫn Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn đi vào.

Cậu ta vừa đi vừa lớn tiếng la hét.

Âm thanh ầm ĩ truyền đến, Chu Thuật Hoài ngón tay xoa cánh môi đỏ tươi của cô, kéo ra khoảng cách giữa hai người, Tư Vân vốn đã say, bị hôn lại càng hôn mê, trực tiếp ngã vào lòng người đàn ông, trong đầu ong ong ong.

Chu Thuật Hoài nhìn cô chằm chằm vài giây, nghe giọng nói khiến người ta không vui kia, ôm lấy cô.
“Lão đại!”

“Lão đại, anh đâu rồi, tôi đã đón người cho anh rồi mau ra đây uống rượu!”

Vu Đông dắt hai đứa nhỏ lộp bộp đi tới, vừa định đẩy cửa, liền nhìn thấy góc văn phòng, Chu Thuật Hoài ôm Tư Vân say khướt trong lòng đi ra.

Tư Vân mặc một chiếc áo trắng rộng thùng thình, nút áo không biết nới lỏng từ lúc nào, lộ ra da thịt trắng nõn trơn mềm, mặt cô chôn trong lồng ngực Chu Thuật Hoài.

Giày da nhỏ dưới chân rủ xuống, làn váy bởi vì ôm kiểu công chúa mà trượt lên trên một chút, lộ ra chân tinh tế trần trụi, nửa đoạn da trắng kinh người, mũi chân hơi rủ xuống, một loại mỹ cảm rất nhu nhược.....

Vu Đông lớn giọng bị nghẹn trong cổ họng.

Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn một trái một phải cũng chưa từng thấy cảnh này, sững sờ nhìn.

Hàm dưới Chu Thuật Hoài lạnh lùng cứng rắn, ngũ quan căng thẳng, trên cổ thon dài, có vài vết móng tay mập mờ màu đỏ. Mặt mày mang theo vài phần lệ khí bị người quấy rầy.

Vu Đông yên tĩnh vài giây sau, thảo một tiếng, xấu hổ kéo hai đứa nhỏ tò mò lại: “Vậy, cái kia, lão đại, tôi không sao, anh tiếp tục, tiếp tục...”

Mẹ nó, chưa từng ăn thịt heo, cậu ta còn chưa thấy heo chạy sao.

Về đến nhà Vu Đông cảm thấy mình thực sự rất xui xẻo, liên tiếp hai lần đắc tội với lão đại, nếu không thì phải giả vờ ốm xin nghỉ phép vào tháng sau.

Lớp này, cậu ta một ngày cũng không dám tới.

Hôm nay tụ hội này, chính là muốn bồi tội cho lão đại.

Cái này tốt rồi, chính mình lại tìm đường chết phá tan chuyện tốt của người ta...

Chu Thuật Hoài nhàn nhạt liếc mắt cậu ta, giọng nói trầm thấp: “Lấy đồ ăn cho bọn họ”

“Vâng vâng vâng, tôi lập tức đi làm!” Vu Đông vàng kéo hai đứa nhỏ chạy.

Không phù hợp với trẻ em, không phù hợp với trẻ em a!

Chu Thuật Hoài không rên một tiếng, chờ người rời đi, mới ôm người đi vào văn phòng.

Đứa nhỏ còn ngủ ngon lành, không bị quấy rầy.
Bởi vì trời hơi nóng, sợi tóc trên trán có chút ẩm ướt.

Chu Thuật Hoài ôm Tư Vân khom lưng đặt lên giường, lại dời đứa bé vào trong một chút.

Người đàn ông này, trông có vẻ thô lỗ, nhưng hành động của anh cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ.

Ước chừng, anh ngồi xổm xuống, cẩn thận cởi nút giày da màu đen của Tư Vân, cởi ra.

Chân của cô còn không lớn bằng bàn tay của anh, móng tay đều lộ ra phấn, làn da nhẵn nhụi trắng nõn, thoáng dùng sức một chút, là có thể lưu lại dấu đỏ, giống như trẻ con.

Động tác của Chu Thuật Hoài lại nhẹ nhàng một chút, vừa đứng dậy, phát hiện góc áo của mình bị người kéo.

Rũ mắt, là Tư Vân.

Cô đang dựa đầu vào lòng anh.

Bình thường anh ngủ không thích dùng gối, Tư Vân ngủ không quen.

Chu Thuật Hoài ngồi trên giường, cụp mắt nhìn người phụ nữ trong lòng.

Tóc của cô rất rối, lại như thác nước trơn nhẵn tản ra trên

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #drop#reup